Trùng Sinh Hào Môn Đại Tiểu Thư - Chương 29: 29: Quả Cầu Thủy Tinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
230


Trùng Sinh Hào Môn Đại Tiểu Thư


Chương 29: 29: Quả Cầu Thủy Tinh


Hạo Hiên ngạc nhiên trợn mắt: “Khụ, khụ.

Cậu nói cái gì?”
“Tôi không có thời gian ngồi đây nói nhảm với cậu.” Tần Phong liếc Hạo Hiên một cái, lạnh giọng nói.
“Ha, ha được rồi, tôi sẽ sắp xếp!” Cười trừ hai tiếng, Hạo Hiên miễn cưỡng nói.

Tên này nói vậy, không phải thật sự có đối tượng nào vừa mắt rồi đấy chứ.
Tần Phong gật đầu, cầm ly cà phê trên bàn lên uống.
Diễm Tinh bên này, cũng đang ngồi nói chuyện với cha mình.
“Cha, cô nhân viên bị vu oan kia, con chọn cô ấy.”
“Con xác định?” Triệu Chính nhìn con gái, ánh mắt do hỏi.

A Tinh đến đây, nói muốn cô nhân viên kia làm việc cho mình khiến ông tò mò.

Rốt cuộc cô gái kia có điểm gì thu hút khiến A Tinh lại trực tiếp xin người từ ông.
“Con xác định.” Diễm Tinh gật đầu chắc chắn nói.
“Cha, có thể hiện tại cô ấy không phải người giỏi nhất trong Triệu thị.

Nhưng với con, cô ấy là người thích hợp nhất.” Diễm Tinh nhìn cha mình, cười nói.
“Nếu con đã muốn, vậy ngày mai cha sẽ ra thông báo, để cô ấy chuyển đến Hạo Tinh.

Nhưng Hạo Tinh là nơi đào tạo nghệ sĩ của chúng ta, con đưa cô ấy đến đấy, cô ấy sẽ thiết kế thế nào?” Triệu Chính nhìn con gái bé nhỏ đang cười tươi như hoa trước mặt mình, cũng cười theo hỏi.
“Rồi từ từ cha sẽ biết mà.” Diễm Tinh chun mũi, cười nhí nhảnh đáp.
“Được rồi, được rồi.

Cha biết A Tinh có chủ ý, vậy nghe theo con.” Triệu Chính thấy con gái chưa có ý định nói ông cũng không ép khẽ phất tay nói.
“Hì, cảm ơn cha!” Diễm Tinh cũng cười, ôm cha một cái ngọt ngào nói.
“Nhóc con nhà con không phải nịnh cha.

Có chuyện gì khó khăn nhớ nói với cha, cha sẽ giúp con giải quyết, có biết không?” Triệu Chính xoa đầu con gái một cái, cưng chiều nói.

Đứa con gái này là tâm can bảo bối trong lòng ông, ông không muốn nhìn con bé chịu khổ.

Nhưng cha có vẻ tín nhiệm A Tinh, còn đem Hạo Tinh giao cho con bé.

Con bé lại còn rất thích con đường này.

Vậy thì ông chỉ có thể đứng đằng sau hỗ trợ con bé.
Diễm Tinh nói chuyện thêm một chút với cha rồi mới ra ngoài đến phòng Hạo Hiên.

Vừa bước vào, cô đã cảm giác bầu không khí ở đây có chút kỳ lạ.

Anh cả cô nhìn tập tài liệu trong tay khẽ cười, còn Tần Phong vẫn ngồi đó đọc tài liệu.
Diễm Tinh liếc mắt một lượt qua hai người, rốt cuộc cũng không biết kỳ lạ đến từ đâu bèn đến cạnh Hạo Hiên nói: “Em đã xin phép cha đưa cô nhân viên kia đi rồi!”
Hạo Hiên nghe vậy gật gật đầu: “Em có chủ ý là tốt rồi.

Anh sẽ đưa tài liệu về cô ấy cho em.

Đã không dùng người thì thôi, một khi dùng vẫn nên cẩn thận, không nên quá tin tưởng.”
“Em biết rồi, anh cả.” Diễm Tinh gật đầu ngoan ngoãn nghe lời.

Chỉ có Tần Phong bên kia khẽ nhướng mày.

E là Hạo Hiên còn chưa biết hết sự lợi hại của cô nhóc này.

Theo hắn thấy, A Tinh đã nhắm cô gái kia ngay lúc sự việc xảy ra rồi.

Nếu không mọi chuyện sẽ không âm thầm giúp đỡ cô gái đó tìm bằng chứng chứng minh bản thân trong sạch.

Đây chỉ là kế hoạch quang minh chính đại mang người đi thôi.

Cũng vì sau chuyện vừa rồi, cô gái đó ít nhiều gì đối với A Tinh cũng sẽ cảm kích.

Chuyện hợp tác về sau sẽ dễ dàng hơn, cũng sẽ cam tâm tình nguyện đi theo A Tinh.
Nghe Hạo Hiên nhắc nhở thêm một lúc Tần Phong cùng Diễm Tinh mới rời đi.

Ra đến bên ngoài, Diễm Tinh nhìn Tần Phong, trong mắt có ý hỏi: “Giờ chúng ta đi đâu?”
Tần Phong thấy vậy cong khóe môi nói: “Đi, anh đưa em đến một nơi.”
Diễm Tinh nghe vậy gật đầu.
“Dì Trần lần này không về cùng anh sao?” Diễm Tinh ngồi trên xe, nhìn ra cảnh vật ngoài cửa bỗng nhớ ra dì Trần hỏi.

Dì Trần sau khi Tần Phong sang Mỹ cũng đã theo sang cùng.

Ở Trừng Viên để cho người của Lâm gia, bên nhà ngoại của Tần Phong trông chừng.
“Không, anh về ít ngày nên dì Trần không về cùng.” Tần Phong trả lời.
“Cũng đã lâu em không được ăn món dì Trần nấu rồi.” Diễm Tinh cười, mắt hạnh cũng cong lên.

Jason đằng trước đang lái xe, lơ đãng nhìn thấy vậy nhanh chóng rời mắt, tập trung lái xe.

Nhan sắc của Triệu tiểu thư thật sự có độ sát thương rất cao.

Nhất là khi cười rộ lên, má lúm đồng tiền lộ ra thật sự có thể khiến người ta mất mạng vì vẻ đẹp này.

Bảo sao thiếu gia muốn mau chóng giải quyết công việc bên Mỹ rồi quay về.

Nếu còn chần chừ, cô gái này sẽ bị người khác mang đi mất.

Nhất là khi bên cạnh còn có một Bùi thiếu lúc nào cũng nhìn chằm chằm, thật sự phải đề phòng.

Lúc hắn biết thiếu gia đối với Triệu tiểu thư có tâm tư kia, quả thật bị dọa đến chết khiếp.

Dù sao hai người tuổi tác cách biệt lớn, Triệu tiểu thư còn quá nhỏ.

Nếu nói thiếu gia nhà hắn đối với Triệu tiểu thư có tâm tư kia vào lúc này thật sự có hơi cầm thú.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Triệu tiểu thư lớn lên rất tốt, cũng không phải như những cô gái khác, trước sau như một.

Trổ mã đã đến một dạng nhất định.

Cho nên thiếu gia nhà hắn có tâm tư này quả thật có thể hiểu được, hơn nữa từ bé Triệu tiểu thư đã thông tuệ, không thể trách thiếu gia nhà hắn.
Tần Phong ngồi cạnh nhìn Diễm Tinh cười, đáy mắt trở nên dịu dàng, đưa tay nhéo má hồng trắng mịn của cô, cười nhu hòa nói: “Em đúng là đồ ham ăn.”
Xe chạy một mạch, dừng lại ở Trừng Viên.

Diễm Tinh nhìn một hồi, hơi ngạc nhiên.

Tần Phong đưa cô đến Trừng Viên làm gì? Nhưng cũng không nói gì, cô theo hắn xuống xe.

Đã hơn 2 năm không đến đây, phong cảnh bên ngoài vẫn như thế, vẫn khiến tâm trạng cô thoải mái.
Cô còn tưởng Tần Phong sẽ dẫn cô vào trong nhà nhưng hắn lại dẫn cô đến vườn sau của biệt thự.

Chưa nhìn thì thôi, nhìn rồi khiến Diễm Tinh ngạc nhiên đến mắt mở to, không nói nên lời.

Trong sân là cả một vườn hoa Tử Đằng màu tím, giữa sân là một quả cầu thủy tinh to bằng một quả bóng rổ, ở trong quả cầu có cả một rừng hoa bằng mô hình, cô còn nhìn thấy những ánh sáng lấp lánh phát ra.

Đến gần, mô hình đó được gắn bằng những viên đá quý cùng kim cương đủ loại màu sắc và kích cỡ khác nhau.

Cô nhớ hai năm trước, quả cầu thủy tinh này được bán đấu giá tại Mỹ, là một con số trên trời.

Lúc đó cô nói với Tần Phong, cô thích quả cầu này, có điều cô không thể sang Mỹ xen tận mắt buổi đấu giá.

Dù không biết chính xác quả Tần Phong tốn bao nhiêu công sức cùng tiền bạc mới lấy được nó về nhưng cô biết giá trị không hề nhỏ.

Hôm nay, Tần Phong lại mang nó đến tặng cho cô.

Đây thật sự là khiến cô không biết nói gì.
Tần Phong thấy Diễm Tinh kinh ngạc, cười nhẹ, đưa tay đẩy Diễm Tinh tiến lên nói: “Có thích không?”
“Thật thích, Phong ca ca làm sao có nó!” Diễm Tinh gật đầu như mổ thóc cười nói.
“Không có gì, thích là tốt rồi.” Tần Phong gật đầu.
“Cảm ơn Phong ca ca, món quà này A Tinh thật sự rất thích.” Diễm Tinh mỉm cười, hai mắt sáng long lanh, tiến đến ôm Tần Phong một cái.
Tần Phong bị hành động của Diễm Tinh làm bất ngờ nhưng hồi phục cũng rất nhanh, đem Diễm Tinh ôm vào trong lòng.

Diễm Tinh dù cao hơn các bạn cùng tuổi nhưng với một người cao m9 như Tần Phong thật sự là thấp rồi, cô đứng còn chưa đến vai hắn.

Cả người nhỏ bé bị Tần Phong ôm lấy.

Ánh nắng xuyên qua vườn hoa chiếu xuống hai người tạo nên khung cảnh bình yên lại tuyệt đẹp.
Vậy là cả chiều hôm đó Diễm Tinh đều ở Trừng Viên chơi đến tối mới về.

Tần Phong lái xe đưa Diễm Tinh về nhà, ánh mắt vẫn dừng trên người cô đến khi Diễm Tinh vào nhà mới lái xe đi.
Về Trừng Viên, Jason và Devil đã đứng chờ ở dưới phòng khách.

Thấy Tần Phong đã về, hai người liền theo Tần Phong đi lên thư phòng.
Tần Phong không lên tiếng, hai người cũng đồng thời yên lặng.
“Cha tôi điều tra đến đâu rồi?” Tần Phong thu lại bộ dáng vui vẻ khi ở cạnh Diễm Tinh, thay bằng bộ dạng trầm ổn hàng ngày.
“Lão gia lần này thật sự nổi giận đã điều tra ra một chút manh mối.

Hiện tại đã đến bệnh viện rồi ạ.” Jason đáp.
Tần Phong nhếch miệng cười một tiếng cũng không nói gì về chuyện này thêm.
“Thiếu gia!” Jason thấy Tần Phong lại trầm lặng, cân nhắc một chút rồi nói.
Tần Phong nhướng mày ý bảo cứ nói tiếp.
“Hôm nay Bùi gia cho người đưa thiệp mời, mời thiếu gia đến dự tiệc.

Là chào mừng Bùi thiếu trở về…nghe nói mời cả Triệu tiểu thư.”
Tân Phong nghe vậy, nheo mắt ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

Xem ra, hắn nên sớm giải quyết công việc bên kia.

Nhưng trước hết phải nghĩ cách để cô nhóc kia đừng quên bản thân mình cái đã.
Diễm Tinh sau khi về nhà liền đi lên phòng tắm rửa, quả câu thủy tinh đó Tần Phong nói mai sẽ có người chuyển đến cho cô.

Tâm trang Diễm Tinh hôm nay đặc biệt vui vẻ.
Sáng sớm hôm sau, khi ngồi vào bàn ăn sáng.

Diễm Tinh được mẹ nói về bữa tiệc sắp tới của Bùi gia.

Diễm Tinh cũng vui vẻ đi.

Theo trí nhớ kiếp trước của cô, Bùi thiếu này cũng là một nhân vật lớn.

Có điều về sau lại đính hôn cùng Triệu Lâm Lam, khiến cô đối với hắn có chút không thích.

Chỉ là đó là khi cô mới sống lại, hiện tại cô cũng không bài xích hắn như trước.

Nhưng quan hệ cũng chỉ thân hơn người khác một chút không tiến triển thêm.
Diễm Tinh nghe mẹ nói hai ngày nữa buổi tiệc sẽ diễn ra cũng gật nhẹ đầu, nói sẽ chuẩn bị quà để đến chúc mừng.

Trong buổi tiệc này, Nhu Nhi cùng An An khẳng định sẽ đi, mà Thẩm Tử Mặc cũng vậy.

Nghĩ đến đây cô lại thấy phiền não, Nhu Nhi vốn không nghe lời khuyên của cô cùng An An.

Thế nào cũng không từ bỏ tâm tư.

Hiện tại cô chỉ có thể nhân lúc tình cảm chưa sâu, đem nó chặt đứt mới có thể chặn được bi kịch sau này.

Nhưng tính đi cũng phải tính lại, hiện tại dù sao họ cũng mới 14 tuổi, Thẩm Tử Mặc cũng chưa làm chuyện gì gọi là quá đáng.

Cùng lắm là đối với các bạn nữ nói chuyện cô cũng không thể nào bám vào đó nói nghi ngờ, lại còn suốt ngày bám lấy Nhu Nhi.

Thật khiến cô phiền lòng.
Hai ngày sau Diễm Tinh cùng hai anh đến buổi tiệc của Bùi Gia.
Bùi Bảo Nhi cùng Bùi Việt từ sớm đã ra chào đón khách khứa.

Thấy Hạo Hiên cùng Tuấn Khải và Diễm Tinh đến, Bùi Việt nhanh chóng tiến lên chào hỏi.

Diễm Tinh hôm nay mặc một chiếc váy màu trắng cổ áo hình chữ V nhưng không xẻ quá sâu, điểm xuyết những bông hoa hồng màu đen.

Tóc dài được làm xoăn nhẹ ở đuôi tóc, trên tai đeo một đôi qua tai hình hoa hồng, nhìn thập phần xinh đẹp.

Giống như một nụ hoa mới chớm nở, vừa ngây thơ lại vừa diễm lệ.
Diễm Tinh thấy Bùi Bảo Nhi cùng Bùi Việt ra đó, cũng ôn nhu chào: “Chị Bảo Nhi, Việt ca!”
“Anh Hạo Hiên, Khải Nhi cùng Hạo Hiên đến rồi, mạ vào đi.” Bùi Bảo Nhi cười tươi, nhiệt tình tiếp đón.

Lại nhìn sang em mình, mắt đang dán chặt vào cô gái nhà người ta âm thầm thở dài, khẽ huých hắn một cái.
Bùi Việt hồi thần, hắn bị bộ dáng hôm nay của A Tinh làm thất thần một chút, cười tươi nói: “Mọi người vào trong đi.”
Hạo Hiên cùng Tuấn Khải mỗi người một bên đi cạnh Diễm Tinh, bao bọc cô ở giữa.

Nhìn vậy, trong lòng những quý nữ ở đây không khỏi ghen tị.

Người ta có hai anh trai tốt như vậy, lại chiều em gái.

Về sau có ai muốn đến với hai vị thiếu gia này, phải lấy lòng thật tốt vị Triệu tiểu thư kia mới có cơ hội.

Yêu thích: 1 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN