Mục Tĩnh có chút áy náy, nhà ăn này chẳng có món gì ăn được, chỉ có mỗi rau xanh và khoai tây, ngay cả màn thầu mà Cù Hoa gọi cũng không có.
Cô vừa cười gượng với Cù Hoa vừa lau đũa giúp anh, ngay cả bàn ghế trong nhà ăn này cũng nói lên rằng cuộc sống ở đây cực kỳ kham khổ.
Mục Tĩnh cúi xuống, ăn một miếng rau xanh: “Em có mang theo đồ hộp đấy, anh cứ ăn ở đây nhé, em về phòng lấy.”
“Em giữ mà dùng đi, anh cũng không muốn ăn mấy thứ đó.”
Anh cúi đầu ăn cơm, Mục Tĩnh cứ vậy mà lẳng lặng nhìn anh. Đến khi Cù Hoa ngước mắt nhìn lên, Mục Tĩnh lại cúi đầu xuống.
Mục Tĩnh không hỏi Cù Hoa lát nữa sẽ đi đâu, đêm nay định ở đâu. Hai người yên lặng ăn hết phần cơm. Mục Tĩnh tiễn Cù Hoa ra cổng trường, mặc dù đoạn đường chẳng có bao xa nhưng hai người đi rất lâu, mà vì không ai nói chuyện nên lại càng có vẻ lâu đến lạ. Mục Tĩnh nhìn theo bóng Cù Hoa rời đi, mãi tới lúc đến chỗ rẽ anh vẫn không quay đầu lại. Mục Tĩnh xoay người, trông thấy bầu trời đầy sao.
Khi Cù Hoa ngoảnh nhìn lại thì Mục Tĩnh đã vào cổng trường, dần dần biến thành một điểm nhỏ trong tầm mắt của anh.
Mẹ Cù Hoa lấy tờ tạp chí có đăng bài về con trai năm đó ra, bất ngờ trông thấy tên của con dâu. Bà quay lại nhìn ảnh chụp, nét mặt quả thực rất giống với con dâu bà, nhưng thần thái lại khác nhau một trời một vực, người trong ảnh vẫn mang biểu cảm thuộc về một cô bé mười mấy tuổi. Đương nhiên, nó cũng chỉ thuộc về Mục Tĩnh năm mười mấy tuổi mà thôi, đó là một gương mặt chưa từng nếm trải khổ đau, ngay cả nỗi khổ bình thường trong việc thi cử cũng chưa từng chịu, giống như cô chẳng cần cố gắng gì, chỉ cần tùy tiện làm bài là đã nắm chắc giải nhất trong tay vậy.
Bà đưa tờ tạp chí đã ố vàng cho con trai xem: “Hai đứa đúng là có duyên, số trang cũng sát nhau nữa. Con nói thử xem, tại sao hồi ấy mẹ xem tạp chí này suốt mà gặp Mục Tĩnh lại không nhớ ra được nhỉ?” Xem ra bất kể có đọc nhiều thông tin đến đầu thì cũng chỉ ghi nhớ được những gì mình để ý thôi.
Khi đó anh cũng như vậy, bởi vì phản cảm với việc cha mình cầm cuốn tạp chí đi khoe khoang khắp nơi nên đến giở cũng lười giở, tất nhiên không chú ý tới Phương Mục Tĩnh ở mặt trước. Vẫn là Nghiên Nghiên phát hiện Phương Mục Tĩnh trên tạp chí, cô cầm ảnh chụp in trên đó tới hỏi Cù Hoa vừa mới chơi quần vợt với ông nội xong: “Anh có cảm thấy cô ấy trông rất xinh đẹp không?”
“Thế à?”
“Anh nhìn kỹ lại xem, em thấy cô ấy đẹp lắm, còn xinh hơn cả ngôi sao màn bạc nữa, đặc biệt là đôi mắt này…” Bởi vì cảm thấy Phương Mục Tĩnh có nét giống mình nên Nghiên Nghiên nghĩ Cù Hoa khen Phương Mục Tĩnh cũng chẳng khác nào khen cô, song cô lại không nghe được đáp án mà mình muốn từ miệng anh.
Vẫn là ông nội của Nghiên Nghiên nói: “Cô bé này có phải trông rất giống Nghiên Nghiên không?”
Cù Hoa nói: “Cháu không thấy vậy, hoàn toàn là hai người khác biệt.”
Nghiên Nghiên thất vọng xụ mặt: “Em đã hỏi nhiều người rồi, bọn họ đều nói chỉ có những người học Toán giỏi mới có được một khuôn mặt như vậy, em cũng sẽ học Toán càng ngày càng tốt.” Nghiên Nghiên học Toán rất kém, Cù Hoa có kèm thêm cho cô cũng không hiệu quả, cô luôn dùng rất nhiều lý do để biện minh cho việc hiện tại mình học không được khá lắm. “Nếu em là cô ấy thì tốt rồi, không chỉ học Toán giỏi tới mức giành được giải nhất để lên tạp chí, mà còn có thể ở ngay trước trang viết về anh.” Cô chăm chú nhìn tờ tạp chí kia, lại nói: “Trông cô ấy như từng đọc rất nhiều sách vậy, cũng có khí chất hơn em một chút.” Cù Hoa không có thói quen hạ thấp một người trước mặt người khác, nhưng anh lại nói với Nghiên Nghiên: “Anh không cảm thấy cô ấy có khí chất hơn em, chỉ cảm thấy cô ấy hợm hĩnh hơn em mà thôi.”
Song Nghiên Nghiên không tin lắm: “Đấy là bởi vì em quen thân với anh hơn thôi, con người đều có xu hưởng cảm thấy người quen của mình đẹp hơn một tí.” Cô nhéo nhéo đôi má mũm mĩm trẻ con của mình: “Mai sau em bớt đi một ít thịt thì cũng sẽ trông trưởng thành như cô ấy.”
Thực ra, Cù Hoa thấy hình ảnh của Phương Mục Tĩnh trên tạp chí có chút phách lối, Nghiên Nghiên thật sự không cần phải cảm thấy mình kém cỏi so với người ta.
Nhưng Nghiên Nghiên thì lại không cảm thấy Phương Mục Tĩnh ngạo mạn tí nào, thậm chí cô còn cho rằng Phương Mục Tĩnh trên tạp chí rất có sức hút, chính là phiên bản lý tưởng của cô. Bởi vậy cứ thi thoảng cô lại bắt chước Phương Mục Tĩnh một chút, y hệt như kịch đổi mặt của Tứ Xuyên vậy, đôi khi cô là Phương Mục Tĩnh, giây tiếp theo cô lại là chính cô. Phương Mục Tĩnh trên ảnh cười không hở răng, nhưng Nghiên Nghiên lại không dằn lòng được mà thường xuyên cười toe toét. Cô thậm chí còn cho rằng Phương Mục Tĩnh có ngoại hình giống mình và còn học rất giỏi Toán có thể phù hộ cho cô học Toán ngày càng khá lên, vậy nên cô coi Phương Mục Tĩnh như tấm gương, còn dán ảnh lên đầu giường để cổ vũ bản thân mỗi ngày. Sau lưng ảnh chụp của Phương Mục Tĩnh là phần giới thiệu về Cù Hoa. Phương Mục Tĩnh chính là Nghiên Nghiên tương lai trong mắt cô. Tuổi tác hai người có chút chênh lệch, tuy rằng không nhiều, nhưng khoảng thời gian ít ỏi đấy vẫn khiến Nghiên Nghiên cho rằng tới thời điểm kia, cô cũng sẽ trở thành một người như Phương Mục Tĩnh.
Cù Hoa không cảm thấy Nghiên Nghiên cần biến thành bất cứ ai, nhưng anh biết Nghiên Nghiên chẳng qua chỉ là tính tình trẻ con, qua một khoảng thời gian sẽ đổi sang bắt chước người khác. Song Nghiên Nghiên lại dán Phương Mục Tĩnh ở nhà tận hơn một năm, mãi đến khi kỳ thi đại học bị hủy bỏ, cô không còn cần học Toán thì mới không coi Phương Mục Tĩnh như hình mẫu của mình nữa. Sau đó Nghiên Nghiên đi theo con đường khiêu vũ và chẳng mấy chốc đã được múa chính, biến thành vầng trăng sáng được muôn vì sao vây quanh, chẳng khác nào cá gặp nước. Cô không bao giờ cần phải sùng bái một cô gái giỏi Toán nữa, cô đã tìm được chính mình. Cho đến tận giây phút cuối cùng của cuộc đời, cô vẫn tinh nghịch hoạt bát. Cô nói với anh: “Từ xưa mỹ nhân đã chẳng khác nào danh tướng, không thể cho nhân gian thấy đầu bạc, nếu sớm biết vậy thì em đã chẳng đẹp đến thế này rồi.” Nghiên Nghiên vốn đang cười hì hì, sau đó lại đột nhiên biến thành dáng vẻ của Phương Mục Tĩnh trên tạp chí, rồi trong chớp mắt lại biến trở về thành mình. “Khi đó ước nguyện lớn nhất của em chính là trở thành một cô gái như Phương Mục Tĩnh, sau đó lấy anh. Hiện giờ nghĩ lại mới thấy cái ý tưởng đấy đúng là quá ngốc, em cứ như chưa từng hiểu biết gì về anh vậy. Anh Hoa, anh nhất định sẽ gặp được một cô gái anh thích, mà cô ấy cũng thích con người của anh.” Từ sau khi cuốn tạp chí kia phát hành, Nghiên Nghiên chưa từng bắt gặp Phương Mục Tĩnh trên con đường nào khác. Năm đó, Nghiên Nghiên cứ ngỡ Phương Mục Tĩnh sẽ trở thành một nhà toán học.
“Nếu, em nói là nếu, em thật sự không tỉnh lại nữa, trước khi đẩy em ra anh nhớ sửa sang lại khuôn mặt cho em chút nhé. Em muốn Viên Lăng được nhìn thấy dáng vẻ đẹp nhất của mình.”
Cũng phải đến khi nhìn thấy chữ “Toán” lộ ra trong túi Mục Tĩnh, Cù Hoa mới liên hệ người trước mắt với Phương Mục Tĩnh mà năm xưa Nghiên Nghiên đã từng dán ảnh trên đầu giường. Trước đó anh còn chứng kiến cô điên cuồng chửi bới, hoàn toàn khác biệt với cảm giác năm ấy cô tạo cho anh.
Thật ra anh cũng chưa bao giờ gặp mặt cô, những gì anh biết về cô hơn nửa đều là từ chỗ Nghiên Nghiên mà tới.
Thời gian quả thực có thể thay đổi rất nhiều thứ. Anh nghĩ, khi Nghiên Nghiên còn đang nhẹ nhàng bắt chước phong thái của Phương Mục Tĩnh ngày xưa, bản thân Phương Mục Tĩnh đã sớm làm không nổi nữa rồi. Cô bây giờ, hoặc là không màng hình tượng mà mắng nhiếc người khác, hoặc là chỉ im lặng đầy cảnh giác.
Hai người cũng chỉ có một cái góc nghiêng là giống nhau mà thôi. Phương Mục Tĩnh không giống Nghiên Nghiên, trước kia không giống, hiện tại lại càng không giống. Thời gian ở bên nhau càng nhiều, anh lại cành nhận thức rõ điểm này.
Mười ngày sau, Mục Tĩnh nhận được mấy túi đồ lớn, ngoại trừ mứt trái cây và đồ hộp thì túi lớn nhất là ba mươi cân bột mì. Khẩu phần ăn nhà trường cung cấp có hạn, vì ưu tiên cho sinh viên nên thức ăn của giảng viên và công nhân viên chức còn ít hơn, bên trong còn trộn lẫn khoai lang khô. Đối với phần lớn mọi người thì có thể no bụng không khó, nhưng ăn được ngon miệng lại không dễ. Mà với những người phương Bắc, có thể ăn được các món làm từ bột mì ở đây cũng là chuyện chẳng dễ dàng. Bạn cùng phòng của cô cũng là người phương Bắc, từ sau khi thăm nhà về vẫn chưa ăn được miếng bánh nước áp chảo nào, vào trong nhà ăn thì ngay cả một cái màn thầu cũng hiếm khi kiếm được.
Mục Tĩnh chia cho bạn cùng phòng ba cân bột mì, cô ấy lại nói quá nhiều rồi, cứ như thể bột mì là thứ gì đó vô cùng quý giá vậy. Cô ấy lấy dầu vừng quý báu của mình ra làm bánh rán hành, cho dù cửa đã đóng chặt nhưng mùi thơm vẫn bay xa. Làm xong rồi, cô ấy chia cho Mục Tĩnh một nửa chỗ bánh, phần bột mì còn lại cô ấy gói thành một ít sủi cảo và nấu một bát bột chay xào rau củ lớn. Không ít giảng viên và công nhân viên chức được nhận miền Bắc được nhận bột mì của Mục Tĩnh, tuy rằng tới tay mỗi người chỉ còn một chút nhưng vì là của hiếm ở đây nên ai cũng thấy rất quý, mà lấy đồ của chồng người ta gửi cho người ta thì cũng xấu hổ, cho nên mọi người đều mang một vài thứ gia đình mình gửi sang đáp lễ. Vậy nên mặc dù đồ ăn trong nhà ăn rất nghèo nàn, nhưng Mục Tĩnh sống ở đây cũng không đến nỗi thiếu ăn.
Mục Tĩnh không có thời gian suy nghĩ xem tình cảm của Cù Hoa đối với cô là như thế nào, ở đây còn có hàng trăm phương án mã hóa đang chờ cô tính thủ công. Trong cuộc họp cô Ngô đã nói, không được sợ khó, mẹ nó chứ có khó mới nêu bật được giá trị của chúng ta, thế hệ chúng ta hiện nay vẫn phải tự dùng bộ não con người để xử lý dữ liệu, chỉ cần chúng ta hoàn thành nhiệm vụ là đời sau đã có thể sử dụng máy tính được rồi.
Cô Ngô đã không còn là dáng vẻ Mục Tĩnh từng thấy mười mấy năm trước nữa. Khi đó bà không có kiểu hễ mở miệng ra là chửi tục như bây giờ, nhưng vẫn là một nhân vật cá biệt trong trường học, cả trường chẳng có ai dám khác người như bà cả, mà mãi sau cô mới biết cái phong cách khác người ấy của cô Ngô là đã kiềm chế lại rồi. Trước khi cô vào đại học, người ta thường xuyên nhìn thấy bà Ngô mặc một cái váy dài rộng với áo khoác, đầu búi tóc, một tay cầm thuốc lá một tay đút túi, bước đi thoăn thoắt ở trong sân trường, trở thành một cảnh tượng khó quên ở trường. Anh chị em của bà đều ở nước ngoài, thường xuyên gửi tiền và đồ qua bưu điện về cho bà, nhưng những đồng đô la đó bà đều quyên góp hết cả. Bà chỉ một thân một mình, hàng tháng lại có mấy trăm tệ tiền lương, còn không ít phiếu kiều hối, lúc nào cũng rủng rỉnh hơn người khác.
Từ khi đi làm trở lại, cô Ngô cũng không dè dặt như những người bình thường sau khi bị đả kích, thậm chí còn trở nên thô lỗ và cục cằn hơn lúc xưa, hễ mở miệng ra là lại “mẹ nó”. Bởi vì từng dạo một vòng quỷ môn quan do bệnh phổi nên bà không còn kè kè điếu thuốc bên cạnh như trước nữa mà thay vào đó là lá trà, cứ trà gì đắng là bà uống. Thứ bà dùng để uống trà là một chiếc ca lớn tráng men, cứ thi thoảng lại đổ vào miệng một ngụm. Mỗi khi bà uống một ngụm trà, Mục Tĩnh lại đoán bà nhất định đang thèm thuốc cho nên mới không thể không dùng lá trà để át đi.
“Nếu hoàn thành xong chuyện này thì chúng ta chính là những người sáng tạo nên lịch sử, chỉ chứng kiến lịch sử thôi thì đúng là mẹ nó nhạt nhẽo. Thời đại đã cho thế hệ của chúng ta cơ hội này, chúng ta phải nắm cho thật chắc vào.” Cô Ngô nói xong lại đổ ngụm trà nữa vào miệng. Mặc dù lớn tuổi hơn tất cả mọi người trong tổ nhưng khi nói chuyện, bà luôn khăng khăng rằng bà và Mục Tĩnh nhỏ hơn mình hai mấy tuổi đều là người cùng thế hệ.
Mục Tĩnh cũng không còn là Mục Tĩnh cô Ngô quen nữa. Khi xưa Mục Tĩnh cũng có nhược điểm lớn nhất của người thông minh, thích giải quyết vấn đề bằng cách đi lối tắt và coi thường những phương pháp ngốc nghếch. Vẻ kiêu ngạo trên mặt cô từng là một cái gai trong lòng những người không có trái tim mạnh mẽ. Thì ra, thời gian cũng có thể đắp nặn nên khuôn mặt của một con người. Khuôn mặt hiện tại của Mục Tĩnh không thể làm tổn thương lòng tự trọng của bất kỳ ai, thậm chí thoạt nhìn thì nó còn có vẻ sẵn sàng bao dung hết thảy, bao gồm cả những tổn thương mà người khác gây ra cho cô.
Mục Tĩnh cũng đã hình thành thói quen uống trà. Cô luôn cảm thấy thiếu thốn thời gian, có những khi ngồi trong văn phòng cả đêm, buồn ngủ cũng sẽ uống trà, cứ như thể cơ hội có khả năng sẽ bị tước đi bất cứ lúc nào vậy. Ngay cả cô Ngô vẫn luôn liều mạng làm việc cũng nhìn không nổi cảnh ấy, chủ động khuyên Mục Tĩnh đi nghỉ ngơi: “Em cứ thế này, còn chưa làm ra được thành tựu gì thì đã hủy hoại cơ thể trước rồi.”
Mục Tĩnh là thành viên trẻ nhất của tổ, nhưng cô lại luôn cảm thấy gấp gáp hơn những người khác trong tổ. Cô Ngô có thể hiểu được Mục Tĩnh, khi vừa được làm việc trở lại tâm trạng bà cũng giống vậy.
Mẹ chồng gọi điện bảo Mục Tĩnh về thăm nhà, lần nào cô cũng nói một thời gian nữa cô sẽ trở về. Cô mua không ít đặc sản dân làng bán ở ngoài chợ với giá cao rồi gửi về nhà họ Cù, ngoài đặc sản ra thì còn cả vải vóc nữa. Mỗi lần mẹ chồng gọi điện đến, cô đều gửi chút đồ về. Hàng tháng Mục Tĩnh cũng đều đặn nhận được đồ từ bên kia gửi tới, bên trong có cả thực phẩm lẫn nhu yếu phẩm, hơn nửa cô đều chia cho đồng nghiệp của mình. Ngay cả cô Ngô cũng khen Cù Hoa: “Chồng em thật đúng là một người chồng tốt, có thể ủng hộ công việc của em như vậy.” Mỗi lần nghe thấy câu ấy, Mục Tĩnh lại tự nhấp một ngụm trà.
Cô Ngô thuận miệng hỏi về chồng của Mục Tĩnh, Mục Tĩnh giới thiệu Cù Hoa là một bác sĩ phẫu thuật xuất sắc của khoa Ngoại Thần kinh. Hình ảnh của anh mà cô nhớ nhất là lúc anh bước ra từ phòng mổ, hơn nửa mái tóc bị ướt nhẹp vì mồ hôi. Khi nói ra nhữn lời này, ngay cả bản thân Mục Tĩnh cũng cảm thấy kỳ lạ. Cô vốn cho rằng trong lòng mình Cù Hoa có là bác sĩ, công nhân hay gì khác đều không quan trọng, chỉ cần anh có thể che chở cho cô ở một mức độ nhất định là được, giống như khi ở trên xe lửa, anh đã đưa một người chỉ mua được tấm vé đứng là cô tới khoang nằm. Cù Hoa đương nhiên cũng biết cô lấy anh chẳng qua là vì cái tác dụng ấy, mà anh đồng ý kết hôn với cô, cũng chẳng phải vì thật tâm để mắt tới cô. Nghiên Nghiên của anh nhất định sẽ không làm ra loại chuyện đó chỉ để được sống tốt hơn, anh hẳn cũng đã nhận ra điểm ấy từ rất lâu rồi. Cô cũng muốn dứt khoát rời khỏi anh, muốn chừa lại một ít sĩ diện cho bản thân lắm chứ. Tuy nhiên lý tưởng của cô lại không cho phép.
Mục Tĩnh gặp lại Cù Hoa lần nữa là ở bên xưởng máy móc. Tháng nào cô cũng nhận được ít đồ gửi đến, ngoài đồ ăn ra thì còn có cả quần áo, số đo cũng vừa với cô. Vậy nên cô dành chút thời gian vào cửa hàng quần áo, song vì không mua được bộ đồ nào hợp với Cù Hoa nên cô bèn mua một ít len lông cừu màu ghi. Cô nghe nói gần đó có một bác gái nhận đan len thuê cho người ta, tay nghề rất khéo, vậy là cô liền nhờ bác ấy đan hộ một chiếc áo len. Chẳng mấy chốc mà áo len đã đan xong, Mục Tĩnh gửi cho Cù Hoa qua đường bưu điện.
Mục Tĩnh và các đồng nghiệp khác vừa mới tan làm ở xưởng, bởi vì vừa ra khỏi xưởng nên cô vẫn còn mặc đồng phục lao động xưởng phát. Từ khi tới phân hiệu, cô đã tự dùng kéo cắt đi hơn nửa mái tóc của mình, phần còn lại tùy tiện búi ra sau đầu, phía trên đội mũ, khuôn mặt thanh tú càng khiến đôi mắt của cô trông to và sáng rõ hơn. Gò má của cô ửng đỏ, không phải vì thẹn thùng mà là bởi sáng nay cô vừa uống thuốc hạ sốt. Ban ngày cô tiến hành phân tích kỹ thuật trong xưởng, buổi tối lại tiếp tục sàng lọc phương án mã hóa trong ký túc xá do xưởng máy móc phân cho, buồn ngủ thì sẽ uống trà. Mục Tĩnh chào tạm biệt những người khác rồi vừa cười vừa bước tới chỗ Cù Hoa, song khi đến gần thì lại chẳng biết nói gì. Cô nghĩ nhất định là anh đã đến trường tìm cô thì mới biết cô ở đây.
Hai người đứng đối diện nhau.
“Những thứ anh gửi cho em em đều nhận được cả rồi cám ơn anh nhé.” Hình như ngoài cảm ơn ra, giữa bọn họ chẳng còn gì để nói với nhau.
Bonus
Bánh rán hành
Sủi cảo
Bột chay xào rau củ