Bạn Trai Cũ Mang Thai Con Của Tôi, Làm Sao Bây Giờ? - Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Bạn Trai Cũ Mang Thai Con Của Tôi, Làm Sao Bây Giờ?


Chương 28


Edit: Hà Quân | Beta: Thuỵ

“Tình trạng của cậu ấy rất nguy hiểm, chủ yếu là vì cậu ấy không muốn tỉnh lại, còn có đứa nhỏ trong bụng kia…”

Trong mắt Tống Dương ngập tràn thống khổ, thanh âm khàn khàn, “Tôi chỉ cần em ấy ổn.”

Lục Phong nghe hiểu ý của Tống Dương, chỉ cần Quý Duyên Khanh ổn thì đứa nhỏ gì đó không quan trọng, yêu một người đến tận xương tủy thì trong mắt chỉ có thể chứa duy nhất một mình người đó. Lục Phong hiểu rõ nỗi đau này, lúc trước Hoa Đình quyết tâm sinh Hoa Hoa anh đã không đồng ý, nhưng anh không muốn thấy Hoa Đình đau buồn.

“Hiện tại với tình trạng này của cậu ấy thì có lẽ có đứa nhỏ vướng bận sẽ tốt hơn.” Lục Phong lại thở dài, “Vả lại đàn ông sinh con rất hiếm thấy, tuy chưa hề có tiền lệ sảy thai trước đó song vẫn rất có khả năng Quý Duyên Khanh sẽ xảy ra chuyện.”

Tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, đây cũng là lý do mà hồi đó Lục Phong cố hết sức mời bác sĩ phụ khoa của bệnh viện bọn họ đến đây ổn định trước. Năm đó Hoa Đình mang thai, tình trạng sức khoẻ cũng y như vậy, Lục Phong không thể phá thai, nhưng mà ngược lại bởi vì có Hoa Hoa mà thể trạng của Hoa Đình mới khôi phục trở lại.

Hai mắt Tống Dương không dời khỏi mặt Quý Duyên Khanh, tay hắn run rẩy xoa gương mặt không còn chút máu của Quý Duyên Khanh, “Bất kể ra sao thì tôi chỉ cần em ấy còn sống thôi.”

“Bây giờ cậu ấy không muốn tỉnh lại, nên tốt nhất là cậu nên tìm nhiều người khiến cậu ấy vướng bận đến trò chuyện, nếu thời gian lâu dài vẫn ở trạng thái này thì tôi không dám cam đoan đâu.”

Lục Phong nói xong thì nhìn vào mắt Tống Dương, nhìn cái chân đang băng bó kia lại thấp thoáng vết máu máu, nhưng dường như hắn không hề cảm thấy đâu mà cứ giãy dụa muốn ngồi ở cạnh giường bệnh, muốn tự tay chăm sóc Quý Duyên Khanh mà anh không khỏi nhíu mày: “Nếu cậu không muốn Quý Duyên Khanh tỉnh lại nhìn thấy cậu là biến thành người què thì không nên hành hạ mình nữa.”

Tống Dương tiếp tục lau mồ hôi cho Quý Duyên Khanh, vốn không quan tâm mình có thể bị què hay không.

“Dẫu gì thì cậu cũng không muốn Quý Duyên Khanh lớn bụng mà còn phải dìu cậu đi đó chứ?” Lục Phong lạnh lùng hỏi.

Tay Tống Dương cứng đờ, tay nắm chặt khăn mặt quay đầu lạnh lùng nhìn thẳng vào Lục Phong:

“Em ấy nhất định sẽ không sao hết.”

Lục Phong lại nhìn ra sau sự ương bướng của Lục Phong là sợ hãi, ai có thể tưởng tượng được giám đốc Tống Thị oai phong máu lạnh vô tình trên thương trường, sẽ có một ngày tìm kiếm sự an tâm từ anh chứ. Nhưng Lục Phong là một bác sĩ, anh không có cách nào cho ra một đáp án khẳng định được, thế nên chỉ có thể lấy danh bạn bè mà an ủi: “Dương Bảo đáng yêu như vậy, hẳn là Quý Duyên Khanh không nỡ buông tay đâu.”

