Tô Kì đến sớm một bước, giờ phút này trong ghế lô còn có một người, ngồi thẳng lưng, mặc áo sơ mi trắng tóc hơi rủ xuống, nhìn nghiêng bộ dáng cực kì giống Quý Duyên Khanh, ngay cả nét lãnh thanh trên mặt cũng học đến thâm sâu, chỉ là nhìn chính diện thì vẫn còn có chút quái dị, nhưng mà độ giống đã tăng từ bảy phần lên tám phần hơn rồi, đây được xem là tiến bộ rất lớn.
“Tô tiên sinh, ngài thật sự có thể giúp tôi hoàn thành nguyện vọng?” Cái người cực kì giống Quý Duyên Khanh vừa mở miệng trong mắt đã lộ ra ham muố,n dụ,c vọng, có hơi phá hỏng cảm giác lãnh thanh hắn vừa giả bộ được.
Thấy thế, trong mắt Tô Kì ẩn giấu một tia chán ghét, trên mặt nói: “Đương nhiên, Tiểu Quý tiên sinh, cậu chỉ cần nghe lời tôi là được, còn nữa tốt nhất đừng có mở miệng.” Hé miệng ra liền phá hủy thành quả ông ta nhờ người dạy dỗ trong một tháng.
Tiểu Quý tiên sinh đương nhiên chính là Quý Duyên Trạch, gã dĩ nhiên nghe hiểu lời nói ghét bỏ của Tô Kì, mặc kệ gã ngụy trang thế nào, không phải Quý Duyên Khanh thì chính là không phải Quý Duyên Khanh, vì sao trên đời này cái gì cũng phải vây quanh Quý Duyên Khanh, cái gì cũng thế, rõ ràng gã mới là đứa con Quý gia thật sự, Quý Duyên Khanh có tốt như thế nào thì đến cùng cũng chỉ là dã chủng không ai cần.
Từ nhỏ đến lớn, ở trường học, bảo mẫu trong nhà, người qua đường, chỉ cần bọn họ vừa ra khỏi cửa thì ánh mắt của tất cả mọi người đều đặt trên người Quý Duyên Khanh, cho dù năm đó Quý Duyên Khanh làm Tống Dương tổn thương nghiêm trọng như vậy, nhưng vì sao hiện tại hai người vẫn làm lành?
Càng nghĩ, trong mắt Quý Duyên Trạch càng sinh ra phẫn nộ và ghen tị, giống như cỏ độc, sắp tràn ra đáy mắt.
Tô Kì đặt tách café trên bàn, phát ra tiếng đinh thanh thúy, giáo dưỡng của Tô Kì sẽ không để âm thanh phát ra, nhưng tiếng vang này lại kéo Quý Duyên Trạch đang lâm vào cảm xúc ghen tị ra, có chút bối rối nhìn về phía Tô Kì, e sợ Tô Kì không cùng gã hợp tác nữa, vội vàng nói: “Ngài yên tâm, tôi sẽ nghe lời ngài, sẽ không nói chuyện.”
“Vào trong.”
Thanh âm Tô Kì vẫn ôn hòa như trước, nhưng Quý Duyên Trạch cảm thấy có hơi lạnh, vội vàng mở cửa ngầm trong ghế lô đi vào.
Nửa giờ sau nhân viên tiến vào gõ cửa ghế lô, “Tô tiên sinh, Tống tiên sinh ngài hẹn đến rồi.”
Tô Kì liền đứng lên mở cửa, nhìn thấy Tống Dương thong dong đến muộn được vệ sĩ đẩy vào hành lang.
Gọi café, trong ghế lô chỉ có hai người, Tô Kì còn muốn khách sáo hai câu, Tống Dương đã nói thẳng: “Cậu có gì muốn nói thì nói thẳng là được rồi.”
“Con gọi cậu một tiếng cậu, hôm nay cậu cũng không khách sáo với con nữa.” Tô Kì bưng tách café uống một ngụm, lúc này mới nói tiếp: “Có thể con cũng biết sắp đến cậu muốn cạnh tranh một chức vị, nếu lên được, với Tống gia với Tô gia đều là chuyện cực kì tốt, con là thương nhân, từ xưa chính trị và thương gia không thể tách rời, hợp tác với người trong nhà so với người ngoài sẽ tốt hơn.”
Tống Dương ung dung thản nhiên, Tô Kì nói lời này không biết có phải đã nghe được tiếng gió gì đó của hắn và Vinh gia, nhưng nghĩ lại liền phủ nhận, thời gian trước Vinh gia vừa mới làm Tống Thị tổn thất một phen, hắn và Vinh gia cũng chỉ liên hệ mới hai lần.
Người cậu này của hắn từ trước đến giờ đều làm việc đặc biệt cẩn thận, mặc dù đoạn thời gian mẹ hắn nắm Tống Thị trong tay, Tô Kì sắp xếp không ít người vào, vơ vét một chút lại một chút, nhưng trên mặt tuyệt đối không có quan hệ gì đến Tô Kì, mọi việc đều có thể tìm người chịu tội thay.
Lòng nghi ngờ nặng, còn đặc biệt cẩn thận là đặc điểm lớn nhất của Tô Kì.
“Cậu biết con không đồng lòng mẹ con, bởi vì quan hệ trước kia, nhưng khi đó con còn chưa trưởng thành, mẹ con là phụ nữ, công ty lớn như vậy ông ngoại con nếu không che chở nhiều một chút thì hôm nay có thể Tống Thị ngay cả tên cũng tra không ra, chúng ta đều là vì con, con là do mẹ con sinh ra, làm sao có thể không thương yêu con chứ?” Tô Kì nở nụ cười, “Về phần quan hệ của con và Quý Duyên Khanh, mẹ con là người theo chủ nghĩa truyền thống, tâm tình không tốt làm nhiều việc thì cũng là hành động bình thường của một người mẹ, nói đến cùng, chúng ta mới là người một nhà.”
Một đoạn thoại này đem bút tích của việc Tô Kì vơ vét tiền ở Tống Thị nói thành bảo hộ Tống Thị, còn đem ông ngoại Tống Dương ra làm lá chắn.
Đáy mắt Tống Dương đều là ý cười lạnh lẽo, trên mặt thản nhiên: “Cậu nói nhiều như vậy rốt cuộc là có ý gì?”
Quán café này là sản nghiệp của Tô Kì, rất ít người ngoài tra ra được, thêm vài vòng quan hệ, bình thường Tô Kì có việc trọng đại gì cần phải thương thảo thì đều đến cửa tiệm này, nhưng mà ông cũng không thường xuyên đến nơi này, lo ngại bị người khác bắt được nhược điểm. Gian phòng này có trang bị phòng nghe lén, nhưng đối diện với Tống Dương, hơn nữa khi biết Quý Duyên Khanh là một cao thủ hacker, Tô Kì vẫn phòng bị theo bản năng.
“Không có ý gì, chỉ muốn trò chuyện với con, hai cậu cháu chúng ta, cháu quản lý tốt Tống Thị, cậu một lòng làm việc vì quốc gia.” Tô Kì thấy ông đã nói đến mức này mà Tống Dương vẫn không tiếp lời, dừng một chút, gợi ra vài phần, “Có điều đằng sau cậu không đủ lực, cần con hỗ trợ một ít.”
Tống Dương tựa lưng ra sau, tầm mắt dừng lại ở tách café đặt trên bàn, một ngụm hắn cũng không uống, đối phương thì ngược lại, từ lúc vào cửa đến bây giờ tầm mắt vẫn luôn tránh nhìn tách café ở trước mặt hắn, hơn nữa trong vài phút nói chuyện ngắn ngủi đã bưng lên uống vài lần rồi.
Mặc dù không hiểu nhiều về người như Tô Kì nhưng trong lòng Tống Dương vẫn cảm thấy quái dị, vậy nên chưa cầm lên uống lần nào.
“Người có tài thật sự sẽ luôn đứng đầu, cậu còn cần con hỗ trợ gì chứ?” Tống Dương cười cười, lời nói giống như mang dao, thẳng thắn nói: “Tiền của Tống gia đã giúp cậu nhiều lần rồi, về sau sẽ không giúp nữa, còn có từ xưa cũng có một câu như vầy, quan thương cấu kết, con không hy vọng dùng sản nghiệp ba con lưu lại để nuôi đám chuột tham nhũng, đương nhiên con hiển nhiên không phải nói cậu.” Nếu không thêm câu cuối cùng, sắc mặt Tô Kì cũng sẽ không biến đổi.
