“Phanh” một tiếng va chạm kịch liệt khiến cho mọi người trên dưới chú ý, đem ánh mắt sôi nổi chuyển dời đến chỗ phát ra tiếng động.
” Có chuyện gì vậy?” Nhiều người đi đường dừng chân lại, nhìn về phía một mảnh hỗn độn.
” Haizzz! Vừa thấy liền biết ngay là tai nạn xe mà”
” Đều đi ở trên lối đi bộ, sao lại có thể xảy ra tai nạn xe”
” Ai biết đâu? Nếu không phải tài xế uống rượu say hoặc là người kia say rượu.”
Con đường hai bên đông đúc, từng điều phúc điều cao cao treo lên.
[ tài xế uống một giọt rượu, người thân khóc hai dòng nước mắt ].
Đọc truyện hay, truy cập ngay { trùm truуệЛ.V N }
[ tài xế uống rượu, lái xe tội lỗi cả một đời]
Hôm nay báo chí đưa tin: ngày 12 tháng 12 năm 2020, phường Đông Lăng, đường 16 Lâm Nam đoạn giao thông ngã tư đường trên lối đi bộ xảy ra một tai nạn xe cộ.
Vụ tai nạn khiến cho chiếc xe nổ trong phạm vi rộng, tử vong 1 người, bị thương 2 người.
…
Sau khi chiếc xe đâm vào cơ thể một lúc, Thủy Dung cảm thấy gần như toàn bộ ký ức liền biến mất không còn dấu vết, cô chỉ nhớ rõ là bản thân xông tới chiếc ô tô đẩy người mẹ đang bồng con nhỏ, còn lại chỉ nhớ kĩ tiếng phanh xe chói tai bén nhọn.
Thủy Dung cảm thấy bản thân mình chắc hẳn là đã chết, bởi vì tai nạn va chạm kịch liệt như thế mà không có một chút vết thương thì hoàn toàn vô lý, nhưng cô xác định là toàn thân cơ thể trên dưới đến một vết thương nhỏ cũng không có, thậm chí không cảm thấy đau đớn một chút nào, có lẽ theo ông bà ta nói: con người sau khi chết một khoảng thời gian, hồn phách sẽ không rời khỏi thân xác của chính mình mà còn phải đi theo thân xác của mình một lúc.
Cho nên, hiện tại hẳn là cô đang ở trong nhà tang lễ hoặc là nhà xác nhưng trước mặt cô đây hoàn toàn không phải là nơi mà cô nghĩ đến.
Thủy Dung dùng bàn tay chạm lên cơ thể lại cảm nhận được cảm giác ấm áp trên làn da.
Cơ thể của người sau khi chết với cơ thể của người bình thường đều giống nhau cả sao.
Cô theo bản năng dùng ngón tay véo lên cánh tay chính mình.
Vốn nghĩ rằng sẽ không có cảm giác đau nên Thủy Dung dùng hết lực kết quả sức lực của bản thân so với Dung ma ma véo Tử Vi còn lớn hơn, cánh tay đều đau muốn khóc
Thủy Dung ngơ ngác nhíu mày, nhìn vào chỗ cánh tay đã bị chính mình véo tới hồng.
Ôi thánh thần thiên địa ơi, người chết còn có thể cảm nhận được cảm giác đau?
[ Tích, tích! Hệ thống mạt thế khách sạn thăng cấp vì ngài mà phục vụ, tôi là trí tuệ AI cao cấp của Tinh Tế, kí chủ có thể gọi tôi là Tiểu Trí ]
Đột nhiên trong đầu có âm thanh máy móc, Thủy Dung ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà, cô biết rõ là phòng này trừ mỗi cô thì không có sự xuất hiện của người thứ hai, hơn nữa mới lúc nãy âm thanh đó cũng không giống như là nghe được từ lỗ tai, càng giống như là vang lên từ trong đầu.
Âm thanh đó cũng không phải là âm thanh của con người mà là âm thanh của máy móc lạnh lẽo.
Hệ thống? Đây…!Cô đây là đang gặp hệ thống trong truyền thuyết hay sao?
Thủy Dung nhỏ giọng dò hỏi, ” Ngươi là hệ thống đúng không? Tôi cũng thật sự không chết đấy hả?” Cô nhớ rõ trong tiểu thuyết, nơi nào có hệ thống tồn tại, thì nhân vật chính mọi việc đều có thể được giải quyết, luôn luôn thuận lợi.
[ Ký chủ ở thế giới trước đã chết, chỉ là ký chủ có tâm địa lương thiện, xả thân cứu người, tôi là hệ thống đến từ thời Tinh Tế, xuyên qua thời không vừa lúc gặp được ký chủ, liền mang theo ký chủ đến thế giới này.]
Cô đã chết? Vậy đây là thân thể của ai? Thủy Dung hoảng sợ nhìn bàn tay, cánh tay chính mình, còn cả khuôn mặt đã từng vì nhiều loại nguyên nhân mà để lại sẹo, cô rất quen thuộc đây là thân thể chính mình không sai.
[ Vì để tránh cho thân thể ký chủ tan biến, khiến cho mọi người ở thế giới trước khủng hoảng, vì vậy hệ thống đã sử dụng phương pháp công nghệ cao, chế tạo một thân thể giả, thân thể ký chủ hiện tại là kết quả sau khi hệ thống chữa trị.]
Tiểu Trí có vẻ như có thể biết được Thủy Dung đang cảm thấy khó hiểu, âm thanh máy móc lại nói lần nữa.
Thủy Dung lại sờ cánh tay chính mình, cô nhớ rõ mình bị thương không nhẹ, hệ thống lại nói nó chữa trị vết thương cho mình, có thể thấy được hệ thống này rất lợi hại, nếu không cô sẽ không thể hồi phục khỏe mạnh nhanh như vậy, hơn nữa đến một ít miệng vết thương đều không có.
“Ngươi mang theo nhiệm vụ tới? Vậy nhiệm vụ ngươi mang đến là gì?”
Thủy Dung nhớ rõ trong tiểu thuyết hệ thống sẽ không tự nhiên xuất hiện chắc hẳn phải có nhiệm vụ nào đó.
Mà hệ thống lại cứu cô, âm thanh máy móc của hệ thống cũng khẳng định không phải làm không công, nó chắc chắn có ý đồ gì đó.
Cô lại nhìn trên dưới vài lần, phát hiện gian phòng này chính là phòng ngủ của chính mình, căn phòng có chút cũ, trước mặt ở trên giường còn bày ra đồ án và khăn trải giường yêu thích, cách đầu giường không xa trên cửa sổ là hai bồn hoa Trầu bà cô mua ở trên mạng, nhìn trong phòng có không gian u tối do bức màn cửa sổ chưa kéo ra, ánh sáng mặt trời bị chắn ở bên ngoài nên mới làm căn phòng trông u tối.
“Đây không phải là phòng của tôi sao?” Thủy Dung bước tới kéo bức màn ra, phát hiện vị trí của căn phòng có chút khác so với trước, ban đầu phòng của cô là ở lầu 14 khi mở cửa sổ ra là phong cảnh tuyệt đẹp.
Mà hiện giờ…
Căn cứ vào hiểu biết của mình, phòng này cùng lắm cũng chỉ là ở lầu 2.
Hơn nữa phong cảnh bên ngoài đã không phải là khung cảnh mà cô quen thuộc, phía trước hoàn toàn rỗng tuếch đến cả đường lớn cũng không có.
A…Cũng không phải không có thứ gì, có chiếc xe bị hư, chỉ là chiếc xe có bộ dáng khá đáng sợ vừa giống người vừa giống quái vật, còn nữa ở đây giống như không có người quét tước nên lá khô bao trùm cả một sân.
“Đây….!đây là làm sao vậy? Tôi đang ở đâu? Thủy Dung ghé vào cửa sổ nhìn ra bên hông, kết quả nơi này toàn là cảnh tượng xa lạ.
[Tích, tích! Hệ thống phát nhiệm vụ: kinh doanh một nhà trọ nhỏ hai tầng, nhà trọ có không gian rộng 200 mét vuông, có các vật dụng như: một cái bàn, một máy lọc nước tiện nghi, đại sảnh ở lầu một là hai cái ghế cũ, trên dưới hai tầng cộng lại có 8 phòng ngủ nhỏ giành cho một người, trong phòng có nhiều vật phẩm đơn giản.]
[Tích, tích! Nhiệm vụ: Nhiệm vụ của ký chủ là tại mạt thế kinh doanh một nơi cho những người khách phương xa sống xót tránh nạn, giá phòng một người một đêm là 1 quả tinh hạch, bao gồm các phí phục vụ khác.
Mời ký chủ buổi tối trước 12 giờ mời một vị khách.
Chú ý! Buổi chiều 6 giờ đến trưa 12 giờ ngày tiếp theo.
Chúc ký chủ sinh ý thịnh vượng, tiền vô như nước.]
Lời chúc phúc này một chút đều không để tâm, quá có lệ!
Thủy Dung nhìn chiếc phù trôi nổi giữa không trung đang chiếu nhiệm vụ, sau đó cô hốt hoảng từ phòng ngủ chính mình đi ra ngoài.
Gian phòng này chính là của cô nha! Một căn 100 mét vuông hai phòng ngủ một nhà vệ sinh một nhà bếp, đây là tài sản duy nhất mà cha mẹ cô sau khi chết để lại cho.
“Meo?” Phòng khách ở trên sofa là một con mèo màu trắng có lông ngắn nặng 6kg, nghe được tiếng động lười nhác nâng cái đầu nhỏ lên meo một tiếng thăm hỏi chủ nhân.
“Sơn Trúc!” Thủy Dung mặt đầy nước mắt nhào qua ôm lấy bé mèo béo, mặt vùi vào đám lông mềm mại ấm áp,
cảm động như tìm thấy chốn đi về, nhìn thấy tiểu khả ái cô mới cảm thấy nơi này chính là nhà của mình.
Hệ thống nói hiện tại đây đúng là thế giới mạt thế, như vậy cô hoàn toàn là đang ở trong tình huống nguy hiểm, cô tựa có thể sống sót được hay không cũng đều là vấn đề, huống chi là hoàn thành nhiệm vụ hay không?
[Tích, tích! Ký chủ xin yên tâm, khi tiến hành nhiệm vụ hệ thống sẽ toàn quyền phụ trách bảo đảm an toàn cho ký chủ, để ký chủ ở mạt thế hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp khách sạn.
Vì để hấp dẫn khách, bất luận là loại khách gì tới đây dừng chân, hệ thống sẽ đảm bảo an toàn cho họ.]
Thủy Dung lần nữa nghe hệ thống phát ra âm thanh, liền ngơ ngác đi theo gật đầu buông bé mèo ra, từ trên sô pha đứng lên đi đến tủ lạnh lấy ra một lọ đường phèn tuyết lê uống một ngụm, uống xong mới phát hiện trong phòng có điện, tủ lạnh cũng có điện luôn!
Hiện tại không phải là mạt thế hay sao? Lấy đâu ra điện?
[Tích, tích! Hệ thống vì ký chủ cung cấp nguồn năng lượng, mỗi ngày phí tiền điện là ký chủ sinh hoạt trong 10 ngày phải trả một quả tinh hạch bậc cao, phí tiền điện của phòng khách một ngày một quả, hiện tại ký chủ đã tiêu hao quá mức một quả tinh hạch bậc cao.]
Thủy Dung:”…”
Cưỡng ép mua, cưỡng ép bán! Do ngươi chưa nói trước khi ta sử dụng nha!
Chẳng qua có thể có điện để dùng, mười ngày mới trả một quả tinh hạch bậc cao giá cả tựa hồ cũng không quá đắt.
Thủy Dung không còn gì để nói, há to miệng uống hết nửa bình đồ uống nhìn lên đồng hồ trên cổ tay trái, phát hiện bây giờ là 3 giờ chiều.
Nói cách khác, khoảng thời gian đẹp đẽ hồi trước đã qua đi mà cô hiện tại có nhiệm vụ là trời tối mời một vị khách ở trọ qua đêm, bằng không cô phải tiếp tục thiếu nợ hệ thống.
Buông đồ uống trong tay, Thủy Dung đi xuống kiểm tra nước với than, phát hiện đều có thể dùng, tự nhiên thu lại được hai tờ giấy nợ.
Nước mỗi tháng tốn 5 tinh hạch, than mỗi tháng tốn 12 tinh hạch.
Chưa bắt đầu kinh doanh, hệ thống đều đã vì cô mà chuẩn bị đầy đủ giấy nợ.
Nếu cô không ăn không uống mỗi tháng đều phải chi trả 18 tinh hạch.
A…!Còn chưa tính phí tiền điện với các phí khác, Thủy Dung cảm thấy mình vẫn còn là một nha đầu, kinh doanh nhà trọ sẽ làm cô nợ ngập đầu mất.
“Ách…Nếu tôi mắc nợ quá nhiều, không trả nổi tiền điện nước thì sẽ như thế nào?” Thủy Dung cảm thấy mình vẫn nên hỏi rõ ràng một chút mới tốt.
[ Thưa ký chủ, nếu ký chủ trả không nổi tiền điện nước trong 3 tháng thì có thể khất nợ nếu ba tháng sau vẫn như cũ không thể trả thì hệ thống sẽ biến mất, ký chủ ở lại mạt thế tự mình sinh hoạt.]
Cái gì! Một mình sinh hoạt rõ ràng là tự sinh tự diệt mới đúng!
Tưởng tượng thử xem ở mạt thế không ăn không uống, ăn bữa nay lo bữa mai, sinh hoạt tùy lúc có thể gặp nguy hiểm, mọi nơi đều có khả năng mất mạng, Thủy Dung cảm thấy mình có thể cố gắng kiếm tiền một chút.
Không phải chỉ là mở khách sạn thôi sao? Cô tuy rằng không lành nghề, nhưng kinh doanh chỉ là trò chơi nhỏ hồi bé đã chơi, truyện võ lâm cũng xem qua không dưới mười quyển.
Hiện tại cô cảm thấy nhà trọ nhỏ này tựa hồ không có biện pháp ở lại luôn, nhưng mà ở trọ thì vẫn không thành vấn đề!
Thủy Dung bất chấp suy tư của bản thân, cô đi tới chỗ Sơn Trúc dặn dò một câu ngoan, liền đi ra tới giá thay giày, chuẩn bị đi ra ngoài nhìn xem cái gọi là nhà trọ có hình dáng như thế nào.
Mở cửa một lúc mới phát hiện, thật sự là thần kì! Phòng của cô là ở lầu hai cũ nát của nhà trọ, vách tường hơi có chút ố vàng ở giữa nối liền phòng của căn nhà Thủy Dung với nhà trọ.
Giống như là sáng lập ra một không gian mới, nơi này cùng với nhà trọ dính liền nhau, rồi độc chiếm cả một thế giới..