Diễm Tinh ngẩng đầu, lại thấy một bóng người quen thuộc đang ôm lấy cô.
Mùi hương dễ chịu từ người đó truyền sang khiến cảm giác buồn nôn của Diễm Tinh cũng giảm đi chút ít.
Tần Phong nhìn cô gái đang ngước cặp mắt lấp lánh lên nhìn mình, tay hắn đưa lên xoa nhẹ khóe mắt vì vừa rồi cô nôn khan mà ửng đỏ.
Giọng hắn âm trầm: “Dám uống rượu một mình?”
Diễm Tinh chớp mắt, giống như vớ được phao cứu sinh, cô vòng tay lên ôm cổ Tần Phong, giọng mềm mại lại nũng nịu: “Phong ca ca, A Tinh khó chịu~”
Tần Phong nhướng mày, thấy cô gái nhỏ chủ động làm nũng, lại cảm nhận được cánh tay non mềm của cô quấn lấy cổ hắn, ánh mắt Tần Phong dịu đi đôi chút.
Rồi hắn vòng tay qua chân cô ôm cả người Diễm Tinh lên bế cô đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối Tần Phong đều không để ý một người vẫn còn ở trong phòng từ lâu.
Lưu Hạo lúc nãy vì cửa bị mở ra làm bất ngờ.
Sau đó tay hắn vẫn đặt trên lưng Diễm Tinh bị một lực lớn kéo ra, khoảnh khắc đó hắn cảm giác tay mình như sắp bị bóp nát đến nơi.
Sức lực kia quá mạnh, kéo hắn đến ngã ngồi trên sàn.
Rồi hắn thấy người đàn ông tuấn mỹ kia nhẹ nhàng cẩn thận cúi xuống ôm lấy Diễm Tinh, che chở đến chặt chẽ.
Lưu Hạo ngây ngốc nhìn hai người bọn họ ở đó.
Rồi lại nghe thấy giọng nói mềm mại của cô gái đang được người đàn ông bao bọc kia, lòng hắn chợt trùng xuống.
Đến khi người đàn ông kia bế Diễm Tinh đi ra ngoài Lưu Hạo mới hoàn hồn.
Hắn từ dưới đất đứng lên vẻ mặt vốn ôn hòa nho nhã hiện lên mấy phần độc ác.
Tần Phong bế Diễm Tinh ra bên ngoài.
Nhìn gương mặt trắng nõn hiện tại ửng đỏ một mảng thì nhíu mày, đem cô vào trong xe.
“Về Trừng Viên.” Hắn thấp giọng ra lệnh cho tài xế ngồi bên trên tay vuốt nhẹ lưng cô muốn giúp cô giảm bớt khó chịu.
Mắt hắn lóe lên tia u tối, không tự chủ nhớ lại khi nãy người kia dám chạm vào người cô.
Tần Phong hừ một tiếng, lạnh nhạt liếc Jason đang ngồi ở bế phụ bên trên.
Jason thấy cái liếc này của Tần Phong, ngay lập tức hiểu được hắn đang muốn làm gì, cung kính gật đầu một cái sau đó lại quay mặt lên.
Nhưng không ngờ, cô gái vốn đang ngồi yên trong lòng Tần Phong lại lên tiếng: “Phong ca ca, anh đừng làm gì thầy Lưu!”
Tần Phong nghe được giọng cô, tia tàn nhẫn trong mắt hắn bộc phát.
Hắn đưa tay ấn nút nâng tấm che lên.
Màn che còn chưa đi lên hết, Jason và người lái xe đã thấy Tần Phong nắm cằm cô gái trong lòng hắn nâng lên, một giọng nói chứa đựng sát khí từ đằng sau tiến vào tai bọn họ: “Em thích hắn ta?”.
Nghe được giọng nói của Tần Phong, cả hai người ngồi bên trên không khỏi căng thẳng.
Lúc này màn che cuối cùng cũng đã đóng lại, Jason và người lái xe bên cạnh mới đồng thời thở ra một hơi.
Người lái xe nhìn Jason mấp máy nói: “Jason, Triệu tiểu thư…sẽ không sao chứ?”
Jason liếc mắt về phía sau, lúc sau mới đè nén giọng trả lời: “Hắn là…không đâu.” Thiếu gia nhà hắn thà tự khiến bản thân mình bị thương cũng không muốn Triệu tiểu thư chịu chút tổn thương nào.
Vì vậy, cho dù có tức giận đến thế nào đi chăng nữa thiếu gia chắc chắn sẽ không thương tổn đến Triệu tiểu thư.
Có điều có làm ra cái gì khác hay không thì anh không chắc.
Diễm Tinh mơ màng bị Tần Phong nắm cằm nhấc lên, cô bất mãn nhíu mày, mở miệng định nói chuyện thì miệng cô đã bị chặn lại.
Tần Phong mạnh bạo hôn cô gái trong lòng.
Hương thơm thuộc về riêng cô xen lẫn mùi rượu khiến lý trí Tần Phong gần như bay hết, hắn mạnh mẽ chiếm lấy khoang miệng cô gái nhỏ.
Mãi lúc lâu sau Diễm Tinh bị hắn hôn đến nghẹt thở cắn nhẹ lên đầu lưỡi hắn thì Tần Phong mới chịu buông cô ra.
Hắn lau khóe môi ẩm ướt của cô, nhếch miệng khàn giọng lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Em thích tên đó?”
Diễm Tinh vô tội lắc đầu: “Không có!”
“Vậy mà khi hắn ta chạm vào người em, em lại không tránh!” Tần Phong nheo mắt, trong mắt hắn phát ra cảnh báo nguy hiểm.
“Em chưa kịp né thì anh đã tới rồi.” Diễm Tinh bĩu môi, ấm ức nói.
“Hắn ta đưa em tới đó uống rượu?” Tần Phong cúi người nhìn vào đôi mắt của cô gái trong ngực mình hỏi.
Diễm Tinh lắc đầu: “Em tự đến?”
“Sao tự dưng lại một mình đi tới đó uống rượu? Angel thì không đến.” Tần Phong nhíu mày nhìn cô, rồi như nghĩ đến gì đó mặt hắn căng ra hỏi: “Ai bắt nạt em?”
Diễm Tinh bất ngờ.
Không ngờ hắn lại hỏi cô câu này.
Giống như tâm tư của cô bị hắn nhìn thấu từng tí một.
Diễm Tinh rũ mi nói: “Em nghĩ đến chuyện ngày trước nên có chút không vui.”
Cô nói đều là sự thật, chỉ là thời điểm không phải kiếp này mà thôi.
Cô tin chắc Tần Phong cũng sẽ không nhận ra.
Quả thật Tần Phong tin tưởng.
Ngữ khí của cô gái nhỏ mang theo căm hận không che giấu, lại giống như cô từng chịu uất ức rất lớn.
Đáy mắt hắn lóe lên tia phẫn nộ.
Cô gái nhỏ của hắn chịu ấm ức lớn như vậy, hắn sao có thể bỏ qua cho người đằng sau.
Nghĩ đến đây Tần Phong vuốt ve gò má của Diễm Tinh, dịu giọng nói: “Lần sau không được đi uống rượu 1 mình nữa, có biết không?”
Diễm Tinh gật đầu không nói gì nữa.
Từ nãy đến giờ trò chuyện với Tần Phong, đầu óc cô ít nhiều cũng tỉnh táo lên.
Lại nhớ đến hiện tại Tần Phong về sớm hơn so với lời hắn nói 1 tuần.
Diễm Tinh ngẩn người lại vì có chút men rượu nên cảm giác của cô không được tốt lắm.
Hoặc là trước mặt người đàn ông này, sâu thẳm trong lòng cô căn bản không có một chút đề phòng hay cảnh giác nào cả giống như cô biết chắc người này sẽ không bao giờ tổn thương tới cô.
Diễm Tinh không để ý đến bàn tay người đàn ông đang đặt ở khóa váy sau lưng của cô.
Đến khi cô cảm thấy lưng mình có chút mát Diễm Tinh mới kịp phản ứng, khi đó khóa váy của cô đã bị kéo xuống phân nửa.
Diễm Tinh trợn mắt nhìn Tần Phong, tay ôm lấy váy trước ngực mình hốt hoảng hô: “Anh làm gì vậy?”
Mà tiếng hô này của cô hơi to, làm cho hai người bên trên đều nghe thấy.
Người tài xế nghe được tiếng hô hốt hoảng của Diễm Tinh, trong lòng không khỏi cầu nguyện cho cô có thể sống sót được đến sáng mai.
Mà Jason bên này mặt vẫn không chút cảm xúc, anh nói rồi mà, thiếu gia có làm cái khác không thì anh không chắc.
Diễm Tinh bị hành động của Tần Phong dọa đến, cô ôm váy rướn người muốn chui ra khỏi lòng hắn.
Nhưng Tần Phong sao có thể để cô như ý, tay hắn như dây xích khóa chặt lấy người Diễm Tinh trong ngực mình.
Hắn thấp giọng cười khẽ một tiếng rồi nói vào tai cô: “Ngoan, ngồi yên.
Em mà kêu to quá, hai người họ sẽ nghĩ chúng ta thật sự làm gì ở đây đấy.”
“Anh…định làm gì?” Diễm Tinh run run nói.
Cảm giác được bàn tay ấm áp có chút thô ráp lướt qua lưng cô, cả người Diễm Tinh căng chặt, hiện tại cô đã bị Tần Phong dọa đến tỉnh táo trăm phần trăm.
Mà Tần Phong nhìn thấy tấm lưng trắng nõn của cô gái trong lòng, con ngươi sâu thêm một phần.
Hắn cúi đầu hôn xuống tấm lưng mịn màng như đậu hũ kia.
Diễm Tinh lo sợ hai người bên trên sẽ nghe thấy tiếng, gấp đến nỗi khóe mắt đỏ hoe.
Người này hôm nay phát điên cái gì? Cô cắn môi, người không nhịn được run rẩy khi môi Tần Phong chạm vào lưng mình.
Hai tay cô nắm chặt cánh tay đang ôm eo cô chặt cứng.
“Phong…Phong ca ca!” Diễm Tinh cắn răng gọi khi cảm nhận được người phía sau mình càng lúc càng nóng.
Cô không ngốc, sống hai đời rồi đương nhiên cô biết hiện tại Tần Phong đang bị làm sao.
Nhưng cô lại không biết được giọng nói mềm mại của cô truyền vào tai Tần Phong giống như liều thuốc kích thích, hắn ôm chặt eo cô thêm một chút kéo người cô lại gần hắn vẫn tiếp tục cúi đầu hôn lưng cô.
“Nơi này, có người khác chạm vào.
Ngoan, tôi giúp em xóa bỏ nó!” Lúc sau Tần Phong mới ngẩng đầu, đem nửa người Diễm Tinh kéo lại, để cô dựa lên vai hắn.
Đem mặt Diễm Tinh đối diện với mình còn tay hắn như có như không vuốt ve nơi bị hắn hôn đến ửng đỏ đằng sau lưng Diễm Tinh.
Tần Phong nhìn cô gái nhỏ lần đầu tiên thật sự bị dọa, tâm trạng hắn rốt cuộc cũng tốt hơn, tay còn lại nâng kên xoa khóe mắt cô.
Hắn khàn giọng lên tiếng: “Người của em, chỉ có thể có dấu ấn của tôi.”
Diễm Tinh trừng mắt nhìn hắn, mãi sau mới tìm lại được giọng nói của mình, cô thấp giọng mắt một câu: “Vô sỉ!”
Tần Phong nhếch môi, mắt ánh lên tia gian tà thổi khí bên tai cô: “Mặt vô sỉ nhất của tôi em còn chưa được nhìn thấy đâu.” Cánh môi của hắn còn như có như không chạm vào vành tai cô.
Diễm Tinh chớp mắt đẩy mặt hắn ra, mặt cô hiện tại đã đỏ hơn tôm luộc.
Không biết là do uống rượu nên mặt đỏ hay bị hành động của Tần Phong chọc cho đỏ mặt.
“Tinh Nhi.” Tần Phong bật cười, sau đó gọi một tiếng.
Tiếng gọi này rất dịu dàng, mang theo cưng chiều vô hạn.
Diễm Tinh cắn môi rồi mới ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn.
“Thời hạn của em vẫn còn một tuần nữa.
Trước đó, tôi sẽ không làm gì quá đáng.
Nhưng sau đấy, tôi không dám chắc mình có khắc chế được hay không.
Cho nên, em tốt nhất suy nghĩ tốt một chút, yêu tôi!” Tần Phong nhếch môi, trong xe ánh đèn mờ ảo càng khiến cho gương mặt hắn trở nên gian tà hơn bất kì lúc nào.
Diễm Tinh nghe vậy thầm than trong lòng.
Hiện tại, hành động của hắn còn chưa đủ quá đáng hay sao? Cần phải 1 tuần nữa hả? Nhưng cô chưa ngốc đến nỗi nói mấy lời này ra chỉ có thể nhu thuận gật đầu.
Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, Tần Phong ý cười càng sâu, ôm chặt lấy cô gái trong lòng.
Xe dừng trước cửa Trừng Viên, Tần Phong mới đem khóa váy của Diễm Tinh kéo lên.
Đắp chiếc chăn mỏng lên người cô rồi bế cô ra bên ngoài.
Mà Diễm Tinh thì đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Khi Tần Phong bế Diễm Tinh xuống xe, người tái xế kia không nhịn được liếc nhìn cô gái trong lòng Tần Phong một cái.
Xem xem cô có dấu hiệu gì giống bị đánh hay không.
Thấy bóng dáng của Tần Phong đã khuất sau cánh cửa, người đó mới hỏi Jason: “Không phải Triệu tiểu thư bị thiếu gia dọa đến ngất đi đấy chứ?”
Jason nhướng mày sau đó nhún vai một cái đi vào bên trong: “Cũng có khả năng này.”
Anh biết thiếu gia còn có việc muốn căn dặn anh làm.