“Tống Dương, con không niệm tình thân.” Thanh âm nói chuyện của Tô Kì lạnh đi, không giả vờ tình cậu cháu gì đó, “Làm người thì lưu một đường lui vẫn tốt hơn, Quý Duyên Khanh nếu biết con lừa cậu ta, cái gì mà tổng tài Tống Thị thâm tình hai bàn tay trắng vì yêu? Hay nên gọi chuẩn xác hơn là chủ tịch Tống Thị?”
Trong mắt Tống Dương ẩn giấu hung ác, lạnh lùng nói: “Ai cũng có nhược điểm, đã lâu chưa gặp em họ, hẹn hôm nào đó cùng nhau ra ngoài chơi một chút.”
Ai dám động Quý Duyên Khanh, vậy thì đừng trách tâm hắn ngoan độc.
Tô Kì không ngờ Tống Dương có thể vì một người nam nhân mà nói ra những lời như vậy, hơn nữa nhìn qua không giống như nói ra để hù dọa người khác, trong lòng ông căng thẳng, nhưng nghĩ đến con trai đang du học ở nước ngoài nên sẽ không có chuyện gì, trên mặt lại làm bộ dáng bị dọa sợ, mày gấp gáp, có hơi tức giận, chậm rãi biến thành bất lực, thở dài, “Vốn nghĩ hai nhà sẽ càng ngày càng tốt, con không muốn cậu cũng không cưỡng cầu con.”
Ông đứng dậy, “Cậu đưa con ra ngoài, những lời nói hôm nay cũng không cần đặt ở trong lòng.”
Tống Dương vừa mở miệng bảo không cần, vệ sĩ đang ở ngay cửa, chỉ thấy tay Tô Kì phất qua trước mặt hắn, một làn bụi màu trắng bay vào trong mũi, sặc đến hắn ho khụ khụ hai tiếng, ý thức được có vấn đề, mở miệng hô: “Lí…”
Bịch leng keng, tách café rơi xuống đất phát ra âm vang, Tô Kì cao giọng át đi tiếng nói của Tống Dương, “Sao lại không cẩn thận như vậy, tách bị đổ rồi.”
Chuyện vừa rồi chỉ xảy ra trong nháy mắt, hai mắt Tống Dương choáng váng không thể mở miệng nói chuyện được nữa.
Tô Kì đi đến mở cửa ra, nói với nhân viên: “Café đổ rồi, cậu vào trong dọn dẹp đi.”
Ông ta cố ý mở rộng cửa, vệ sĩ ở cửa vốn nghe thấy động tĩnh bên trong còn có chút nghi ngờ, hiện tại nhìn vào bên trong một cái, xác nhận chút, ông chủ còn ở đó, trên mặt đất quả thật có vết café, nhân viên đã đi vào dọn dẹp, liên tục giải thích với ông chủ, đầu ông chủ hơi hơi cử động…
Nhân viên dọn dẹp xong thì đi ra, nhân tiện đóng lại cửa ghế lô, chặn đi tầm mắt vệ sĩ.
Tống Dương trên xe lăn cả người như nhũn ra không có lực, hắn cố gắng phát ra thanh âm cũng chỉ phát ra âm rất nhỏ, cách lớp cửa thật dày, vệ sĩ bên ngoài căn bản sẽ không thể nghe được.
Tầm mắt mơ hồ thấy được thấp thoáng Quý Duyên Khanh từ cửa đi ra, Khanh Khanh nhà hắn sao lại ở chỗ này?
Không đúng, không phải Khanh Khanh, Khanh Khanh còn chờ hắn về nhà ăn cơm.
Nhưng một chút cũng không thể phát ra âm thanh.
Tô Kì còn đang nói chuyện, “Cậu biết, con vẫn nhớ tình cảm người một nhà của chúng ta, con ngẫm lại cho thật kĩ, rồi cho cậu đáp án.”
Quý Duyên Trạch từng bước tới gần, bởi vì lập tức có thể thực hiện được mộng tưởng lâu nay nên gã có vẻ đặc biệt kích động, trên mặt đều có chút ửng đỏ, tham lam nhìn chằm chằm Tống Dương trên xe lăn, cũng không dám nói chuyện, ngẩng đầu nhìn Tô Kì, Tô Kì phất tay ý bảo đi vào phòng trong đi.
