Bạn Trai Cũ Mang Thai Con Của Tôi, Làm Sao Bây Giờ? - Chương 36
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Bạn Trai Cũ Mang Thai Con Của Tôi, Làm Sao Bây Giờ?


Chương 36


Edit: Hà Quân | Beta: Thụy

“Trước tiên cứ sống chung thử xem.”

Quý Duyên Khanh nói xong thì bỗng thấy hai mắt Tống Dương chẳng khác gì sói đói, cứ dõi theo cậu chằm chặp nên không khỏi ho khụ khụ bổ sung: “Thuận theo tự nhiên.”

Tống Dương lưu luyến thu hồi ánh mắt, hắn biết ý Quý Duyên Khanh nói là không cần xác định quan hệ quá nhanh, đợi khi nào chuyển biến tốt mới tiến đến, “Anh hiểu ý của em.”

Hiểu và làm là hai việc khác nhau, ít nhất theo cái nhìn của Tống Dương, đối với tính cách lãnh đạm như Quý Duyên Khanh thì nhất định không thể để Quý Duyên Khanh dẫn dắt tiết tấu, chứ không chỉ có thể ăn không ngồi chờ.

Hai người cách biệt năm năm, mặc dù trước kia có cơ sở tình cảm, nhưng theo tính cách của Quý Duyên Khanh đã trải qua muôn vàn chuyện thì bây giờ mở miệng nói muốn ở chung thử xem đã là tiến bộ rất lớn rồi.

Tống Dương biết Quý Duyên Khanh lo lắng điều gì, tuy rằng có thể nói thẳng ra nhưng không có nghĩa là Quý Duyên Khanh sẽ buông khúc mắc trong lòng xuống.

Cậu sợ hắn thay lòng, sợ hắn vẫn xem cậu là quái vật.

Nghĩ đến đây mà Tống Dương đau lòng, hắn cực kỳ muốn cho tát cho mình hai cái.

Song trên mặt thì lại nở nụ cười: “Nói thế là từ giờ anh có thể công khai theo đuổi em rồi hử?” Tống Dương nhớ đến lời giới thiệu khi hai người gặp mặt lần đầu tiên nên giờ mở miệng nói lại một lần, chỉ là khi nói xong, hai người đều im lặng.

Nhớ lại như là những chuyện lúc trước, cũng đã lâu lắm rồi.

Hơn nữa cái tâm trạng lúc ấy cũng thay đổi, Tống Dương không còn là người mang tính cách thoải mái tự do kia, sự lạnh lùng toàn thân Quý Duyên Khanh cũng thu lại, bề ngoài hiện tại của cậu trông cũng coi như là ôn hòa, chỉ là trong xương càng kiên định càng lạnh lùng hơn.

Đều đã thay đổi. Quý Duyên Khanh nghĩ.

Tống Dương liếc mắt một cái như đã nhìn ra ý của Quý Duyên Khanh, hắn quay đầu nhìn về Dương Bảo đang chơi đùa vui vẻ với chú chó ngốc ở bên ngoài mà nói một cách sâu xa: “Sẽ trở nên càng tốt hơn nữa.”

Khóe mắt Quý Duyên Khanh cong cong, ý cười tràn ra đáy mắt, càng làm cho khuôn mặt cậu đẹp hơn.

Tống Dương cảm thấy bản thân có thể vì khuôn mặt tươi cười này của Quý Duyên Khanh mà ăn thêm được hai chén cơm.

Ba ngày sau Simon trở về nước Mỹ, bóng dáng thấp thoáng chút cô đơn.

1

Nhưng trong lòng Quý Duyên Khanh không có một ý niệm dao động nào, cậu biết rõ mình không yêu Simon, cứ như bây giờ cũng tốt, cậu ở lại trong nước, có lẽ thời gian lâu dần Simon sẽ tìm được người càng thích hợp hơn cậu.

Ngoài sân bay, một chiếc xe thương mại màu đen không nổi bật đậu đó, xuyên qua cửa kính nhìn Quý Duyên Khanh đang vẫy tay gọi xe, lúc này Tống Dương mới bảo tài xế lái xe, “Không cần đến gần quá, trở về luôn đi.”

Khi Quý Duyên Khanh về đến nhà thì đúng lúc nhà trẻ Dương Bảo tan.

“Ba ơi!” Dương Bảo lao đến ôm đùi Quý Duyên Khanh, Hoa Hoa đi theo phía sau, Lục Phong dẫn đầu, Quý Duyên Khanh nghĩ đến Hoa Đình, “Hôm nay Hoa Đình không đến sao?”

Sắc mặt Lục Phong có hơi không tốt, Quý Duyên Khanh biết có lẽ mình hỏi nhiều rồi, đang muốn mở miệng tính bỏ qua thì Lục Phong lên tiếng, “Gần đây sức khỏe em ấy không tốt lắm.”

Hoa Hoa vừa nghe thấy thì trên mặt cũng có nhiều lo lắng.

Quý Duyên Khanh rất ngại ngùng, Lục Phong không có tâm trạng trò chuyện khách sao chi nữa, anh nói câu đi trước đây rồi dẫn theo Hoa Hoa bước vội vàng về nhà.

Dương Bảo ôm đùi Quý Duyên Khanh, có phần rầu rĩ nói, “Chú Hoa bị bệnh, Hoa Hoa dạo này cũng không vui nữa.”

Quý Duyên Khanh xoa đầu con trai, “Bệnh của chú Hoa sẽ tốt lên thôi.” Cậu nghĩ rồi nói: “Ngày mai ba hỏi thử ba của Hoa Hoa, nếu có thể được thì dẫn con đi thăm chú Hoa.”

Lúc này Dương Bảo mới vui vẻ hơn chút xíu: “Hy vọng chú Hoa khỏi bệnh nhanh một tí.”

Hai cha con về đến nhà, Quý Duyên Khanh vừa đi vào phòng tắm thì chuông cửa vang lên, Dương Bảo hô ngoài cửa, “Ba ơi, có khách đến!”

Quý Duyên Khanh tắt vòi nước, “Con đến trước hỏi xem là ai?” Sau đó vội vàng lau sạch bọt nước rồi bọc khăn tắm, vừa ra đến thì chợt đối mặt với Tống Dương mới bước vào cửa.

Tống Dương: Phúc đến quá nhanh trở tay không kịp.

Quý Duyên Khanh vô cùng bình tĩnh, “Em đi thay quần áo.”

Dương Bảo hú òa lên đi theo Tống Dương, cả hai túm tụm lại không biết đang nói cái gì, một hồi nhóc cười tươi rói, tay Quý Duyên Khanh thay quần áo dừng lại, chợt nghe Tống Dương ở ngoài đang nói bậy bạ, “… Bây giờ con đang nghĩ đến gì chú đều biết hết đó, tin không? Chú nói lúc này con đang muốn ăn thịt và kem.”

“Oa!” Dương Bảo sùng bái nhìn về phía Tống Dương, “Chú còn giỏi hơn cả thiên lý nhãn nữa.”

“Chú còn có thể thỏa mãn nguyện vọng của con.” Tống Dương tiếp tục vứt mồi.

Dương Bảo nũng nịu dính sát rạt muốn lấy lòng hắn, Quý Duyên Khanh đỡ trán, cảm thấy đứa con nhà mình không giống kẻ ngốc như vậy, nhưng mỗi lần khi đối mặt với Tống Dương thì lại ngốc ngốc nghếch nghếch.

Hai người cố ý nói nhỏ, thì thầm to nhỏ, sau đó chỉ nghe thấy tiếng cười khanh khách của Dương Bảo.

Quý Duyên Khanh mặc quần áo ra ngoài, nháy mắt Dương Bảo che miệng lại, Tống Dương thấy vậy bẹo má Dương Bảo rồi nhìn về phía Quý Duyên Khanh nói: “Hôm nay đi ra ngoài ăn nhé?” Trong mắt mang theo một tia tội nghiệp giống Dương Bảo, nếu Quý Duyên Khanh từ chối hắn thì sau này sao mà hắn còn dụ Dương Bảo được nữa!

Thấy Quý Duyên Khanh gật đầu, Dương Bảo lập tức đi soạn ba lô nhỏ của nhóc, ra ngoài cần phải mang theo bình nước ấm, những thứ này đều là nhóc tự chuẩn bị.

“Hôm nay Cẩu Đản có ngoan không?”

Trước tiên Quý Duyên Khanh ngẩn ra, sau đó mới nhận ra Cẩu Đản là ai, thời điểm nói lời ấy cậu đang tức giận, cố ý chọc tức Tống Dương, không ngờ Tống Dương lại xem là thật.

Quên đi, Cẩu Đản thì Cẩu Đản, dù sao cũng chưa sinh ra, sau này lại nói.

“Gần đây vị giác cũng tốt hơn chút.” Quý Duyên Khanh rót cho Tống Dương ly nước đưa qua, Tống Dương nhận ly nước, tay kia muốn sờ bụng Quý Duyên Khanh, bởi vì hắn ngồi trên xe lăn nên Quý Duyên Khanh xoay người, vốn góc độ này vừa tầm, không ngờ Quý Duyên Khanh đứng lên quá nhanh, tay Tống Dương hạ xuống bị trượt, đụng đến ——

Lỗ tai Quý Duyên Khanh có hơi đỏ.

“Trượt tay, trượt tay.” Tống Dương làm gì có dây thần kinh xấu hổ, hơn nữa nhìn đến lỗ tai đỏ của Quý Duyên Khanh mà hắn không nhịn được trêu ghẹo: “Vốn muốn sờ Cẩu Đản, không ngờ sờ đến em trai nhỏ, tinh thần phấn chấn ghê.”

Quý Duyên Khanh:…

“Mấy cái này nghẹn lâu không tốt đâu, anh rất tình nguyện cống hiến sức lực.” Tống Dương được một tấc lại muốn tiến một thước.

Quý Duyên Khanh đứng lên, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống rơi vào nửa người dưới của Tống Dương, “Cái chân bị thương của anh được ư?”

“Không…” Lão tài xế Tống Dương nhìn thấy ánh mắt mang theo trêu đùa của Quý Duyên Khanh thì lập tức hiểu được chân Quý Duyên Khanh nói là cái chân nào, nhất thời hắn sững người, bởi vì trước kia Quý Duyên Khanh sẽ không thể nào nói những lời như vậy, trong giây lát hắn cảm thấy vô cùng mới mẻ.

Tống Dương còn muốn lại trêu sâu hơn một chút, nhưng Quý Duyên Khanh đã muốn đổi đề tài.

“Trợ lý Hứa không đi theo anh sao?”

Tống Dương bi thương tỏ vẻ không muốn nói chuyện về trợ lý Hứa, không sờ được Cẩu Đản, còn không cho dê x.ồm, hắn có hơi không vui.

Nhưng trên mặt là tỏ ra trầm ổn: “Từ chức rồi, không thể sống mãi bằng tiền tiết kiệm được nên cậu ta tính mở một công ty, nhưng mà chân anh không tiện.” Hắn nói đến đây thì dừng lại, vẫn chưa từ bỏ ý định muốn quay lại chủ đề dê x.ồm kia, Quý Duyên Khanh chờ hắn một chút thì biết hắn muốn nói cái gì, lập tức chuyển chủ đề tiếp: “Cũng không gấp lắm, hay là dưỡng thương cho tốt đã.”

Mắt Tống Dương sáng lên, đang muốn bắt đầu tán tỉnh thì Dương Bảo đeo ba lô bạch bạch bạch chạy đến.

“Ba ơi, con soạn đồ xong rồi!”

Tống Dương: Đứa nhỏ ngốc này rốt cuộc giống ai vậy hả? Đưa một xu bán luôn!!

Tài xế chờ dưới lầu, đến nhà hàng trời đã chạng vạng, gió trong không khí vẫn còn nóng, tiến đến trước cửa nhà hàng mới cảm thấy mát, Dương Bảo hô một tiếng, “Thật đã quá đi.”

Tống Dương thuận tay nhéo mặt con trai, xúc cảm không tốt bằng trước kia.

Dương Bảo ôm lấy mặt nhìn Tống Dương, “Đừng có bóp, thịt thịt hổng còn đâu.”

“Bồi bổ là có lại thôi.” Tống Dương ở bên cạnh nói.

Quản lý nhà hàng đi đến rất nhanh, vẻ mặt ngại ngùng, “Thật sự xin lỗi anh Tống, hôm nay không có phòng riêng rồi.”

Tống Dương thoáng ngạc nhiên, nhà hàng này vẫn cho hắn phòng riêng dự phòng, khi nào đến cũng đều có.

“Không thì anh xem ngoài sảnh lớn thế nào? Tôi sắp xếp cho anh một nơi yên tĩnh.” Quản lý cười lấy lòng, “Thật sự là sáng sớm hôm nay có người đặt phòng hết rồi, thật sự có lỗi quá.”

