Hắn không gõ cửa mà cứ thế đẩy cửa tiến vào.
Trước đây có lẽ hắn còn kiên nhẫn chờ nàng ra mở cửa, nhưng hôm nay thì khác, hắn muốn nhanh chóng gặp được nàng.
Sau khi vào trong Lục Vô Chiêu loáng thoáng nghe thấy nữ tử đang lẩm bẩm gì mà “Ca ca đáng ghét.”
Lục Vô Chiêu bình tĩnh đi đến trước mặt Thẩm Vu.
Thẩm Vu hoảng hốt trợn to mắt: “Ai cho phép ngươi vào đây?!”
Lục Vô Chiêu ngồi xuống bên cạnh nàng, nghiêng người sang: “Ghét ca ca sao?”
Thẩm Vu cảm giác được ánh mắt áp bức đang rơi trên mặt mình nên khó chịu quay đầu đi.
“Ừ, ta ghét ca ca.”
“Vì sao ghét ta?”
Thẩm Vu không giấu giếm mà chỉ trích hắn: “Ngươi chỉ thương chất nữ của ngươi thôi, không thèm thương ta nữa, nên bây giờ ta rất ghét ngươi, không còn thích một mình ngươi nữa.”
Tim Lục Vô Chiêu chậm mất một nhịp.
Hắn biết nàng chỉ thích một mình hắn.
Nhưng bây giờ nàng muốn đổi ý.
Lục Vô Chiêu yên lặng, bàn tay đang cầm vòng hoa đột nhiên siết chặt.
Lúc Thẩm Vu nhìn thấy vòng hoa kia, khóe mắt lập tức nóng lên, nàng khịt mũi xoay người lại, mặt hướng vào trong, ngoảnh lưng về phía thiếu niên.
Vòng hoa! Lại là vòng hoa!
Lục Vô Chiêu nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng hồi lâu, sau đó hít một hơi thật sâu rồi đột nhiên cúi người về phía trước, vòng tay ôm lấy eo nàng, dùng sức kéo người vào lòng hắn.
“Á! Ôi chao?” Thẩm Vu bị hắn ôm quay lại càng thêm hoảng sợ, trợn to mắt nhìn Lục Vô Chiêu.
Lục Vô Chiêu bình tĩnh nhìn nàng: “Không thích ta nữa?”
Hắn lặp lại lời nàng.
Thẩm Vu bị ánh mắt xinh đẹp nhìn đến nỗi đỏ cả mặt, nàng tránh né ánh mắt hắn, ấp úng nói: “Vẫn thích.”
Ai bảo ngươi đẹp.
Nàng bất lực yên lặng bổ sung trong lòng.
Tay Thẩm Vu liên tục kéo góc áo, nàng cụp mắt: “Nhưng ta không vui, ca ca.”
Vẻ mặt Lục Vô Chiêu dịu hẳn đi, đôi tay đang ôm lấy eo nàng cũng buông lỏng: “Vì sao lại giận?”
“Ca ca, ngươi không thích ta nữa rồi, ngươi tặng vòng hoa cho người khác.” Thẩm Vu đưa mắt nhìn vòng hoa trong tay Lục Vô Chiêu, cảm thấy chua xót: “Sao ngươi lại tặng cho người khác, ta còn chưa được tặng.”
Lục Vô Chiêu cau mày: “Ta tặng cho người khác bao giờ?”
“Sáng nay ta gặp Đại công chúa, nàng đã nói cho ta biết rồi.” Thẩm Vu tủi thân: “Ca ca còn muốn giấu ta sao?”
Nàng nói xong thì đạp nhẹ vào chân thiếu niên.
Lục Vô Chiêu nắm tay nàng nghiêm túc giải thích: “Ta không tặng gì cho nàng cả.”
“… Không tặng gì?” Thẩm Vu dừng một lát mới hỏi lại: “Thật sao?”
“Ừ.”
Thẩm Vu lập tức vui vẻ.
“Nàng nói dối ta.”
“Đúng vậy, nàng nói dối muội đấy.”
“Ha ha, vậy thì tốt, ngươi không tặng cho người khác là được.” Thẩm Vu được dỗ dành, vẻ mặt lập tức rạng rỡ: “Thứ trong tay ngươi là tặng cho ta sao?”
Lục Vô Chiêu đưa vòng hoa qua, Thẩm Vu vui vẻ nhận lấy.
Lục Vô Chiêu cẩn thận quan sát nét mặt của nàng, thấy nàng thích mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nhìn nàng chằm chằm và nói nhỏ: “Đây là lần đầu tiên ta làm nên hơi xấu, muội đừng chê.”
“Không thể nào, trông rất đẹp mà, không xấu chút nào!” Thẩm Vu cầm vòng hoa mà như ôm bảo bối, ngón tay cẩn thận quét qua cánh hoa: “Ca ca, mấy bông hoa này rồi cũng héo đúng không?”
“Ừ.”
Thẩm Vu tiếc nuối: “Đây là quà ngươi tặng cho ta, ta không muốn nó bị hỏng…”
Lục Vô Chiêu xoa đầu nàng: “Hỏng rồi lại làm cái mới.”
Ý là sau này vẫn được tặng nữa đúng không?
“Ừ, sau này làm tiếp cái mới.”
Thẩm Vu vui vẻ.
Lục Vô Chiêu thấy nàng vui vẻ như vậy, không khỏi giật mình ngẫm lại, có phải vì hắn hiếm khi tặng nàng thứ gì nên nàng mới trân trọng món quà này đến vậy không.
Lục Vô Chiêu đang thẫn thờ, Thẩm Vu vùi đầu nằm trong lòng hắn vươn tay vuốt ve từng cánh hoa.
Nàng ngẩng đầu bắt gặp khuôn mặt vừa thanh tú vừa nghiêm túc của thiếu niên.
“Ca ca, ca ca?” Nàng gọi.
Lục Vô Chiêu chợt hoàn hồn.
“Ca ca, ta còn tưởng ngươi tặng vòng hoa cho Đại công chúa chứ không tặng ta.”
“Ta không tặng nàng ta.” Hắn nói.
Thẩm Vu gật đầu: “Ta biết rồi, nhưng sáng nay ta rất tức giận.”
“Vậy nên muội mới không nói không rằng đã rời đi?” Lục Vô Chiêu nhớ lúc quay lại không thấy ai trong điện, hắn đã rất hoảng sợ.
“Ta nghĩ ta giận vì tưởng rằng ngươi tặng quà cho Đại công chúa trước chứ không phải ta, ta không phải là người đầu tiên nhận được quà của ngươi.” Thẩm Vu nghiêm túc phân tích tâm trạng của mình: “Nhưng ta mới phát hiện ra không phải như vậy.”
Lục Vô Chiêu buông lỏng tay, cầm lấy vòng hoa trên tay nàng, đội lên đầu nàng.
Thẩm Vu nhìn chằm chằm vào đôi lông mi dài của thiếu niên rồi nói tiếp: “Nhưng thật ra ta không giận vì không phải là người đầu tiên nhận được quà của ngươi, mà ta giận vì ngươi còn tặng quà cho người khác ngoài ta.”
Tay Lục Vô Chiêu đang vén tóc cho Thẩm vu chợt dừng lại, hắn cúi xuống nhìn nàng: “Ta tặng quà cho người khác muội không vui sao?”
Thẩm Vu nghiêm túc gật đầu: “Vô cùng, vô cùng, vô cùng không vui!”
Ánh mắt thiếu niên sâu hun hút, trong lòng dâng lên cảm xúc khó hiểu.
“Vì sao?”
Thẩm Vu lắc đầu: “Không biết, nhưng tất cả mọi người đều nói ta là muội muội ngươi thương yêu nhất, ngươi không thể có muội muội khác được.”
Lục Vô Chiêu sửa lại lời nàng: “Đó không phải muội muội của ta.”
“Là chất nữ cũng không được, nàng cũng không lớn hơn ta bao nhiêu phải không? Như vậy cũng không được.” Thẩm Vu nghiêng đầu: “Mẫu thân ta thì được, ta không so đo với mẫu thân.”
Lục Vô Chiêu bật cười.
Thẩm Vu sững sờ, nuốt nước bọt: “Ca ca, ngươi cũng không được cười với người khác như vậy.”
Lục Vô Chiêu cười hỏi lại: “Như thế mà cũng giận?”
“Ta sẽ giận.”
Lục Vô Chiêu hài lòng gật đầu, trong mắt mang theo ý cười: “Được.”
Nàng có tính chiếm hữu rất mạnh đối với hắn, như thế thật tốt, chứng tỏ hắn rất quan trọng trong lòng nàng.
Thẩm Vu hài lòng nhướng mắt nhìn lên đỉnh đầu nhưng không nhìn thấy được gì, vì thế nàng nhảy xuống giường, chạy đến trước gương đồng soi.
Lục Vô Chiêu ngồi bên giường suy nghĩ.
“A Vu.”
“Ừm!”
Lục Vô Chiêu tiến đến đứng sau lưng nàng, mỉm cười dịu dàng.
“A Vu không muốn ta tặng quà cho người khác, ta cũng đồng ý rồi. A Vu không muốn ta cười với người ta, ta cũng đồng ý.” Ánh mắt thiếu niên sáng lên: “Vậy để công bằng, có phải A Vu cũng nên cam đoan với ta mấy điều không?”
Thẩm Vu cầm vòng hoa, nhìn hắn qua gương: “Điều gì được?”
“A Vu có thể làm được gì thì hứa với ta cái đó.” Lục Vô Chiêu tốt bụng nói.
Thẩm Vu trừng mắt nhìn thẳng vào gương: “Như vậy càng không công bằng, nhưng ta cũng không nghĩ ra được nên làm gì… Vậy thì ta cũng làm hai việc giống ngươi nhé, được không?”
“Ý A Vu là, không tặng quà cho người khác, cũng không cười với người ta sao?” Lục Vô Chiêu cười cười, lắc đầu: “Nhưng A Vu cười lên rất đẹp, ta không nỡ để người khác không được nhìn thấy nụ cười của muội.”
Thẩm Vu cũng thấy thế này hơi khó, nàng rất thích cười, không phải lúc nào cũng bày ra vẻ mặt nghiêm túc như ca ca, hắn mà cười thì đúng là chuyện lạ.
Nhưng nếu chỉ hứa một điều thì không công bằng với ca ca.
Nàng cau mày suy nghĩ mãi, Lục Vô Chiêu cũng không thúc giục, hắn chắp tay sau lưng mỉm cười, yên lặng chờ đợi.
Chốc lát sau Thẩm Vu đã ngẩng đầu: “Ta nghĩ ra rồi!”
Nàng vui vẻ quay đầu lại, hai con mắt cong cong như vầng trăng khuyết: “Ca ca, có một việc ta có thể làm được!”
“Là việc gì?”
“Ta có thể hứa rằng ta thích ngươi nhất.”
Lục Vô Chiêu lặp lại: “Nhất?”
Thẩm Vu nói lại: “Không phải là nhất mà là chỉ thích mình ngươi, được không?”
Lục Vô Chiêu cũng không nói được hay không được.
Hắn chỉ cúi đầu mỉm cười.
Thẩm Vu lại chìm đắm trong nam sắc, nàng chạy đến ôm lấy Lục Vô Chiêu, sau đó ngẩng đầu nói: “Ca ca, ta đội thế này có đẹp không?”
Lục Vô Chiêu nhìn vào đôi mắt lấp lánh phản chiếu bóng hình hắn mà nói: “Cũng được.”
Câu cũng được của hắn vào tai Thẩm Vu chính là một lời khen ngợi, dù sao Lục Vô Chiêu cũng không thích khen người khác.
“Vậy ta với Đại công chúa ai đẹp hơn?”
Lục Vô Chiêu nói: “Ta không nhớ dáng vẻ của nàng ta.”
Thẩm Vu toét miệng cười: “Thế thì tốt.”
Nàng hài lòng đứng thẳng người, đang định đi ra ngoài khoe với người khác. Vừa tới cửa sực nhớ ra chuyện gì bèn đứng lại.
Nàng do dự chốc lát rồi quay đầu hỏi: “Ca ca… Hôm nay là sinh nhật mười tuổi của ta.”
Thiếu niên gật đầu.
“Vậy cái này… Có phải là quà sinh nhật cho ta không?”
Lục Vô Chiêu nhìn vẻ mặt hồi hộp của nàng bỗng nhiên thấy buồn cười.
“Không phải.”
Thẩm Vu thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Cũng không phải nàng không thích vòng hoa này, chỉ là không thể giữ nó được lâu, quà tặng mỗi năm của ca ca đều được nàng bỏ vào một cái hộp nhỏ, nhưng cái này thì không được.
Bắt đầu từ năm bốn tuổi, món quà nào nàng cũng để ở đây, thế nên quà năm mười tuổi không thể không giữ được.
Thẩm Vu đẩy cửa ra chạy ra ngoài.
Lục Vô Chiêu theo sau, lúc hắn mới đến cửa nàng đã chạy ra tận sân.
Từ xa cũng có thể nghe được giọng nói ríu rít vui mừng của nàng.
“Thược Dược, thấy ta có đẹp không?!”
“Triệu ma ma! Ca ca tặng ta đấy, có đẹp không?”
“Mẫu thân! Người nhanh nhìn xem! Ca ca đội cho ta đấy! Chỉ mình ta có thôi…”
Lục Vô Chiêu mỉm cười dựa vào khung cửa.
…
Món quà dành tặng sinh nhật mười tuổi của nàng là một con dao găm tinh xảo.
Từ nhỏ Thẩm Vu đã chịu ảnh hưởng của Thẩm Tông Chí, nên rất thích mấy vũ khí như đao kiếm gì đó.
Tuy còn nhỏ không đủ sức cầm kiếm, nhưng có thể mang theo dao găm trong người để phòng thân.
Lục Vô Chiêu đã mất hai tháng để lừa lấy bảo vật từ tay Hoàng đế, và mất nửa tháng nữa để tự tay khắc chữ “Vu” trong tên của Thẩm Vu lên cán dao.
Đến hôm nay là sinh nhật mười tuổi của Thẩm Vu mới mang ra tặng.
Thẩm Vu rất hạnh phúc, năm nào quà Lục Vô Chiêu tặng nàng cũng thích, hơn nữa hắn còn hiểu nàng hơn cả cha nương nàng.
Buổi tối đến giờ đi ngủ, Thẩm Vu vẫn không nỡ đặt dao găm vào hộp.
Nàng ôm chặt dao găm như bảo bối, nhìn sao cũng không thấy chán.
Ngón tay liên tục vuốt ve vỏ ngoài tinh xảo, không nhịn được bật cười khúc khích.
Lục Vô Chiêu đang ngồi co chân đọc sách trên giường, trông vô cùng thoải mái.
Nghe được tiếng cười lanh lảnh của tiểu cô nương, hắn bất lực xoa xoa thái dương.
Thẩm Vu ôm dao găm chạy đến, bò lên giường của Lục Vô Chiêu, kề sát hắn mà nói: “Ca ca, ca ca, ca ca!”
“Ừ.” Hắn nhẹ nhàng đáp lại rồi lật một trang sách.
“Rất đẹp, rất đẹp!”
Lục Vô Chiêu liếc nàng: “Không được mang theo lúc đi ngủ, nếu không cẩn thận bị thương, ta sẽ tịch thu.”
“Biết rồi, biết rồi.”
Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng lại không chịu buông tay.
Chẳng lâu sau Thẩm Vu ôm dao găm ngủ quên mất.
Lục Vô Chiêu: “…”
Người nàng trượt xuống sắp ngã vào lòng hắn.
Lục Vô Chiêu vươn tay đỡ người nàng, đỡ lưng và cổ nàng, từ từ đặt người xuống.
Nhẹ nhàng chỉnh đầu nàng gối lên đùi hắn để lúc ngủ không bị đau cổ.
Tiểu cô nương nhẹ nhàng dũi dũi trên đùi hắn, sau đó ngủ ngon lành.
Lục Vô Chiêu lấy dao găm để sang một bên rồi lại kéo chăn đắp kín cho nàng.
Quay lại đọc sách, đầu óc hắn không sao tập trung được, vì vậy khép sách lại, ngửa đầu về phía sau tựa trên tường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Tiểu điện hạ, chờ qua sinh nhật A Vu chúng ta phải lên đường ngay lập tức.”
“Đại tướng quân, chuyện ở Tây Bắc trẫm giao hết cho ngươi và đệ đệ của trẫm, ngươi nhất định phải làm cho tốt.”
“Bệ hạ yên tâm! Thần nhất định liều chết bảo vệ, đảm bảo tiểu điện hạ và giang sơn không gặp nguy hiểm.”
Lục Vô Chiêu nhắm mắt lại, giọng nói của Thẩm Tông Chí và Hoàng đế vang vọng bên tai, khiến hắn không có cách nào bình tĩnh nổi.
Cũng không biết sau khi hắn rời đi, rồi đến lúc trở về hắn có còn là người nàng thích nhất nữa không.