Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang - Chương 74
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang


Chương 74


Không phải chỉ bị đập một cái vào đầu thôi sao, sao ngay cả chân cũng què vậy?

– ——————-

Tiệc đính hôn mới vừa kết thúc, khách khứa còn chưa rời khỏi đã xảy ra một màn nháo loạn lớn như vậy, những người vừa mới tham gia tiệc đính hôn xong lại bắt đầu được xem làn sóng náo nhiệt thứ hai.

Nhưng cái náo nhiệt này nhìn có chút rợn người, tay Đường Lạc bị bẻ gãy, tuy rằng không thấy máu, nhưng cái góc độ vặn vẹo kia cũng đủ khiến người ta sởn tóc gáy.

Một giây trước còn đang vui mừng đính hôn, một giây sau đã biến thành hiện trường vụ án, buổi lễ đính hôn này của Tiêu gia thật đúng là đen đủi.

Xe cứu thương còn chưa tới, xe cảnh sát đã tới trước.

Cảnh sát lấy tội danh cố ý gây thương tích cho người khác dẫn Đường Lạc đang đau đến sắp ngất xỉu về đồn.

Người xung quanh đều choáng váng, tay bị bẻ thành như vậy còn có thể cố ý gây thương tích cho người khác?

Tiêu Sí Hành không tiện “cắn” lại Khương Nghiêu, bởi vì cảnh sát là do Khương Nghiêu gọi tới, “Đồng chí cảnh sát, em ấy đang bị thương, có thể đưa em ấy tới bệnh viện trước được không?”

Cảnh sát: “Thật xin lỗi, chúng tôi nhận được báo án, Đường tiên sinh bị nghi ngờ có liên quan đến vụ việc đả thương người khác, chúng tôi cần phải đưa cậu ấy về đồn.”

Tay Đường Lạc đau đến phát run, trên trán thấm đầy mồ hôi, cậu ta bắt lấy tay áo Tiêu Sí Hành: “Sí Hành, Sí Hành em không đi.”

Mặc kệ nói thế nào thì Đường Lạc cũng là người mà Tiêu Sí Hành thích lâu như vậy, hắn làm sao có thể nhẫn tâm nhìn cậu bị cảnh sát dẫn đi, “Tôi có thể nộp tiền bảo lãnh em ấy.”

Không biết từ lúc nào bên cạnh Khương Nghiêu đã xuất hiện một người, người nọ gọi một tiếng “Khương thiếu”, sau đó đưa video vừa mới trích từ camera của khách sạn cho hắn.

Khương Nghiêu cầm video theo dõi, nhìn về phía Tiêu Sí Hành: “Cậu xác định các người có thể gánh nổi hậu quả khi nộp tiền bảo lãnh cho cậu ta hay không?”

Tiêu Sí Hành nhíu mày nhìn qua: “Anh có ý gì?”

Khương Nghiêu quơ quơ video đang lưu trong điện thoại: “Ý là, cậu ta chắc chắn phải trả một cái giá rất đắt vì những chuyện mà cậu ta đã làm hôm nay.”

Tiêu Sí Hành cả giận nói: “Em ấy đã thành như vậy rồi, anh còn muốn em ấy thế nào nữa?”

Đôi mắt dưới gọng kính của Khương Nghiêu ngày thường trông rất ôn nhu ấm áp, nhưng một khi ý cười biến mất, ánh mắt ấy lại lạnh lẽo hơn bất kì ai khác.

Hắn nhìn thoáng qua Đường Lạc.

Chỉ mới như vậy thì làm sao đủ? Cậu ta, còn phải trả giá nhiều!

Tuy Tiêu Ngạn Thu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng người báo án là Khương Nghiêu, hắn đè Tiêu Sí Hành lại, nhìn về phía Khương Nghiêu: “Là người thì nên khoan dung độ lượng, hôm nay là tiệc đính hôn của nhà chúng tôi, huống hồ Đường Lạc cũng bị thương, chuyện này cho qua đi.”

Khương Nghiêu không lưu tình nói: “Nhà các người tổ chức đính hôn thì sao, cho dù có là đám tang đi nữa thì liên quan gì đến tôi?”

Tiêu Ngạn Thu: “……”

Khương Nghiêu nhìn về phía mấy cảnh sát đang đứng bất động bên kia, giọng điệu lập tức thay đổi, mang theo ý cười: “Sao vậy, còn không dẫn người đi? Chờ tôi gọi cho cục trưởng của các người à?”

Tiệc đính hôn hôm nay giống như một trò khôi hài, ai cũng không ngờ đến cuối cùng lại lấy việc một trong hai nhân vật chính bị cảnh sát dẫn đi mà kết thúc.

Nhìn cảnh sát dẫn Đường Lạc đi, bữa tiệc đính hôn mới chân chính hạ màn.

*****

Bệnh viện, Tần Thời Luật dẫn Đường Dục đi làm một loạt các loại kiểm tra, cuối cùng bác sĩ đưa ra kết quả “chỉ bị sưng nhẹ ở trán”.

Tần Thời Luật không yên tâm: “Ông có chắc là chỉ sưng nhẹ thôi không? Vừa rồi em ấy còn nói bị váng đầu.”

Vừa nãy lúc Đường Dục đập đầu vào cửa thang máy thì trước mắt tối sầm, cảm giác giống như có thứ gì đó muốn xuyên thủng hộp sọ, lúc ấy cậu còn tưởng mình sắp chết rồi.

Sau đó cậu được Tần Thời Luật ôm ra khỏi khách sạn, đầu cậu cực kì choáng váng, lăn lộn suốt vài tiếng đồng hồ, bây giờ ngoại trừ cục u ở trán có chút đau, thì đầu không choáng mắt cũng không hoa, Đường Dục cảm thấy có lẽ bản thân có thiên phú gì đó, ví dụ như năng lực tự chữa lành chẳng hạn.

Cậu kéo tay Tần Thời Luật: “Hiện tại em không choáng váng nữa.”

Tần Thời Luật không biết lời cậu nói có phải sự thật hay không, vừa rồi còn ồn ào bảo em đau đầu, em khó chịu, nhanh như vậy đã khoẻ rồi?

Tần Thời Luật vừa nóng lòng vừa tức giận, nhưng lại không dám nổi giận với cậu, nén giận hỏi: “Thật sự không choáng nữa? Em có muốn kiểm tra lại lần nữa không?”

Đường Dục lắc đầu: “Thật sự không choáng nữa mà.”

Cậu giơ tay sờ lên trán, nguyên cái cục u chà bá luôn, cậu quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ, bên ngoài trời tối đen như mực, cửa kính phản chiếu gương mặt cậu cực kì rõ ràng.

Đường Dục nhìn cái trán vừa hồng vừa sưng to của mình, vẻ mặt đau khổ hỏi bác sĩ: “Xấu quá à, có thể băng nó lại hay không?”

Bác sĩ rất bất đắc dĩ, chỉ bị đụng cho sưng một xíu, bọn họ cứ như hận không thể ngay cả máu cũng mang đi xét nghiệm.

Bác sĩ sợ hai người bọn họ lại tiếp tục gây sức ép: “Cậu qua bên kia chờ một chút, tôi bảo y tá tới đây băng cho cậu.”

Thời điểm Đường Dục băng bó, Tần Thời Luật đi ra ngoài nghe điện thoại.

Lê Thành: “Tần tổng, Đường Lạc bị cảnh sát dẫn đi rồi, bên Cục Cảnh Sát đã thông báo không cho nộp tiền bảo lãnh, cũng không cho thăm hỏi, hiện tại bên Tiêu gia đang suy nghĩ biện pháp, phía chúng ta có cần làm gì không?”

Ánh đèn trên hành lang bệnh viện chiếu thẳng từ trên trần xuống, nửa khuôn mặt của Tần Thời Luật như bị nuốt bởi bóng tối, âm trầm đến đáng sợ: “Xin được bảo hộ đặc biệt cho cậu ta.”

Lê Thành hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề: “…… Tần tổng, ngài nói cái gì?”

Tần Thời Luật lặp lại lần nữa: “Giúp cậu ta xin được bảo hộ đặc biệt, cứ nói là người nhà người bị hại muốn bí mật trả thù, trong vòng nửa tháng cần phải được cách ly để bảo hộ, không được tiếp xúc với bất kì người nào, bác sĩ cũng có khả năng là người được phái tới để trả thù, cho nên cũng không được gặp.”

Lúc này Lê Thành đã hiểu.

Cái gì mà xin bảo hộ, còn không phải là muốn Đường Lạc phế luôn cái tay trong đó rồi mới thả ra sao!

7

*****

Tiêu gia bên kia lại loạn thành một đoàn, ngày đính hôn vốn dĩ đang diễn ra tốt đẹp sao bây giờ lại nháo thành như vậy.

Tô Ninh Tĩnh đi xem camera, nhìn thấy Tiêu Sí Hành kéo tay Đường Dục không chịu buông, còn Đường Lạc thì lao tới đẩy người, bà tức giận đến mức choáng váng.

Nếu chuyện này xảy ra trước khi tiệc đính hôn bắt đầu, thì bọn họ vẫn có thể mặc kệ Đường Lạc, nhưng hiện tại tất cả mọi người biết Tiêu Sí Hành và Đường Lạc đính hôn, nếu bọn họ mặc kệ thì có khi về sau lại bị người ngoài đâm này chọt nọ.

Tiêu Khởi xem camera xong, buông mạnh điện thoại xuống: “Đường Lạc điên rồi sao? Có cái gì mà không thể bình tĩnh nói, sao cứ nhất định phải đẩy người ta từ sau lưng?”

Tiêu Sí Hành phiền muốn chết: “Hiện tại không phải là lúc nói vấn đề đó, đưa Đường Lạc ra ngoài trước mới là chuyện quan trọng cần làm bây giờ.”

Tiêu Khởi cảm thấy suy nghĩ của hắn có chút kỳ lạ, “Ra ngoài? Bây giờ ngay cả thăm hỏi cũng không được, con nói đưa nó ra ngoài thì có thể ra à? Trông con giống người có thể hô mưa gọi gió quá nhỉ? Có phải con bị váng đầu rồi không, lấy được hai hạng mục liền cho rằng bản thân là ông trùm ở Phú Dương hả?”

Tiêu Sí Hành bị ba mình mắng thì càng muốn nổi điên: “Vậy thì phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ ngồi nhìn em ấy bị nhốt bên trong sao, tay Đường Lạc còn đang bị thương, bọn họ còn không cho em ấy gặp bác sĩ, em ấy sẽ chết mất!”

Tô Ninh Tĩnh: “Làm gì dễ chết như vậy, lúc nó đẩy người sao không nghĩ đến hậu quả đi, càng không nghĩ đến mặt mũi của nhà chúng ta, chính nó ỷ vào chuyện đã đính hôn với con nên mới khẳng định chúng ta không thể bỏ mặc nó!”

Tiêu Sí Hành cũng rất bất mãn với hành vi của Đường Lạc, nhưng hiện tại căn bản không phải là lúc nói đến vấn đề này.

Tiêu Ngạn Thu vẫn luôn xem video kia, sau khi Đường Dục bị Đường Lạc đẩy đập vào thang máy, Khương Nghiêu lập tức bước tới dùng một tay bẻ gãy tay Đường Lạc, hành động tàn nhẫn kia một chút cũng không giống Khương phó tổng mà hắn từng biết.

Người đàn ông vừa rồi xuất hiện ở bên cạnh Khương Nghiêu đã gọi hắn là “Khương thiếu”, lúc bảo cảnh sát dẫn Đường Lạc đi còn nói muốn tìm cục trưởng của bọn họ…..

……Khương Nghiêu, hắn rốt cuộc là ai?

Tuy Tô Ninh Tĩnh bất mãn với chuyện Đường Lạc làm ra hành động như vậy ở tiệc đính hôn, nhưng dù sao bây giờ trên danh nghĩa cậu ta cũng là người Tiêu gia, buổi sáng ngày hôm sau, Tô Ninh Tĩnh mang theo một đống lớn các sản phẩm chăm sóc sức khoẻ cùng với Tiêu Khởi tới thăm Đường Dục.

Vốn dĩ bà muốn dẫn Tiêu Sí Hành đi cùng, nhưng Tiêu Sí Hành không biết nên đối mặt Đường Dục thế nào, càng không muốn nhìn thấy Tần Thời Luật, Tô Ninh Tĩnh không còn biện pháp đành phải dẫn theo Tiêu Khởi đến.

Tiêu Khởi đó giờ vẫn luôn không quá thích Đường Dục, đột nhiên bị kéo đi cùng, cả một đường ông đều oán giận: “Bảo tôi tới làm gì, tôi cũng không có gì để nói với cậu ta.”

Tô Ninh Tĩnh: “Không có gì để nói thì đừng nói, cứ đứng ở đó làm khúc gỗ là được, chứ không chẳng lẽ ông để tôi tới một mình?”

Dì Trương đi ra mở cửa, nghe bọn họ nói tới thăm Tiểu Đường thiếu gia, trực tiếp mời người vào trong.

Trong nhà, chiếc xe lăn chạy bằng điện kêu “ong ong” chạy đến cửa, Đường Dục ngẩng mặt lên quấn một vòng băng gạc quanh đầu, liền thấy Tô Ninh Tĩnh và Tiêu Khởi đang đứng ở cửa ngẩn ngơ nhìn cậu.

2

Tô Ninh Tĩnh, Tiêu Khởi: “……”

Bị thương nghiêm trọng như vậy? Không phải chỉ bị đập một cái vào đầu thôi sao, sao ngay cả chân cũng què vậy?

3

Tô Ninh Tĩnh ngây người cả nửa ngày mới hồi thần, bà đặt đồ trong tay vào trong lòng Tiêu Khởi, duỗi tay muốn sờ mặt Đường Dục: “Trời ơi bảo bối của dì, sao lại bị thương thành thế này, chân con làm sao vậy?”

Tần Thời Luật đi ra, nắm chặt tay vịn xe lăn kéo lùi về, để Đường Dục cách xa người phụ nữ trước mặt.

Tay Tô Ninh Tĩnh vừa vươn đã rơi vào khoảng không, bà ngẩng đầu nhìn về phía Tần Thời Luật đứng sau lưng Đường Dục, có chút xấu hổ.

Vẻ mặt Tần Thời Luật lạnh nhạt, ngữ khí càng không có một chút ý tứ hoan nghênh nào: “Tiêu phu nhân muốn nói gì thì cứ nói đi, nói xong tôi còn phải đưa Đường Dục đến bệnh viện tái khám.”

Tô Ninh Tĩnh là tới cầu tình*, nhưng nhìn đầu Đường Dục quấn băng gạc, còn phải ngồi xe lăn, bà ta phải nói ra kiểu gì đây?

*Xin đáp ứng yêu cầu hoặc xin khoan thứ.

“A, tôi, tôi chỉ muốn đến thăm Tiểu Dục……”

Tối qua Dư Nhạc Dương đã hẹn với Vương Từ hôm nay sẽ tới nhà tìm Đường Dục, lúc đang gọi điện thoại thì Vương Tô vừa vặn về nhà, Vương Từ nói chuyện khoá đầu trâu cho Vương Tô, sau khi Vương Tô biết lại nói cho giáo sư Mã của đội khảo cổ.

Sáng sớm hôm nay, Thẩm Nhất Trì nghe Khương Nghiêu nói Đường Dục bị thương nên mới gọi cho Dư Nhạc Dương hỏi địa chỉ nhà Đường Dục.

Lúc Đàm Nam Sơn đang gọi điện thoại cho Chu lão thì bị Lâm Miễn nghe được, Lâm Miễn biết tin tức của Đường Dục thì lập tức nói chuyện này cho Lâm Nghi.

21

Vừa rồi dì Trương mở cổng còn chưa có đóng, đột nhiên thấy một nhóm người từ đâu ùa vào doạ bà hoảng sợ.

Bị doạ cho hoảng sợ không chỉ có mình dì Trương, còn có hai vợ chồng Tiêu gia.

Mới sáng sớm, nhiều người tới như vậy là muốn làm gì?

“Ôi má ơi!” Dư Nhạc Dương vọt tới, “Đường Dục đầu cậu bị làm sao vậy?”

Lâm Nghi nhíu mày: “Đây là có chuyện gì?”

Lâm Miễn hỏi Tần Thời Luật: “Sao lại thành ra như vậy?”

Đường Dục ngốc luôn rồi, cậu không biết tại sao bọn họ lại tới đây, càng không biết nên trả lời như thế nào, cậu quấn băng gạc trên đầu là vì ngại cục u trên trán quá khó coi, ngồi xe lăn là bởi vì lười, nhưng nhìn vẻ mặt của bọn họ, hình như đang cảm thấy cậu bị thương rất nghiêm trọng.

Đường Dục ngượng ngùng thừa nhận trước mặt nhiều người như vậy, chẳng lẽ nói bởi vì cậu sợ xấu với lười đi bộ nên mới bày ra dáng vẻ quái quỷ như vậy, cậu cúi đầu, mắt nhíu lại, nâng tay lên ôm đầu: “Tần Thời Luật em váng đầu.”

Tần Thời Luật nhìn cậu…… Vừa rồi là ai nói muốn ngồi xe lăn đi ra ngoài dạo hai vòng?

Tần Thời Luật bế cậu ra khỏi xe lăn rồi đi lên lầu: “Mọi người cứ tự nhiên.”

Một đám người ở dưới lầu: “……”

Trở lại phòng, Đường Dục nằm liệt trong lòng Tần Thời Luật, thở ra một hơi: “Sao bọn họ lại tới đông như vậy?”

Tần Thời Luật nhìn cậu: “Đầu không choáng nữa?”

Đường Dục cợt nhả nhìn hắn một cái: “Em lừa mọi người thôi.”

Bắt đầu từ tối hôm qua Tần Thời Luật vẫn luôn trong trạng thái áp suất thấp, nếu đổi lại là trước kia Đường Dục chắc chắn sẽ không dám làm như vậy, nhưng hiện tại cậu không sợ, cậu đã thay đổi vận mệnh rồi, hơn nữa cậu còn đang bị thương, Tần Thời Luật có tức giận cũng không dám làm gì cậu.

Cậu sờ sờ băng gạc trên đầu, hỏi Tần Thời Luật: “Em có nên tháo băng gạc ra hay không?”

Tần Thời Luật: “Tháo ra làm gì, không phải em muốn bao lại sao.”

Đường Dục bĩu môi: “Có phải là chuyện bé xé ra to rồi không? Nhìn biểu tình của Dư Nhạc Dương vừa rồi, cảm giác giống như em sắp chết tới nơi.”

“Nói bậy gì đó?” Quả thật hiện tại Tần Thời Luật không dám làm gì cậu, nhớ tới dáng vẻ mơ hồ thần chí không rõ tối hôm qua của cậu, bây giờ nghĩ lại vẫn làm hắn thấy sợ hãi, Tần Thời Luật nhẹ nhàng đặt Đường Dục xuống giường, “Còn không phải trách em sao, dẫn tới nhiều người như vậy?”

Đường Dục: “Em cũng không biết bọn họ sẽ đến.”

Tần Thời Luật muốn xoa đầu cậu, tay vốn đã giơ lên lại sợ làm cậu đau, lúc đang chuẩn bị buông thì đầu Đường Dục lại nhích tới, áp đỉnh đầu vào trong tay hắn.

2

Đường Dục ngẩng đầu lên nhìn hắn cười: “Có thể sờ.”

Trong lòng Tần Thời Luật mềm nhũn, hắn nhẹ nhàng xoa đầu Đường Dục: “Người gây hoạ là em, giả vờ ngoan ngoãn cũng là em, em quả thật là muốn mạng anh mà.”

1

Đường Dục lắc lắc đầu cọ cọ trong lòng bàn tay hắn: “Em ngoan thật mà, không phải giả vờ đâu.”

1

Tần Thời Luật cong lưng, nâng cằm cậu lên hôn một cái: “Ừm, em rất ngoan, ở đây chờ anh, anh đi xuống dưới đuổi người.”

Đường Dục vội giữ chặt tay hắn: “Không cần đuổi hết tất cả đâu.”

Tần Thời Luật: “Biết rồi, bạn của em đều giữ lại.”

Bị đuổi đi chỉ có Tô Ninh Tĩnh và Tiêu Khởi, nhưng không phải Tần Thời Luật đuổi, sau khi Tần Thời Luật ôm Đường Dục lên lầu, Lâm Nghi hỏi bọn họ là ai, tới làm gì.

Tô Ninh Tĩnh chỉ nói một câu muốn tới thăm Đường Dục đã bị Lâm Nghi phát hiện ra vấn đề: “Thăm nó? Sao bà biết nó bị thương? Sao nó lại bị thương? Có phải chuyện nó bị thương có liên quan đến các người hay không?”

Thẩm Nhất Trì ở bên cạnh phụ trợ: “Đường Dục chính là bị đối tượng đính hôn của con trai bọn họ cố ý đẩy làm cho bị thương, cho nên các người tới đây cầu tình sao?”

Hai người cũng không phải là kiểu thích dây dưa dài dòng, nói chuyện không lưu tình chút nào, tuy Tô Ninh Tĩnh miệng lưỡi khéo léo cũng không chống cự được mấy lời đâm thẳng trực tiếp của bọn họ.

Thời điểm Tần Thời Luật xuống dưới đã không còn thấy hai vợ chồng Tiêu gia đâu, những người còn lại đang ngồi nói đến chuyện Đường Dục bị thương, khung cảnh hài hòa kia làm Tần Thời Luật trong lúc nhất thời không biết có nên đi xuống quấy rầy hay không.

Tô Ninh Tĩnh từ trong nhà Tần Thời Luật đi ra, ít nhiều gì cũng có chút không thể tưởng tượng nổi.

Bà ta vốn cho rằng một gia đình giống như Lâm gia chắc chắn sẽ không có khả năng coi trọng Đường Dục, không nói đến gia thế xứng hay không xứng, chỉ nói đến cái thanh danh kia của Đường Dục, ngay cả bà ta cũng sẽ không dễ dàng để cậu bước vào cửa Tiêu gia, sao người Lâm gia lại có thể che chở cho Đường Dục như vậy?

Tiêu Khởi đột nhiên vỗ đùi: “Tôi nhớ ra rồi.”

Tô Ninh Tĩnh bị ông dọa cho giật mình.

Tiêu Khởi nói: “Cái người đi vào cùng với hội trưởng Chu là giáo sư Mã của đội khảo cổ, tôi đã nói mà, sao lại nhìn quen mắt như vậy!”

Tô Ninh Tĩnh phiền không chịu được: “Giáo sư cái gì, ông có chú ý đến việc chính ngày hôm nay không vậy?”

Tiêu Khởi cảm thấy việc này mới là chuyện chính: “Giáo sư Mã là nhân vật rất nổi tiếng trong giới khảo cổ, bà không cảm thấy kỳ lạ sao, Đường Dục ngay cả cấp 3 còn chưa học xong, nó làm sao quen biết được giáo sư của giới khảo cổ?”

Tô Ninh Tĩnh không muốn để ý đến ông ta.

Tiêu Khởi bỗng nhiên giật mình hô lên: “Cái tin tức ngày hôm qua tôi nói với bà bà còn nhớ không, trong tin tức có nhắc tới một người trẻ tuổi đã trợ giúp cảnh sát bắt giữ nhóm trộm mộ, người đó rất có thể là Đường Dục!”

Tô Ninh Tĩnh cảm thấy ông ta điên rồi: “Ông lại đang mơ tưởng viển vông hả? Đường Dục được mấy cân mấy lượng tôi còn không biết sao? Tôi thấy ông là xem ba cái tin tức đó đến lú lẫn rồi.”

3

*****

Đường Dục từ trên lầu đi xuống, đi qua đi lại vài vòng trước mặt bọn họ, sau đó tháo băng gạc trên đầu xuống cho bọn họ xem: “Con thật sự không sao.”

Dư Nhạc Dương dí sát vào nhìn nhìn: “Chỉ là một cục u? Cục u có chút xíu cậu quấn băng gạc làm gì, tôi còn tưởng cậu bị người ta đập cho vỡ đầu!”

Lần này Thẩm Nhất Trì đứng về phía Dư Nhạc Dương: “Cậu không có việc gì tự dưng lại làm bản thân trông dọa người như thế làm gì?”

Đường Dục vuốt cục u nói: “Bởi vì khó coi.”

Thẩm Nhất Trì: “Quấn băng gạc càng khó coi.”

Đường Dục đã quen với mấy lời không xuôi tai của Thẩm Nhất Trì, nếu người này bị câm thì tốt rồi.

1

Biết Đường Dục không có việc gì, Dư Nhạc Dương thả lỏng tâm tình, thần trấn cửa khẩu cũng xách vali đi du lịch, cậu ta hùng hùng hổ hổ: “Con mẹ nó lại là cái thằng Đường Lạc ngu chó kia, cậu rảnh rỗi lắm hả, đi tham gia tiệc đính hôn của anh ta làm…… Ưm, ưm ưm ưm!”

Đàm Nam Sơn nhanh tay bịt miệng cậu ta lại: “Cậu nghỉ ngơi chút đi.”

Dư Nhạc Dương giãy giụa đẩy tay hắn ra: “Anh bịt miệng tôi làm gì, tôi không có quyền tự do ngôn luận hả?”

Đàm Nam Sơn nói: “Cậu thật sự tự do quá mức, nói chuyện tự do thì được, nhưng mắng chửi người có thể đừng tự do như vậy được không?”

Dư Nhạc Dương trừng mắt liếc hắn một cái, xoay mặt liền thấy Lâm Nghi đang đánh giá cậu, còn Lâm Miễn thì bị cậu doạ cho sửng sốt, mặt cậu ta “phựt” một cái đỏ bừng.

Thẩm Nhất Trì lần đầu tiên thấy Dư Nhạc Dương đỏ mặt, mặt đỏ thì cũng không bất ngờ lắm, nhưng lại đột nhiên ngừng nói mới là không thích hợp.

Hắn nhìn “thần trấn cửa khẩu mới” – Đàm Nam Sơn, sống lâu như vậy mới thấy nha, Dư Nhạc Dương vậy mà lại có ngày bị người khác khắc chế.

Đàm Nam Sơn vì tin tức trên mạng nên mới tới, hắn nói với Đường Dục: “Ông chủ Hoắc nhận được điện thoại của cảnh sát nên bị dọa không nhẹ, nếu không phải cảnh sát nói là cậu để lại phương thức liên hệ của hắn, hắn thiếu chút nữa đã cuốn gói chạy trốn rồi.”

Đường Dục kinh ngạc hỏi: “Hắn phạm pháp sao?”

Đàm Nam Sơn: “Cũng không đến mức phạm pháp, phỏng chừng chỉ mất một chút hàng lậu mà thôi.”

Video phỏng vấn Hoắc Quân được đăng lên, ông chủ Hoắc trước kia nhìn rất khôn khéo, nay ở trên màn ảnh lại biến thành một tên khờ khạo, không biết lấy đâu ra một thân tây trang, nhìn cứ như mới trộm được.

Hắn có chút căng thẳng khi đối diện với ống kính, nói chuyện cứ như đang đọc thuộc lòng, đầu tiên là tuyên truyền cửa hàng của hắn một chút, lúc sau lại không ngừng khen ngợi Tiểu Đường gia có “hỏa nhãn kim tinh”, cuối cùng còn lấy bảo vật trấn tiệm của hắn ra.

Dư Nhạc Dương cười đến muốn tắt thở, “Sao cái bô đó vẫn còn là bảo vật trấn tiệm của hắn vậy, sao hắn không nói cái bảo vật này dùng để đi vệ sinh luôn đi, ha ha ha ha.”

Tiếng cười đùa ở ngay xung quanh, nhưng Tần Thời Luật lại giống như bị bao phủ bởi một đám mây u ám.

Mười phút trước, Lê Thành gửi đoạn camera giám sát của khách sạn tới, Tần Thời Luật nhìn video, càng xem sắc mặt càng đen.

Tiêu Sí Hành dám lôi kéo Đường Dục……

Đường Dục vừa quay đầu qua đã hoảng sợ: “Tần Thời Luật anh làm sao vậy?”

Tần Thời Luật khoá màn hình điện thoại, nghiến răng: “Anh muốn làm thịt họ Tiêu.”

6

~~~~~~~~~~

Má ui, nói thiệt là không ngờ quí dị u mê truyện đến vậy luôn á, gì mà hết người này đến người khác nhắn tin năn nỉ tui ra chương mới dị ⊙﹏⊙∥  Lượt view cũng tăng tới con số 700K, thiệt chứ mấy truyện hay hay mà tui đọc cũng không lên tới con số này đâu. Ban đầu tui chỉ xem đây như một “trò chơi” để giải buồn hoi, lai rai ra mấy chương lúc rảnh thui, tự dưng thấy nhiều người đọc quá cái áp lực ngang 〒▽〒.

17

P/s: Được iu mà áp lực qué phải làm sao. Online chờ gấp!!!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN