Trùng Sinh Hào Môn Đại Tiểu Thư - Chương 19: 19: Nhà Chính Tần Gia 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
257


Trùng Sinh Hào Môn Đại Tiểu Thư


Chương 19: 19: Nhà Chính Tần Gia 2


Diễm Tinh được Tần Phong bế ra ngoài, bộ dáng cười tươi vẫn không thay đổi nói: “Hôm nay thật nhiều người, chắc hẳn Nhu Nhi cùng An An cũng đến.

Phong ca ca, ca ca để A Tinh tìm hai người họ chơi được không?”
Tần Phong nhìn Diễm Tinh một chút gật nhẹ đầu nói: “Được.” Sau đó đem cô thả xuống bên dưới.

Khóe mắt hắn khẽ liếc qua Devil đằng sau.
Devil hiểu ý thiếu gia nhà mình, gật nhẹ đầu đảm bảo.

Nhưng chân vẫn đứng yên một chỗ không nhúc nhích.
Ngay lúc này Ngu Tư Vũ đằng sau cũng đã đến.

Sau đó làm như không có gì đi đến cạnh Tần Phong vẻ mặt lo lắng nói: “Một cô bé như vậy sao con lại để con bé đi một mình, ngộ nhỡ xảy ra chuyện, chúng ta làm sao giải thích với Triệu Gia!”
“Tôi lại muốn xem xem, dưới tầm mắt của tôi A Tinh sẽ xảy ra chuyện gì!” Tần Phong không liếc bà ta một cái, bỏ lại một câu sau đó xuống tầng.
Ngu Tư Vũ nghe lời này của Tần Phong sắc mặt trắng bệch nghĩ: “Nó….không phải đoán ra cái gì rồi đó chứ?” Nhưng sau đó bà lại bị tức giận thay thế.

Hừ dù sao cũng chỉ là một đứa nhóc, bày ra bộ dáng đó cho ai xem.

Rồi bà ta bĩu môi xuống lầu.
Diễm Tinh bên này thật ra lúc nãy khi bước vào đại sảnh cô đã thấy Nhu Nhi cùng An An.

Buổi tiệc lúc này đã bắt đầu, bên trên bục Tần Huy cũng đang phát biểu gì đó.

Diễm Tinh đứng trên cầu thang nhìn xuống dưới, nhìn được hai người bạn của mình thì chạy xuống.

Devil lúc này đã không còn bên người Tần Phong nữa mà núp ở một góc khuất theo dõi mọi hành động của Diễm Tinh.
Diễm Tinh sau khi gặp được hai người bạn của mình, vui vẻ cười nói.

Cha mẹ của Giản Mạn Nhu cùng Mã Diệu An đều yên tâm khi cho con gái chơi cùng Diễm Tinh cho nên để ba đứa trẻ chơi đùa với nhau trong một góc.
“A Tinh, hôm nay cậu cũng đến sao?” Mạn Nhu lôi kéo tay Diễm Tinh cười nói.
“Phong ca ca muốn tớ đi gặp chú Tần.” Diễm Tinh gật đầu cười, ánh mắt hướng lên thiếu niên đang đứng trên bục kia.

Không thể không nói, Tần Phong quả thật rất đẹp, đẹp đến cô còn phải ghen tị.
Mạn Nhu cùng Diệu An đồng thời đều nhìn lên đó.

Mạn Nhu hô lên: “Phong ca ca thật đẹp nha.” Diệu An cũng cười nhìn lên phía đó nhưng rất nhanh lại quay lại nói chuyện với Diễm Tinh.

Ba người hợp vào chơi đùa đến quên trời đất.
Được một lúc, có một bé gái tầm 9-10 tuổi đi đến.

Cô bé này nhìn rất thanh tú, tuy không phải quá nổi trội nhưng cũng khiến cho người ta vừa nhìn đã thấy có thiện cảm.

Diệu An quay đầu, nhìn cô bé đang đến gần, nụ cười trên mặt vơi đi, trong mắt là không vui.
“An An đang chơi với bạn sao?” Cô bé kia nụ cười vẫn giữ nói.
“Vâng.” Dù mất hứng nhưng Diệu An vẫn ngoan ngoãn vâng một tiếng.
“Quấy rầy em chơi đùa rồi, nhưng chú thím nhờ chị đi tìm em đó.

Chú thím đang đợi em ở ngoài sân, em ra gặp chú thím đi.” Cô bé kia vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
Nghe là cha mẹ tìm, Diệu An liền quay sang Diễm Tinh cùng Mạn Nhu nói: “A Tinh, Nhu Nhi, mình đi ra gặp cha mẹ xíu, rất nhanh sẽ quay lại.” Nhận được cái gật đầu của Diễm Tinh cùng Mạn Nhu thì chân nhỏ chạy một mạch ra bên ngoài.

Mà cô bé kia cũng không nhanh không chậm đi theo đằng sau còn gọi với một câu: “An An, cẩn thận ngã!”
Diễm Tinh nhìn cô bé kia, theo trí nhớ kiếp trước cùng cách xưng hô vừa rồi với An An đây hẳn là chị họ của An An tên Mã Diệu Linh.

Cô cùng chị ta thật ra gặp nhau có vài lần mà An An lại không hề thân thiết với chị ta nên các cô cũng không qua lại nhiều.
Đợi khoảng gần nửa tiếng Mạn Nhu thấy Diệu An vẫn không quay lại, liền lôi kéo Diễm Tinh ra bên ngoài tìm.

Diễm Tinh bị lôi kéo cũng ngoan ngoãn đi theo.

Nhà chính Tần Gia rất rộng lại lắm cơ quan, chỉ cần không cẩn thận đi lạc sẽ khó có thể về được.
Ra đến bên ngoài, Diễm Tinh cùng Mạn Nhu đi một lúc mới thấy ở khoảng vườn phía bên phải biệt thự có mấy bóng dáng nho nhỏ đang đứng.

Hai người đi thêm mấy bước nữa thấy đó là một đám trẻ con đang cười đùa, Diễm Tinh đang lúc muốn quay bước đi thì tầm mắt cô khóa chặt lên một người.
Đáng lẽ cô không có hứng thú với chuyện trẻ con chơi đùa nhưng hiện tại cô thấy cả đám trẻ con đứng đó, nụ cười vui vẻ mà khinh miệt nhìn một đứa bé đang đứng ở giữa vòng vây.

Mà đứa bé đó mặt mày trắng bệch tay đang phủi phủi khắp người như muốn đuổi đi vật gì đó.

Đứa bé đó chính là Diệu An.
Ánh mắt Diễm Tinh nhìn cảnh tượng này lạnh đi vài phần, sau đó đi đến cạnh mấy đứa trẻ kia nụ cười tươi như hoa nở, ánh mắt tràn đầy phấn khích: “A ở đây có chuyện gì vui vậy, mình có thể chơi cùng không.”
“A Tinh!” Diệu An thấy người đến là Diễm Tinh, bộ mặt hoảng hốt đến cạnh cô giọng run run nói: “Mau…mau bắt hộ tớ…có con sâu!”
“Chị đã nói rồi, em cứ đòi ra đây.

Nơi đây là vườn cây, rất nhiều sâu!” Người vừa nói là Mã Diệu Linh.

Nói xong liền bước lên muốn giúp Diệu An bắt con sâu kia ra, nhưng còn chưa chạm đã bị Diệu An tránh đi.
“Đến đây, để chị xem xem.

Ở đây toàn trẻ con, rất sợ, sẽ không ai dám bắt giúp em, để chị dẫn em đi gặp chú thím.” Giọng nói chị ta đầy lo lắng, như muốn đi lên xem Diệu An có sao không.
Diễm Tinh không thèm để ý đến chị ta, đưa tay bắt lấy con sâu đang bò trên cổ của Diệu An xuống.

Nụ cười trên mặt lại càng thêm tươi, giống như hiện tại cô rất vui vẻ.

“Hóa ra là mọi người đang chơi với con sâu này.

Thật vui đi!” Diễm Tinh lên tiếng, giọng nói trong trẻo vang lên khiến đám trẻ con đang cười kia im bặt.

Những đứa trẻ này đều là con nhà giàu.

Trong nhà được cha mẹ yêu thương quen thói phách lối, luôn muốn dẫm đạp người yếu thế hơn mình.

Được, vậy để hôm nay cô cho chúng thấy rốt cuộc cái gì gọi là cậy quyền lộng hành.
“A, thật đáng sợ.

Nó thế lại dám cầm thứ bẩn thỉu kia.” Một đứa bé gái trong đó nhìn Diễm Tinh lên tiếng, bộ dáng ghét bỏ.

Mấy đứa trẻ xung quanh đương nhiên cũng nhìn Diễm Tinh với ánh mắt khinh miệt.
Nhìn đến đứa bé này, Diễm Tinh cười nhẹ.

Trên người đứa bé đang mặc một chiếc váy màu hồng phấn, ngang hông là một bông hoa màu trắng.

Trên đầu thắt hai nơ trắng ở hai bên, nhìn vào rất diễm lệ.

Diễm Tinh nghe lời này khẽ bật cười ngây thơ nói: “A vậy là chúng ta không nên động vào nó?”
“Đúng vậy, chỉ có đứa thấp kém mới thích cầm mấy con này.

Mày với nó, quả thật giống nhau, bảo sao bị sâu bám lấy!” Đứa bé đó cười nói, mấy đứa trê xung quanh cũng cười theo.

Mạn Nhu nhìn vậy tức giận, muốn cãi mấy câu nhưng bị Diễm Tinh giữ chặt tay.
Sau đó cô mỉm cười, vẻ mặt ghét bỏ nói: “A Tinh thấy chị nói rất đúng.

Cho nên, thứ này nên vứt đi thôi!” Nói xong cô vung tay quăng con sâu kia đến chỗ đứa bé vừa rồi.
Bé gái đó còn đang cười đến vui vẻ, chưa kịp thu hồi nụ cười thì thấy một vật gì đó màu xanh đáp xuống ngay cạnh miệng mình.

Con sâu vì vừa bị ném hoảng sợ, thấy đã đáp xuống liền lập tức muốn bò đi, ai ngờ nó ngọ nguậy lại rơi thẳng vào miệng đứa bé kia.
Bé gái đó quả hoảng sợ phun con sâu ra nôn khan.

Sau khi dứt cơn buồn nôn thì vừa lấy tay quệt miệng vừa khóc lớn.

Tất cả những đứa bé khác vừa thấy cảnh này lập tức ngậm miệng, cách xa bé gái kia.

Ánh mắt nhìn Diễm Tinh thêm vài phần sợ hãi.

Ngay cả Mạn Nhu cùng Diệu An cũng bị cảnh này dọa.

Diễm Tinh sau khi ném con sâu xong, vẻ mặt hoảng hốt nhìn về phía đứa bé kia nói: “A Tinh không cố ý, là sợ con sâu đó quá nên mới ném đi, không ngờ lại…A, hay con sâu này thích chị, vậy để A Tinh đem nó lại đây.” Diễm Tinh với tay muốn cầm lại con sâu kia lên thì đứa bé hoảng sợ khóc càng lớn, chạy ra cách Diễm Tinh thật xa, giống như trước mặt cô bé chính là người rất đáng sợ.
Mà Mã Diệu Linh nhìn cảnh này cũng không nhịn được sợ hãi.

Đang muốn tìm cách trốn đi nhưng bị Diễm Tinh bắt lấy tay.

Diễm Tinh vẻ mặt lo lắng một tay nắm lấy tay Mã Diệu Linh một tay cầm con sâu lúc nãy bị bé gái kia phun ra run run nói: “Chị Diệu Linh…làm sao bây giờ, A Tinh lỡ gây ra chuyện rồi.

Nhỡ chốc nữa ca ca mắng A Tinh thì làm sao.

Hay vậy.

chị Diệu Linh giúp A Tinh giấu con sâu này đi có được không.” Vừa nói, Diễm Tinh vừa đưa con sâu đến trước mặt Diệu Linh sau đó như thế nào lại trượt tay làm con sâu rơi xuống váy chị ta.
Mã Diệu Linh nhìn Diễm Tinh đưa con sâu đến, mặt đã sợ đến trắng bệch.

Sau đó thế nào con sâu kia lại chui vào váy, rốt cuộc không bình tĩnh được nữa òa khóc.

Hai tay vội rũ váy muốn đem com sâu kia quăng ra ngoài.

Ánh mắt Diễm Tinh ý cười càng đậm nhưng giọng nói trong trẻo nhiễm một tầng lo lắng: “Ôi, A Tinh thật không cẩn thận, để A Tinh giúp chị lấy con sâu ra.” Nói xong muốn đưa tay nhỏ giúp Mã Diệu Linh lấy con sâu ra.
Nhưng vừa đưa tay Mã Diệu Linh đã khóc to hơn, tránh xa cánh tay Diễm Tinh, run rẩy quát: “Đừng…đến, đừng đến…đây!”
Devil đang núp ở gần đó gương mặt vốn lạnh băng không cảm xúc gì hiện tại lại mang đầy vẻ kì quái, hai mắt nhìn chằm chằm cô bé 6 tuổi đang luống cuống đằng kia.

Hắn lúc nãy khi thấy Diễm Tinh đến đây đã định đi ra nhưng còn chưa kịp ra đã thấy cô bé có gương mặt giống thiên sứ kia cầm con sâu ném vào miệng một đứa bé khác.

Hắn ở góc này đương nhiên nhìn được Diễm Tinh là cố tình ném.

Vậy mà vẻ mặt vẫn bình thản như không có chuyện gì hắn còn thấy được ánh mắt kia trong giây phút ném con sâu kia đi phát ra lãnh ý, còn ra vẻ tay chân luống cuống đưa sâu vào váy Mã Diệu Linh.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy một đứa trẻ lại có tàn nhẫn bậc này.

Hắn từ đầu đến cuối thấy Diễm Tinh cười đến vui vẻ nhưng hắn biết sau nụ cười đó chính là lạnh lẽo chết người.

Nhìn Diễm Tinh như vậy trong lòng Devil thầm nghĩ *Thiếu gia lo lắng thừa rồi, Triệu Diễm Tinh này ai có thể dễ dàng bắt nạt?*
Vì động tĩnh ở bên sân này quá to, mấy đứa bé nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi liền đi vào trong mách cha mẹ của cô bé kia.

Chỉ chốc lát, mấy nhà quyền quý đã tụ lại chỗ này.
Diễm Tinh tĩnh lặng nhìn những người bên ngoài váy áo lộng lẫy này một cái, trên mặt không nhiều cảm xúc.

Vị phu nhân kia khi nhìn con gái mình khóc đến cả gương mặt đỏ bừng, không nhịn được trừng mắt với Diễm Tinh.
Bà là phu nhân của Mạc Gia.

Dù không thể so sánh với Tần Gia nhưng cũng không phải gia tộc tầm thường.

Bình thường bà ta đi đến đâu cũng có người nịnh bợ.

Hôm nay đem con gái đến dự tiệc ở Tần Gia lại khiến con gái bị ức hiếp, sao bà có thể chịu nổi.
Vị phu nhân Mạc Gia nhìn Diễm Tinh như muốn đục thủng một lỗ trên người Diễm Tinh, từ từ đến cạnh Diễm Tinh nói: “Cháu là người vứt sâu vào Liên Nhi? Cha mẹ cháu đâu? Rốt cuộc sao lại dạy ra một đứa con gái như vậy?”
Mà Diễm Tinh nãy giờ vẫn không một biểu cảm, đứng yên nơi đó không nhúc nhích.

Diệu An cùng Mạn Nhu đứng bên cạnh có chút lo sợ nhưng lại không đi, Diệu An còn bước lên một bước ý muốn chắn tầm mắt của Mạc phu nhân nhìn Diễm Tinh.
Lúc này, Ngu Tư Vũ cũng đã biết chuyện xảy ra ở đây, tức tốc đến.

Nhìn một màn Mạc phu nhân đang dọa ba đứa trẻ, ánh mắt bà ta khẽ lóe nhưng lại đến bên khuyên nhủ: “Mạc phu nhân, chỉ là trẻ con chơi đùa với nhau, hạ hỏa hạ hỏa?”
“Tần phu nhân, tôi cũng không muốn như vậy.

Nhưng bà nhìn đi, con gái tôi sợ hãi như vậy, hiện tại thấy gì cũng muốn nôn, tôi tức giận.

Người Mạc Gia cũng đâu phải dễ bị bắt nạt.” Mạc phu nhân hừ lạnh nói.
“A Tinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Ngu Tư Vũ cười nhạt một tiếng, sau đó quay đầu nhẹ nhàng nói với Diễm Tinh.
Diệu An thấy vậy nhẹ giọng kể lại hết đầu đuôi sự việc.

Chính là lúc nãy, khi cô ra ngoài gặp cha mẹ sau đó muốn quay vào tìm A Tinh.

Nhưng khi đi ngang qua đây thấy một đám bạn nhỏ đang chọc một con sâu nằm trên đất.

Mã Diệu Linh hỏi cô bé có muốn chơi không nhưng cô bé nói không.

Rồi Mạc Liên nghe thấy, nói rằng cô không xứng chơi với bọn họ, chỉ xứng chơi với loài sâu bọ.

Sau đó cô bé bị mấy bạn đó đẩy ngã trên mặt đất, rồi nhét sâu vào người.

Diệu An mặc dù rất sợ nhưng cô bé không khóc, chỉ muốn nhanh chóng bỏ con sâu kia ra khỏi người mình.

Nghe đến đây Diễm Tinh cũng mỉm cười.

Cô biết Diệu An tính tình cứng rắn, sẽ không chịu khuất phục.

Cho nên dù có sợ hãi thế nào cũng sẽ không khóc ra bên ngoài, cũng sẽ không thay đổi những gì mình đã quyết định.
Ngu Tư Vũ nghe mấy lời này cười giảng hòa nói: “Mạc phu nhân, hiểu lầm, hiểu lầm của mấy đứa nhỏ thôi.”
“Dù con gái tôi có sai, nhưng đứa bé này không phải cũng quá đáng sao? Lại ném thứ bẩn thỉu đó vào miệng Liên Nhi.

Tôi muốn gặp cha mẹ cô bé này nói chuyện.” Mạc phu nhân nhìn Diễm Tinh, ánh mắt dữ tợn nói.

Không thể trách bà ta, dù sao vì là người của Tần Gia.

Cho nên Tần Phong đưa Diễm Tinh đến khá sớm, những người đến sau lại không nhìn thấy Tần Phong dắt tay Diễm Tinh vào bên trong.

Còn về phần Diễm Tinh, Triệu Chính chỉ để cô lộ mặt với những đối tác quen thuộc cho nên có nhiều người không biết hề mặt Diễm Tinh.
Ngu Tư Vũ còn đang muốn nói thêm, phía sau đã vang lên giọng nói trầm thấp mang theo vẻ lười biếng: “A Tinh, sao lại chạy loạn đến đây?”
Diễm Tinh phóng mắt nhìn ra đằng sau Ngu Tư Vũ, thấy một thiếu niên đang đi tới, cong môi cười hô: “Phong ca ca!”

Yêu thích: 1 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN