Bần Nữ Gả Nhà Giàu
Phần 49
Lựu đâm đầu vào tường tự s-át, may sao cú đâm đầu không quá mạnh, sau khi cấp cứu kịp thời thì giữ được mạng sống. Chỉ là sức khỏe của Lựu rất yếu, tâm lý lại không ổn định, lại còn thường xuyên muốn tự s-át, tình hình càng lúc càng nghiêm trọng. Hiện tại cha mẹ Lựu đang nuôi cô ấy ở bệnh viện, Vĩnh Tân cũng thuê thêm người tới để canh chừng, không để cho Lựu có cơ hội làm ra chuyện tổn hại tới tính mạng.
Mà sau chuyện Lựu tự s-át, bà chủ Trâm cũng không dám truy cứu trách nhiệm của Lựu nữa. Bà không tới thăm Lựu, cũng rất ít khi ra khỏi phòng, ngoài trừ thi thoảng sang phòng thăm cháu nội. Hiếm khi thấy bà chủ Trâm đột nhiên sống khép kín như vậy, làm cho mọi người đều cảm thấy hoang mang trong lòng. Bởi ai mà không biết là vừa mấy ngày hôm trước, chính bà chủ Trâm đã vạch tội Lựu trong vụ của Vĩnh Khang. Bây giờ một người nằm viện, một người thì sống khép kín… biểu sao không làm cho con người ta cảm thấy hoang mang!
Chỉ là, bà chủ Trâm hoang mang lo lắng cũng là lẽ thường tình, vì nếu đổi lại là ai khi gặp phải trường hợp như thế này thì cũng đều sẽ có suy nghĩ và hành động giống như bà ta. Bởi đã chứng kiến cảnh một người tự sát vì mình thì thôi đi, lại còn thêm bị cha chồng cảnh báo nghi ngờ về chuyện của hai đứa nhỏ đã mất. Mà ông nội Chiến là ai chứ, nếu như trong lòng ông không có khúc mắc, vậy thì chắc chắn ông sẽ không lớn tiếng cảnh báo con dâu như vậy. Cũng chính vì lẽ đó nên bà chủ Trâm mới sợ, sợ sẽ bị vạch trần tội ác của bản thân bà…
Nhưng mà đã là giấy thì làm sao có thể gói được lửa, bởi vẫn còn một con át chủ bài ở đây, bà Trâm đố mà thoát được trong vụ này!
*
Một tuần sau ngày Lựu tự t-ử, ông nội Chiến đột nhiên cho triệu tập con cháu tới đông đủ vì có chuyện quan trọng. Vì vợ chồng Vĩnh Ngôn phải đi từ nhà mẹ về nên về trễ hơn một chút, lúc hai vợ chồng có mặt, câu chuyên cũng đã đi được một nửa vấn đề…
Mấy cái túi sáp thơm chất đầy trên bàn, bà chủ Trâm đang ngồi trên ghế với gương mặt cắt không còn giọt máu, tay chân run run vì hoảng loạn. Bà Ba thì tức tới hai mắt trừng lên, Lựu thì được Vĩnh Tân kè kè bên người, thi thoảng sẽ nghe cô ta nức nở mà kêu oan cho con, cả Vĩnh Tân cũng làm loạn lên vì muốn đòi lại công bằng cho vợ con của mình.
Mà ngoài gia đình bà Ba đang rất là tức giận ra thì Vĩnh Phát lúc này cũng đang cảm thấy khổ sở uất giận hông kém. Vì theo như tội trạng của bà chủ Trâm mà Lựu vừa kể lại thì đứa nhỏ của Thục Mai cũng là do bà chủ Trâm h-ạ-i chết, biểu sao mà anh ấy không phát điên lên cho được…
Có vẻ như kìm không được cơn giận, Vĩnh Phát lúc này liền đi tới trước mặt mẹ mình, giọng anh ta gằng lên trong chất vấn.
– Mẹ! Sao mẹ lại làm như vậy với mẹ con Thục Mai? Đứa nhớ của Thục Mai cũng là cháu nội của mẹ mà mẹ? Sao mẹ có thể ác tới mức như vậy? Mẹ đã làm gì Thục Mai? Mẹ cho cô ấy ngửi cái gì? Có phải mẹ cũng cho cô ấy ngửi những thứ mùi thơm quỷ quái này không?
Bà chủ Trâm run run không dám nhìn thẳng vào mặt con trai, bà cố tìm cách lấp liếm.
– Không phải đâu con… mẹ không có làm gì Thục Mai hết… bác sĩ cũng đã nói Thục Mai là sảy thai tự nhiên do cơ thể yếu mà…
Lựu nhịn hết nổi, cô ấy đứng phắt dậy, dưới sự giám sát của Vinh Tân, cô ấy gào lên trong phẫn nộ.
– Sả.y thai tự nhiên? Làm gì có sả-y thai tự nhiên nếu như không phải do ngửi quá nhiều cái thứ quỷ thái này hả bà Trâm? Sao bà có thể tàn ác tới như vậy, bà cho dược liệu tránh thai vào trong cái túi này, rồi còn cho thêm độc dược vào nữa…. là độc dược chứ không phải đơn giản chỉ là tránh thai thôi đâu bà Trâm. Bộ… bộ bà muốn triệt sản hết đàn bà trong dòng họ này thì bà mới vừa lòng hả dạ phải không? Bà chỉ cho phép một mình con dâu bà sinh con và có con, vì như thế thì cháu của bà mới được hưởng hết tài sản của ông nội để lại… Tôi nói đúng chưa hả bà Trâm?
Bà chủ Trâm im thin thít, bình thường lanh lẹ bao nhiêu thì lúc này lại căm như hến bấy nhiêu. Bà Trâm đây là cố thủ không muốn nhận tội dù đã có đủ bằng chứng, người phụ nữ này vừa ác, cũng vừa cực kỳ ngoan cố.
Nhưng dù cho có cố thủ hay là ngoan cố tới cỡ nào thì bà Trâm cũng không thể thoát được tội trong chuyến này. Bởi vì mụ Liên, tay sai cho bà Trâm, người giúp cho bà ta làm biết bao nhiêu chuyện sai trái cũng đã nhận tội. Chính miệng mụ Liên khai nhận là mụ ta đã nghe theo lời của bà chủ Trâm mà đi đặt những túi sáp thơm có chứa xạ hương và dược độc để treo trong tủ quần áo của phòng Lựu, phòng của Bông, và phòng của Thục Mai. Cũng chính mụ Liên khai nhận, bà chủ Trâm trong thời gian bắt nhốt giam giữ Thục Mai, bà ta đã cho Thục Mai nghe một thứ âm thanh kinh khủng, gây ảnh hưởng đến tâm trí của Thục Mai và cả sự phát triển của thai nhi ở trong bụng. Kết quả, bà Trâm chính xác là kẻ gián tiếp hại c-h-ế-t con của Lựu và con của Thục Mai. Con của Lựu mất là vì bản thân Lựu đã ngửi quá nhiều loại độc dược có trong túi sáp thơm, vậy nên thai mới yếu ớt mà c-h-ế-t yểu. Còn con của Thục Mai mất, một phần cũng là do ngửi hương thơm của túi sáp thơm, một phần nữa là do bị thứ âm thanh kia tra tấn đến suýt c-h-ế-t mẹ c-h-ế-t con…
Mụ Liên sau khi khai sạch sẽ hết mọi chuyện, mụ ta đầu bù tóc rối liền quỳ rạp xuống đất dập đầu van xin.
– Xin lão gia tha cho người thân của tui, đừng vì tui làm quấy mà bắt người nhà tui chịu tội thay. Tui… tui bây giờ cũng thấy hối hận lắm rồi… xin lão gia… xin ông chủ… xin các cậu các mợ giơ cao đánh khẽ… xót thương cho người biết sai quay đầu mà tha cho người nhà tui một con đường sống. Tui đã làm những gì, đã làm mọi chuyện ra sao tui đều nói hết cho mọi người biết… van xin mọi người đừng ép nhà tui vào bước đường cùng… tui xin mọi người!
Vĩnh Tân giao Lựu lại cho người làm giữ mà đi tới đá cho mụ Liên mấy phát vào người, cả bà Ba cũng không nhịn được mà tát liên hồi vào mặt mụ Liên. Hai mẹ con họ đánh mạnh bạo tới mức mụ Liên phải vừa nôn máu vừa van xin, may là có Vĩnh Ngôn kịp thời can ngăn lại.
Cũng không phải Vĩnh Ngôn thương xót gì cho mụ Liên, mà anh là vì lo sợ Bông sẽ bị ám ảnh bởi những cảnh tượng máu me đáng sợ như thế này, vậy nên anh mới tiến tới can ngăn, giữ lại cho mụ Liên nửa cái mạng.
Nhìn thấy Vĩnh Ngôn giúp đỡ cho mụ Liên, Vĩnh Tân tức giận lên Vĩnh Ngôn, mặc dù không dám nói quá đáng, nhưng ý tứ của Vĩnh Tân vẫn rất không hài lòng.
– Con mụ này cũng hại vợ chồng anh, mắc cái giống gì mà anh lại bênh không cho tui đánh mụ ta? Anh thương người tới mức như vậy hả? Lý do tới giờ anh vẫn chưa có con là tại con mụ quỷ này nè, khéo cũng giống như tôi, là có con nhưng mất lúc nào không hay không biết. Là anh chưa trãi qua nên anh không thấy căm phẫn. Anh phải như tui, phải là tui thì anh mới thấm được cơn hận này… anh tránh ra đi… tui không muốn xích mích với anh!
Vĩnh Ngôn vẫn đứng chắn trước mặt Vĩnh Tân như vậy, khác xa với thái độ hung hăng nóng nảy của Vĩnh Tân, Vĩnh Ngôn rất điềm tĩnh mà lên tiếng.
– Tôi biết chú đang rất tức giận, nhưng dù có tức giận hơn đi nữa, hoặc là bà ta làm ra việc kinh khủng hơn nữa thì chú cũng không thể đánh chết bà ta. Bây giờ chú muốn lấy lại công bằng cho vợ con chú hay là muốn ở tù? Lỡ như chú tức giận quá không kiểm soát được rồi đánh chết bà ta thì sao? Lúc đó ai lo cho mẹ chú, vợ chú? Đánh cũng đánh vừa vừa thôi, chú đánh chết người thì khác nào nói chú cũng cùng một giuộc với mụ Liên này.
Vĩnh Tân dễ kích động nhưng cũng rất dễ nghe lời, nghe thấy Vĩnh Ngôn phân tích quá đúng, anh ta lúc này liền dịu cơn giận xuống, cũng không còn thượng cẳng tay hạ cẳng chân với mụ Liên. Cố tình nhường Vĩnh Ngôn một bước, Vĩnh Tân đi về phía ghế, hậm hực mà ngồi phịch xuống, mắt lửa đạn nhìn chằm chằm về phía bà Trâm và mụ Liên.
Thấy Vĩnh Tân chịu để yên xuống, Vĩnh Ngôn lúc này liền khều mụ Liên cái nhẹ, anh nghiêm giọng, hỏi.
– Bà treo túi sáp thơm có độc dược ở trong phòng của vợ chồng Vĩnh Tân, trong phòng của Thục Mai và anh Phát thì tôi còn có thể hiểu được. Nhưng tại sao bà cũng treo túi sáp thơm trong phòng của tôi? Là do bà cố tình muốn hại tôi hay là do mẹ tôi sai bà làm như vậy?
Miệng của mụ Liên toàn là máu, mụ ta có muốn nói chuyện cũng không phải là dễ dàng. Chỉ là, lúc Vĩnh Ngôn vừa dứt câu hỏi thì ông chủ Lực đã nhanh miệng quát lên, ông như là đang cảnh cáo mụ Liên vậy.
– Con hỏi như vậy là có ý gì? Tất nhiên là bà Liên vì không thích Bông nên mới làm như vậy. Mẹ con không hề liên quan gì tới chuyện của con, con yên chí.
Ông nội Chiến cũng nói theo con trai, giọng điệu của ông cũng vô cùng nghiêm túc.
– Cha con nói phải đó Vĩnh Ngôn, mẹ con làm sao có thể hại con được.
Vĩnh Ngôn khẽ gật gù, anh không nói gì, chỉ giương mắt nhìn thẳng về phía bà Trâm. Đây là mắt tiếp mắt, ánh mắt anh nhìn mẹ của mình lúc này là vô cùng lạnh lẽo…
Mà trước ánh mắt như dao bén sắc nhọn này của Vĩnh Ngôn, bà Trâm đột nhiên phá lên cười trong sự hoảng hốt của tất cả mọi người. Rõ ràng là ông chủ Lực muốn đi tới bịt miệng bà ta lại, nhưng tốc độ nói của bà Trâm nhanh hơn, vậy nên ông chủ Lực chỉ có thể lực bất tòng tâm mà đứng yên tại chỗ, nghe bà Trâm vừa cười vừa nói thẳng ra sự thật luôn được che giấu bấy lâu nay cho Vĩnh Ngôn biết.
– Mày đoán ra được từ lâu là tao không phải là mẹ ruột của mày rồi chứ gì? Nếu đã đoán ra được thì mày còn làm bộ làm tịch gì nữa… là do mày không phải con ruột của tao… vậy nên tao bắt buộc phải đề phòng mày. Treo túi sáp thơm có độc dược ở trong phòng của mày cũng là ý của tao, trước kia tao đã làm một lần với con Hạnh Thảo rồi, bây giờ tao làm với con Bông cũng là chuyện bình thường. Nếu mày là tao thì mày cũng sẽ làm như tao thôi, tao là vì tao, vì con của tao… mày cũng đừng trách tao…
Dừng chút, bà Trâm lúc này liền đanh mặt lại, bà ta vừa cười, vừa khinh bỉ mà nói huỵch toẹt ra với Vĩnh Ngôn.
– Ngôn, mày là một đứa trẻ rất thông minh, mà thông mình như vậy thì tao làm sao có thể không đề phòng mày. Nói thẳng luôn cho mày biết, vợ chồng tao không phải là cha má ruột của mày. Má ruột của mày chính là con Út Chi… mày muốn nhận lại má thì chạy tới bệnh viện mà nhận… biết đâu còn kịp đó con. Mày cũng đừng trách tao Ngôn ơi… là cái số mày phải bị như vậy… với lại vợ mày cũng bình thường mà… chứng tỏ tao cũng chưa có hại gì vợ chồng mày…
Ông chủ Lực nghe không nổi nữa, gân xanh nổi hết lên trên trán, ông hét lên một tiếng.
– Câm miệng đi! Bà có muốn tôi đích thân sang mời người thân của bà qua đây chứng kiến cảnh này hay không? Bà câm miệng cho tôi, câm miệng!
Bà Trâm trước giờ vẫn luôn sợ chồng, tới hiện tại vẫn luôn sợ. Vậy nên sau khi nghe chồng quát lớn, bà cũng tắt âm thanh, không dám nói tiếp nữa. Chỉ có điều ánh mắt bà nhìn Vĩnh Ngôn vẫn cứ đậm chất khinh thường, còn có thêm sự hả hê, hả hê khi cố tình làm Vĩnh Ngôn đau khổ…
Ông nội Chiến nhìn Vĩnh Ngôn, ông cũng là lực bất tòng tâm, hiện tại con gái của ông cũng không rõ sống chết, vậy nên khi đối diện với Vĩnh Ngôn lúc này, ông là vừa thương vừa xót xa.
– Ngôn… con bình tĩnh lại… lát nữa nội sẽ nói chuyện này với con sau…
Ông chủ Lực cũng rất xót cho Vĩnh Ngôn, ông cũng không biết phải nói cái gì vào lúc này, chỉ là nếu không nói cái gì đó thì ông sẽ cảm thấy rất áy náy, cũng rất khó chịu.
– Cha… nuôi con từ lúc đỏ hỏn cho tới bây giờ… dù con là con của ai thì cũng mãi mãi là con của cha… con hiểu không Ngôn?
Vĩnh Ngôn đứng trước tất cả người nhà mình, lúc này ai cũng đang nhìn anh, có người bàng hoàng, người thì bình thản, cũng có người thì rất hả hê. Chỉ là, dù cho có phải đối diện với những kiểu ánh mắt nào thì Vĩnh Ngôn vẫn vô cùng điềm tĩnh. Sự điềm tĩnh này khiến cho người ta phải nghi ngờ, cũng khiến cho người ta phải hoài nghi về chính sự thật mà người ta đã được biết.
Ánh mắt chuyển dời về phía ông nội Chiến, Vĩnh Ngôn rất nghiêm túc, cũng rất bình tĩnh, anh hỏi “ông nội” mình.
– Nội… con là con của cô Út… sự thật có phải là như vậy không nội?
Ông nội Chiến nhìn đứa cháu trai đáng thương, lòng ông cũng vô vàn xót xa. Vĩnh Ngôn giống ông lắm, ông cũng thương đứa cháu này lắm. Thương cháu vì số phận trớ trêu, cũng thương cháu vì thiếu thốn tình thương của mẹ…
– Phải… nhưng mà con à… nội cũng….
Ông nội Chiến còn chưa nói dứt hết câu thì bà Trâm đã không nhịn được mà cười hả hê châm chọc trên nỗi đau của Vĩnh Ngôn, bà ta nói.
– Mợ thấy cũng bình thường mà Ngôn, khác cái là từ cháu nội đổi sang cháu ngoại thôi mà…
Ông chủ Lực không thể chịu đựng được thái độ này bà Trâm nữa, ông liền xoay sang vợ mình, trước mặt bao nhiêu người, ông thẳng tay tát vào mặt bà Trâm. Tát xong một cái, ông liền mắng mỏ.
– Bà có thôi đi không! Bà làm bao nhiêu chuyện ác nhơn thất đức như vậy mà vẫn chưa chịu tu tâm dưỡng tánh tích đức hay sao? Bây giờ bà còn muốn quậy cái gì nữa? Bà để yên cho thằng Ngôn nó thở với, thằng nhỏ có làm gì nên tội với bà hay sao? Tôi đã nói với bà bao nhiêu lần rồi… tại sao bà lại không chịu hiểu vậy hả?
Bà Trâm bị đánh trước mặt bao nhiêu người, mà cũng không có ai muốn bênh vực bà ta. Vừa thẹn vừa giận, bà ta quơ tay kêu khóc, ý tứ trách móc nghe rõ.
– Phải rồi! Là tại tôi, cái gì cũng tại tôi hết! Nhưng ông nghĩ lại coi, tôi cũng đã phải chịu thiệt thòi bao nhiêu? Tôi nuôi con của con Út Chi từng ấy năm trời…. sao không ai cảm ơn tôi hết vậy? Con Chi nó cũng đâu có biết ơn tôi, tại sao tôi phải thương con nó hoài? Tôi có con mà, tôi phải bảo vệ và lo lắng cho tương lai của con tôi chứ? Mà ông cũng nên nhớ, Vĩnh Phát mới là con của ông… chỉ có Vĩnh Phát tôi đẻ ra mới là con ruột của ông…
“Bốp”, thêm một cái bạt tay nữa rơi vào má bà Trâm. Cú tát lần này khá mạnh, bên mặt bà Trâm cũng đã đỏ kinh người lên rồi.
Kèm theo cái tát trời giáng, ông Lực run người mà dọa nạt lớn tiếng.
– Bà có tin… tôi ly dị bà không? Hả? Bà câm miệng… câm miệng đi!
Cơn giận của ông Lực lúc này là không thể đùa, bởi tới cả Vĩnh Phát cũng phải quát mẹ anh ta, bảo bà Trâm đừng nên mở miệng nói thêm câu nào nữa.
Bông nhìn quang cảnh trước mặt, lòng cô vừa phẫn uất trước thái độ lạnh lùng của bà Trâm, cũng vừa ủy khuất thay cho Vĩnh Ngôn nhà cô. Rõ ràng Vĩnh Ngôn với bà Trâm đây phải là mối quan hệ chị dâu em chồng mới đúng, làm gì có cửa cho bà ấy châm chọc khinh thường Vĩnh Ngôn?
Lại nhìn sang Vĩnh Ngôn, Bông thấy anh cứ đứng nhìn như vậy, biểu cảm không chút gợn sóng, không biết là anh đang có suy nghĩ như thế nào. Cô rất hy vọng anh có thể nói ra sự thật về thân phận của anh, chỉ có như vậy thì sau này anh mới không bị đám người nhà này khinh thường…
Vĩnh Ngôn dường như đã có dự tính cho riêng mình, anh nhìn về phía “cha má”, giọng của anh rất chậm rãi, cũng rất kiên định. Anh là đang nói thật, cũng là hỏi thật, cảm xúc và câu nói đều rất chân thật.
– Cho con gọi hai người là cha má lần cuối vậy… Nhưng mà má có từng nghĩ tới… nếu như má yêu thương con chỉ bằng một nửa anh Phát thôi thì có lẽ bây giờ, má đã có thêm một người trợ thủ đắc lực luôn luôn đứng sau bảo vệ cho anh Phát hay không hả má? Con chưa từng thích ngỗ nghịch mà… là vì má không thương con… Con cũng ước gì má chưa từng nhận lời cô Út nuôi con thì có lẽ cuộc đời con bây giờ đã rất khác. Chỉ là… má có biết… con đã từng vô cùng tôn kính má… cũng đã từng đặt hết niềm tin cho má… con cũng đã từng như vậy đó…
Bà chủ Trâm đột nhiên sững người mà nhìn Vĩnh Ngôn, tới ngay cả ông chủ Lực cũng không kìm nén được mà mấp máy môi như muốn nói gì đó…
Nhưng mà Vĩnh Ngôn hiện tại không muốn nghe, anh chỉ muốn nói thôi, muốn nói ra cho đỡ phần nào tâm sự đang chất chứa đầy ắp trong lòng. Anh quay sang nhìn ông nội Chiến, nhìn thẳng vào mắt ông ấy. Mặc dù có rất nhiều điều muốn nói, thế nhưng anh biết, lúc này vẫn chưa phải lúc, vậy nên anh chỉ có thể nói những gì mà anh cần phải nói.
– Nội… bộ từ đó tới giờ nội chưa từng nghi ngờ về lời nói của cô Út Chi hay sao hả nội? Chưa từng nghi ngờ một chút nào sao hả nội?
– Ngôn… chuyện này…
Vĩnh Ngôn chợt cười, là nụ cười thê lương khổ sở, một chút niềm vui cũng không có.
– Đáng lý nội phải nghi ngờ, nội một đời sáng suốt như vậy… cớ sao lại không nghi ngờ… trong khi nhìn con và nội… Thôi bỏ đi, nếu đã có duyên thì mọi sự đã khác, con cũng không muốn oán trách gì ai…
Nói tới đó, Vĩnh Ngôn không muốn nói thêm gì nữa, dưới sự ngỗn ngang của nơi này, kèm theo ánh mắt phán xét của mọi người, Vĩnh Ngôn liền xoay người rồi nắm lấy tay Bông rời đi…
Nhìn về phía trước, ánh mắt của Vĩnh Ngôn ngập tràn trong sự tổn thương. Cơ hội, anh chỉ cho ông ấy một cơ hội nữa thôi, nếu bỏ qua lần này nữa… vậy thì mãi mãi sẽ không còn cơ hội nào xảy ra… mãi mãi cũng không còn!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!