Sau chuyện này Bạc Diên đút kết được kinh nghiệm, cảm thấy mình quá yếu lòng nương tay, chỉ cần thấy Kim Tịch đau đớn khó chịu thì không nhẫn tâm, cuối cùng khiến bản thân mình cũng khó chịu theo.
Đêm đó hai người dường như cả đêm không ngủ, Kim Tịch khóc không biết bao nhiêu lần, ánh mắt đầy tơ máu.
Bạc Diên cực kỳ đau lòng, ôm cô nhẹ giọng dỗ dành, nói để từ từ, quá hiếu thắng không phải đàn ông tốt.
Chuyện này diễn ra từ từ, nó như một lời tiên tri, hai người trước sau thử tận hai tháng hơn.
Năng lực kiềm chế của Bạc Diên rất lớn, chỉ cần cô la đau anh sẽ dừng lại ngay, cho dù mình khó chịu thế nào, tùy lúc đều dừng lại được, bảo đảm cô gái của mình thoải mái.
Vài lần sau đó, Kim Tịch cũng hơi nóng giận, dứt khoác cắn chặt răng, không nói tiếng nào nữa. Bạc Diên hỏi cô có đau không, có khó chịu không, Kim Tịch chỉ lắc đầu, mặt đò bừng, mồ hôi ứa ra đầy trán.
Thấy dáng vẻ này của cô, cảm giac áy náy lại trỗi dậy trong lòng Bạc Diên, trên chóp mũi anh đầy mồ hôi hột, đau lòng nhìn cô gái không dám nhúc nhích dưới người mình.
“Tịch Tịch, có phải lòng em đã nguội lạnh rồi không?”
“…”
Không nói chuyện với anh nữa.
Kim Tịch đau đớn hiểu ra, nếu cô không kiên quyết chịu đựng qua cửa ải này thì đoán chừng hai người họ phải làm một cuộc trường kỳ kháng chiến.
Cho nên đêm đó, Kim Tịch đặt Bạc Diên dưới thân.
Đây là lần đầu cô nắm giữ quyền chủ động, Bạc Diên lo lắng nhin cô, lâu lâu lại hỏi thăm—
“Bảo bối, em có khó chịu không?”
“Đau thì nói anh biết nhé.”
“Trời ơi! Đau quá! Đau quá đi!”
“Ôi! Sắp gãy rồi!”
“…”
Tuy nhiên Bạc Diên chỉ kêu lên một tiếng, đột nhiên anh mở lớn hai mắt, đầu óc lập tức trống rỗng.
Ấm áp quá.
Đây là cảm nhận của anh, ấm áp vô tận bao quanh anh, giống như trở về tử cung của mẹ lần nữa, anh yên tâm ở bên trong ngủ say sưa.
Sau đó anh nhanh chóng ngồi dậy, làm chuyện mà bất kỳ người đàn ông nào cũng biết làm một cách rất tự nhiên, điên cuồng và mất lý trí…
Sau khi kết thúc, Bạc Diên ôm Kim Tịch đi tắm, rất dịu dàng tắm rửa cho cô khi cô không thể đi lại.
Hai giờ sáng, Kim Tịch kiệt sức nằm trên salon, nhìn người đàn ông tinh lực dồi dào đang dọn dẹp lại căn phòng, còn hát thầm bài gì đó.
“Trên mạng có nói, sau khi đàn ông làm chuyện này xong cũng buồn ngủ mà nhỉ?”
Còn anh đây thì…bắn sức sống ra bốn phía.
Bạc Diên cười khẽ: “Ngủ á? Không thể nào, đời này không có khả năng đó.”
Sau khi Bạc Diên dọn dẹp phòng sạch sẽ thì ôm Kim Tịch chui và ổ chăn, nghiêm chỉnh ôm eo cô, cọ đầu vào cổ cô, bắt đầu làm nũng muốn một lần nữa.
Kim Tịch nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: “Bạc Diên, anh rất vui vẻ nhỉ.”
“Chưa bao giờ cảm thấy như này.”
“Vậy anh có biết em cảm thấy gì không?”
Bạc Diên dĩ nhiên vô cùng hứng thú với cảm giác của Kim Tịch: “Em nói xem.”
“Em chỉ muốn đạp anh xuống.” Cô tránh khỏi cái ôm của anh, nhích đến mép giường, cảnh cáo anh: “Không được đến gần!”
Bạc Diên cũng không miễn cưỡng, xoay lưng lại, đặt tay sau gáy, nhìn trần nhà, giọng nói rất thỏa mãn: “Vợ ơi.”
“Cút đi.”
Anh ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.
Dĩ nhiên nửa đêm Kim Tịch lại bị anh đánh thức, anh mạnh mẽ đi vào, có đuổi thế nào cũng không đi, đang lúc nửa tỉnh nửa mơ lại điên cuồng lần nữa.
Loại chuyện thế này có một quá trình tuần tự, giống như hai cá nhân sống chung với nhau, cần cọ sát lâu dài, thì cơ thể mới có thể đạt được sự ăn ý cao nhất.
Ban đâu xét về mặt sinh lý thì Kim Tịch cảm thấy rất khó chịu, cô thấy video đều gạt người, cô thật sự bội phục những nữ nhân vật chính trong đó, thật sự diễn hay ghê!
Nhưng từ từ…dưới sự cần cù thăm dò của Bạc Diên, thân thể Kim Tịch tựa như một nụ hoa mơn mởn sức sống, trong một đêm khuya vắng lặng, đột nhiên nở rộ ra, cô bắt đầu cảm nhận được trải nghiệm thiết thực, biết được sự vui sướng.
Kim Tịch là kiểu người chậm tiêu, giống như tình cảm của họ, cô phải ngây ngốc hơn nửa năm mới đột nhiên mở mang đầu óc, phát hiện Bạc Diên ở cạnh tốt thế nào.
**
Sau khi Bạc Diên tốt nghiệp thì thuận lợi vào đội đặc cảnh, do thành tích của anh rất ưu tú nên sau khi gia nhập được trọng dụng ngay, lãnh đạo cấp cao của Bạc Diên là bạn của cha anh, vì vậy rất xem trọng Bạc Diên, giao hết nhiệm vụ quan trọng cho anh.
Là nhiệm vụ đồng thời cũng là cơ hội lập công. Dưới tay Bạc Diên có nhiều vụ án lớn và quan trọng, anh làm hết mình, chưa đến nửa năm đã thăng tiến lên làm đội trưởng đội đặc cảnh.
Kim Tịch luôn cảm thấy, với năng lực của Bạc Diên, đi đến đâu cũng tạo ra được thành tích, ‘Tề Thiên Đại Thánh’ của cô tuyệt đối không phải là người bình thường, trên người anh có vầng sáng không cách nào che đậy được, bất luận giấu kỹ chừng nào cũng bị người khác nhìn thấy.
Nặng lực của Bạc Diên được công nhận là xuất sắc, nhưng có nhiều điều khiến lãnh đạo đau đầu: Thứ nhất, anh không muốn đi công tác, có vài vụ án phải đi truy lùng, cần đi xa mấy tháng, có phái anh đi anh cũng từ chối, sống chết không chịu đi.
Thứ hai, mỗi ngày phải về nhà ăn cơm, đây là nguyên tắc của Bạc Diên, cho dù công việc bận rộn anh vẫn nhất định về nhà ăn cơm, dù không thể ăn cơm thì tối nào cũng phải về nhà.
Có lúc lãnh đạo gặp được ông cụ Bạc trong cục đều không nhịn được than phiền với ông, không phải là trẻ tuổi đã bị gia đình trói buộc thì là trời cao mặc chim bay, thằng nhóc Bạc Diên này nên có tiền đồ cao cỡ nào.
Ông cụ Bạc cười cười: “Gì mà trời cao mặc chim bay, nếu không cưới vợ quản nó thì thằng nhóc này có khi chọt thủng vài lổ trên trời ấy chứ.”
Giỡn vậy thôi nhưng ông cụ Bạc biết, gia đình đối với Bạc Diên mà nói tuyệt đối không phải là sự trói buộc, mà là nơi anh thuộc về.
Quá trình trưởng thành của anh rất cô độc, anh cũng không ở lại vì Kim Tịch, mà vì Kim Tịch bầu bạn với anh.
Kim Tịch và Sở Chiêu vào Nhất Trung thực tập, chính thức trở thành giáo viên thực tập môn văn.
Công việc thực tập ở trưởng vất vả hơn nhiều so với việc ở trường đọc sách, không chỉ theo chân giáo viên nghe giảng rồi ghi chép lại, còn phải giúp giáo viên bộ môn chấm bài tập, thậm chị còn phải chuẩn bị bài thuyết trình.
Cô giáo hướng dẫn Kim Tịch và Sở Chiêu họ Tưởng, có nhiều năm kinh nghiệm giảng dạy, nhưng không phải kiểu người dễ sống chung, tuy tuổi không lớn nhưng rất khí thế, luôn quát nạt thực tập sinh, việc pha trà rót nước đều giao cho bọn cô, việc này không giống như hướng dẫn thực tập sinh mà giống dẫn theo trợ lý hơn.
Mấy chuyện nhỏ nhặt này cũng không sao, từ khi đi theo cô Tưởng, bài tập rồi đề thi, chấm bài thi đều do hai người thực tập sinh Kim Tịch và Sở Chiêu làm, mỗi ngày từ sáng đến tối muộn, ngay cả thời gian học hỏi đều bị chèn ép không cò dư.
Những giáo viên văn đều thương xót cho hai thực tập sinh này, đêm tối còn phải ngây ngốc ngồi làm việc, cũng rất bất bình cho hai cô.
Khi Kim Tịch về nhà đã là mười giờ tối.
Bạc Diên mặc quần áo ở nhà màu xám, nghiêm chỉnh đứng cạnh cửa, mang theo nụ cười ấm áp chào đón cô.
“Tinh!, người máy quản gia 2.0 đã vào vị trí, bất kỳ lúc nào cũng thỏa mãn được như cầu của chủ nhân.”
Kim Tịch trực tiếp vô lực ngã lên người Bạc Diên, anh duỗi tay ôm cô vào lòng.
“Bảo bối, em mệt quá đi.”
Bạc Diên ôm mông nhỏ của cô lên, giống như ôm một con gấu nhỏ, Kim Tịch thuận thế vòng chân qua eo anh, đặt cằm lên vai anh, nhằm mắt lại.
“Hồi em học cấp ba cũng không thấy giáo viên văn mệt mỏi như chó như này, tự hỏi mỗi ngày mình đang làm gì, mình đã làm gì sai?”
“Em tự nguyện chui lỗ chó còn thoải mái hơn bây giờ.” Kim Tịch mệt mỏi buông tiếng thở dài: “Nhất Trung là trường học trọng điểm ở thành phố, sao có thể lấy trường học của anh ra so sánh được.”
“Nhóc con còn xem thường anh?” Bạc Diên nhướng mày cười: “Tại hạ bất tài tốt nghiệp từ trường học ưu tú Nhất Trung đó, cô giáo Kim có gì chỉ bảo không.”
“Gì, anh học ở Nhất Trung á?”
“Đúng vậy.”
“Vậy anh có biết cô Tưởng hướng dẫn cho em không?”
“Không biết, chắc mới đến, nhưng anh biết thầy Tần, năm đó là chủ nhiệm lớp của anh.”
“Ôi, thầy Tần bây giờ là trưởng khoa bộ môn.”
“Đã nhiều năm rồi mà.”
Trò chuyện không đầu không cuối với Bạc Diên một lúc, Kim Tịch cảm giác cơn mệt mỏi biến mất đi khá nhiều. Bạc Diên vẫn không chịu buông tay, anh ôm cô đi vòng vòng trong phòng khách, đi tới đi lui…
“Này, anh làm gì vậy? Để em xuống đi.”
“Người máy quản gia 2.0 có thể trò chuyện, có thể ôm, hôn, là một phục vụ toàn năng.” Anh cọ lên chóp mũi của cô: “Phải hôn một cái mới cỏ thể hạ hạng mục phục vụ.”
“Trẻ trâu.” Kim Tịch cười rồi hôn lên môi anh: “Được chưa, hạ hạng mục phục vụ xuống là gì vậy?”
“Xoa bóp.”
Bạc Diên nhẹ nhàng đặt cô lên salon, lấy gối dựa kê trước đầu cô, dùng đầu ngón tay cộng thêm chút lực xoa bóp thắt lưng cho cô.
Kim Tịch nhắm mắt lại, thoải mái hưởng thụ chất lượng phục vụ tốt nhất từ quản gia.
Bình thường Bạc Diên rất hiểu mấy trò tình thú, lại là một người đàn ông thích cười thích đùa, sống chung với anh, Kim Tịch cảm thấy cực kỳ vui vẻ, anh luôn có cách chọc cười cô, mỗi ngày đều nghĩ ra các trò mới.
Trước kia Kim Tịch nghĩ, tình cảm sinh ly tử biệt mới là tình cảm khắc cốt ghi tâm, nên cô rất hâm mộ những nữ chính trong phim sống chết ngược thân ngược tâm mới tìm được tình yêu chân chính.
Còn bây giờ, Kim Tịch không hâm mộ người khác nữa.
Tất cả những tình cảm mãnh liệt trôi qua mấy thập niên về sau trong cuộc đời dài đằng đẵng này sẽ nhạt nhòa dần, chỉ có cuộc sống bình thản trường tồn.
Cô lựa chọn người con trai không có viễn cảnh đi xa tạo dựng sự nghiệp tràn đầy hào hùng, từ đáy lòng của anh tràn đầy ấm áp, đủ khiến quảng đời này của cô hạnh phúc.
“A~ Đau quá đau quá.”
“Đừng, đừng mà.”
“Tiếp tục đi, như vừa nãy ý, thoải mái lắm~”
Bạc Diên xoa cổ cô, bất đắc dĩ nói: “Rốt cuộc là đau hay thoải mái?”
“Đau nhưng cũng thoải mái lắm.”
Anh tiếp tục mát xa toàn thân cho cô, lực được khống chế rất tốt, khiến Kim Tịch kêu rên.
“Thoải mái quá~”
“Dùng thêm lực nữa đi.”
“Ưm~~”
Bạc Diên đột nhiên dừng lại.
“Sao anh không xoa nữa.” Kim Tịch quay đầu khó hiểu nhìn anh.
Trên mặt anh rất hồn nhiên, nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời: “Vợ à, em đang mời gọi anh đó à.”