Ánh mắt Tống Dương ảm đạm đi vài phần, người Quý Duyên Khanh coi trọng chưa bao giờ là hắn, chẳng qua trong giây phút giữa sống và chết kia hắn đã hiểu rõ rồt, đời này hắn không bao giờ ép buộc Quý Duyên Khanh làm điều gì nữa.

“Dương Bảo thế nào rồi?”

“Giờ cậu mới nhớ mình còn một đứa con trai à?” Lục Phong đâm chọt một câu, thật sự là sau khi Tống Dương tỉnh lại toàn bộ tâm tư đều cả trên người Quý Duyên Khanh, Dương Bảo thì hình như không ai quan tâm, có điều nhìn sắc mặt lạnh băng của Tống Dương, Lục Phong biết bản thân nói vô ích, trong lòng Quý Duyên Khanh ai quan trọng nhất anh không biết, nhưng trong lòng Tống Dương ai cũng không qua được Quý Duyên Khanh, bao gồm cả con của chính hắn.

Lục Phong không khuyên thêm gì nữa, Quý Duyên Khanh quan trọng với Tống Dương như vậy, vì để Quý Duyên Khanh sớm tỉnh dậy thì cũng sẽ để tâm chăm sóc Dương Bảo tốt hơn thôi.

Lúc chiều tối Triệu Hiểu Hiểu cầm theo hộp giữ nhiệt đến, anh vừa đẩy cửa vào thì thấy Dương Bảo đang ngồi bên cạnh Quý Duyên Khanh, cánh tay đầy thịt kéo Quý Duyên Khanh như đang bảo hộ địa bàn, cơ thể nhỏ mũm mĩm che trước mặt Tống Dương, tầm mắt của Tống Dương xuyên qua Dương Bảo dừng lại trên giường bệnh.

“… Anh biết em hận anh, chỉ cần em tỉnh lại, em muốn tra tấn anh thế nào cũng được.”

Dương Bảo nhìn Tống Dương, phụng phịu trừng mắt với Tống Dương, “Ông chú xấu xa!”

“Dương Bảo bị gãy xương sườn, vừa nói là thấy đau, em tỉnh dậy khuyên con để thằng bé ngoan ngoãn lại đi, còn có đứa nhỏ trong bụng, nó cũng không muốn ngủ tiếp nữa…” Trong mắt Tống Dương tràn đầy đau đớn khôn cùng, “Khanh Khanh, em tỉnh dậy đi được không.”

Triệu Hiểu Hiểu thấy thế thì khóe mắt cũng đỏ lên, anh tiến lên hai bước ôm Dương Bảo sang giường nhỏ bên cạnh, thấy Dương Bảo giãy dụa bèn dỗ dành: “Dương Bảo ăn cơm trước nhé, ăn no rồi lại trông ba con, không ba con sẽ lo lắng cho con lắm đó.”

Dương Bảo cố gắng nhịn không rơi nước mắt, bé con nhìn về phía Triệu Hiểu Hiểu, “Chú với ông chú xấu xa kia đều xấu xa giống y như nhau!”

“Dương Bảo ngoan, ngày mai ba con tỉnh dậy thấy Dương Bảo không ăn cơm thì sẽ đau lòng lắm.” Triệu Hiểu Hiểu dỗ Dương Bảo hai câu, sau đó múc cháo cho nhóc con, bảo mẫu được Tô Uyển Linh thuê bị Tống Dương đuổi về, Triệu Hiểu Hiểu quay đầu thấy Tống Dương vẫn mãi nhìn Quý Duyên Khanh mà không khỏi thở dài, “Tối tôi để dì nhà tôi đến đây, chăm cho cậu cũng chăm sóc Quý Duyên Khanh luôn, ăn cơm trước đi đã…”

Thấy Tống Dương vẫn một cứng đầu cứng cổ với người ngoài, chỉ chuyên chú nhìn mỗi Quý Duyên Khanh thì Triệu Hiểu Hiểu cũng tức giận, anh cố nhét vào tay Tống Dương, “Cậu không ăn thì sẽ chết đó, đợi Quý Duyên Khanh tỉnh dậy cũng được dịp hết giận, khỏi phải phí tâm trả thù cậu chi nữa!”

Tống Dương không nói gì, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm liếc qua mà vẫn cứ nhìn chằm chằm Quý Duyên Khanh, Triệu Hiểu Hiểu tức giận trong im lặng một lát, qua một lúc mới nói: “Bên cảnh sát báo tin đến nói phanh xe của cậu bị phá hư, hiện tại đang lập án mưu sát để điều tra.”

Nghe được hai chữ phanh xe, ánh mắt Tống Dương tràn ngập sát khí lạnh lẽo, rốt cuộc cũng chịu dời tầm mắt qua nhìn Triệu Hiểu Hiểu, khàn khàn nói: “Cảm ơn cậu.”

Mọi sự tức giận của Triệu Hiểu Hiểu đều mất, anh an ủi hai câu xong thì ra về, anh còn phải đi trực ban nữa.

Hơn tám giờ bà dì trong nhà họ Triệu đến, hơn bốn mươi tuổi, dáng người đầy đặn, hay cười có nếp nhăn, lúc đến dì mang theo canh đã ninh cả một ngày, vừa thấy Tống Dương mặt lạnh như băng có hơi sợ nhưng khi nhìn sang gương mặt mũm mĩm tái nhợt của Dương Bảo thì lập tức gợi lên tình yêu thương, dì liên tục nhỏ giọng nói sao mà đáng thương, còn ôm Dương Bảo không buông tay, vừa giúp nhóc lau người vừa giúp đút canh, chăm sóc người khác rất giỏi.

Phòng bệnh là phòng ghép, giường nhỏ của Dương Bảo vốn ở bên cạnh Quý Duyên Khanh nhưng có thêm Tống Dương chuyển vào nằm, giờ lại có thêm một bà dì nên gian phòng tức thì trở nên chật chội. Sau cùng y tá đành chuyển Dương Bảo ra ngoài, bà dì cũng đi qua theo, Tống Dương thấy mọi người đi cả rồi mới kéo cái chân không thể cử động kia của mình dịch chuyển về phía giường của Quý Duyên Khanh.

Hai cái giường hợp lại một chỗ, nhưng dù vậy khi Tống Dương đến được giường của Quý Duyên Khanh thì trán vẫn phủ một tầng mồ hôi, môi đã trắng bệch.

Hắn nghiêng người cố chịu từng cơn đau khi chân bị chèn ép, cánh tay ôm lấy Quý Duyên Khanh, cằm cọ cọ đỉnh đầu Quý Duyên Khanh, cơ thể hai người dính sát vào nhau như thể có thể truyền nhiệt độ cơ thể đến lẫn nhau, Tống Dương cảm nhận độ ấm của cơ thể Quý Duyên Khanh, xác nhận người trong lòng vẫn còn sống không bị gì nữa mới yên tâm.

Ngón tay miêu tả vết sẹo trên bụng của Quý Duyên Khanh, ánh mắt Tống Dương tối sầm, lần đầu tiên lên giường hắn đã phát hiện, nhưng mà khi đó cả hai mắt hắn đều bị hận ý che mờ, hắn không muốn cho Quý Duyên Khanh biết bản thân vẫn còn quan tâm cậu.

Không ngờ rằng…

Quái vật.

Tống Dương mình đến mức muốn chết quách đi cho rồi, hắn hôn lên đỉnh đầu Quý Duyên Khanh, “Chắc rằng em rất hận anh, lúc đó anh nói như vậy với em, chắc chắn em hận anh vô cùng.”

2

Hắn cứ ôm Quý Duyên Khanh như vậy, ép cánh tay mình đến mức không còn tri giác mà Tống Dương vẫn không nỡ buông tay.

Hắn cúi đầu kề sát vào tai Quý Duyên Khanh, giọng khi nói khàn khàn trầm thấp, kể một cách đứt quãng về những việc trước kia, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, không có logic gì cả, nhưng lúc nói trong mắt hắn đều tràn ngập ý cười dịu dàng, những chi tiết bị chôn sâu trong trí nhớ giờ phút này đều dần hiện ra.

Mãi cho đến nửa đêm Tống Dương bất tri bất giác ngủ mất, còn Quý Duyên Khanh trên giường vốn đang nhắm mắt lại khẽ rung rinh hàng mi, có điều chỉ trong nháy mắt, nhanh đến mức tựa như ảo giác.

Triệu Hiểu Hiểu trực xong ca tối thuận đường ghé lại thì thấy phòng bệnh không có một bóng người.

“Dì ơi người đâu rồi ạ?”

“Chân cậu Tống bị thương nghiêm trọng mà sáu giờ sáng y tá kiểm tra phòng mới phát hiện ra, trách dì, bây giờ cậu ấy đang trong phòng cấp cứu.” Bà dì của Triệu gia đang tự trách vì dì chỉ lo nhìn mỗi Dương Bảo.

Triệu Hiểu Hiểu nhấc chân đi về phía phòng cấp cứu, kế đó chợt nghe dì ở sau nói với theo: “Hiểu Hiểu, cậu Quý tỉnh rồi, nhưng mà yêu cầu chuyển ra ngoài, còn dẫn theo Dương Bảo đi cùng rồi.”

Nói đến đây dì có hơi đau lòng, dì thật sự thích đứa nhỏ Dương Bảo mập mạp trắng trẻo kia.

“Quý Duyên Khanh tỉnh rồi?” Triệu Hiểu Hiểu ngẩn ra, anh quay khỏi cửa bước đến phòng bệnh của Quý Duyên Khanh trước, mới cách cánh cửa đã nghe thấy Dương Bảo ôm Quý Duyên Khanh khóc, Quý Duyên Khanh cụp mắt vỗ về lưng Dương Bảo, anh suy nghĩ một lúc rồi vẫn đẩy cửa đi vào.

Quý Duyên Khanh ngẩng đầu nhìn sang, sắc mặt vẫn tái nhợt, song vẻ mặt vẫn rất lạnh, thấy là Triệu Hiểu Hiểu thì ý lạnh trong mắt cũng phai đi một ít.

Thế nhưng Triệu Hiểu Hiểu lại ngẩn cả người, trong giây phút Quý Duyên Khanh vừa ngẩng đầu kia khiến anh cứ ngỡ như quay về đến lúc lần đầu tiên gặp mặt.

Anh trêu đùa Tống Dương, nói hiện giờ Tống Dương đến cả đàn ông mà cũng chơi, còn đánh lộn với Trương Triết, Tống Dương chưa kịp dạy dỗ anh thì đã bị Quý Duyên Khanh nghe thấy, lúc đó vẻ mặt cậu cũng y như này.

Sau đó anh liên tục xin lỗi thì việc này mới qua được.

Năm năm sau gặp lại, Quý Duyên Khanh cũng xem anh như là bạn bè nên chưa từng có vẻ mặt như hôm nay.

Thật xa lạ.

“Tỉnh khi nào vậy? Cảm thấy sao rồi?” Triệu Hiểu Hiểu đối mặt với dáng vẻ xa lạ này của Quý Duyên Khanh nên khi nói chuyện cũng có hơi khách sáo.

Tiếng khóc nức nở của Dương Bảo ngừng lại, mặt giấu trong ngực Quý Duyên Khanh rầu rĩ nói: “Chú ấy cho Dương Bảo ăn cơm.”

“Tỉnh lại hồi sáng sớm, khá tốt.” Quý Duyên Khanh vỗ lưng Dương Bảo, “Chào chú nào.”

Dương Bảo ủ rủ chào một tiếng, nét mặt héo hon, tinh thần Quý Duyên Khanh cũng không tốt, sắc mặt nhợt nhạt, nói cũng không nhiều.

Triệu Hiểu Hiểu đã hiểu ý, anh buông vài câu khách sáo rồi xoay người rời đi, ra đến cửa thì bước chân chợt dừng lại.

“Chân Dương Tử bị thương rất nặng, có thể sẽ què.”

Ngay cả mí mắt Quý Duyên Khanh cũng không nâng lên, cậu nằm trên giường không nói gì cả.

Triệu Hiểu Hiểu biết Quý Duyên Khanh hận Tống Dương, anh không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, dù sao sau này vẫn là thằng bạn thân khốn khổ, trong lòng anh không khỏi thở dài, thứ tình yêu này đúng là vô cùng tra tấn người, tới tới lui lui đảo lộn không rõ.

Chân Tống Dương vốn đã rất nghiêm trọng, lại không trân trọng mình nên tình trạng vết thương nghiêm trọng thêm.

Đến khi trở về phòng bệnh không thấy bóng người trên giường, Tống Dương như đã phát điên lên vậy, hắn chạy đi tìm người khắp nơi, Triệu Hiểu Hiểu ấn người xuống gào lên giận dữ: “Cậu bớt lộn xộn đi, không cần cái chân này nữa đúng không?”

“Khanh Khanh đâu?”

Triệu Hiểu Hiểu sôi máu muốn chửi thề, nhưng thấy dáng vẻ sốt ruột của bạn thân thì đành ăn ngay nói thật, “Tỉnh hồi sáng, không muốn nằm chung với cậu nên dẫn Dương Bảo đến phòng bên cạnh rồi.”

Đáy mắt Tống Dương lập tức dâng lên sự vui mừng, “Tỉnh rồi thì tốt, tôi muốn đi gặp em ấy.”

Anh đẩy người đến phòng bên, đúng lúc Quý Duyên Khanh đang húp canh, cậu mới ngẩng đầu lên thì tầm mắt trông thấy Tống Dương trên xe lăn.

Quý Duyên Khanh buông thìa xuống, quét mắt lạnh lùng nhìn Tống Dương.

“Cút.”

Tống Dương nuốt hết những lời muốn nói về, ánh sáng trong mắt vẫn còn, nom hết sức vui vẻ, “Em không sao là tốt rồi.” Hằn hơi chần chừ rồi vẫn nói: “Đứa nhỏ cũng không sao.”

Sau khi Quý Duyên Khanh nghe được câu nói kia mặt lập tức trắng bệch, nhưng nghĩ đến gì đó mà ánh mắt nhìn về phía Tống Dương vẫn lạnh băng không hề nổi giận.

“Không cần anh nhắc nhở tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh.”

Tống Dương vô thức hiểu được Quý Duyên Khanh hiểu lầm hắn, nghĩ hắn đề cập đứa nhỏ là đang nói cậu là quái vật.

“Anh không phải có ý kia, Khanh Khanh, anh không biết chuyện em nói là thật, anh sai rồi…”

“Tống Dương, anh không cần giải thích với tôi.” Lòng Quý Duyên Khanh như tro tàn, “Giữa chúng ta không có gì để nói nữa, bây giờ tôi không còn chút tình cảm nào với anh, anh đi đi.”

Tống Dương còn muốn nói gì đó nhưng nhìn mặt Quý Duyên Khanh tái nhợt, hàm dưới còn hơi nâng lên thì tức thì biết đối phương đang cố ra vẻ bình tĩnh, hắn rất hiểu Quý Duyên Khanh, lúc trước lời mà hắn nói kia chắc chắn đã khiến người vốn kiêu ngạo như Quý Duyên Khanh bị tổn thương hoàn toàn.

“Vậy anh về trước đây, em phải chăm sóc bản thân cẩn thận đó.” Tống Dương nhìn Quý Duyên Khanh bằng vẻ mặt thật sự kiên định, “Cho dù là năm năm trước hay là hiện tại, mỗi một giây một phút anh đều chưa từng ngừng yêu em.”

Khi Triệu Hiểu Hiểu vừa đẩy Tống Dương đi thì sống lưng thẳng tắp của Quý Duyên Khanh lập tức mềm xuống, cậu tựa vào sau giường nhìn chằm chằm ra cửa, ánh mắt tràn ngập giá lạnh, không hề dao động.

Quý Duyên Khanh hồi phục rất nhanh, quan trọng là bào thai trong bụng, lúc đưa đến thì đã có dấu hiệu sảy thai, còn lại đều là bị thương ngoài da thịt, vì bị cửa kính xe bắn vào lưng nên lúc cấp cứu phải tốn rất nhiều công sức rút mảnh thủy tinh trên lưng ra.

Còn hiện giờ không quá ba ngày đã không có chuyện gì nữa, tuy rằng mặt vẫn có hơi tái nhợt.

Cậu cố ý trốn tránh sự thật rằng trong bụng còn có một đứa nhỏ, thậm chí còn nghĩ vì sao không bị sảy thai trong tai nạn xe luôn đi, nhưng đứa nhỏ trong bụng chẳng khác nào cỏ dại cắm rễ thật sâu trong bụng của cậu, càng ngày càng ổn định.

“Tình trạng tốt lắm, hẳn là đã năm tuần, thai phụ bình thường mà gặp tình huống này thì đứa nhỏ đã không giữ được rồi, xem ra dụ.c vọng sống của đứa nhỏ rất lớn đó nha!”

Bác sĩ hoàn thành kiểm tra theo lệ, sau đó dặn dò thêm chút nữa rồi rời đi.

Mặt Quý Duyên Khanh trắng bệch rủ mắt vuốt ve cái bụng trơn nhẵn, cứ như đang quay lại năm năm trước.

“Có điều lần này không ai thương tổn chúng ta được nữa.”

Trái với Quý Duyên Khanh đang hồi phục nhanh chóng thì Dương Bảo có phần đáng thương hơn, nhóc con bị thương ở xương sườn, mỗi lần ăn cơm hay là ho khan đều bị động dẫn đến không thể ăn thịt, nhai là bị đau nên chỉ có thể húp cháo, mới vài ngày liên tục mà mặt lớn tròn tròn đã mọc ra cằm nhọn nhỏ.

“Cậu Quý ơi, cậu Tống lại đến nữa này.”

Dì chăm sóc được thuê có hơi đồng tình với Tống Dương, nhưng bà nhận tiền của Quý Duyên Khanh nên chỉ có thể nghe lệnh làm việc, tuy vậy trong lòng lại nghĩ cho Tống Dương, hai người bạn có chuyện gì thì nói ra là xong rồi, giờ này lại cứ như bạn nam bạn gái ở chung, cứ phải để Tống Dương dỗ dành mới được, tính tình của cậu Quý này cũng khó khăn quá…

Dương Bảo vốn đang hết sức đáng thương nằm trên giường nghe thấy Tống Dương đến thì tinh thần lập tức tỉnh táo, tâm trạng của nhóc với ông chú người xấu này vô cùng mâu thuẫn, vừa chán ghét lại vừa yêu thích, bây giờ tuy vẫn còn ghét lắm nhưng mà chú xấu xa lại mang đến cho nhóc cháo có rất nhiều thịt.

Dương Bảo hễ nghĩ đến thịt thịt là ánh mắt sáng rực tức thì, nhưng cậu nhóc không dám nói lời nào, đành phải nhìn chằm chằm ba nhóc.

“Mời ảnh vào đi.” Quý Duyên Khanh cất giọng lạnh lùng.

Dì chăm hộ đẩy xe lăn giúp Tống Dương, Tống Dương từ chối rồi tự mình điều khiển đến trước mặt Quý Duyên Khanh, trên đùi có đặt một bình giữ nhiệt.

“Cháo mua ở Chu Ký, anh bảo bỏ nhiều thịt lắm, được hầm nhừ thành vụn rồi nên không cần nhai.”

Miệng Dương Bảo sắp chảy nước miếng, nhưng nhóc không tiến lên ngay mà quay đầu nhìn ba nhóc, Quý Duyên Khanh không gật đầu gì cả.

Tống Dương đặt cháo ở cuối giường, “Mỗi ngày Dương Bảo đều ăn cháo trắng không đủ dinh dưỡng, tiệm này nấu rất được, cơ mà phải xếp hàng thật lâu, anh mua nhiều lắm, em cũng ăn được đó, bổ máu lắm.”

“Tống Dương, anh không cần phí sức nữa, vô dụng thôi.”

Sắc mặt Quý Duyên Khanh đầy lạnh nhạt, “Tôi không còn yêu anh nữa.”

– Hết chương 28 –

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN