Edit by J
Đc: wattpad “tiemcanhnhadodo”
***
Đầu nhóc dựa vào ngực hắn, dụi dụi vào người hắn để tìm chỗ nằm thoải mái hơn…
A, sao đứa trẻ này lại đáng yêu thế…
Mềm mềm, thơm thơm!
Tần Dư Trạch đang hưởng thụ cảm giác này…!Thì Tô Tô đột nhiên tỉnh dậy, nhảy bật lên, hai tay đẩy mạnh ngực Tần Dư Trạch.
Tần Dư Trạch bị Tô Tô đẩy luôn ra khỏi giường, ngã xuống thảm dưới sàn…
“Vãi…” Tần Dư Trạch ở dưới sàn kêu rên bò dậy: “Đáng yêu con mẹ nó, con nhóc này đáng yêu chỗ nào hả! Ôi mẹ ơi…”
Hắn nghi là hắn bị con nhóc này đẩy còn đau hơn so với việc bị thương tối qua!
Tô Tô trợn mắt nhìn Tần Dư Trạch một lúc lâu mới nhớ ra là hình như tối qua mình đang bôi thuốc cho cháu trai nhỏ.
Sau đó cháu trai nhỏ kể chuyện cho bé nghe thì bé liền ngủ mất…
Hu~ Hình như vu oan cho cháu trai nhỏ rồi…!#xấu hổ#…
Ông bà cụ Tần gia sáng sớm đã trông coi ở ngoài cửa phòng, đúng lúc này xông vào.
Hai người biết Tô Tô tối qua ngủ cùng Tần Dư Trạch.
Hai người vui vẻ khi thấy mối quan hệ của Tô Tô và những người khác trong nhà trở nên tốt hơn nhưng mà lại lo lắng trong lòng.
Thế là sáng sớm đã đợi ở ngoài.
Hai người mãi vẫn chưa vào phòng là sợ Tô Tô chưa dậy, làm ồn đến con bé.
Vừa nghe thấy trong phòng có tiếng động, hai người liền xông vào đầu tiên.
“Bé ngoan ngoan nào, ba mẹ ở đây rồi! Đừng sợ đừng sợ!”
Tần lão phu nhân ôm lấy Tô Tô, xoa đầu an ủi bé.
“Bà nội, người cần được an ủi phải là con đi?” Tần Dư Trạch không vui nói.
Hắn mới là người bị thương đấy!
“Cháu muốn an ủi thì đi tìm mẹ cháu đi!” Tần lão phu nhân trả lời.
“Bà nội, nhà người khác không phải đều là ông bà nội thương cháu hơn à, sao hai người lại không giống như thế?” Tần Dư Trạch giận dỗi.
“Cháu có dễ thương như bé ngoan của chúng ta không mà bảo? Chỉ dựa vào cháu mà còn muốn so với bé ngoan của chúng ta à! Hừ!” Tần lão phu nhân đáp lại Tần Dư Trạch bằng vẻ mặt kiêu ngạo.
Tần Dư Trạch chỉ đành nhận thua thôi chứ còn làm gì được nữa.
Hắn không dễ thương bằng còn nhóc đó.
***
Sau khi đánh răng rửa mặt, cả nhà ngồi xuống ăn sáng cùng nhau.
Đột nhiên, Tần lão thái gia nói với Tần Dư Hoài không cảm xúc đang ngồi ăn sáng ở đối diện: “Dư Hoài, hôm nay nhà trẻ của Tô Tô có hoạt động gia đình, con đi tham gia đi.”
Tần Dư Trạch đang cầm đũa bỗng dừng lại.
“Tại sao lại muốn con đi?” Tần Dư Trạch hơi khó hiểu.
“Bởi vì hoạt động gia đình hôm nay có hoạt động thể lực mà sức con cũng khỏe.” Tần lão thái gia có đầy đủ lí do.
Tần Dư Trạch: “Đổi người khác không được à?”
“Đổi ai? Những người khác, người thì đi công tác, người thì ở nước ngoài, người thì đi học, chỉ có con là tương đối rảnh thôi.”
Tần Dư Trạch ở bên cạnh mừng thầm: may là hắn phải đi học, nếu không chuyện này liền rời vào đầu hắn!
“Con cũng rất bận.” Tần Dư Trạch.
“Con không bận.
Cuộc họp hôm nay ở công ty con không phải đi nữa.
Chủ tịch Hội đồng quản trị nói cho phép Chủ tịch Công ty con của Tập đoàn nghỉ phép, con có ý kiến gì không?” Tần lão thái gia.
Mặc dù bây giờ hai người không đảm nhiệm chức vụ ở công ty, nhưng vẫn nắm giữ cổ phiếu và có quyền lực ở Tập đoàn.
Tần Dư Trạch ở bên cạnh cười trộm.
Ông bà nội cũng ác thật! Trực tiếp dùng thân phận Chủ tịch Hội đồng quản trị để ra lệnh!
Anh hắn bây giờ cũng phải chịu trói rồi đi?
Làm sao bây giờ, muốn trốn học đi xem anh cả tham gia hoạt động ở nhà trẻ quá!
Tần Dư Hoài nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng lộ rõ sự bài xích và kháng cự.
Nhưng mà ông bà nội cũng đã nói đến nước này rồi, hắn còn có thể từ chối à?
_Hết chương_.