Nắng chiều ấm áp hòa tan tuyết. Có sinh viên tan học, tốp năm tốp ba cười đùa rời khỏi tòa nhà dạy.
Cậu ấy nhìn theo, nói: “Cậu có thấy bọn mình giống sinh viên không?”
Tôi mặt dày trả lời: “Giống.”
Ngô Thừa Thừa nghe thế thì khoái lắm, cảm thán: “Hồi bé thích giả làm sinh viên, bây giờ vẫn thích giả làm sinh viên, thời gian trôi nhanh quá. Lần cuối khi đi trên con đường này là lúc Lý Miễn vào cấp 3, độc mồm độc miệng, mà bây giờ đã cầu hôn rồi, còn cảm động đến vậy, chậc… có tiền đồ lắm.”
“Ha ha, sao cậu không nói trước mặt cậu ấy đi.”
“Thôi, tớ thấy giờ cậu ta chững chạc lắm.”
“Cũng đã 26 tuổi rồi mà…”
Tôi thở dài, bỗng nhác thấy một xe bán khoai lang nướng bên đường, hai đứa xúm quanh lò than, vừa ăn vừa nói chuyện.
“Các cậu định bao giờ kết hôn?” Cậu ấy hỏi.
“Không nhanh thế đâu, chí ít cũng phải bảo vệ luận văn xong, nhận được bằng tốt nghiệp rồi tìm việc đã.”
“Sắp tìm việc rồi à?”
“Ừ, bữa giờ viết luận văn khổ không thể tả. Học không vào, không muốn học nữa, hơn nữa Lý Miễn cũng đã đi làm lâu rồi, tớ không muốn tiếp tục ở trường.”
Ngô Thừa Thừa gật đầu, lại hứng chí nói: “Này tớ bảo, hai người các cậu kết hôn nhanh lên, như thế tớ có thể làm phù dâu, thêm Ngụy Tiêu nữa là hai phù dâu.”
Cậu cụp ngón tay đếm: “Tiếp nào, Từ Chi Dương chắc không sớm đâu, chẳng phải còn có Lâm Hiếu Thành sao, như thế là hai phù rể rồi.”
“Tự dưng cậu lại ra nước ngoài kết hôn, xa xôi như thế, chắc chắn chú Ngô không chịu.”
Ngô Thừa Thừa im lặng cúi đầu, mặt khuất dưới khói mờ. Một lúc lâu, cậu ấy bỗng nói: “Cậu còn nhớ trước khi Lương Hiểu Mẫn rời đi, chị ấy cũng mua khoai lang nướng cho tụi mình không.”
“Có, chị ấy bảo muốn vào Nam.”
“Lúc ấy tớ rất không hiểu, cảm thấy chị quá nhẫn tâm, nói đi là đi, sao có thể rời xa gia đình?” Cậu ấy tự giễu, “Nhưng đến lượt bản thân cũng chẳng khác gì.”
—
Từ nhỏ tới lớn Ngô Thừa Thừa đều bước đi trên con đường bố mẹ vạch sẵn, thuận buồm xuôi gió, kết hôn là chuyện đầu tiên bất đồng ý kiến với trong nhà. Cậu ấy vốn đã định làm căng đến cùng, nhưng không ngờ chú Thúc lại nhanh chóng xuống nước.
Có nghiêm tới đâu thì cũng chỉ là một ông bố cảm thấy không ai xứng với con gái mình.
Trong khi tôi bận tìm việc, Ngô Thừa Thừa đã tổ chức hôn lễ ở Anh. Cậu ấy gửi video lễ cưới vào nhóm chat, nhà thờ, cha sứ, dàn nhạc, đẹp y như trong phim.
Nhà của hai người ở nông thôn, có mảnh vườn nho nhỏ, hồi ấy vẫn còn trống trải, chỉ có cỏ dại, dưới ánh hoàng hôn, Ngô Thừa Thừa nheo mắt nhìn ra xa, vừa đi vừa nói vào ống kính:
“Khương Lộc à, tớ không thể làm phù dâu cho cậu được rồi, trọng trách này đành giao lại cho Ngụy Tiêu và Từ Chi Dương, nhanh chóng chọn ngày đi, mọi người ai cũng bận… Chọn ngày rồi thì nhớ báo cho tớ, chí ít phải trước hai tháng, tớ xem vé máy bay có được giảm giá không…
Chậc, xem chừng hôm nay không có nắng rồi. Tớ có mua ít hạt giống, muốn trồng vài loại hoa trong nước, mẹ tớ nói bà ấy trồng mấy chậu hoa hồng trong nhà, nở đẹp lắm, bao giờ bà ấy sang thăm sẽ đem theo, hừ hừ, hải quan chắc chắn sẽ không cho, có phải muốn xuất ngoại là xuất ngoại đâu, ông bà ở nhà sốt sắng lắm rồi… Cậu và Lý Miễn cũng thế, hay đến chỗ tớ hưởng tuần trăng mật đi.”
Chợt màn hình lắc lư, nghe tiếng thở dài vọng đến từ phía sau màn hình: “Cậu xem quang cảnh ở đây đi, không có gì cả, tẻ nhạt chết đi được.”
Nhưng chưa nói hết thì đã nghe thấy tiếng động cơ khởi động. Ngô Thừa Thừa quay ống kính vào mặt mình, vẫn là nụ cười quen thuộc ấy: “Bọn tớ xuất phát đây, tạm biệt nhé Khương Lộc… Chỉ ghi hình tới đây thôi.”
Cuối cùng là hình ảnh sải bước bước đi, sau đó kết thúc.
—
Kể ra cũng thật là, sau khi Ngô Thừa Thừa kết hôn, tôi lại cứ chậm chạp. Phải một năm sau tôi và Lý Miễn mới tổ chức hôn lễ.
Lúc ấy đã tìm được việc, dừng chân ở một công ty văn hóa truyền hình và điện ảnh mới thành lập. Lý Miễn cũng thăng chức, vẫn làm thí nghiệm, nói toàn những thuật ngữ tôi không hiểu.
Buổi sáng mỗi người bận công việc riêng, đến tối mới có thời gian chọn hội trường chọn áo cưới, mọi thứ tiến triển tuần tự. Tháng 8 năm 2015, chúng tôi mua chiếc ô tô đầu tiên bằng khoản tiền cho vay, lái xe đến một hòn đảo gần đó chụp ảnh cưới.
Nắng chói chang, con đường cao tốc uốn lượn ven biển, một bên là núi, một bên là biển, tôi tựa vào cửa kính hóng gió, chợt nghe trên radio phát ra một cái tên quen thuộc.
“Xin chào các quy thính giả của đài âm nhạc, hôm nay chúng tôi mời đến ca sĩ Ngụy Tiêu tham gia chương trình, đầu tiên xin mời Ngụy Tiêu chào các thính giả.”
Lý Miễn vặn lớn âm lượng, ngạc nhiên nói: “Đây là kênh bản địa mà, cậu ấy đến đây rồi à?”
“Không biết nữa, cậu ấy đến cũng không thấy báo.”
Tôi giận lắm, nhưng sợ bỏ lỡ nội dung nên cẩn thận lắng nghe. Mấy năm nay xa cách hai nơi, chỉ biết được tin của cậu ấy và quản lý Trần Tư Văn qua truyền thông, chia tay làm hòa rồi lại chia tay, cuối cùng đường ai nấy đi. Từ đó trở đi, Ngụy Tiêu ngày càng khó phát triển, rất ít khi xuất hiện, lần này đến quảng bá cũng là vì ra bài mới.
Nhưng cậu ấy không hề nói những chuyện đó với chúng tôi. Giống như chỉ còn lại một giao điểm giữa hai thế giới, phần lớn cuộc đời cậu ấy cách tôi rất xa, và ngày lúc dần xa.
Đôi khi tôi rất sợ giao điểm ấy sẽ biến mất, bất kỳ tình cảm nào cũng cần phải đối mặt với thời gian và khoảng cách.
May mắn thay, chúng tôi vẫn là chúng tôi.
—
Buổi tối cùng đi dạo với Lý Miễn, gió xua đi hơi nóng ở vùng này. Đi tới bờ biển thì gặp hoạt động do dân đảo tổ chức, sân khấu đơn giản, ánh đèn màu lam, bên dưới là mấy chiếc ghế nhựa.
Có một cô bé đang hát trên sân khấu, mặc một chiếc váy trông đã lỗi thời, trang điểm rất đậm, chân vòng kiềng, hát lạc điệu.
Nhưng bên dưới vẫn vỗ tay hoan hô rầm rộ, bố mẹ quay phim chụp hình. Tôi bất giác giơ điện thoại lên, Lý Miễn chọc: “Sao, cảm thấy giống mình hồi bé à?”
“Em hát hay hơn bé ấy nhé, còn nhận được giải xuất sắc khu phố mà… Chỉ là cảm thấy hoạt động này có vẻ vui vui.”
“Vậy cũng làm dân đảo đi em gái.”
Anh đội mũ rơm lên đầu tôi, vỗ nhẹ bảo: “Tương lai tới đây dưỡng lão, dù 80 tuổi em cũng có thể lên sân khấu, anh đứng dưới chụp ảnh cho em.”
“Ai cần anh chụp, tới lúc đó tay anh đã run run…” Tôi vừa nói vừa cười, bắt chước động tác run tay lẩm cẩm, “Nhìn đi, có cầm được máy ảnh không.”
Trông Lý Miễn rất vui, anh cố ý cau mày, nắm tay tôi quàng qua cổ: “Cầm em là được rồi.”
Tôi nương đó tựa vào người anh, đung đưa qua lại trên nền nhạc lạc điệu.
Cõi lòng bình yên thấy lạ, sự náo nhiệt trên đảo cũng trở thành một vẻ yên bình. Không muốn làm gì cũng chẳng cần làm gì, chợt một lúc sau, nghe thấy tiếng thở dài đằng sau:
“Hai người đã đủ chưa, tớ đúng là thừa thãi.”
—
Ngụy Tiêu mặc áo thun đi dép tông, trời tối om om mà vẫn đeo kính râm, làm bộ làm tịch: “Không phải lên án tớ ở trong nhóm à, sao giờ ngốc ra đấy rồi?”
Tôi ngơ ngác lên tiếng: “Cậu đến đây thật à.”
“Bảo cái gì mà tớ đến đây không ơi không hỡi, còn nói đang ở đây chụp ảnh cưới, thiếu người phụ đúng không?” Cậu ấy trêu tôi, vừa tháo kính râm vừa đi tới, “Sao hai người lại chọn chỗ này, đảo này khó tìm chết đi được.”
“Tớ còn tưởng tới lúc kết hôn cũng không được gặp cậu chứ!”
“E hèm, công việc tạm thời thôi, tính xong việc mới liên lạc cho cậu, ai dè mới mở điện thoại đã toàn là tin nhắn của cậu.”
Chúng tôi đi dạo bên bờ biển, vừa đi vừa trò chuyện, Ngụy Tiêu còn lên sân khấu hát, giống như ngày trước ở quán bar nhỏ, không ai ở đây biết cậu ấy.
Mà thật ra không chỉ ở đây, danh tiếng của Ngụy Tiêu đã dần phai mờ, trong giới âm nhạc xuất hiện lớp lớp nhân tài, album của cậu ấy không còn bán chạy, cũng không ai nghe nhạc.
“Nhưng cắt đứt triệt để với Trần Tư Văn lại khiến tớ thoải mái hơn nhiều.” Cậu ấy đã ngấm hơi bia, ngẩng đầu trên bãi cát, “Thật đấy, rất rất thoải mái, một câu “không muốn cưới” của anh ta đã lãng phí sáu năm của tớ, bây giờ lại nói con cần mẹ, đã tái hôn rồi.”
“…”
“Súc vật!” Ngụy Tiêu vung tay, quên mất trong lon vẫn còn bia, vạch nên một đường cong.
“Súc vật!” Tôi cũng học theo cậu ấy mắng, cảm giác cảnh này sao quen thế, bèn nằm xuống cạnh cậu ấy nói, “Cậu đừng tát tớ đấy.”
“Ha?” Ngụy Tiêu ngơ ngác nhìn qua.
“Hồi trước Lâm Hiếu Thành người ta cũng mắng hùa với cậu, kết quả bị cậu tát một phát.”
Cậu cố gắng nhớ lại, một lúc sau mới nhớ ra, “À, cậu bạn hay ra vẻ của cậu.”
“Đừng nói như vậy, đúng lúc có chuyện quan trọng đây.” Tôi chống người dậy, “Quốc khánh năm nay, cậu làm phù dâu cho tớ, còn cậu ấy là phù rể.”
“Từ Chi Dương đâu?”
“Cậu ấy nói không đến được, phải xuất ngoại huấn luyện gì đó.”
“…” Ngụy Tiêu nhíu mày, quay đầu nghĩ ngợi, đoạn đổi đề tài, “Cậu bạn kia của cậu giờ sao rồi?”
“Lâm Hiếu Thành hả, làm giám đốc đầu tư, đạo mạo lắm.”
“Giám đốc đầu tư… Có thể tưởng tượng được, giống lắm.” Cậu ấy mỉm cười.
“Đã lâu rồi không gặp cậu ấy, từ khi tốt nghiệp tới nay đều đi làm xa, trong nhà gọi về nhưng không chịu, muốn nhân dịp tớ kết hôn trói cậu ta ở nhà.”
“Thú vị lắm, bố mẹ tớ chưa bao giờ gọi tớ về nhà.”
Ngụy Tiêu đan hai tay ra sau gáy, vắt chéo chân: “Gia đình như các cậu đúng là thú vị, chỉ muốn ngay ngắn có nề nếp. Cậu xem, nhà Lý Miễn có bao giờ muốn cậu ta về không?”
Tôi im lặng, một lúc sau nghe cậu ấy nói nhỏ: “Khương Lộc, tớ nói thú vị là ý hâm mộ.”
“Ừm.”
Bầu trời xanh sẫm làm bật lên những vì sao lấp lánh. Lý Miễn đi vòng vòng ở chỗ xa, không làm phiền chúng tôi nói chuyện nhưng cũng không yên tâm rời đi, quanh quẩn ở đó giết thời gian. Tôi và Ngụy Tiêu nằm song song bên bờ, lắng nghe tiếng sóng vỗ rì rào, cậu ấy hỏi ngày mai muốn giúp gì, có mệt lắm không?
“Có, vừa mệt vừa phải phơi nắng, tối nay nghỉ sớm đi.”
—
Kết quả mới giữa trưa cậu ấy đã chuồn mất. Mệt tới mức hai mắt lờ đờ, nhấc chân không nổi, nói là bị cảm nắng cần vào viện, thế là bắt xe đi luôn.
Tôi kéo chiếc váy cưới nặng nề, nhìn Lý Miễn mặc âu phục ướt đẫm, mồ hôi thấm từ trong áo sơ mi ra áo khoác, chạy hai bước đuổi theo: “Không chụp nữa!”
Hồi ấy anh còn để tóc ngắn, vuốt một cái là mồ hôi đầy tay, cười bảo: “Cả đời cũng chỉ có một lần.”
“Dù một lần cũng không thể mệt tới chết được, đi thôi, tìm chỗ nghỉ ngơi.”
Hai chúng tôi tìm một quán nhỏ ăn kem, không gian chật chội, góc bàn đơn sơ, trên tường treo những bức tranh vẽ các loại đồ uống lạnh, rất giống cổng trường vào những năm 90.
Làn váy lớn lập tức phủ kín không gian nhỏ, nhưng cũng mặc kệ. Lý Miễn cởi âu phục, áo sơ mi đã ướt nửa, anh uống hết một chai nước ngọt pha màu, lúc này mới sảng khoái, nhai đá rôm rốp nói: “Trông bọn mình giống đào hôn thật.”
“Công nhận.”
“Công ty em sắp quay phim đúng không? Trong phim diễn thế nào nhỉ?”
“Ừm… Hai gia tộc sai người truy đuổi chúng ta, bắn nhau bằng bằng ngoài con ngõ này. Bọn mình chạy trốn từ cửa sau, có một chiếc ca nô neo ở bờ biển.”
Lý Miễn chống cằm: “Sau đó thì sao.”
“Bọn mình vừa lên bờ thì hai nhóm cũng chạy tới bờ biển. Thấy không thể đuổi theo, thế là lập tức bắn trúng anh…” Tay tôi vòng một vòng, nhìn một lượt từ đầu tới chân anh, sau đó đổi, “Chân em.”
“Hả?”
“Ừm, mất máu quá nhiều, nhuộm đỏ cả váy cưới. Vì cứu em nên anh phải lái ca nô về, trả em cho gia tộc.”
Anh mím môi nhíu mày.
“Rồi em bị ép cưới người khác, mấy năm sau gặp lại, thế sự đổi thay, cảnh còn người mất, phim ảnh đều diễn như vậy.”
Lý Miễn vuốt tóc, dè bỉu: “Nội dung vớ vẩn gì thế, công ty em đừng nhúng tay vào phim ảnh nữa.”
“Ha, có giỏi anh nói đi, phải diễn thế nào.”
Chiếc quạt máy xoay vòng vòng, Lý Miễn chầm chậm triển khai:
“Bắn nhau ở ngoài ngõ, bọn mình chạy trốn từ cửa sau, lên ca nô ở bờ biển, trong rối ren bắn trúng… chân anh. Thấy mất máu quá nhiều, vì không muốn liên lụy tới em, anh đã đưa ra một quyết định rất hay, xoay người nhảy xuống biển, em không bị ép phải cưới ai, sống hạnh phúc đến già.”
“… Bị lậm Titanic quá hả?”
“À, hèn gì cứ thấy tình tiết nhảy xuống biển quen quen.”
Tôi cười phá lên, vỗ bôm bốp xuống bàn, lại nghe thấy Lý Miễn nói: “Giờ có thấy chụp ảnh cưới cực nữa không.”
“Đi! Ông chủ, tính tiền!”
—
Nửa đêm, trên đường lái xe về.
Tôi thấy anh cố giữ tỉnh táo, ngáp liên tục, không khỏi đâm lo. Xe cộ qua lại trên đường cao tốc nào ít, đường thẳng càng khiến ta dễ lơ đễnh.
Dừng lại ở trạm dịch vụ, cuối cùng Lý Miễn cũng không trụ nổi: “Anh chợp mắt một lát.”
“Em có thể lái mà.” Lấy bằng lâu rồi mà vẫn chưa chạy đường cao tốc bao giờ.
“Lái được không?”
“Được, em không mệt.”
Thế là tôi cầm vô lăng trong lần xuất phát thứ hai, cơ thể bất giác chúi về phía trước, cực kỳ tập trung, càng lúc càng tỉnh táo.
Chốc chốc lại nhìn sang bên cạnh, Lý Miễn tựa vào cửa sổ ngủ, hơi thở đều đặn. Tôi vặn nhỏ nhạc, nhìn đăm đăm con đường phía trước, lái xe rất cẩn thận, chẳng biết đã bao lâu trôi qua, lại nghe thấy tiếng radio.
Anh thức dậy, quầng mắt xanh càng thêm mệt mỏi: “Tới trạm kế tiếp thì đổi lại đi.”
“Anh cứ ngủ, em vẫn lái được.”
“Em xem mình căng thẳng chưa kìa,” Anh bật cười, “Về sau sẽ rất mệt.”
“… Anh không mệt à?”
“Tỉnh táo rồi, chợp mắt một lúc là đủ.”
Xe chạy vào trạm dịch vụ rồi dừng lại, nhưng chỉ vừa cởi dây an toàn thì đã bị Lý Miễn ghì trên ghế hôn, một lúc sau mới buông ra, thở hổn hển.
Tôi nói, anh còn có tinh thần này hả?
Anh trầm ngâm: “Nhớ lại cảnh em mặc váy cưới hồi sáng, đẹp lắm.”