Gã liền đẩy xe lăn từng bước vào phòng, đem người kéo đến giường lớn, căn phòng kín mít, nhưng ánh đèn trắng chiếu đến đôi mắt khép hờ của Tống Dương, hắn cảm thấy có người chạm vào hắn, cảm thấy một trận ghê tởm, mở mắt ra liền thấy Khanh Khanh nhà hắn——
“Em vô cùng thích ngài.” Quý Duyên Trạch đè thấp thanh âm nhỏ giọng nói, trong lời nói lộ ra kích động và hưng phấn không áp chế được, “Cuối cùng em cũng có thể ở một chỗ với ngài.”
Tống Dương thanh tỉnh trong nháy mắt, hắn muốn nói cút nhưng nửa âm cũng nói không ra tiếng, hai tay vô lực không thể đẩy Quý Duyên Trạch ra.
Quý Duyên Trạch run rẩy đưa tay mở từng cái cúc áo sơ mi của Tống Dương, si mê đem mặt dán qua, “Ngài yên tâm, em sẽ hầu hạ ngài thật tốt, em học rất nhiều…”
Từng món quần áo rơi xuống, trong mắt Tống Dương chỉ có màu đỏ tươi và sát ý, nếu hiện tại hắn có thể động, nhất định sẽ giết Tô Kì và Quý Duyên Trạch.
Quý Duyên Trạch khỏa thân nửa người, từ từ cúi xuống, môi trượt qua một chút, ngậm lấy cái kia của Tống Dương, cũng không biết có phải do dùng dược hay do cái khác mà thứ kia của Tống Dương vẫn mềm nhũn, Quý Duyên Trạch có chút nóng vội, dùng cả tay và miệng cuối cùng cũng chậm rãi cứng lên…
Vệ sĩ ở cửa nửa ngày cũng không nghe thấy động tĩnh bên trong.
Anh xuất thân là bộ đội đặc chủng, xuất ngũ do chấn thương, thính lực mạnh hơn so với người bình thường, ông chủ vừa mới nói chuyện với Tô Kì, tuy cách một cánh cửa phòng không nghe rõ nói cái gì, nhưng mơ hồ có thể nghe được âm thanh của ông chủ, nhưng hiện tại trong phòng im lặng, ngay cả Tô Kì nói chuyện vừa rồi cũng có chút ý tứ cố ý, vốn cái gì anh cũng không nghe rõ, nhưng lúc sau khi làm đổ café, đóng cửa lần nữa, lời nói của Tô Kì anh có thể nghe rõ.
Cố ý.
Trong đầu vệ sĩ hiện lên từ này, quét mắt qua nhân viên vừa mới tiến vào dọn dẹp, đầu đối phương cúi thấp xuống, ánh mắt né tránh căn bản không dám đối diện với anh.
Có vấn đề.
Sau khi xác nhận, vệ sĩ ở cửa hô ông chủ, cơ hồ ngay giây sau đã phá cửa mà vào, trong phòng chỉ có một người Tô Kì, nhìn thấy vệ sĩ tiến vào đầu tiên là sửng sốt, rất nhanh đã phản ứng lại, nghiêm mặt lạnh lẽo, “Ra ngoài!”
“Ông chủ của bọn tôi…”
“Ông chủ cái gì, tôi không gặp qua.” Quán café này trừ phòng tối thì tất cả nơi khác đều không có máy quay.
Nhưng vệ sĩ cũng không lãnh tiền lương từ Tô Kì, anh từng gặp qua tình huống trọng đại, đối với điểm mặt lạnh của Tô Kì thật sự không để trong mắt, tầm mắt hơi hơi nhìn quanh một vòng, rất nhanh phát hiện dấu vết cửa ngầm, nhanh chóng đi lên, Tô Kì muốn chắn, vệ sĩ đã một cước đá văng cửa ra.
Chỉ là cảnh tượng bên trong làm anh sửng sốt, nhưng mà chức nghiệp rèn luyện mỗi ngày nói cho anh biết bên trong có vấn đề, ông chủ nếu thật sự muốn làm t.nh với người khác thì sao vẻ mặt lại đến mức chịu nhiều thống khổ như vậy?
Quý Duyên Trạch cũng ngây ngẩn cả người, rất nhanh phản ứng lại lôi kéo áo sơ mi bên cạnh che đậy phần thân dưới.
Hôm nay cuối cùng có thể ở cùng một chỗ với chấp niệm lâu nay là Tống Dương, đối với Quý Duyên Trạch mà nói là chuyện một chiếc bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống, gã run rẩy đưa tay làm, kích động nửa ngày mới cởi hết quần áo của Tống Dương ra, lại ngậm sờ nửa ngày, rốt cuộc làm cho Tống Dương cứng lên, đang chuẩn bị ngồi lên trên.
Quần đều đã cởi, mặt sau cũng đã bôi trơn, không ngờ đến vệ sĩ lại tiến vào.
Vẻ mặt Quý Duyên Trạch ngơ ngác, đợi vệ sĩ sấm rền gió cuốn dùng ga trải giường bọc Tống Dương lại, đẩy người ra cửa, chờ đến khi Quý Duyên Trạch phản ứng lại, Tống Dương đã lên xe, sắc mặt Tô Kì ngoài cửa cũng rất không tốt, ý định của ông là muốn quay cảnh giường chiếu của Tống Dương và Quý Duyên Trạch để uy hiếp Tống Dương.
Tống Dương yêu Quý Duyên Khanh bao nhiêu Tô Kì biết, năm đó ầm ĩ đòi sống đòi chết, năm năm sau lại vì người mà không muốn sống, còn đuổi Tô Uyển Linh ra khỏi Tống Thị.
Người không thể có nhược điểm, Tô Kì ở quan trường lăn lộn nhiều năm như vậy, tầm nhìn của ông phóng rất xa, tỷ như con của ông, ông biết rõ người một khi có nhược điểm, nếu bị kẻ thù nắm được vậy thì sẽ không còn gì nữa, thất bại thảm hại.
Nếu để Quý Duyên Khanh biết, Tống Dương thích chỉ là khuôn mặt kia của cậu, tùy tiện một người tương tự cũng có thể lên giường, nhưng không ngờ đến vệ sĩ lại đánh gãy mất.
Hiện tại dĩ nhiên không có khả năng dùng nhược điểm này uy hiếp Tống Dương giao ra một nửa 40% cổ phần, nghĩ đến đây, sắc mặt Tô Kì gần như đông thành băng, ông lạnh lùng quét mắt nhìn Quý Duyên Trạch quần áo không chỉnh tề, mang theo chán ghét không hề che giấu, “Phế vật, cơ hội cũng không nắm chắc được.”
Chấp niệm Quý Duyên Trạch đối với Tống Dương là cấp bậc b.iến thái, lần đầu tiên lên giường với Tống Dương, hơn nữa còn là lúc ý thức Tống Dương xem như tỉnh táo, càng không muốn tùy tùy tiện tiện ngồi lên trên, nhất định phải để lại một hồi ức “tốt đẹp” giữa hai người, cho nên mới chậm rãi từ từ.
Tô Kì không nhìn Quý Duyên Trạch nữa, việc đã đến nước này, về sau không có khả năng dùng lại chiêu thức đồng dạng, ý định của ông không phải là bức Tống Dương đến đường cùng, chỉ cần Tống Dương giao ra 40% cổ phần công ty, ông sẽ đem tiêu hủy tất cả video, đây là giới hạn ông đã cân nhắc qua, nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận của Tống Dương, chờ ông lên chức, Tống Thị có thể lớn mạnh hơn, trở thành tập đoàn đứng đầu Trung Quốc.
Nhưng ông cũng biết rõ, hiện tại sắp thành lại bại, chọc giận đối phương, về sau đừng nghĩ đến chuyện hợp tác.
Hơn nữa…
Nghĩ đến bộ dáng Tống Dương vừa nãy nhắc đến con trai ông.
Tô Kì nhìn video trên điện thoại, cười lạnh một cái, nếu hợp tác không được, vậy thì ai cũng đừng mong sống tốt.
Nhấn gửi đi.
Quý Duyên Khanh đang nói chuyện phiếm với Hoa Đình, không chú ý đến điện thoại, đợi cậu trên đường đón Dương Bảo về nhà, nhìn thấy bưu kiện gửi đến, vừa nhấn mở đã thấy nội dung, trên mặt không có chút máu, nhưng tốt xấu vẫn còn trấn định, gọi điện thoại cho Tống Dương.