Nhà hàng này phẩm cách cao, trước đây được giữ phòng riêng trong suốt nhiều năm như Tống Dương ở toàn Bắc Kinh cũng chỉ có ba người. Trước kia vẫn còn, bây giờ một Tống Dương đã từ chức thì tức thì không còn nữa, giới quý tộc ở toàn thủ đô đều đang nói Tô Uyển Linh cầm hết quyền hành của Tống Dương, hiện tại Tống Thị đều là người của Tô gia, sau này Tống Thị có thể phải đổi thành Tô Thị.

Tống Dương từ khi từ chức đến nay lần đầu tiên cảm nhận được khoảng cách quyền thế.

Hắn cũng không tức giận, bởi vì Tống Thị ở trong tay ai bản thân hắn biết rất rõ, không cần để ý gì nữa, ngược lại sắc mặt Quý Duyên Khanh bên cạnh lại sa sầm, Tống Dương vẫn có hơi vui vẻ, cảm thấy Quý Duyên Khanh xót cho hắn bèn hỏi: “Còn muốn ăn ở đây không?”

“Ăn.”

Tống Dương: Cảm thấy bản thân tự mình đa tình rồi.

Quản lý cười khanh khách bảo nhân viên phục vụ dẫn đường.

Quý Duyên Khanh lật qua menu, gọi những món best seller của nhà hàng này, không gọi rượu vì cậu không thích uống, còn Tống Dương thì đang bị thương.

Một lát sau món khai vị lên, Tống Dương còn rất vui vẻ, Quý Duyên Khanh ăn một đũa đã không đụng vào nữa, sắc mặc vô cùng lạnh vẫy gọi nhân viên phục vụ đến.

Tống Dương vừa nhìn là biết xảy ra chuyện gì.

Khanh Khanh nhà hắn giúp hắn phá nhà hàng này!

Phải đổi ba lượt liên tiếp mới coi như vừa lòng, tới món chính beefsteak, Quý Duyên Khanh lại chỉ trích nhiều hơn, Dương Bảo ở bên cạnh đều dừng dao nĩa, ngốc ngơ ngơ nhìn ba mình.

Tống Dương ngồi kế bên cũng làm ra vẻ rất khó ăn, hắn bất mãn nhíu mi lại.

Mãi cho đến khi ép cho bằng được vị quản lý vừa rồi ra mặt, vừa thấy là Quý Duyên Khanh lên tiếng khiếu nại thì trái lại trong lòng anh ta nhẹ nhàng thở ra, dù sao quãng thời gian trước tất cả mọi người đều biết vụ lùm xùm kia, chẳng qua chỉ là tình nhân cũ của Tống Dương, chẳng có gì thế gì lớn.

Nghĩ là nghĩ như vậy những trên mặt quản lý vẫn cười rất thành khẩn, “Thưa anh, anh không hài lòng điểm nào ạ?”

Vẻ mặt Quý Duyên Khanh vô cùng lạnh, cậu nhìn về phía quản lý: “Đây là món nổi tiếng nhất của các anh?”

“Để tôi mời đầu bếp chính đi ra, cậu đây đừng nên tức giận.” Về vấn đề hương vị của món ăn là của bên bếp, quản lý không có có cách nào giải quyết, mặc dù biết người này có thể cố ý xoi mói.

Tống Dương theo dõi từ đầu đến cuối nhưng không hề lên tiếng, trong mắt hắn chỉ có mỗi Quý Duyên Khanh, không thể chứa được người khác.

Cảm thấy vẻ mặt nghiêm nghị cố ý xoi mói của Quý Duyên Khanh năm năm sau càng thêm đáng yêu sống động, trước kia Quý Duyên Khanh tuyệt đối sẽ không nổi giận với nhà hàng như vậy, nếu gặp phải món nào không vừa miệng thì cậu cũng chỉ ăn ít lại, sau đó nói lần sau đừng đến nữa.

Đầu bếp chính nhanh chân chạy đến, là một người đàn ông người Pháp, vốn trên mặt mang theo cơn giận, nhưng khi nhìn thấy Quý Duyên Khanh thì sự tức giận trên mặt bỗng hóa thành nụ cười lịch thiệp.

Tống Dương vứt khăn ăn, nét mặt rất lạnh nhìn chằm chằm đầu bếp chính.

Quản lý đứng bên cạnh mở miệng, “Anh này chính là đầu bếp ba sao Michelin mà chúng tôi mời về từ Pháp Child, nếu anh có bất mãn gì tôi có thể hỗ trợ phiên dịch.”

Quý Duyên Khanh không để ý quản lý mà trực tiếp mở miệng dùng tiếng Pháp trôi chảy hỏi đầu bếp chính.

“Mùi vị của nhà hàng Paul Bocuse, tôi nói đúng không?”

Paul Bocuse là một nhà hàng Michelin ba sao lâu đời ở Pháp, bởi vì công việc bên Pháp nên Quý Duyên Khanh có sống ở đó một thời gian.

Vẻ mặt đầu bếp chính khiếp sợ, tốc độ nói rất nhanh, anh ta vô cùng kích động hỏi Quý Duyên Khanh làm thế nào mà nếm ra được, anh ta đích thực là phụ bếp của nhà hàng kia, trải qua đủ loại tôi luyện và đào tạo chuyên sâu nên hương vị mới giống được với bếp chính.

“Anh cố gắng bắt chước hương vị của bếp chính Paul Bocuse, nhưng thật đáng tiếc, từ món khai vị đến món beefsteak nổi tiếng này có hương vị hoàn toàn không đúng, đồ ăn này đó theo ý kiến của tôi đã mất đi tiêu chuẩn ba sao, trở nên chẳng ra gì cả, nhà hàng như vậy còn để là ba sao để lôi kéo khách hàng, đây là khinh chúng tôi là kẻ ngốc tiền nhiều sao?” Ánh mắt Quý Duyên Khanh như chứa đầy băng nhìn quản lý, lời cuối cùng cậu dùng tiếng Trung nói.

Sự việc ở chỗ này có hơi lớn, hơn nữa Tống Dương và Quý Duyên Khanh đều là nhân vật chính xuất hiện trên trang tin tức, từ lúc ngồi xuống ở sảnh đã có ánh mắt người khác nhìn qua liên tục, hiện tại nghe Quý Duyên Khanh nói như vậy thì trong phút chốc có phần xấu hổ.

Cảm giác mình là một trong những kẻ ngốc nhiều tiền kia.

Nhà hàng này cũng không đạt đến tiêu chuẩn Michelin ba sao, bởi vì bếp chính được thuê từ nhà hàng Michelin ba sao nên ngụy trang thành ba sao, bây giờ bị Quý Duyên Khanh nói như vậy, mặt quản lý đều chuyển sang màu gan lợn song lại không thể nào phản bác.

“Anh cảm thấy phần cơm này giá trị bao nhiêu tiền?”

Quản lý hối hận đến xanh ruột, cứ liên tục dùng ánh mắt đáng thương cầu xin Quý Duyên Khanh đừng nói nữa, còn bề ngoài thì vẫn thấp giọng hòa giải, ý là không cần trả tiền phần ăn này.

Quý Duyên Khanh không muốn nhiều lời, lúc gần đi cậu nhìn về phía đầu bếp, nói cho đối phương hiểu bản thân anh ta có sáng tạo riêng, không cần phải bắt chước người khác, tay nghề của anh ta cũng rất lợi hại vâng vâng.

Nhưng do bản thân cậu kiếm chuyện mà ra, mùi vị đồ ăn nhà hàng này quả thật rất tốt, nhưng vẫn không bằng món gốc, có điều người bình thường không nếm ra được.

Ra khỏi cửa lớn nhà hàng, gió đã hơi hơi mát mẻ, Tống Dương ngồi trên xe lăn, trong mắt mang theo ý cười nhìn về phía Quý Duyên Khanh.

“Cảm thấy em rất trẻ con à?”

“Không, em rất đáng yêu.”

Tầm mắt hai người đối nhau, đột nhiên vui vẻ vỡ òa ra, giống như làm chuyện xấu xong lại đào tẩu thành công vậy.

2

Lúc này Dương Bảo bên cạnh ợ hơi một tiếng, nhìn thấy ba và chú cùng nhìn nhóc thìnhất thời thẹn thùng bụm mặt, “Con ăn nhiều quá ý.”

Trong khi Quý Duyên Khanh kiếm chuyện thì Dương Bảo ở ngay bên cạnh cứ nhét hết miếng này đến miếng khác vào miệng, ăn sạch sẽ phần beefsteak trẻ em.

Tống Dương cười ha ha: “Con trai ngoan, đã kiếm lợi về cho cha rồi!”

“Cha?” Dương Bảo nghiêng đầu, mặt hơi đần ra.

Tống Dương:… Bất cẩn quá, lỡ nói ra lời trong lòng mất rồi.

Không khí chợt chìm vào yên lặng một cách kỳ lạ.

– Hết chương 36 –

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN