Bần Nữ Gả Nhà Giàu
Phần 35
Bông thử que lên hai vạch, cô mừng quá, rối rít hết cả lên. Sau một hồi nhảy múa loạn xạ trong phòng, Bông phải mất một lúc lâu sau thì mới có thể bình tĩnh lại được. Cô ngồi xuống giường suy nghĩ, cô quyết định sẽ tạo bất ngờ cho chồng. Cô sẽ không gọi báo ngay cho Vĩnh Ngôn nhà cô biết mà cô sẽ đợi tới tối, đợi tới khi anh về, cô sẽ tặng cho anh hộp quà, như vậy mới có kỷ niệm.
Nghĩ sao liền làm như vậy, Bông đi chuẩn bị hộp quà, que thử thai được cô bỏ vào bên trong, trông bắt mắt vô cùng. Chuẩn bị xong quà bất ngờ cho chồng, Bông liền gọi cho Dương sư phụ để đặt lịch khám cho ngày mai. Thú thực thì cô cũng lo lắm, bởi vì thầy Dương vẫn chưa ngưng điều dưỡng thân thể cho cô. Cô đang lo là không biết thuốc dưỡng thân kia có ảnh hưởng gì tới em bé trong bụng cô hay không, cô lo nhất là chuyện này…
Bông vui vẻ cả ngày, mặc dù đã cố nén cảm xúc hạnh phúc giấu vào trong lòng nhưng ánh mắt cô lại không thể giấu đi được niềm vui sướng đó. Cũng có người phát hiện ra là Bông đang vui vẻ bất thường, người ta cũng có hỏi nhưng mà Bông chỉ nói là cô được cho tiền, ngoài ra cũng không có nói gì thêm gì khác. Thực ra thì Bông không định sẽ công khai chuyện cô có em bé cho người nhà chồng cô biết, cô cũng sẽ tìm cách nói khéo với Vĩnh Ngôn để anh cùng cô giấu giếm chuyện này. Ít nhất là phải qua ba tháng, phải đợi tới khi em bé ổn định thì cô mới nói, như vậy mới an toàn cho mẹ con cô.
Ngày hôm nay trôi qua lâu quá đỗi, Bông có cảm tưởng như cô đã chờ đợi hơn một tháng trời rồi vậy. Cô hết nằm rồi lại ngồi, hết ngồi rồi lại ra cửa sổ hóng, hóng xem Vĩnh Ngôn đã về hay chưa. Đợi mãi đợi mãi, Bông cuối cùng cũng nhìn thấy xe hơi chạy vào trong sân. Chỉ có điều là xe này rất lạ, không phải là xe của Vĩnh Ngôn, cũng không phải là xe của ai khác ở trong nhà…
Bông nhìn từ cửa sổ phòng cô nhìn xuống, cô vừa vặn nhìn thấy rõ được người trong xe đang bước ra ngoài. Đầu tiên là một ông lão, sau đó tới một người đàn ông, cuối cùng là một người phụ nữ và một cô gái trẻ. Chuyện cũng không có gì đặc biệt cho tới khi Bông nhìn thấy cô gái trẻ này, bởi trông cô gái này có chút quen quen, dường như là cô đã nhìn thấy cô gái này ở đâu rồi thì phải…
Linh tính mách bảo có gì đó kỳ lạ, Bông liền kêu bé Thọ đi nghe ngóng. Khoảng chừng mười phút sau, bé Thọ hớt ha hớt hải chạy thật nhanh lên trên phòng, con bé thở hỗn hển mà nói báo vói Bông.
– Mợ ơi… c-h-ế-t rồi… là cô Hạnh Thảo… cô Hạnh Thảo với gia đình của cổ… cô Hạnh Thảo…
Bông sững người, cô khựng lại đôi chút, sau đó liền tỉnh lại, cô mới vội hỏi.
– Hạnh Thảo? Sao cô ấy… lại tới đây? Cô ấy với cậu Ngôn nhà mình ly hôn rồi mà? Bộ có chuyện gì hả Thọ?
Bé Thọ cũng không rành lắm, con bé nghe sao liền thuật lại y chang vậy, điệu bộ rất nghiêm túc.
– Em nghe nói… là em nghe nói thôi… cái này không chắc… phải chờ cậu về mới biết được. Nghe nói… nhà cô Hạnh Thảo có ý muốn hàn gắn cho cô Hạnh Thảo và cậu Ngôn nhà mình. Em còn nghe bà Ba nói… ông ngoại của cô Hạnh Thảo đem theo khế ước gì từ xa xưa sang uy hiếp ông nội nhà mình á mợ. Mà ngó bộ thì có thể là đúng như vậy rồi, bây giờ mọi người đang chờ cậu Ngôn về…
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, thế nhưng khi nghe bé Thọ thông báo như vậy, Bông vẫn không nén nổi cảm giác khủng hoảng ở trong lòng…
Ly hôn rồi nhưng vẫn về đòi hàn gắn? Lại còn uy hiếp nhà chồng cô? Ở đâu mà xuất hiện một người mặt dày còn tồn tại được trên cõi đời này hay vậy?
Vừa hoang mang vừa tức giận, Bông phải hít vào một hơi thật sâu thì mới có thể bình tâm lại được. Cô nhìn bé Thọ, cố gắng giữ bình tĩnh, cô hỏi.
– Ý là bây giờ mọi người đang chờ cậu Ngôn về để hỏi ý kiến hả Thọ?
Bé Thọ cũng hoang mang không kém gì Bông, con bé trả lời trong lo lắng.
– Hình như là vậy… em cũng không chắc nữa mợ ơi, em chỉ là nghe bà Ba nói lại như vậy thôi. Còn thực hư ra sao thì phải đợi lát nữa mới biết chắc được.
Bông hiểu rồi, bé Thọ cũng giống như cô, không có mặt trực tiếp ở dưới kia nên thông tin cũng không được chính xác. Nhưng nếu thím Ba đã nói như vậy thì có thể sự thật đúng là như vậy rồi. Hạnh Thảo và gia đình cô ấy tới đây lần này là muốn “nối lại tình xưa” với Vĩnh Ngôn nhà cô… chuyện hài hước thật!
Sau khi thông báo với Bông xong, bé Thọ liền tiếp tục xuống dưới nhà để nghe ngóng thêm tin tức. Bông ngồi trong phòng, cô lúc này suy nghĩ rất nhiều, mà suy nghĩ của cô thì rất mơ hồ, lung tung loạn xà ngầu hết cả lên. Cô biết Vĩnh Ngôn nhà cô chắc chắn sẽ không đồng ý chuyện hàn gắn lại với Hạnh Thảo. Nhưng còn về chuyện uy hiếp gì đó thì thế nào? Phải là nghiêm trọng như thế nào thì ông nội Chiến mới chờ Vĩnh Ngôn nhà cô về để hỏi ý kiến chứ? Rõ ràng là mọi người có thể từ chối mà, nhất là cô Út Chi, cô Út làm sao có thể dễ dàng đồng ý được… chắc chắn phải có cái gì đó rất nghiêm trọng đang xảy ra rồi…
Cô…. lo quá!
Gần nửa giờ đồng hồ trôi qua, Bông đang chờ Vĩnh Ngôn trở về, cũng chờ đợi tin tức từ chỗ bé Thọ. Trong lúc ruột gan cô nóng như lửa đốt thì đột nhiên vào lúc này, bên ngoài phòng cô có tiếng gõ cửa, là giọng của mụ Liên lanh lảnh vang lên.
– Mợ Bông! Bà chủ kêu mợ xuống nhà một chút, có người tìm mợ đó mợ Bông!
Bông nghe mụ Liên nói, chân mày cô khẽ nhíu lại, cô suy nghĩ một chút, sau đó mới liền đi ra mở cửa phòng. Bên ngoài mụ Liên đang chờ sẵn, Bông nhìn thấy mụ ấy, cô cũng không giả vờ gì, thẳng thắn mà hỏi.
– Nhà có khách hả dì? Là ai tìm tôi?
Mụ Liên mặc dù không ưa Bông chút nào, nhưng so với Hạnh Thảo, bà ghét Hạnh Thảo hơn. Vừa nãy còn thấy ông ngoại của Hạnh Thảo lấy khế ước gì đó ra uy hiếp ông cụ Chiến, bà thiệt sự thấy giận trong lòng. Càng nghĩ càng hậm hực, bà nói với Bông, ngữ điệu rất bất bình.
– Là Hạnh Thảo, vợ trước của cậu Ngôn tìm mợ, nó nói là nó muốn nói chuyện với mợ. Chắc con Thọ cũng nói cho mợ biết rồi mà phải không, vợ trước của cậu Ngôn quay về, đòi hàn gắn lại tình xưa nghĩa cũ.
Bông đi song song bên cạnh mụ Liên, cô giữ vững sự bình tĩnh, nghiêm túc hỏi.
– Rồi sao? Nhà mình đồng ý?
Mụ Liên nhếch môi, mụ ta cười khẩy, đáp.
– Ai đồng ý đâu mợ, không ai đồng ý hết. Về tình hay về lý gì thì chuyện cậu Ngôn và Hạnh Thảo tái hợp lần nữa đều là không thể, bởi cậu Ngôn có mợ rồi, ai mà tàn nhẫn tới mức chia cắt vợ chồng cậu mợ.
– Nếu vậy thì Hạnh Thảo tìm tôi để làm gì? Tôi có quyền không gặp mà, phải không?
– Tùy mợ, mợ muốn gặp hay không thì không ai dám ép. Nhưng để tui nói cho mợ biết, Hạnh Thảo nó đã sang đây thì nó chắc chắn là có chuẩn bị sẵn hết rồi. Ông ngoại nó cầm theo một tờ khế ước quy thuận quy ước gì đó giữa hai bên gia đình, nghe nói là từ đời ông cố ông sơ gì đó lận. Ý của bên nhà Hạnh Thảo là muốn để Hạnh Thảo tiếp tục ở lại đây cho tới hết đời, còn danh phận gì đó thì có thể không cần cũng được.
Bông càng nghe càng thấy hoang mang, cô bắt đầu có cảm giác rối ren ở trong lòng. Cái gì mà muốn Hạnh Thảo sống ở đây cả đời, lại còn không cần danh phận, trên đời này còn có chuyện phi lý như vậy nữa hay sao? Hay Hạnh Thảo này lại là một Thục Mai thứ hai, vì yêu nên bất chấp luân thường đạo lý?
Ban đầu còn thấy lo lắng, nhưng sau khi nghe mụ Liên nói, Bông đột nhiên lại thấy tò mò về Hạnh Thảo nhiều hơn. Mà nếu đã tò mò như vậy thì cứ gặp thử một lần xem sao, để xem xem cô ấy sẽ nói cái gì với cô!
Bông đi theo mụ Liên tới phòng khách nhỏ, phòng khách nhỏ nằm phía sau phòng khách lớn, lúc này trong phòng chỉ có một cô gái đang ngồi trên ghế gỗ đợi sẵn. Mụ Liên đưa Bông tới đây thì cũng liền rời đi, mà trước khi đi mụ ta cũng không quên liếc xéo Hạnh Thảo một cái, trông có vẻ như mụ Liên rất là không ưa gì Hạnh Thảo.
Bông khác với mụ Liên, dù thích dù không thì cô vẫn rất lịch sự. Cô đi vào bên trong phòng, ngồi xuống ghế đối diện với Hạnh Thảo, trước là cô quan sát cô gái này một chút, sau là để xem cô ấy sẽ nói những lời gì với cô.
Hạnh Thảo nhìn thấy Bông tới, cô ấy gật đầu chào hỏi trước, đối diện với sự đề phòng cảnh giác của Bông, cô ấy không một chút lo lắng, ngược lại còn cực kỳ thẳng thắn mà bắt chuyện.
– Lời đồn quả không có sai, cô rất đẹp, anh Ngôn với cô cũng rất đẹp đôi, trai tài gái sắc, tôi thật lòng hâm mộ.
Bông nhìn Hạnh Thảo, Hạnh Thảo ở ngoài khá giống với trong ảnh, đều là một cô gái xinh đẹp. Nét đẹp của Hạnh Thảo không đại trà, là kiểu đẹp cổ xưa, kiểu đẹp hoài niệm giống với các mỹ nhân thời trước. Đặc biệt, Hạnh Thảo có đôi mắt rất buồn, là kiểu buồn tự nhiên, buồn từ sâu thẳm trong linh hồn. Xét về tổng thể, không có gì phải bàn cãi nhiều nữa, Hạnh Thảo đẹp, nếu dùng câu sắc nước hương trời thì cũng không có nói quá…
Bông sau khi nghe Hạnh Thảo nói một câu như vậy, cô thật sự không thể rõ được ý tứ trong lời nói của Hạnh Thảo là gì. Mắt đối mắt, cô nhìn thẳng vào Hạnh Thảo, thái độ bình tĩnh có thừa.
– Cô hâm mộ tôi và chồng cũ của cô? Cô nói thật hay nói đùa vậy? Nếu là nói thật thì tôi thấy hành động và lời nói của cô đang rất mâu thuẫn. Mà nếu là nói đùa thì tôi xin cảm ơn, bởi tôi cũng thấy tôi rất xứng đôi với chồng của tôi.
Hạnh Thảo vẫn giữ nguyên biểu cảm lạnh nhạt như thế, biết là Bông đang cố tình nói khích, thế nhưng Hạnh Thảo vẫn rất điềm tĩnh mà đáp lại.
– Thật hay đùa thì tùy vào tai người nghe, nhưng chuyện cô và anh Ngôn xứng đôi là thật, cô không cần cảm ơn tôi. Tôi biết cô đang rất đề phòng tôi, cũng rất ghét sự xuất hiện của tôi vào lúc này. Nhưng so với cô, tôi cũng rất ghét việc phải xuất hiện ở đây, lại càng ghét việc bản thân bị người khác xem thường. Khó khăn lắm mới ly hôn được, tôi cũng không tin là tôi lại phải tới đây để làm dâu thêm một lần nữa… đúng thật là lố bịch mà!
Bông nhíu khẽ mày, cô nhìn thẳng vào mắt Hạnh Thảo, cô có cảm giác Hạnh Thảo là đang nói thật chứ không phải là diễn trò. Nhưng dù là thật hay là diễn trò thì cô cũng không thể thông cảm hay là đồng cảm gì được cho Hạnh Thảo. Người ta tới đây là để “chia” chồng với cô, cô làm sao có thể cùng phe với cô ấy được đây?
– Cô nói như vậy có thấy là bản thân hơi diễn kịch hay không? Nếu cô thật lòng không thích thì hôm nay đã không tới đây. Mục đích của cô tới đây hôm nay là gì, ai cũng đều rõ cả mà, cô cần gì phải giả vờ không cam lòng như vậy?
Hạnh Thảo không một chút nóng nảy, cô ấy từ tốn trả lời Bông.
– Tôi không cam lòng, đây là sự thật, không phải giả vờ. Cô nghĩ thử xem, nếu tôi thật sự có tình cảm với anh Ngôn thì tôi sẽ ly hôn với anh ấy sao? Để được ly hôn với Vĩnh Ngôn, tôi cũng đánh đổi rất nhiều, cô đừng nghĩ là tôi thích chồng cô tới như vậy…
Dừng chút, Hạnh Thảo lúc này mới vào vấn đề chính, cô ấy nhìn thẳng vào Bông, lời nói rõ ràng và rành mạch.
– Nếu không phải bị ép thì tôi đã không lại xuất hiện ở đây. Không giấu gì cô, gần đây nhà ngoại tôi thường xuyên xảy ra những chuyện tâm linh kỳ quái, nhẹ thì cháy lư hương, mà nặng nhất thì ngã đổ bàn thờ. Ông ngoại tôi còn nằm mơ thấy ông sơ hiện về quở mắng thậm tệ là tại sao lại để tôi ly hôn với anh Ngôn. Theo như lời của ông sơ ở trong giấc mơ thì con cháu nhà Nguyễn Vĩnh là được tổ tiên nhà ngoại tôi chấm chọn để kết mối giao hảo giữa hai họ. Và về tương lai về dài thì hai họ sẽ phát triển rất mạnh nếu cả hai có mối quan hệ thông gia gắn kết với nhau. Chuyện tôi và anh Ngôn ly hôn đã phạm vào đại kỵ, nếu không mau hàn gắn thì hoạ sẽ ập xuống nhà ngoại tôi, là tai họa khi cãi lại lệnh ý của tổ tiên đã dày công sắp đặt…
– Vậy cho nên?
– Vậy cho nên tôi theo ông ngoại tôi tới đây chỉ với một mục đích… ông ngoại tôi muốn anh Ngôn có thể giữ tôi lại ở đây… cho tôi hàng ngày được thắp hương cho tổ tiên của nhà Nguyễn Vĩnh… coi như là giữ lại cho tôi thân phận là con dâu của nhà Nguyễn Vĩnh… để tổ tiên nhà ngoại tôi an lòng không tính tới chuyện trừng phạt lên họ nhà ngoại tôi nữa. Theo ý của ông ngoại tôi thì ông còn muốn tôi có một danh phận gì đó rõ ràng, nhưng về phần tôi, tôi không cần danh phận gì cả, tôi chỉ cần sống yên ổn, để không mang danh là tội đồ của dòng họ là được. Thời gian gần đây tôi sống rất khổ sở khi mang trên vai tội danh này, tôi không yêu anh Ngôn, tôi thật sự rất mệt mỏi.
Bông đã từng nghe về chuyện tổ tiên chấm chọn con dâu con rể, vậy nên những lời mà Hạnh Thảo vừa nói, cô tin chứ không phải là không tin. Nhưng theo như ý của cô ấy nói thì cô ấy sẽ ở lại đây, mặc dù không cần danh phận nhưng trên thực tế, cô ấy vẫn được xem là vợ của Vĩnh Ngôn, điều này là không thể bàn cãi được…
– Lời của cô nói rất dễ nghe, cũng rất hợp tình hợp lý, nghe qua thì như là không có hại gì đến cuộc sống của tôi và Vĩnh Ngôn. Nhưng nếu tôi nói, tôi không đồng ý thì sao? Cô sẽ làm thế nào? Sẽ cố chấp đến cùng sao hả Hạnh Thảo?
Hạnh Thảo một chút khó chịu cũng không có, đối diện với thái độ không thuận lòng này của Bông, ánh mắt cô ấy vẫn rất kiên định, lời nói vẫn rõ ràng như vậy.
– Tôi biết cô sẽ không đồng ý, nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ như vậy. Tôi không phải cố chấp, nhưng tôi là hết cách rồi, tôi bắt buộc phải ở lại đây, bắt buộc phải sống hết đời ở đây để làm tròn đạo con dâu cho nhà Nguyễn Vĩnh. Cũng nói thẳng với cô, mục đích tôi gặp riêng cô là vì muốn nói chuyện nhẹ nhàng với cô, để cô có thể thông cảm cho hoàn cảnh của tôi mà thuận ý giữ tôi ở lại. Vì thực ra, dù cô có đồng ý hay là không đồng ý thì ông ngoại tôi vẫn có cách khiến cho tôi được ông nội Chiến giữ lại. Hoặc nếu cô và anh Ngôn chống đối tới cùng thì rất có thể, cái danh vị vợ danh chính ngôn thuận mà cô đang có sẽ lại thuộc về tôi một lần nữa. Bởi trong tay ông ngoại tôi có khế ước quy thuận mà tổ tiên của nhà Nguyễn Vĩnh đã từng ký riêng với nhà họ Võ chúng tôi. Trong khế ước đó có ghi rõ ràng, nhà Nguyễn Vĩnh sẽ có trách nhiệm phải thuận theo một ước nguyện của nhà họ Võ…
Dừng chút, Hạnh Thảo đột nhiên khẽ thở dài một hơi, âm giọng của cô ấy trầm hơn hẳn.
– Về phần khế ước quy thuận giữa hai nhà Nguyễn Vĩnh và nhà họ Võ, nếu cô muốn biết cụ thể hơn thì cứ tới gặp ông nội Chiến để hỏi cho rõ ràng, tôi rất không muốn nhắc tới những thứ khế ước ép buộc như vậy. Trước kia tôi gả cho anh Ngôn cũng là vì ở hai nhà có tồn tại một mối quan hệ thầm lặng, cả hai nhà lúc đó đều không muốn đem khế ước ra để làm khó đối phương. Nhưng hiện tại tổ tiên nhà họ Võ đã nóng giận, vậy nên bắt buộc khế ước phải được đưa ra để làm an lòng các cụ nhà họ Võ. Thật ra, nếu trước đây tôi không gả cho Vĩnh Ngôn thì tôi hiện giờ cũng sẽ không làm khó dễ tới cô. Mục đích của nhà họ Võ tôi là muốn tôi làm con dâu, làm cháu dâu của nhà họ Nguyễn Vĩnh, còn ngoài ra chuyện tôi sẽ gả cho ai, bọn họ cũng không quá quan tâm tới. Nhưng chắc chắn, bọn họ vẫn sẽ cố giữ mặt mũi cho tôi, sẽ cố giành cho tôi một danh phận rõ ràng, cũng coi như là giữ cho họ Võ mặt mũi. Nhưng mà cô yên tâm, tôi sẽ không tranh cái gì với cô đâu, bởi nếu tôi thật sự cần thì đã không tới lượt cô ở đây làm vợ anh Ngôn. Lời tôi nói tuy thô nhưng thật, mong cô có thể thấu hiểu, cũng đừng để mọi chuyện đi quá tầm kiểm soát của tôi.
Bông không có ngốc, cô nghe hết những gì mà Hạnh Thảo vừa nói, mặc dù rất không cam lòng nhưng cô cũng ngầm hiểu ra được, lần này cô khó lòng mà ngăn được bước chân của Hạnh Thảo quay trở về. Mà thực ra, chuyện cô có đồng ý giữ Hạnh Thảo ở lại hay không cũng không quan trọng. Bởi một khi khế ước gì đó đã được đem ra để nói chuyện thì tiếng nói của cô thật sự đã không còn phân lượng gì nữa rồi. Ngay cả Vĩnh Ngôn có khi còn không nói được, huống hồ gì là cô…
Hạnh Thảo cũng khổ tâm không kém, thấy Bông im lặng trầm ngâm, cô ấy khẽ thở dài một hơi đầy bất lực, từng lời nói đều rất nhẹ nhàng, một chút sức ép cũng không có.
– Tôi gặp riêng cô cũng chỉ vì muốn nói rõ ràng mọi chuyện cho cô biết, cũng hy vọng cô có thể bàn bạc lại với anh Ngôn rồi cứu giúp cho tôi một con đường. Tôi không muốn mọi chuyện đi xa hơn, bởi lúc đó cả cô và tôi đều sẽ rất khó xử. Cô cũng đừng nghĩ tới chuyện sẽ cùng anh Ngôn rời đi, như vậy sẽ chỉ thiệt thòi cho cô và anh ấy mà thôi. Bởi ông ngoại tôi đã tính cả rồi, nếu anh Ngôn dám từ bỏ thân phận thì tôi… tôi sẽ đường đường chính chính một lần nữa trở thành Mợ, thuận lợi thay thế vị trí của anh Ngôn. Lúc đó, các quyền lợi của anh Ngôn đều sẽ thuộc về tôi, cô và anh Ngôn sẽ vĩnh viễn không còn một chút quyền lợi gì ở nhà Nguyễn Vĩnh này nữa. Vậy nên, cô suy nghĩ cho kỹ, cô bắt tay với tôi, chúng ta sống chung một nhà, nhưng chuyện của ai người nấy làm. Tôi không can thiệp vào hạnh phúc của hai người, hai người cũng không cần để ý tới sống chết của tôi. Tôi sẽ không tranh chồng, không tranh địa vị với cô và cô cũng đừng đem lòng ganh ghét hãm hại tôi là được. Chúng ta… nước sông không phạm nước giếng… hợp tác cùng có lợi… cô cứ về suy nghĩ cho kỹ đi…
Hạnh Thảo nói rất nhiều, như là đang cố moi gan móc ruột ra để nói cho Bông hiểu rõ mọi vấn đề vậy. Mãi tới khi Hạnh Thảo chuẩn bị rời đi thì Bông lúc này mới có thể tĩnh tâm mà nhìn thật sâu vào ánh mắt đượm buồn kia của Hạnh Thảo, cô hỏi một câu nghiêm túc.
– Hạnh Thảo, những gì cô nói từ nãy tới giờ đều là thật đúng không? Cô không có mục đích khác? Cũng không nói dối?
Hạnh Thảo im lặng vài giây, đối diện với câu hỏi này của Bông, ánh mắt cô ấy nghiêm túc lạ thường.
– Những gì tôi nói đều là sự thật, tôi không có mục đích gì khác, nhất là mục đích muốn chiếm lấy Vĩnh Ngôn, tôi một chút cũng không nghĩ tới. Có một vài chuyện tôi nói với cô vừa rồi là tôi đã cố tình tiếc lộ bí mật cho cô biết, chứ thật ra ở ngoài kia, người nhà Nguyễn Vĩnh cũng chưa ai biết rõ được ý đồ của nhà họ Võ tôi như cô đã biết đâu. Tôi bán đứng người nhà tôi chỉ để đổi lấy sự đồng ý của cô… cô thấy như vậy đã đủ tin tưởng hay chưa?!
Bông không trả lời, cô chỉ nhìn Hạnh Thảo như vậy, sau đó để cho cô ấy rời đi, một câu cũng không muốn hỏi nữa…
Trong lòng cô lúc này khá là rối, bởi Hạnh Thảo này không giống như là đang nói dối, cô ấy dường như là đang muốn hợp tác với cô thật. Chỉ là khi nghĩ tới chuyện sẽ sống chung một nhà với vợ cũ của chồng thì cô lại thấy không an lòng, cũng thấy không an toàn một chút nào…
Cô biết Vĩnh Ngôn sẽ không đồng ý chuyện này, cũng tin là anh có thể vì cô mà chấp nhận từ bỏ thân phận của mình. Nhưng nếu làm như thế thì sao, Vĩnh Ngôn sẽ vì cô mà mất đi cội nguồn gốc rễ của mình, như vậy liệu có đáng hay không?
Cô rối quá, cô vừa không muốn cho Hạnh Thảo ở lại, mà cũng vừa không muốn gây ảnh hưởng tới tương lai của Vĩnh Ngôn… cô thật sự rối quá!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!