–
Lần bị bệnh này của Quý Duyên Khanh rất nghiêm trọng, nguyên nhân là không rửa sạch sau khi làm tì.nh, nhìn thấy Tống Dương và thêm cả những chuyện xảy ra hai ngày này rất nhiều làm tâm tình cậu thay đổi lên xuống liên tục dẫn đến khi đổ bệnh thì hoàn toàn không thể gượng dậy nổi. Vừa mới lấy lại ý thức, vốn cậu muốn dặn dò Tống Dương nhờ chăm sóc Dương Bảo giúp mình, đưa Dương Bảo cách cậu xa một chút để tránh bị nhiễm bệnh nhưng lại chẳng thể nói nổi một từ nào, đầu cực kỳ đau, cổ họng cũng khản đặc.
Cả người vô tri vô giác chìm vào giấc ngủ sâu, một ngày trước vừa trở mặt với Tống Dương cậu đã hạ quyết tâm phải rời xa, nhưng vào khoảnh khắc này trong tiềm thức của cậu vẫn tin tưởng Tống Dương.
Ngày hôm qua trên giường, trong tâm trí Tống Dương toàn là hận ý và tình ý đan xen, hận không thể ăn luôn đối phương vào bụng, hai bên đấu tranh hệt như đang tranh đoạt địa bàn, một tấc đất cũng phải giành cho được, vốn không hề bình lặng nhìn thấy Quý Duyên Khanh như bây giờ. Mà vào lúc này khi Quý Duyên Khanh đang ngủ say, Tống Dương cũng không giả vờ nữa, khi lau người cho Quý Duyên Khanh trong lòng hắn chỉ có quý trọng và thương tiếc, không hề có chút dụ.c vọng nào.
Đặt tay lên thân thể gầy gò yếu ớt, giống như lần đầu tiên gặp mặt, tất cả thịt mà hắn nuôi hơn một năm đều mất sạch rồi.
Người trên giường phát ra tiếng thì thầm, Tống Dương không nghe rõ, nhìn thấy mày Quý Duyên Khanh nhíu chặt, vẻ mặt cực kỳ đau đớn là hắn biết chắc chắn không phải mơ thấy thứ tốt lành gì. Tống Dương ôm cả chăn lẫn người vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng Quý Duyên Khanh, mới đầu còn hơi vụng về nhưng chẳng mấy chốc đã theo nhịp đều đều.
“Không sao hết, tất cả đều sẽ ổn thôi.” Tống Dương khẽ hôn lên trán Quý Duyên Khanh, nhẹ nhàng nói.
Dương Bảo đứng ở bên cạnh nhìn thấy lập tức ngốc luôn.
Tống Dương hoàn toàn mặc kệ nhóc, hơi thở của người trong lòng nóng hổi, hắn bèn nhanh chóng quyết định giúp Quý Duyên Khanh mặc quần áo, rút kim tiêm rồi ôm người xuống giường, lúc này mới chú ý đến Dương Bảo đứng bên giường.
“Dương Bảo đi theo chú.”
Sải chân Tống Dương rất rộng, Dương Bảo không rên tiếng nào mà đuổi theo phía sau hết sức khó khăn, chạy lon ton theo suốt cả đường, sợ rằng chú ôm ba mình đi mất.
Đi tới gara, Tống Dương đặt Quý Duyên Khanh nằm ở ghế sau rồi quay đầu nhìn Dương Bảo đứng ở cửa xe.
“Chú ơi, chú đừng bỏ con lại, con sẽ ngoan mà.” Dương Bảo hấp tấp nói, “Con muốn nhìn thấy ba.”
Tống Dương nhìn gầm xe cao hơn xe bình thường rất nhiều, Dương Bảo trèo lên sẽ hơi khó khăn, nhưng hai mắt nhóc nhìn vào ghế sau rồi vội vàng trèo lên. Trong lòng Tống Dương ngay lập tức xem trọng Dương Bảo vài phần, trước kia hắn chơi cùng Dương Bảo vì đơn giản là giống như chơi với mèo với cún, nhưng hiện tại xem ra đứa nhỏ này rất yêu Quý Duyên Khanh.
Nếu trước kia bất kỳ ai nhận được tình yêu của Quý Duyên Khanh, hắn đều rất hận, thầm nghĩ chỉ muốn một mình chiếm giữ.
Hiện tại thì, hình như có thể chứa chấp thêm nhóc mập này cũng được.
Vì thế Tống Dương bèn xách áo Dương Bảo mới leo đến được một nửa lên, “Thắt dây an toàn vào.”
Dương Bảo ngồi ở phía sau hôn nhẹ lên mặt của ba trước, nghe thấy chú ngồi phía trước nổ máy ô tô mới nhanh chóng thắt dây an toàn.
Quý Duyên Khanh ngủ một giấc đến nửa đêm mới tỉnh, vừa mở mắt lập tức thấy màu trắng đặc trưng của phòng bệnh và mùi của nước sát trùng, cậu quay đầu thì nhìn thấy Tống Dương đang dựa trên ghế, Dương Bảo thì ngủ ở sofa phía sau, trên người đắp chăn.
Phòng bệnh mở một bóng đèn nhỏ, chiếu đến lông mi của Tống Dương tạo thành một vệt bóng mờ.
Vẻ mặt vốn dĩ lạnh lùng hà khắc trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, giống như dáng vẻ trong ký ức.
Tống Dương không đẹp sắc sảo như Quý Duyên Khanh, cơ thể cường tráng đẹp trai mang theo một phần thô lỗ đặc trưng của đàn ông phương Bắc, trước kia hắn rất thích cười, lúc đánh nhau còn cười tủm tỉm nhưng không ảnh hưởng đến cách ra đòn, cộng thêm lông mi hắn dài và đậm, làm nhạt đi sự hung hăng, ngược lại tạo thành cảm giác vừa lưu manh vừa đẹp trai.
Năm năm sau gặp lại, lúc đầu Quý Duyên Khanh gặp Tống Dương cũng giật mình một phen.
Dáng dấp và mặt mày đều không thay đổi là bao nhưng khí chất thì đã khác xưa rất nhiều.
Tính cách hắn trở nên lạnh lùng và khó gần, trước kia Tống Dương ghét nhất chính là loại người này.
Thương nhân lạnh lùng vô tình.
Tống Dương tỉnh lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Quý Duyên Khanh đang nhìn mình, chất chứa rất nhiều lưu luyến và dịu dàng, chỉ là sau khi Quý Duyên Khanh phát hiện hắn tỉnh lại thì lập tức dời ánh mắt đi.
Tống Dương vốn muốn nhẹ nhàng một phen lập tức nói không nên lời, nhưng mặt hắn không còn lạnh lùng nghiêm nghị nữa, hắn đi rót một ly nước sau đó đỡ người ngồi dậy.
Quý Duyên Khanh dựa vào ngực Tống Dương, có hơi ngượng ngùng, rõ ràng hai người đã làm chuyện vượt quá giới hạn luôn rồi nhưng sự quan tâm không chút tình d.ục này lại khiến cậu có phần xấu hổ.
Uống một ly nước xong cổ họng thoải mái hơn rất nhiều. Quý Duyên Khanh tựa vào gối đầu, trong chốc lát không biết nên nói gì với Tống Dương, đành phải nhỏ giọng nói cảm ơn.
Tay cầm nhiệt kế của Tống Dương dừng lại, hắn không nên nghe cậu nói bất cứ lời nào mới phải, bằng không hắn sẽ nghĩ muốn lột quần áo cậu ngay lập tức, chơi cho đến khi cậu nghe lời mới thôi, nếu không sẽ làm hắn tức chết mất.
38 độ, nhiệt độ cơ thể đã giảm xuống.
Tống Dương vừa mới có hơi dịu nhàng tức thì thay đổi thành thái độ lạnh lùng mà nói: “Trước khi em còn chưa trả hết nợ thì không được chết trước mặt tôi.”
Lần này đến phiên Quý Duyên Khanh nói không ra lời.
May mà Tống Dương nói xong thì đi ngay, Quý Duyên Khanh không cần suy nghĩ phải trả lời như thế nào. Không bao lâu có một bác gái hộ công hơn 40 tuổi bước vào, nói rằng cậu Tống mời bà đến chăm sóc cho người bệnh.
Quý Duyên Khanh mím môi, trên mặt không nhìn ra điều gì nhưng trong lòng lại vui mừng khôn xiết.
Hai ngày nằm viện Quý Duyên Khanh không gặp được Tống Dương, đều là bác gái hộ công chăm sóc cậu, người này rất cẩn thận, thường xuyên nấu cháo súp, toàn bộ đều dựa theo khẩu vị yêu thích của cậu, mùi vị nhạt, nhưng chỉ là khổ cho Dương Bảo.
Ngày hôm sau nhóc con kia thức dậy, nhìn thấy cậu ngồi trên giường lập tức hưng phấn bổ nhào đến ôm lấy cánh tay cậu, chốc lát sau vành mắt đỏ lên.
Lần này Dương Bảo sợ hãi thật sự, chỉ là Quý Duyên Khanh chưa tỉnh lại nên nhóc không dám khóc cũng không có ai để làm nũng.
“Ba, sau này ba đừng bị bệnh nữa được không?” Dương Bảo nức nở nhìn Quý Duyên Khanh.
Quý Duyên Khanh vuốt tóc Dương Bảo, “Ba sẽ chăm sóc tốt bản thân, sẽ không bị bệnh làm Dương Bảo sợ nữa.”
Ngày xuất viện đúng lúc Simon đến thăm, Dương Bảo nhìn thấy thì hớn hở nhảy lên phía trước, Simon nhấc bổng Dương Bảo lên chọc cho Dương Bảo cười khúc khích liên tục.
“Đến khi nào vậy?”
“Mới vừa xuống máy bay, tôi nghe Chu nói cậu nằm viện nên đến đây nhìn xem.” Simon nhìn từ trên xuống dưới đánh giá bạn tốt, “Xem ra đã khỏe hơn rồi.”
Quý Duyên Khanh gật đầu, “Vấn đề nhỏ, hiện tại khỏe rồi.”
Hai người nói chuyện vài câu đơn giản thì nhanh chóng tiến vào trạng thái bàn chuyện công việc, Quý Duyên Khanh ra ngoài chung với Simon để nói về chuyện hợp đồng, bởi vì phải tránh Dương Bảo nên nói đến quan hệ giữa Tống Dương và cậu có hơi mơ hồ, nhưng mà Simon nghe hiểu.
“Người này nếu như không phải không có đầu óc vậy thì đó là còn chưa quên tình xưa với cậu.” Simon nói xong thì hỏi Quý Duyên Khanh: “Từ này dùng đúng không? Chưa quên tình xưa ấy.”
Simon là một người thích học hỏi, từ khi làm việc với Quý Duyên Khanh thường xuyên yêu cầu Quý Duyên Khanh dạy anh tiếng Trung. Nhưng đối mặt với vấn đề này, Quý Duyên Khanh cũng không nói lên được là từ chưa quên tình xưa này có chính xác hay không.
“Anh ấy có vợ chưa cưới rồi.” Quý Duyên Khanh nói với Simon, cũng là nói với bản thân mình đừng tiếp tục nghĩ nhiều.
Simon nhún nhún vai, “Đó là do cậu chưa biết một mặt trẻ con nhàm chán của đàn ông thôi.”
Quý Duyên Khanh nở nụ cười, “Nói như thể tôi không phải đàn ông vậy.”
Simon cười cười không phản bác.
Trong chiếc xe ở đường đối diện, Tống Dương như sắp nổ tung rồi, hắn mang vẻ mặt lạnh băng nghiêm túc nhìn hai người đang cười thân thiết bên ngoài cửa sổ.
“Lái xe đi.”
Chờ lúc lên xe nói điểm đến, Quý Duyên Khanh kinh ngạc: “Anh không ở tại Hilton sao?”
“Tài xế đến đón tôi nói khách sạn gì đó cách Diệu Tinh không xa lắm.” Simon cũng cảm thấy rất kỳ quái, “Nhưng mà không sao, tôi đưa cậu về trước, à đúng rồi, Chu có liên hệ với tôi, bảo ngày mai ký hợp đồng.”
Thời gian ký hợp đồng đã được quyết định, Quý Duyên Khanh nghe được tin này mà trong lòng lại không hề vui vẻ như đã tưởng tượng.
Nếu nói trước đó cậu còn có lý do ở lại chỗ này, vậy thì bây giờ…
“Tôi bảo Rachel đặt vé máy bay trở về, cậu và Dương Bảo thu dọn hành lý đi, ngày mai ký xong hợp đồng thì đi luôn.” Simon nói tới đây thì quay đầu nhìn vào mắt Quý Duyên Khanh nói thẳng: “Hay là cậu không muốn quay về liền?”
“Không, không có.” Quý Duyên Khanh nhìn cảnh sắc lướt qua ngoài cửa sổ, tất cả mọi thứ ở đây đều xa lạ, không có gì đáng giá để cậu lưu luyến. “Cứ theo hành trình mà anh sắp xếp đi.”
Simon gật đầu, sau đó bắt đầu chơi đùa với Dương Bảo.
Sáng sớm hôm sau, hai người đi đến Diệu Tinh, Dương Bảo được giao cho người đi cùng là Rachel chăm sóc.
Lần này ký hợp đồng rất thuận lợi, phòng họp cũng không có bóng dáng của Tống Dương, toàn bộ quá trình đều là Chu Hoa Vũ chủ trì, ký hợp đồng xong hai bên bắt tay nhau hợp tác vui vẻ.
Chu Hoa Vũ nhìn thấy Quý Duyên Khanh như đang tìm người bèn quan tâm cười nói: “Hôm nay ông chủ lên máy bay quay về Bắc Kinh rồi.”
Quý Duyên Khanh có hơi sững sờ rồi cũng gật gật đầu, bữa tiệc sau đó cậu không có tinh thần nhưng mà có ông chủ lớn Simon ở đây chống đỡ nên không ai nhìn ra Quý Duyên Khanh thất thần cả.
Bữa tiệc và thời gian giờ lên máy bay cách nhau rất gần, Simon là một người tận dụng tối đa thời gian, anh thích kiểm soát tất cả mọi chuyện trong tay. Rachel đã đưa Dương Bảo và hành lý đến sân bay từ sớm, chỉ chờ bọn họ tham gia bữa tiệc xong là đi ngay.
Mãi đến khi lên ô tô chạy đến sân bay, Quý Duyên Khanh vẫn có hơi không tập trung.
Thật sự phải đi rồi.
Lần này cậu thật sự phải cắt đứt tất cả liên hệ với Tống Dương, không thể kiếm cớ được nữa.
***************
Sân bay, trong phòng chờ máy bay.
Vẻ mặt của cô gái ngoại quốc tóc màu đỏ rượu vang gợi cảm tràn đầy lo lắng, điện thoại trong tay vẫn luôn đổ chuông không ngừng.
Toàn bộ sân bay liên tục lặp lại tin tức từ loa phát thanh.
+
Bạn nhỏ Dương Bảo, bạn nhỏ Dương Bảo, nếu nghe thấy tên mời con mau chóng đến phòng chờ máy bay A2, người nhà đang tìm con…
– Hết chương 10 –