Tôi trầm ngâm nửa phút, bỗng thốt ra một câu không đầu không đuôi.
Qua kính chiếu hậu, tôi thấy Từ Chi Dương ngước lên: “Người hack tài khoản còn biết tung tích của cậu?”
“… Không giống hack tài khoản.” Sự việc quá kỳ quặc, nhưng lời của cậu đã nhắc nhở tôi, “Mà dạo này tớ hay cảm thấy có người bám theo mình, sắp suy nhược thần kinh đến nơi rồi.”
“Có người bám theo?” Cậu nhớ lại, “Hôm đó ở quán bar cậu có hỏi bọn tớ…”
“Đúng thế, bắt đầu từ hôm đó. Không biết có phải đụng trúng ai ở quán bar rồi để mắt tới bọn mình không?”
Dù nói thế, nhưng ngẫm kỹ lại thấy không có khả năng. Dù là lời hù dọa của Lâm Hiếu Thành hay là con đường duyệt luận văn của Trần Tiêu Dĩnh, giải thích đều không khớp, tốn công sức thời giờ như thế cũng không logic.
Người trộm tài khoản của Lý Miễn bảo Từ Chi Dương đến đón tôi? Rốt cuộc có âm mưu gì?
Gió điều hòa phả vào mặt, những con số màu đỏ trên đồng hồ nhảy liên tục, đầu óc choáng váng, tôi ngả người đập vào lưng ghế.
Từ Chi Dương nghe tiếng ngoái lui: “Không sao chứ?”
“Tớ không hiểu nổi, hỏi Lý Miễn thì cái gì cũng không biết.” Tôi nhìn trần xe, bất lực hỏi, “Từ Chi Dương, cậu là người thông minh, cậu nói xem rốt cuộc là chuyện gì?”
Cậu không trả lời, chỉ ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết ngày một dày, đèn xe bật sáng, ban ngày cũng như ban đêm. Tôi mệt mỏi nhắm mắt, nghĩ có lẽ cậu cũng hoang mang giống tôi.
Nào ngờ một lúc sau, Từ Chi Dương thấp giọng đáp: “Có thể là Triệu Ngữ Tĩnh đã đến Bắc Kinh.”
“… Ai cơ?”
“Bạn cấp 3 của Lý Miễn.”
—
Theo lời giải thích của Từ Chi Dương, sau khi chuyển nhà, Lý Miễn không còn trở về ký túc xá nhân viên nữa, hơn nữa lên phổ thông cũng thay đổi, cố ý vô tình bất hòa với mọi người. Ban đầu cậu và Ngô Thừa Thừa từng đi tìm vài lần, nhưng kết quả không thành, về sau cãi nhau to, cuối cùng tuyệt giao cắt đứt liên lạc.
“Hồi đó đã vào cấp 3, nhưng vẫn chưa trưởng thành. Chúng tớ nhất quyết kéo Lý Miễn về, còn cậu ta lại chạy trốn cho bằng được, nảy sinh mâu thuẫn khó hóa giải, nên mới nói ra câu tuyệt giao.” Cậu cười cười giải thích.
“Chẳng trách hồi mới tới Bắc Kinh, tớ nói chuyện với Ngô Thừa Thừa, nhắc đến Lý Miễn là cậu ấy lại tức tối.” Tôi nghiêng người tới trước, “Sau đó thì sao? Triệu Ngữ Tĩnh…?”
“Lần nào bọn tớ đi tìm cậu ta cũng thấy một cô gái đi theo. Mặc đồng phục, im lặng không nói chuyện, không đem lại cảm giác tồn tại, nói sao nhỉ, rất mờ nhạt.”
Cậu dừng một lúc: “Nhưng sau đó có một ngày bọn tớ phát hiện, chỉ cần thấy Lý Miễn là cô ấy sẽ xuất hiện trong tầm nhìn. Bọn tớ đi đường, cô ấy đi theo; bọn tớ đi ăn, cô ấy ngồi ăn một mình ở bàn bên; thậm chí bọn tớ cãi nhau, cô ấy cũng đứng gần đó xem.”
Thở dài một hơi, lúc này tôi mới sực nhớ, cô gái đã thấy ở tiệm net hồi năm 2006 lần đó hẳn là Triệu Ngữ Tĩnh, cũng im lặng ngồi một bên, không nói một lời, y hệt cái tên của mình.
“Bọn họ có quan hệ gì?” Tôi bẻ ngón tay dời sự chú ý, “Bạn gái à?”
“Không biết. Bọn tớ có hỏi đó là ai, Lý Miễn chỉ nói không quen. Sau đó có một lần cậu ấy nói tên, là Triệu Ngữ Tĩnh.”
“Ồ…” Không có gì để nói, hay không còn lòng dạ nói chuyên? Tôi chỉ biết thở dài đáp lại. Đây không phải là chuyện tôi mong đợi, thậm chí còn khá giống một bộ phim thần tượng mà tôi đã xem, tâm trạng lúc này rất ngổn ngang.
Từ Chi Dương xoay người, bảo: “Nhưng tớ cảm thấy không giống bạn gái.”
“Cậu không biết sau đó xảy ra chuyện gì à? Giờ người ta đã đến Bắc Kinh rồi.”
Nói xong câu ấy, chính tôi cảm thấy giọng điệu của mình có gì đó không ổn, vô thức lấp liếm: “Không xứng bạn chí cốt chút nào, cậu nói xem vì sao Lý Miễn phải che giấu như vậy? Cậu ấy còn nói không biết? Làm tớ cứ nghi ngờ mình bị thần kinh, hóa ra là giả vờ!”
“Ừm, có thể…”
“Chắc chắn cô ấy nhắn tin QQ cho cậu rồi, hai người họ dùng chung tài khoản kìa.” Hồi học trung học, chuyện biết tài khoản và mật khẩu của nhau là bài kiểm tra dành cho các cặp đôi.
Càng nghĩ càng nổi giận: “Cô ấy tính làm cái gì? Suốt ngày bám theo tớ vậy? Kéo tớ vào kéo cậu vào là mục đích gì?”
“Nếu suốt ngày bám theo một người 3, 4 năm, biết tài khoản mật khẩu cũng bình thường.” Từ Chi Dương kiên nhẫn trả lời, vẫn như mỗi lần an ủi tôi.
Nhưng lúc này tôi chỉ muốn có người mắng hùa với mình, đâu thích nghe những lời ấy. Tôi tức giận bật cười: “Cậu còn nói giúp cậu ấy nữa hả?”
“… Người không muốn nói giúp cậu ta nhất là tớ đấy, Khương Lộc à.” Chẳng mấy khi cậu nghiêm túc đến vậy, xoay người ngồi lại, vừa bực vừa bất đắc dĩ.
Tôi thì vừa tức bên kia, lại giẫm mìn bên này, đầu óc rối bời. Thế là không ai lên tiếng nữa, trong xe chỉ có tiếng gió điều hòa vù vù, bỗng chú tài xế lên tiếng: “Cô bé à, hôm nay trời tuyết lớn, cậu ấy bắt xe một quãng xa đến đón cháu đấy, đừng cãi nhau nữa.”
“… Cháu không cãi với cậu ấy.” Tôi khó chịu, chau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, “Cháu không bực cậu ấy.”
“Tớ cũng không bực cậu.” Từ Chi Dương thở dài, “Tớ bực chính mình.”
—
Tôi xuống xe trước cổng trường, đạp tuyết đi một vòng tới cửa tây. Trên đường đi ngoái đầu quan sát liên tục, trong đầu đã có hình dung đại khái về Triệu Ngữ Tĩnh, muốn biết có phải cô ấy vẫn bám theo không.
Người không xuất hiện, nhưng nhìn quanh quất vẫn không yên lòng, thật đúng là bị cái mỏ quạ của Lâm Hiếu Thành nói trúng tim đen rồi. Trộm cắp cuối năm ngày một hoành hành, vừa nhét tay vào túi đã không thấy điện thoại đâu.
Tôi đứng đực ra lục tìm trong túi, mồ hôi đổ đầy đầu, rồi bất giác bật khóc. Tôi đã mua nó trước khi vào đại học, là chiếc điện thoại đầu tiên của riêng tôi trong đời, ấn tượng rất sâu. Kiểu dáng nắp trượt màu hồng không hề rẻ, đi trung tâm năn nỉ bố mẹ nửa buổi mới được cho.
Nhưng giờ làm mất rỗi. Có lẽ xen lẫn với cảm giác khác, cảm thấy Lý Miễn cũng đi mất rồi, không kéo về được nữa, thế là vừa đi giữa trời tuyết vừa rấm rứt khóc.
Gió thổi qua, mặt đau rát, không dám giơ tay lau, đành thắt chặt dây mũ, chừa lại mỗi mắt mũi, mắt khóc liên tục, mũi hít không ngừng.
Sau đó gặp Lý Miễn trước cửa ký túc xá. Cậu ngồi xổm trên bậc thềm, một lớp tuyết mỏng phủ trên người, lúc đứng bật dậy khiến tuyết rơi xuống: “Cậu đã đi đâu vậy?”
Tôi không đáp, vòng qua cậu đi thẳng vào trong, bị giữ lại: “Sao thế? Lúc nãy gọi cho cậu nhưng điện thoại tắt máy.”
“Mất điện thoại rồi.”
Tôi thấy cậu thả lỏng vai, có lẽ tưởng có chuyện gì kinh khủng hơn, thở phào nhẹ nhõm: “Vì thế nên mới khóc hả? Để tớ quay lại tìm xem.”
“Bị trộm rồi đi đâu tìm nữa?” Tôi bất giác gắt góc, trông vẻ mặt không biết gì của cậu sao lại đáng ghét thế không biết.
Quen biết nhau gần 20 năm, xa cách 6 năm, thời gian chơi với nhau vẫn rất lâu. Tôi tự nhận mình hiểu rõ tính cách Lý Miễn, cậu không phải kiểu người thâm trầm như vậy, điềm nhiêm che giấu mọi chuyện; có đôi khi làm bộ làm tịch, song chỉ độc miệng chứ rất mềm lòng.
Từ nhỏ tới lớn, tôi luôn tìm được ý tốt của cậu qua những hành động kỳ quái, dần dần phát triển thành kỹ năng.
Nhưng lần này lại không như thế. Cậu giấu giếm quá giỏi, nói dối cũng rất thản nhiên, nói năng hành sự đều lừa người ta.
Bị tôi nhìn chằm chằm, Lý Miễn đâm hoảng, hỏi một lần nữa: “Cậu sao thế? Rốt cuộc hôm nay đã đi đâu?”
“Tớ đi đâu Triệu Ngữ Tĩnh kia không nói cho cậu biết hả? Còn nói cho Từ Chi Dương biết cơ mà!” Tôi càng nói càng lớn tiếng, như muốn phát tiết mọi thứ, “Lý Miễn, cậu cũng được lắm, tớ nói với cậu rất nhiều lần là cảm thấy có người bám theo, mà lần nào cậu cũng tỉnh bơ nói không biết! Thấy tớ đa nghi như thế cậu vui lắm hả!”
Lý Miễn giật mình, nhanh chóng cụp mắt, môi mím thành đường thẳng. Cậu di chân, giải thích: “Tớ đang giải quyết, không muốn thêm gánh nặng cho cậu.”
“Tớ không hiểu cậu muốn giải quyết cái gì? Lừa người ta cũng là cách giải quyết hả?”
Người ra vào ký túc xá ráo riết nhìn sang, tôi cố điều khiển cảm xúc, không muốn bị xem là người yêu cãi vã, phải tìm đúng lập trường.
Tôi chỉ trích cậu với tư cách gì, tức giận với thân phận gì? Khó nói lắm.
Trong lòng mâu thuẫn đến cực điểm, bắt đầu nói năng lộn xộn: “Cậu có còn coi bọn tớ là bạn nữa không? Nói biến mất là biến mất, nói xuất hiện là xuất hiện, còn che che giấu giấu, giấu này giấu nọ! Ngày trước cậu có như thế đâu.”
Lý Miễn nhìn tôi, vẻ mặt khó hiểu, hỏi: “Cậu cảm thấy tớ là người thế nào? Sáu năm không gặp, cậu cho rằng không ai thay đổi ư? Khương Lộc, cậu sống trong nhà kính hả? Ngốc nghếch từ nhỏ đến lớn?”
Tôi thật sự chết lặng trước câu nói đó, không nhúc nhích nổi.
Đây là người mà tôi quen ư?
“Vì tớ ngốc nên mới xem cậu là bạn.” Hai chữ tuyệt giao đã đến bên mép, lại không nói nổi thành lời, quay gót định đi vào cửa thì nghe thấy cậu nói: “Tớ cũng không xem cậu là bạn.”
“Tuyệt giao!” Tôi ngoái đầu thốt lên, đạp tung tấm rèm cửa dày cộp trút giận.
—
Tôi nằm lì trong phòng cho đến ngày Chủ nhật, còn cúp hai tiết Báo chí. Nhiều lần hồ nghi có phải mình đã quá kích động không, tôi mới tìm được cậu hai tháng, khi ấy còn luôn nghĩ, cậu phải trải qua chuyện bố mẹ ly hôn ầm ĩ, cấp 3 bỏ bê rồi họcc lại một năm, phải chấp nhận khía cạnh khác ở cậu.
Lại luôn nhắc nhở bản thân, cậu ấy tên là Chu Miễn.
Nhưng khi tìm về cảm giác quen thuộc, tất cả những điều đó đã bị quẳng ra sau đầu.
Tối thứ Bảy, tôi đến quán bar của Ngụy Tiêu tìm cậu ấy kể khổ, cậu ấy nghe xong đầu đuôi câu chuyện, hỏi lại: “Cậu giận cậu ta giấu giếm, hay giận cậu ta có thể có bạn gái?”
“Hức…” Tôi nhấp một hớp rượu, lè nhè nói, “Không phải cùng một chuyện à?”
“Cậu vẫn chưa suy nghĩ thấu đáo, tức giận vu vơ rồi.”
“Lẽ nào không nên giận? Lý Miễn làm như thế thật không được, không nói một lời đã biến mất, tớ chịu đựng cậu ấy lâu lắm rồi cậu biết không? Lẽ nào cậu không giận? Như thế mà là bạn à?”
“Ừ, không ra gì cả.” Ngụy Tiêu đáp qua loa, “Đổi đồ uống khác cho cậu nhé? Không uống được rượu thì đừng có uống.”
“Cậu không muốn tâm sự với tớ.” Tôi uể oải nằm úp mặt xuống quầy, má dán lên mặt bàn lạnh lẽo.
Lúc này trong quán bar còn thưa người, buổi biểu diễn vẫn chưa bắt đầu. Ngụy Tiêu có thời gian nói chuyện với tôi, nhưng lại phân tâm làm việc khác.
Sau đó nghe thấy có người đẩy cửa vào, chúng tôi ngoái nhìn, ra là Từ Chi Dương.
“Sao cậu lại tới đây?” Tôi ngóc đầu dậy.
“Tình cờ.” Cậu ngồi xuống bên cạnh, “Đúng lúc muốn tới đây ngồi.”
Ngụy Tiêu cũng chỉ mong có người thay cậu ấy, lập tức đi sửa đàn. Tôi bắt đầu kể lể lại từ đầu với Từ Chi Dương.
“Cậu nói xem, Lý Miễn quá đáng lắm đúng không? Tớ đã hiểu vì sao hồi trước các cậu cãi nhau đến mức tuyệt giao rồi, thật sự quá đáng, có bạn bè nào như vậy không? Cậu ta bảo không muốn làm bạn với bọn mình!”
Từ Chi Dương chỉ uống rượu gật đầu.
Nói thật, từ lúc tìm được Lý Miễn tôi đã kìm nén lâu lắm rồi, bản thân mất bao công sức thời gian, thế mà cậu ta chỉ nói một câu “sợ phân tâm” là xong.
Tôi mượn rượu bắt đầu lải nhải, càng nói càng quá: “Từ Chi Dương, cậu có biết suốt năm nhất tớ chỉ toàn tìm cậu ấy, lãng phí biết bao nhiêu thời gian không? Cậu nói xem sao cậu ta có thể im lặng thế? Dù với cậu hay Ngụy Tiêu, chí ít cũng phải cho tụi mình biết chứ.”
“Ừ…” Giọng cậu càng lúc càng thấp, nhưng tôi lại không phát hiện.
“Cậu ta quá đáng chết đi được, còn ích kỷ, lại nói dỗi nữa. Bọn mình lớn lên từ nhỏ với nhau, giao tình mười mấy năm vứt cho chó, tớ bảo tuyệt giao, thế là cậu ta không đến tìm tớ thật, tớ… mẹ nó.”
Miệng mồm bắt đầu nói lung tung, Từ Chi Dương kiên nhẫn kéo tôi: “Đi thôi, tớ đưa cậu về trường.”
“Đợi đã đợi đã, tớ vẫn chưa nói xong. Tớ không được tức giận hả? Đứng trên lập trường bạn bè, Từ Chi Dương cậu có tức không? Cậu ta nói biến mất là biến mất, cậu không giận à…”
“Tớ giận chứ.”
Cuối cùng cũng nhận được đáp án như mong muốn, tôi ngẩn ra, sau đó hài lòng gật đầu, chống quầy đứng dậy.
Cậu giơ tay toan đỡ, nhưng lại rụt về. Trên mặt là vẻ thất vọng rõ ràng – thất vọng với chính mình: “Không phải tớ giận cậu ta mà là giận bản thân mình, bây giờ còn không có tư cách an ủi cậu.”
“Hả…?”
“Khương Lộc, thực ra tớ đã sớm biết Lý Miễn học lại.” Cậu nhìn tôi, nói từng chữ một.
Tôi ngơ ngác: “Sớm mấy ngày? Sớm hơn Ngụy Tiêu à?”
“Từ tết Nguyên đán, cậu nhớ không? Đếm ngược đêm giao thừa.”
“…”
Dĩ niên là còn nhớ, “làm quen lại từ đầu”, tớ thật sự được phen làm quen lại cậu đấy Từ Chi Dương à.
Lặng im, nghi ngờ thế giới. Đúng là tôi chưa từng hỏi Từ Chi Dương Lý Miễn ở đâu, nhưng cả thế giới đều biết tôi đang tìm cậu ấy, cớ gì lại không nói?
Bỗng không biết là ai quá đáng hơn hai.
Giao tình mười mấy năm, lại quen được hai kẻ lừa đảo.
—
Buổi tối về phòng, tôi thay quần áo, rửa mặt đi ngủ như một cái máy, lúc này mới nghe người ta nói phải nộp luận văn môn Báo chí, vì tôi cúp học nên suýt lỡ tin.
Nằm trên giường, chợt nhớ lại ví dụ mà lúc trước thầy từng nói.
Thế là nào sự thật?
Người con lần đầu tiên giúp mẹ giặt áo, không nói vết bẩn là do mình làm bẩn;
Chẳng mấy khi người chồng mua son phấn cho vợ, không nói hộp cũ là do mình làm vỡ;
Từ Chi Dương phụ tôi tìm Lý Miễn, nhưng không nói bản thân đã biết cậu ấy ở đâu;
Lý Miễn an ủi không sao, nhưng không nói có người đang bám theo.
Sự thật không hoàn chỉnh không phải là sự thật.
****
S Táp: Không ai đứng ở góc nhìn của thượng đế, mỗi người nhìn đến một sự thật khác nhau, thông tin không đồng đều nên mới có rất nhiều mâu thuẫn lẫn khó hiểu. Đấy là điều tôi muốn bày tỏ.