Sau mấy ngày, Ellie tiếp tục tung ra mẫu thiết kế tiếp theo.
Lần này, cô gái trong bức ảnh mặc một chiếc váy màu tím trễ vai, tay áo là chuỗi hạt đá quý vắt ngang, phần eo được cắt xe tinh tế thành hình cánh bướm, còn thêm một tà váy nằng voan mỏng phủ xuống.
Tóc cô búi cao, trên đầu là trâm cài tóc được làm bằng những hạt ngọc trai tím tinh tế.
Cô ngồi trên chiếc ghế màu đen trộn với màu đỏ, ánh sáng từ đằng sau truyền đến khiến chiếc váy cô đang mặc thật nổi bật.
Đôi tay trắng nõn của thiếu nữ nâng một đóa hoa phong lan, khuôn mặt vì ngược sáng nên không thể thấy rõ.
Nhìn cô gái bây giờ lại mang theo vẻ quyền lực khiếp người.
Chỉ cần cô ngồi yên nơi đó, đã đủ khiến người khác cảm thấy áp lực.
Dáng vẻ cao ngạo quý phái giống như ánh trăng sáng trên trời không ai với tới được.
Những bộ trang phục ra theo chủ đề của bộ trang phục chính do Diễm Tinh mặc đều được đặt hàng hết trong vòng mấy ngày.
Còn những bộ trang phục chính là bản giới hạn, mỗi một chiếc váy chỉ may thêm có 3 bộ nữa cũng đã bán hết.
Ba mẫu sản phẩm liền tạo ra ba khí chất hoàn toàn khác biệt.
Còn chưa có ra mắt đến sản phẩm cuối cùng, Ellie đã hạ đo ván Aline về mặt doanh thu chỉ trong vòng mấy ngày.
Mấy ngày nay Diễm Tinh đều về nhà rất trễ.
Cô vừa phải đi học sau khi học xong sẽ đến thẳng văn phòng thiết kế.
Có hôm cô còn không về nhà mà ở lại luôn văn phòng.
“Tiểu thư, chúng ta còn 3 chủ đề trang phục nữa sẽ kết thúc bộ sưu tập này ạ.” Trình Tuyết từ bên ngoài đi vào báo cáo với Diễm Tinh.
“Doanh thu của chúng ta vẫn ổn chứ?”
“Dạ vẫn đang tăng lên ạ.” Trình Tuyết gật đầu nói.
Sau khi được Vy Vân chỉ dẫn, tác phong của Trình Tuyết càng ngày càng nhanh nhẹn.
Đôi khi chỉ cần một ánh mắt là cô ấy đã có thể hiểu ý.
“Chị A Mỹ, bên giám đốc Vương có nói gì về hướng gió trên mạng không?” Diễm Tinh quay sang nhìn Tiểu Mỹ hỏi.
“Dạ, không có gì thay đổi ạ.
Hiện tại truyền thông đều đang được kiểm soát rất tốt.
Giám đốc Vương đã gọi bên mấy công ty truyền thông, cho nên Triệu Đức Hải không thể làm gì được ạ.”
Diễm Tinh gật đầu.
Truyền thông và giới giải trí luôn đi song song với nhau.
Mà bên Hạo Tinh là công ty giải trí hàng đầu, lại có tập đoàn truyền thông Cảnh Nhã của Bùi Thị làm đối tác.
Hai bên này phối hợp ăn ý khiến bất kì công ty thuộc mảng giải trí và truyền thông nào cũng phải dè chừng.
Cho nên chuyện khiến Triệu Đức Hải không làm gì được ở mảng truyền thông làm cũng rất dễ dàng.
Dù Triệu Đức Hải có cái mác là cậu hai của Triệu Gia, nhưng thực quyền trong tay ông ta đã không còn lại bao nhiêu.
Hạo Tinh thì khác, dù bây giờ đã tách riêng ra, Hạo Tinh thuộc về Triệu tiểu thư, nhưng Triệu tiểu thư là cháu gái của Triệu lão gia, con gái bảo bối của Triệu đổng lại nắm trong tay thực quyền, lại còn Hạo Tinh cũng không phải là một công ty nhỏ.
công ty giải trí đứng hàng đầu trong nước.
Hiện tại giao cho anh hai là Triệu Tuấn Khải quản lý, nhưng cho dù là Triệu Tuấn Khải hay Triệu Diễm Tinh, so cao thấp, đương nhiên cao hơn Triệu Đức Hải một bậc.
Ai dám đi đắc tội anh em nhà họ để lấy lòng Triệu Đức Hải cớ chứ.
Triệu Đức Hải bị những chuyện này làm cho đầu óc không khỏi căng ra, cả người toát lên oán khí nồng đậm.
Triệu Tuấn Khải đáng chết, rốt cuộc nó đang có ý gì mà muốn đối đầu với Aline.
Không phải biết rõ Aline là của ông ta hay sao? Đây là muốn tuyên chiến.
Ở tầng cao nhất tập đoàn Triệu thị, Tuấn Khải đang ngồi làm việc bỗng nhiên hắt xì mấy cái.
Anh khịt mũi, chán nản nói: “Haizz, không biết lại có ai chửi mình rồi.
Từ sau khi A Tinh tiếp quản Hạo Tinh, cứ bị như vậy liên tục.”
Diễm Tinh ở đây vốn không hề hay biết Triệu Đức Hải đem mọi tội lỗi đổ lên đầu anh trai mình.
Cô vẫn làm việc đến hắng say.
Đang làm việc, điện thoại cô bỗng rung lên một hồi, có tin nhắn tới.
Diễm Tinh cầm điện thoại lên, đọc dòng tin nhắn trong máy, nháy mắt nụ cười hiện trên môi cô.
Cuối cùng cũng đã đến lúc rồi.
“Tiểu thư, cuối tuần này Chu gia mở tiệc, nói mở tiệc mừng sinh nhật Chu Thiên Ân.” Cùng lúc này, Tiểu Mỹ từ bên ngoài bước vào nói.
“Có thai rồi mà vẫn hăng hái như vậy.
Hôm đấy em cũng muốn đến xem cô ta như thế nào.” Diễm Tinh cười nửa miệng tiếp tục xem tài liệu.
Sau 3 ngày cho ra bộ sưu tập mới, Elli đã là cái tên nổi bật trong giới thời trang.
Đúng lúc này từ nội bộ Ellie truyền ra tin, ngày chủ đề bộ trang phục cuối cùng của mùa này được ra mắt thì Ellie cũng sẽ thông báo một chuyện quan trọng.
Phong cách này giống hệt với Aline mấy ngày trước.
Mọi người đều chờ đợi tin tức này, có khi nào lại thêm một vị tiểu thư nữa là nhà thiết kế chính của Ellie hay không? Tất cả đều đang đoán thầm trong lòng.
Ellie này từ trước đến nay thông tin về nhà sáng lập và thiết kế chính đều không có.
Mọi người chỉ biết quản lý nơi này là một cô gái không tên không tuổi trong ngành thiết kế.
Nhưng chỉ trong vòng 2 năm Ellie cái tên này thành cái tên nổi tiếng trong giới thời trang, lại còn luôn đối chọi với Aline.
Ai ai cũng muốn biết người sáng lập ra thương hiệu thời trang này.
Nhưng chỉ biết người đó có tên là Doris, còn những thông tin khác đều không tra ra được.
“Triệu đổng, hiện tại chúng ta có nên ra tay không ạ?”
“Vẫn chưa điều tra ra người đứng sau Ellie soa?”
“Dạ, bên đó bảo mật quá chặt chẽ, chúng ta không thể tra được gì ạ.”
“Vô dụng!” Triệu Đức Hải gằn giọng nói.
Hai ngày sau Ellie tiếp tục ra chủ đề thứ 3.
Lần này, cô gái ấy mặc trên người chiếc váy trắng tinh khôi.
Trên chiếc váy là hoa văn chìm hình bông hoa mẫu đơn.
Bên ngoài khoác thêm một chiếc áo len màu lông chuột.
Tóc cô được tết nửa đầu, nửa sau được uốn nhẹ để thả tự nhiên.
Nơi tết tóc được điểm xuyết bằng những chiếc kẹp tóc hình hoa nhỏ xinh xắn, mỗi chiếc kẹp còn kèm theo một dải kim tuyến rủ xuống.
Tay cô đeo một chiếc vòng màu trắng nhẹ nhàng nhưng lại tinh tế cầm một bó hoa họa mi nhẹ đi trong gió.
Thiếu nữ nghiêng người chụp ảnh dưới ánh nắng mặt trời, có lẽ vì ánh nắng quá chói chang nên cô đưa tay lên che mắt.
Dù trong tấm ảnh này họ vẫn không thể nhìn hết được đường nét trên mặt người con gái nhưng đây là tấm ảnh để lộ gương mặt cô nhiều nhất.
Làn da trắng như tuyết, ngón tay cô nhỏ nhắn lại thon dài.
Dưới bàn tay đó là thấp thoáng cánh mũi cao cùng đôi môi đỏ đang nở nụ cười tươi.
Người chụp bức ảnh này cũng đã chụp rất tốt.
Biết tìm góc chụp sao cho những tia nắng kia vừa vặn che đi gương mặt cô gái lại cũng vừa lộ ra một phần khiến người xem không khỏi thêm phần tò mò.
Bộ ảnh này vừa tung ra, lại tiếp tục gây tiếng vang lớn trong ngành thời trang.
Mà mấy ngày này, mặt Tần Phong có thể nói là đen hơn mực luôn rồi.
Mỗi khi Ellie tung ra mẫu thiết kế mới, là hắn lại ngồi nhìn chằm chằm người con gái trong ảnh và quảng cáo mất nửa ngày.
Bộ dáng giống như muốn nuốt luôn cô vào trong bụng.
Nếu đây không phải đây là hãng thời trang của cô, có lẽ hắn đã đem nó phá đi.
“Jason!”
“Dạ thiếu gia.” Jason nghe thấy hắn gọi, nào dám chậm trễ, chưa đến một phút sau liền có mặt trong văn phòng của Tần Phong.
“Tìm hiểu cho tôi những người mẫu lần trước từ chối hợp đồng quảng cáo của Ellie.”
“Vâng.” Jason cười lạnh trong lòng.
Đám người ngày trước từ chối làm người mẫu cho Ellie, hiện tại chắc hẳn đang hối hận đến xanh ruột.
Và những người đó sắp tới có thể sẽ không làm người mẫu được nữa, cùng đừng hòng sống yên ổn trong ngành này.
Lý do thì, Jason liếc mắt nhìn vào trong phòng.
Vì bọn họ không nhận chụp quảng cáo, nên Triệu tiểu thư phải tự chụp, mà mức độ bá đạo của thiếu gia nhà anh thì…những người mẫu này thảm rồi.
Mạn Nhu ở trong bệnh viện được thương.
Cô không kìm được nhớ lại ngày đó.
Lúc cô phát hiện ra vấn đề đã muộn rồi, chỉ có thể gian nan tránh né trong phạm vi nhỏ.
Nhưng cũng may vì là phạm vi nhỏ đó cho nên cô không chết.
Lúc cả người cô bay lên không trung rồi tiếp đất, bất ngờ là cô không hề cảm thấy đau đớn, một chút cũng không.
Hoặc là nào thời điểm đó, những đau đớn đấy đã vượt quá sức chịu đựng của con người.
Ngay thời khắc đó một luồng sáng lóe qua trước mắt cô, đập vào mắt cô là thân ảnh một người đàn ông cao lớn.
Nhìn anh có vẻ lo lắng, tiến đến đỡ cô lên.
Nhưng vì lý trí cô khi đó quá mơ hồ rồi cô lâm vào hôn mê.
Lúc ngủ cô đã mơ một giấc mơ rất dài, cô mơ cô quay lại thời điểm còn yêu Thẩm Tử Mặc.
Nhưng kỳ lạ là cô cùng anh ta trong mơ, khoảng thời gian bên nhau dài hơn thực tại rất nhiều.
Cô cũng như kiếp này, luôn đứng về phe anh, bao dung anh mỗi lần hắn phạm sai lầm.
Rồi đến một ngày, cô bắt gặp anh và Chu Thiên Ân điên đảo trong nhà của cô.
Căn nhà mà anh ta nói rằng đây sẽ là thế giới riêng của anh ta và cô.
Vậy mà, anh ta cùng người phụ nữ khác thân mật ở nơi này.
Cô mặc kệ những lời bao biện của Thẩm Tử Mặc, xách túi đi ra ngoài.
Cô đi vào trong bóng đêm vô tận, cứ như vậy mà đi, cũng không biết sẽ đi đến nơi đâu.
Mạn Nhu trong mơ cười tự giễu chính bản thân mình.
Cô cười vì ngay cả ở trong mơ cô cũng lại một lần nữa tin tưởng người đàn ông đó sẽ vì cô mà thay đổi.
Không gian lại thay đổi, cô đi uống rượu.
Vì quá buồn lại vì cô không muốn làm phiền tới hai người bạn thân nên đã đi uống rượu một mình.
Trên đường về cô có chút say, cô thấy được có chiếc xe hướng về phía mình đâm tới.
Nhưng ở trong mơ, cô không tránh né được, cô bị chiếc xe đó tông.
Cả người bay lên cao rồi lại hạ xuống.
Khoảnh khắc đó chân thực đến nỗi ngay cả khi tỉnh lại rồi cô vẫn còn run sợ.
Sau đó cô nhắm mắt, không biết cảm xúc lúc đó như thế nào.
Cô chỉ muốn buông xuống hết, cô muốn chấm dứt mọi chuyện tại đây.
Thì một thân ảnh đứng trước mắt cô, kéo cô ra khỏi đáy vực.
Cô nhìn rất rõ người đàn ông đó, là Triệu Tuấn Khải.
Ngay lúc cô muốn buông hết tất cả thì anh đã xuất hiện cứu cô lên, giống như ở hiện thực anh cũng đã cứu cô như vậy.
Cô biết nếu không có anh, có lẽ cô đã không thể tiếp tục cuộc sống như vậy.
Giản phu nhân thấy con gái mình từ sau khi tỉnh lại có chút gì đó khác lạ.
Con người trầm tĩnh hơn không ít, khiến bà không khỏi lo lắng.
Còn bí mật nói lại với bác sĩ xem não bộ của cô có tổn thương gì không nhưng đều không phát hiện ra bất thường gì.
Nghe được kết quả bình thường, Giản phu nhân cũng buông xuống tâm sự trong lòng, chỉ nghĩ Mạn Nhu vẫn sốc vì vụ tai nạn vừa qua.
Tuấn Khải từ ngày Mạn Nhu tỉnh lại, đây là lần đầu tiên anh đến thăm cô.
Bước vào căn phòng bệnh, trong này chỉ thoang thoảng mùi thuốc khử trùng còn lại đều là mùi hương thơm dịu nhẹ.
Nhìn cô gái nằm trên giường đầu quấn băng trắng, trên mặt vẫn còn vài vết xước anh không tự chủ được nhíu mày.
Mạn Nhu thấy có người vào liền đưa mắt nhìn, nhận ra Tuấn Khải cô liền cười nhẹ nói: “Xin chào.”
Tuấn Khải gật đầu, đặt giỏ hoa quả lên bàn rồi kéo cái cạnh giường bệnh ra ngồi xuống nói: “Có đỡ hơn chút nào không?” Người ngoài nhìn chỉ thấy cô bị thương nằm một chỗ như vậy.
Nhưng anh biết cô bị thương nặng hơn rất nhiều.
Xương chân cũng bị gãy, nội tạng bị xuất huyết khá nghiêm trọng.
Trong giọng nói của anh còn mang theo một tia tình cảm khác lạ.
Mạn Nhu cười yếu ớt: “Tỉnh lại rồi, dần dần sẽ hồi phục.
Còn chưa kịp nói lời cảm ơn anh hôm đó đã quay lại, cảm ơn anh.”
“Không có gì.
Cô biết ai hại cô chứ?”
“Dù không biết chắc thì cũng đoán ra một hai phần.
Người có gan làm vậy với tôi lại còn cùng tôi có xích mích, ngoài Chu Thiên Ân ra thì còn ai nữa.” Mạn Nhu từ tốn nói.
“Trông cô như vậy, giống như đã nghĩ ra chủ kiến hay rồi.
Không cần tôi giúp chứ?” Tuấn Khải nhướng mày nói.
Mạn Nhu khẽ lắc đầu: “Chuyện đó với tôi chỉ là chuyện nhỏ.
Anh đã giúp tôi rất nhiều rồi, khi nào tôi ra viện sẽ mời anh mấy bữa thật ngon để báo đáp, còn nữa, nếu Giản thị có vụ làm ăn tốt nhất định sẽ chia phần cho anh.”
“Được, tôi chờ đến ngày cô ra viện để báo đáp tôi.” Tuấn Khải cười.
Mạn Nhu cũng cười theo nhưng sao cô lại có cảm giác câu này của Tuấn Khải còn mang theo hàm ý khác nhỉ.