Edit by J
***
Tần Dư Hoài cúi đầu nhìn Tần Lạc Vân: “Em cũng qua ăn cùng đi.”
Tần Dư Hoài không có thiện cảm với cả nhà Tần Cẩm Phương, nhưng mà thái độ của hắn với Tần Lạc Vân vẫn còn tạm được.
Trẻ con vô tội, hơn nữa chuyện mà đám người Tần Cẩm Phương làm cũng không liên quan đến đứa bé mới có bốn tuổi là Tần Lạc Vân.
Vốn là đứa bé trắng trẻo xinh đẹp, nhưng sống cùng ông hai bọn họ lại chịu không ít khổ cực, cũng rất đáng thương.
Nhưng Tần Dư Hoài cũng không thích Tần Lạc Vân lắm, không có nguyên nhân khác, đơn giản là hắn không thích trẻ con.
Tần Lạc Vân lắc đầu: “Em muốn ở cùng anh cả.”
“Anh không rảnh chơi cùng em, em đi tìm anh Dư Trạch của em đi.”
Tần Dư Hoài vốn đã không giỏi ứng phó với trẻ con, càng đừng nói là bây giờ hắn thực sự đang rất bận.
Nếu không phải Tô Tô làm ồn như vậy, hắn cũng sẽ không xuống lầu rồi lãng phí thời gian cả buổi ở đây.
Tần Dư Trạch nghe xong vội xua tay: “Em không muốn! Đừng tìm em! Khó khăn lắm em mới được nghỉ học, em còn muốn đi chơi game!”
Tần Dư Trạch thoáng cái đã chuồn mất.
Tần Lạc Vân khó chịu cúi đầu, thấp thỏm bứt ngón tay.
Tần Dư Hoài cau mày nói: “Em cùng anh vào thư phòng đợi một lát đi.”
Tần Dư Hoài không đành lòng nhìn dáng vẻ này của em họ, lại thấy em ấy khá yên tĩnh, liền cho phép em ấy vào thư phòng của mình.
Vừa nghe thấy lời này, mắt Tần Lạc Vân liền sáng lên.
Bé gật đầu mạnh một cái, sau đó ngoan ngoãn cùng Tần Dư Hoài lên lầu.
Trong thư phòng của Tần Dư Hoài, Tần Lạc Vân cũng tỏ ra rất ngoan ngoãn.
Sau khi cầm lấy cuốn sách ảnh mà Tần Dư Hoài đưa cho liền ngồi xem một mình trên thảm trải sàn ở một góc trong thư phòng.
Bé không nói không rằng, rất yên tĩnh.
Lại để lại cho Tần Dư Hoài một ấn tượng khá tốt.
Tần Lạc Vân nhìn thư phòng nguy nga lộng lẫy, trong lòng rất mong muốn đây là nhà mình.
Tại sao Tô Tô lại có thể được sống trong một ngôi nhà đẹp như vậy, mà bé chỉ có thể sống cùng ông bà nội ở trong ngôi nhà rách nát đó cơ chứ?
Tô Tô rõ ràng là đứa bé hư, bạn ấy đánh người, không lễ phép với ông của bé, còn làm ông bé bị đau.
Tần Lạc Vân đang lật thì có một chiếc vòng tay pha lê rơi ra từ trong sách.
Trên vòng tay là viên pha lê lộng lẫy, rất là đẹp.
Tần Lạc Vân nhìn thấy rất thích.
Tần Lạc Vân dè dặt nhìn về phía Tần Dư Hoài, chỉ thấy Tần Dư Hoài đang cúi đầu nghiêm túc làm việc, không có nhìn bé.
Tần Lạc Vân giãy dụa trong lòng một lúc, sau đó vẫn nhét vòng tay vào túi yếm của mình.
Lúc sắp về, trong lòng Tần Lạc Vân cũng có hơi lo lắng thấp thỏm, nhất là lúc nhìn thấy Tô Tô.
Nhưng may mà không có ai phát hiện.
Đến tận lúc ra khỏi biệt thự Tần gia, cũng không có ai phát hiện ra dáng vẻ khác thường của Tần Lạc Vân.
Tần Lạc Vân sờ sờ vòng tay pha lê ở trong túi, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào.
***
Tiễn các bạn học của Tô Tô về xong, người Tần gia cùng nhau ăn cơm tối.
Sau khi dùng bữa tối xong, Tần Dư Trạch liền muốn ra ngoài.
Tần Dư Hoài gọi hắn lại: “Em định đi đâu?”
Tần Dư Trạch đưa ra cái cớ đã nghĩ sẵn từ trước: “Đi đánh bóng rổ, đã hẹn trước với bạn rồi.”
Tần Dư Hoài cau mày: “Ngoài việc đánh bóng rổ với chơi game ra thì em không thể làm chuyện gì khác đàng hoàng một chút à?”
“
Anh cả, câu này em đã nghe cả nghìn lần rồi! Nhà chúng ta có anh và anh hai là được rồi! Thật đó! Anh liền mặc kệ em đi!” Tần Dư Trạch cười đùa cợt nhả trả lời.
Nói xong Tần Dư Trạch vẫy vẫy tay với Tần Dư Hoài, sau đó chạy chậm rời khỏi nhà.
Tần Dư Hoài nhíu chặt mày, vẻ mặt trầm trọng.
Sau sự việc mấy năm về trước thì em trai hắn liền hoàn toàn không chịu cố gắng vươn lên.
Ngay cả hắn và bố mẹ đều không biết phải làm thế nào với nó.
_Hết chương _.