Cấm Đình - Chương 191: 191: Mời Cầu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
16


Cấm Đình


Chương 191: 191: Mời Cầu


Sự tình bị xáo trộn, trong lòng mọi người đã có khác thường, rất nhiều người, nhiều việc không còn giống với đời trước nữa.

Thái Bình ỷ vào ấn tượng của đời trước, sai người phòng bị trước một bước, tướng lĩnh Khiết Đan Lý Tận Trung vừa mới khởi binh phản Đường, đã bị Vương Hiếu Kiệt trấn giữ biên cương thành công trấn áp một cách nhanh chóng.

Bớt đi trận phản chiến này, Vương Hiếu Kiệt không lại bởi vì hậu phương không có ai giúp đỡ mà chết trận sa trường, Đại Chu bởi vậy đã bảo vệ được một đại tướng.
Sau khi Lý Tận Trung chết, huynh trưởng của thê tử của hắn là Tôn Vạn Vinh tụ tập bộ hạ, còn muốn phản bội, bị Vương Hiếu Kiệt cùng Lâu Sư Đức liên thủ bình định.

Trong lúc đó, Võ Hoàng muốn bắt đầu dùng Võ Ý Tông cùng đi bình định, bị Thái Bình khuyên can giữa chừng.

Võ Ý Tông biết được, nổi trận lôi đình, phạm tội ngay trên đường, Thái Bình dâng một phong tấu chương lên triều đình, Võ Hoàng không thể không xử trảm Võ Ý Tông vì lạm sát bá tánh theo luật.
Vụ giết chóc ở Hà Bắc đời trước, cuối cùng đời này đã đảo ngược.
Trác Ngọc thư viện hoạt động vài năm, thanh danh rất lớn, người đến đọc sách đã không chỉ có nữ oa nhà hàn môn, thương nhân cũng đem khuê nữ nhà mình đến Trác Ngọc thư viện đọc sách.
Thấy tình thế như vậy, Thái Bình ra mặt mở rộng thư viện dành cho nữ tử, lại chọn hai địa điểm ở Thần Đô, mời nữ tử đương thời có tài học đến viện dạy học.
Mới đầu việc Uyển Nhi mua Trác Ngọc thư viện đã gặp không ít phê bình của triều thần, hiện giờ công chúa ra mặt mở rộng, liền có các triều thần thả mật báo vào tráp đồng báo công chúa tham gia.
Lúc Võ Hoàng nhận được mật báo, cười lớn đưa mật báo cho Uyển Nhi ở bên cạnh, “Nhìn xem, bọn họ đã gấp gáp rồi.”
Uyển Nhi tiếp nhận mật báo, nhìn thấy mặt trên trần tình tội trạng của công chúa, không khỏi bật cười: “Làm loạn tâm trí của dân chúng?”
“Nữ tử trong thiên hạ có thể đọc sách rất ít, bọn họ sợ nữ tử được khai trí quá nhiều, sau này không lừa gạt được nữ tử.” Võ Hoàng có phần đắc ý, “Uyển Nhi cho rằng, việc này nên xử trí như thế nào?”
Uyển Nhi cười khẽ, “Nên phạt điện hạ.”

“Ồ?” Ý cười của Võ Hoàng đậm hơn, “Phạt như thế nào?”
“Phạt điện hạ số tiền lớn treo giải thưởng, mời chào nữ tử đương thời càng có tài học đến viện dạy học, chấn chỉnh dân trí.” Uyển Nhi chậm rãi nói xong, nhất bái với Võ Hoàng, “Bệ hạ còn có thể mượn mật báo này, thi hành nữ tử tư thục ở các châu phủ.

Lý do chính là, sợ tâm trí của nữ tử thiên hạ không được khai mở, bị người khác mê hoặc tâm trí, cho nên bắt đầu từ triều đình, thúc đẩy tư thục do triều đình quản chế, chấn chỉnh tâm trí của nữ tử.

Nội dung dạy học thì……” Uyển Nhi nghĩ nghĩ, ý cười cũng đậm hơn vài phần, “Bắt đầu từ Phụ Hảo đi.”
Phụ Hảo là vương hậu của Thương triều, cũng là vị nữ tướng quân đầu tiên được lịch sử ghi nhận.
Võ Hoàng vỗ tay, “Được! Vậy bắt đầu từ Phụ Hảo.

Có lẽ Trác Ngọc thư viện hoạt động thêm mấy chục năm, kỳ thi võ của trẫm cũng có thể nhiều thêm một kỳ dành cho nữ tử tòng quân.”
Uyển Nhi gật đầu, “Việc này chậm rãi thi hành, mười năm không được thì trăm năm, trăm năm không được liền ngàn năm, rồi sẽ có một ngày nữ tử làm Tể làm Tướng chỉ là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”
Võ Hoàng xúc động gật đầu, “Mấy năm nay, may mắn có ngươi cùng Thái Bình, giúp trẫm rất nhiều sự tình trong đại sự.” Kỳ thật Võ Hoàng đã nghi hoặc từ lâu, vì sao Thái Bình có thể đoán trúng nhiều biến cố ở biên quan như vậy, “Có một chuyện, trẫm muốn hỏi ngươi cùng Thái Bình từ lâu.”
Uyển Nhi cung kính cúi đầu, “Mời bệ hạ nói.”
Võ Hoàng chậm rãi nói: “Trẫm cũng có mật thám ẩn nấp ở biên quan, nhưng tin tức mà bọn họ thám thính được đưa về, thế nhưng không chuẩn xác bằng tin tức do Thái Bình thám thính được, đây là vì sao?”
“Đại để là……” Uyển Nhi nhanh chóng nghĩ ra một lý do để qua loa lấy lệ với Võ Hoàng, “Mật thám ở biên cảnh của điện hạ đều là những người năm đó Lưu công để lại cho nàng.”
“Lưu Nhân Quỹ?” Võ Hoàng cần phải thừa nhận, Lưu Nhân Quỹ là tướng tài.
Uyển Nhi nghiêm túc nói: “Thần nhớ rõ điện hạ có nói qua, Lưu công cầm binh như thần, nàng ấy trấn thủ Trường An mấy năm, học được không ít binh pháp từ Lưu công, chỉ tiếc chưa bao giờ ra trận giao chiến với địch, những gì học được chẳng qua chỉ là lý luận suông mà thôi.”
Võ Hoàng cười, “Chiến trường thay đổi trong nháy mắt, cũng không phải học được sẽ dùng được.

Thiên hạ vẫn là không có chiến sự thì tốt hơn, bá tánh ăn no mặc ấm, triều đình quân thần một lòng, cứ thế mãi, nhất định có thể thấy Đại Chu thịnh thế.” Khi Võ Hoàng nói những lời này, ánh mắt đều đang phát sáng, đó là chuyện nàng đeo đuổi suốt cả đời.
Sẽ như vậy.
Uyển Nhi đã mơ hồ nhìn thấy bình minh của thịnh thế, nàng biết thịnh thế kia nhất định sẽ đến.
Lúc đó đã gần đến chính ngọ, Bùi thị truyền thiện trở về, mang nhóm cung tì bưng ngọ thiện vào trong điện, bố trí thỏa đáng xong, Bùi thị tiến đến thỉnh Võ Hoàng dùng bữa.
Hôm nay tâm tình Võ Hoàng rất tốt, liền để Uyển Nhi ở lại cùng nhau dùng bữa.
Hai người ăn được một nửa, liền nghe thấy Vũ Lâm Quân chờ ở ngoài cửa điện khởi bẩm, “Bệ hạ, công chúa sai người tới mời Thượng Quan đại nhân đến gặp mặt.”
Uyển Nhi hơi kinh ngạc, điện hạ cũng chưa từng nói qua, hôm nay muốn gặp mặt làm gì.
Võ Hoàng tò mò nhìn nàng, “Hửm?”
Uyển Nhi trả lời đúng sự thật: “Thần cũng không biết.”
Võ Hoàng giương giọng nói: “Tuyên người nọ tiến vào.”
Vũ Lâm Quân thả Xuân Hạ tiến vào, nàng quỳ xuống đất dập đầu với Võ Hoàng xong, mới mở miệng, “Nô tỳ phụng lệnh của điện hạ, mời Thượng Quan đại nhân đến sân đấu mã cầu xem chiến.”
Võ Hoàng ra vẻ không vui, “Hôm nay cũng không phải là ngày Uyển Nhi nghỉ hưu mộc, Thái Bình hồ nháo!”
Uyển Nhi vội vàng đứng dậy nhất bái với Võ Hoàng, “Thần sợ hãi.”
“Cũng đã nhiều năm trẫm không nhìn thấy Thái Bình đánh mã cầu.” Võ Hoàng lường trước hôm nay nhất định Thái Bình nhất thời hứng khởi, vừa lúc, hôm nay chính vụ không nhiều, nàng cũng muốn nhìn xem Thái Bình giấu gì trong hồ lô.
“Bùi thị, chuẩn bị hoàng liễn, cùng trẫm đi nhìn một cái!” Võ Hoàng lập tức hạ lệnh.
Những năm gần đây, Võ Hoàng đã quen Thái Bình giáp mặt mời Uyển Nhi, Thái Bình hành sự càng bằng phẳng, Võ Hoàng càng sẽ không nghĩ sâu xa, dù sao trong cung có nhiều đôi mắt nhìn như vậy, một người là công chúa Võ Hoàng sủng ái nhất, một người là thần tử Võ Hoàng sủng tín nhất, sao có thể công khai nháo ra chuyện hai nữ tử thành duyệt gì.
Huống chi, Thái Bình còn có phò mã.

Mấy năm gần đây, Võ Du Kỵ cùng Thái Bình trước mặt người khác tương kính như tân, mỗi người trong triều đều hâm mộ phò mã cùng công chúa kiêm điệp tình thâm, nếu thực sự có điểm gì khác, Võ Du Kỵ nhất định rõ ràng hơn so với mẫu thân như nàng.
“Giá!”
Thái Bình mặc một bộ viên khâm bào sam đỏ thẫm, mang ủng thấp bằng da hươu trên chân, một tay nắm chặt dây cương điều khiển Thiên Lí Tuyết, một tay nâng cao gậy, đánh trúng mã cầu bên vó ngựa vô cùng chuẩn xác, đánh mã cầu vào thẳng khung thành của đối phương.
“Điện hạ uy vũ!”
Bên sân có không ít Vũ Lâm Quân hô vang vì điện hạ, người đánh cùng Thái Bình không phải ai khác, chính là phò mã Võ Du Kỵ.
Võ Du Kỵ nghiêng mặt nhìn thoáng qua cờ đánh dấu, hắn lại thua Thái Bình ba lá cờ, Thái Bình chỉ cần ghi thêm một cầu, trận mã cầu này hắn sẽ thua hoàn toàn.
Vốn dĩ bại trận bởi điện hạ cũng không có gì, chỉ là trong sân mã cầu có nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, hắn thua một cầu thì cũng được, hiện giờ nhìn điểm số này thật sự cách xa, hắn nhiều ít có chút không dám ngẩng mặt.
Võ Du Kỵ giục ngựa chậm rãi đến gần Thái Bình, nhỏ giọng nói: “Điện hạ tốt xấu gì cũng cho thần một chút mặt mũi.”
“Ra trận không có phụ tử, nói chuyện bằng bản lĩnh!” Hôm nay Thái Bình vốn dĩ không định chơi cầu, đi ngang qua sân mã cầu nghe thấy bên trong hô hào, nhất thời nhịn không được quay người tiến vào, liền nhìn thấy Võ Du Kỵ cùng vài Vũ Lâm tướng sĩ đang đánh mã cầu.
Thái Bình nhìn thấy ngứa tay, nhịn không được gọi người dắt Thiên Lí Tuyết tới, ước chiến với Võ Du Kỵ.
Hai cầu kia ban đầu Võ Du Kỵ muốn nhường điện hạ, sợ mã cầu chạy băng băng tung hoành quá mức trong sân, làm công chúa bị thương, không nghĩ tới công chúa căn bản không lưu tình, chờ hắn nhìn rõ bản lĩnh đánh mã cầu của công chúa, đã thua ba cầu.
“Điện hạ.” Võ Du Kỵ nhỏ giọng cầu xin, “Nhiều người nhìn chằm chằm vào thần như vậy, nếu thần thua quá mức, những huynh đệ đó sẽ chê cười thần.”
“Ai dám chê cười ngươi, ngươi nói thử cho bổn cung xem, bổn cung sẽ chỉ định hắn đánh cùng, yên tâm, hắn nhất định thua nhiều hơn ngươi!” Thái Bình phát ra một chuỗi tiếng cười đắc ý, lười dây dưa với Võ Du Kỵ, ghìm ngựa về giữa sân cầu, cười nói với nội thị quăng cầu vào trong sân, “Chuẩn bị!”
Võ Du Kỵ biết công chúa thời niên thiếu thích đánh mã cầu, chỉ là không nghĩ tới công chúa vậy mà lợi hại như vậy, lợi hại thì thôi, mức độ nghiện cũng lớn như vậy.
Xem ra, hôm nay chỉ có thể mất mặt đến cùng.
Võ Du Kỵ uể oải giục ngựa đi vào giữa sân cầu, thầm nghĩ một cầu này bằng mọi giá cũng không thể để công chúa đánh vào!
“Bệ hạ giá lâm ——!”
Đột nhiên nghe thấy thanh âm của Bùi thị vang lên, mọi người trong sân mã cầu nhao nhao quỳ lạy hoàng liễn của Võ Hoàng.
Thái Bình biết mẫu hoàng nhất định sẽ nhịn không được đi theo đến đây nhìn một cái, nàng xoay người xuống ngựa, nhất bái với Võ Hoàng, “Tham kiến mẫu hoàng.”
“Tham kiến mẫu hoàng!” Võ Du Kỵ cũng nhanh chóng xuống ngựa, hành lễ với Võ Hoàng.
Võ Hoàng từ xa đã thoáng nhìn thấy cờ đánh dấu trong sân, ra hiệu bình thân, nhịn không được cười hỏi: “Cờ đỏ là của bên nào vậy?”
Thái Bình đắc ý ngẩng đầu, “Là của con!”

Võ Hoàng có phần kinh ngạc, “Trẫm còn tưởng rằng con đã thụt lùi sau nhiều năm không đánh mã cầu, không nghĩ tới thắng phò mã nhiều như vậy.” Vừa nói, nàng nhìn về phía Võ Du Kỵ, “Phò mã à, ngươi cũng không thể cứ nhường Thái Bình.”
Lời này của nàng rõ ràng là cho Võ Du Kỵ bậc thang đi xuống.
Võ Du Kỵ cảm kích cười nói: “Thần chỉ sợ làm công chúa bị thương……”
“Không cần sợ! Đánh cho tốt!” Thái Bình nói xong, nói với nội thị phụ trách dựng cờ ở bên sân, “Thu toàn bộ cờ lại đi, bổn cung sẽ tái đấu cùng phò mã!” Vừa nói, Thái Bình nhìn về phía Vũ Lâm tướng sĩ xem đấu ở ngoài biên, “Bổn cung và phò mã lựa chọn ba người cùng đánh! Phò mã, ngươi chọn trước đi.” Gọi phò mã xong, Thái Bình mang theo vài phần chột dạ, lén lút liếc mắt nhìn Uyển Nhi bên cạnh Võ Hoàng.
Trên mặt Uyển Nhi không có một gợn sóng, cũng đã làm cho Thái Bình nhớ kỹ, Thái Bình một câu gọi phò mã hai lần, hơn nữa Võ Hoàng gọi vài tiếng, chờ nàng nghỉ hưu mộc, nàng nhất định phải tính sổ với Thái Bình!
Thừa dịp công chúa cùng phò mã còn đang chọn người, Bùi thị sai người chuẩn bị hoa quả tươi cùng Cam Lộ, đỡ Võ Hoàng vào khu vực xem đấu, ngồi xuống ghế xem đấu.
Uyển Nhi nhìn công chúa mặc hồng y cưỡi ngựa trắng ở đằng kia, suy nghĩ xa xăm, phảng phất quay về mười mấy năm trước.

Khi đó điện hạ vẫn còn ngây ngô, giờ này ngày này điện hạ phong hoa tuyệt đại, cũng mặc kệ là điện hạ của thời điểm nào, đều là một mảng màu đỏ tươi thấm sâu vào trái tim nàng, nàng cực kỳ yêu thích điện hạ khí phách tung bay như vậy.
Thái Bình cảm thấy Uyển Nhi ngóng nhìn, đột nhiên cười cười quay mặt sang.

Ánh mặt trời dừng trên mặt nàng, tươi cười của nàng nóng bỏng đến mức muốn hòa tan người đối diện.
Chỉ thấy Thái Bình giơ cao gậy đánh mã cầu trong tay, tinh thần thiếu niên vẫn như cũ, ánh mắt thiên chân vẫn như cũ, Uyển Nhi nhìn đến tim đập bang bang, không hề nhận ra gương mặt mình đã nóng đến đỏ bừng.
Uyển Nhi đứng ở bên cạnh Võ Hoàng, cho nên Thái Bình mỉm cười với bên này, Võ Hoàng nhìn thấy, cũng chỉ cảm thấy là hài tử khoe khoang cùng mẫu thân.
Võ Hoàng nhịn không được mà bật cười, “Nhìn Thái Bình của trẫm một cái……” Trong ngữ khí đều là hãnh diện, nàng cực kỳ yêu thích Thái Bình như vậy, ai nói công chúa chỉ có thể đoan trang hiền huệ, công chúa Đại Chu nên trương dương giống như Thái Bình, văn có thể trị quốc, võ có thể vào trận, không thua nam nhi nửa điểm!
Bên này Thái Bình cùng Võ Du Kỵ đã chọn xong Vũ Lâm tướng sĩ, Võ Du Kỵ không muốn thua cầu trước mặt Võ Hoàng, liền chọn mấy tay đánh cầu ngày thường có kỹ thuật tốt trước, Thái Bình nhớ rõ mới vừa rồi đi vào xem cầu đã nhìn qua kỹ thuật đánh cầu của mấy người này.
Võ Du Kỵ chọn ba người này, tự cho là nắm chắc thắng lợi, nhưng đối với Thái Bình mà nói, nàng căn bản không để mấy người đó vào mắt.
“Phò mã, chú ý!” Thái Bình lên giọng khiêu khích, tay phải nắm chặt gậy đánh cầu, giương giọng nói với ba người phía sau, “Đánh cho tốt! Đánh thắng, bổn cung trọng thưởng!”
“Vâng!” Ba người cùng hô to.
Võ Du Kỵ cười nói: “Nghe thấy điện hạ nói không? Các huynh đệ đánh cho tốt, thắng bản tướng quân cũng trọng thưởng!” Hắn cũng không tin, hôm nay như vậy còn không thắng được Thái Bình!.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN