Đình Văn Ngạn tháo bao tay chạy xe, chìa ra trước mặt Lạc Văn Xuyên, khẽ cười
– Lại gặp nhau rồi.
Em cảm thấy chúng ta rất có duyên số đấy.
Lạc Văn Xuyên chiếu ánh nhìn lên người trước mặt, quét một đường tù trên xuống dưới.
Vì không mặc đồ học sinh nên vóc dáng của Đình Văn Ngạn đột nhiên lại chững chạc hơn hẳn, vai rộng eo thon, hai chân dài thẳng tắp, còn có rất cao, dường như hơn cậu đến nửa cái đầu.
– Cậu theo dõi tôi?
Đình Văn ngạn rút lại cánh tay đang ở giữa không trung, đút hai tay vào túi quần.
– Chà… chúng ta tìm một chỗ nói chuyện riêng chút đi.
Đình Văn Ngạn định tiến tới thì một cái bóng đột nhiên vụt qua trước mặt y, vững vàng che chắn cho Lạc Văn Xuyên.
Ánh mắt của Đình Văn ngạn xoay chuyển, nụ cười chợt tắt.
– Tránh ra.
Cẩm Lễ ánh mắt kiên định, đối mặt với luồng Sát khí nguy hiểm của y vẫn không lay chuyển.
Đối với việc thi hành mệnh lệnh, Lạc Văn Xuyên là người duy nhất có thể ra chỉ thị, ngoài Lạc Văn Xuyên, cậu không sợ bất cứ kẻ nào.
Đình Văn ngạn nhìn kẻ cố chấp trước mặt mình, y đột nhiên bật cười, buông lời cay nghiệt.
– Gì đấy, tôi đang muốn giao dịch với sếp tổng của anh, anh là ai? Chú chó trung thành vâng lời chủ à? Tôi đã đụng gì đến sếp của anh đâu nhỉ.
Lạc Văn Xuyên tiến lên một bước nắm lấy vai của Cẩm lễ đẩy về sau, giao tiếp bằng ánh mắt.
– Em lên xe trước, anh nói chuyện riêng một chút.
Cẩm Lễ ngập ngừng nhìn cậu, xong không có cách nào khác ngoài việc lên xe ngồi đợi.
Cậu không làm kinh doanh, cũng không có hiểu biết về lĩnh vực này, đứng đây chỉ gây thêm bất lợi cho Lạc Văn Xuyên.
– Nói đi, cậu ở đây làm gì?
Lạc Văn Xuyên khoanh hai tay trước ngực, không vòng vo mà vào thẳng vấn đề.
Đình Văn Ngạn từ trong túi áo khoác một cái card visit màu xanh đậm, nhét nó vào tay của Lạc Văn Xuyên.
Y nghiêng đầu nhìn cậu.
– Lạc Văn Xuyên, hãy hợp tác với tôi.
Lạc Văn Xuyên cầm card visit trong bàn tay, ngắm nghía chữ “ Đình “ được mạ vàng khắc trên tấm card một cách tỉ mỉ, cẩn thận.
Cậu bật cười chìa tấm card trở lại cho Đình Văn ngạn, khẽ cười
– Tôi là thương nhân, nếu chưa nói đến rủi ro, tôi sẽ không làm giao dịch với trẻ vị thành niên.
Trừ khi….
Lạc Văn Xuyên ngừng lại một chút, nhìn vào ánh mắt tối tăm không có một chút ánh sáng của kẻ trước mặt.
– Trừ khi cậu có một điều kiện giao dịch hấp dẫn đến mức tôi không thể từ chối.
Vậy thì…..
Đình Văn ngạn, cậu có gì mà tôi không có hay không?
Đình Văn Ngạn cười nhạt, y dĩ nhiên có dự liệu riêng của mình, y không ngu ngốc đến đây bằng tay không, dĩ nhiên đã chuẩn bị câu trả lời hợp với ý của Lạc Văn Xuyên
– Hiện giờ ở Đình Gia tôi đang là kẻ nắm cổ phần nhiều nhất.
Vì Đình Lâm là người có tiền án nên tôi là người thụ hưởng hợp pháp mọi tài sản của Lão già nhà tôi.
Số tiền đó….
Tôi sẽ đầu tư cho các dự án của anh.
Lạc Văn Xuyên bất ngờ nhìn cậu nhóc trước mặt, như không tin mà trợn tròn mắt.
– Tất cả sao?
Đình Văn ngạn cười nhạt, kiên định gật đầu:” Đúng vậy, tất cả, tôi sẽ góp vốn cho anh”.
Lạc Văn Xuyên trợn tròn mắt, chống trán khó hiểu
– Này, cậu điên à.
Thế thì có khác gì cậu bán cả Đình gia cho tôi đâu?
Đình Văn Ngạn lắc lắc ngón trỏ, đặt bàn tay lên vai của Lạc Văn Xuyên khiến cậu hơi rùng mình lùi lại một bước.
Khí thế của người trước mặt quá cường đại, hướng đi của Đình Văn Ngạn vốn dĩ là điều cậu không thể liệu được, ở độ tuổi còn trẻ như thế này, lại xem các giao dịch bạc tỉ là món đồ chơi, chắc chỉ có Đình Văn Ngạn là gan dạ đến mức đó.
– Này, tôi đã bảo là giao dịch cơ mà.
Nghĩa là hợp tác cùng có lợi, tôi đã ra một cái giá quá hời cho anh, anh cũng phải trả lại cho tôi điều kiện tương xứng.
Lạc Văn Xuyên hít sâu một hơi, hất bàn tay của Đình Văn ngạn đặt trên vai mình
– Điều kiện là gì.
Đình Văn ngạn ở trước mặt cậu giơ lên hai ngón tay, chậm rãi nói.
– Chỉ có hai điều đơn giản.
Tôi muốn có một văn phòng riêng ở Lạc Thị.
Và điều kiện thứ hai, tôi cần một người đi theo để làm thư kí.
Lạc Văn Xuyên nghiêm túc suy nghĩ cỡ 2 phút, cậu khẽ giương mắt nhìn gương mặt ác quỷ của Đình Văn Ngạn.
Đường nét trên gương mặt cậu ta rất thanh tú mỹ lệ, thậm chí so với nữ giới còn có vài tiêu chuẩn đẹp hơn.
Nhưng chỉ riêng khoé môi lúc nào cũng treo một nụ cười nhàn nhạt, thâm sâu kia đã làm người ta hoảng sợ.
– Thành giao.
Cậu cứ việc chọn một tầng ở “Thịnh Thế”, tôi sẽ chuẩn bị văn phòng cho cậu.
Còn về việc thư kí, cậu đã có người ưng ý hay chưa? Nếu như chưa có….
Lạc Văn Xuyên chưa nói xong, Đình Văn ngạn đã đưa tay lên, xuyên qua vai của cậu mà chỉ về phía trước, ngón tay chiếu thẳng về phía chiếc xe Caddilac đậu ở đằng sau Lạc Văn Xuyên.
Đình Văn Ngạn chếch mày, nghiêng đầu nhìn người đang ngồi ở ghế lái
– Tôi.
Muốn.
Cậu ta….
Lạc Văn Xuyên lạnh lùng liếc ngang gương mặt tuấn mỹ của Đình Văn Ngạn
– Đó chỉ là một người tài xế, cậu ta không có hiểu biết về kinh doanh.
Cậu cần để làm gì.
Đình Văn ngạn nhún vai, thú vị nhìn Cẩm Lễ ở đằng sau tay lái
– Không biết thì học.
Tôi sẽ chiếu cố cậu ấy.
Lạc Văn Xuyên không biết mục đích của Đình Văn Ngạn là gì, nhưng dù sao cậu cũng không mất cái gì, chỉ là hơi tiếc một chút.
Cẩm lễ là một người chu đáo, chăm chỉ, học hỏi rất nhanh, giữ lại một người như thế quả thật là một cái tốt.
– Thôi được, tôi sẽ điều cậu ấy qua cho.
Bây giờ thì giải tán.
Lạc Văn Xuyên nói xong thì quay người, dứt khoác bước lên xe.
Cẩm Lễ cho xe nổ máy rời khỏi nhà hàng, để lại đằng sau một Đình Văn Ngạn âm trầm.
Y nhìn lên bầu trời một chút, sau đó móc điện thoại ra gọi cho ai đó.
Chuông vừa đổ mấy hồi đã có người bắt máy.
Bên kia là giọng nói một người đàn ông đứng tuổi, lễ phép chào y một tiếng.
– Thiếu gia, cậu có gì phân phó
Đình Văn Ngạn khẽ cười, vuốt tay lái moto
– Sàn chứng khoán của tôi hiện đang có bao nhiêu?
Người bên kia làm một loạt thao tác kiểm tra, xong lại lễ phép trả lời
– Thiếu gia, tăng 10% so với tháng trước, hiện tại có chính xác 2,4 triệu nhân dân tệ ( cỡ 7 tỉ tiền việt),tôi đã chuyển hết sang đô la Mỹ theo lời của cậu.
Nụ cười trên môi y càng sâu hơn.
– Số tiền đó, chú đem đi đầu tư hết cho các dự ác của Lạc Thị đi.
Người bên kia đầu dây hơi bất ngờ hỏi lại
– Thiếu gia, cậu sẽ giúp đỡ người của Lạc Thị sao?
Đình Văn Ngạn khẽ lắc đầu, hơi thở lạnh buốt.
– Không.
Tôi không những muốn giúp, mà còn muốn trở thành cổ đông của Lạc thị.
Nếu anh ta sử dụng tốt số tiền đó, tôi sẽ hưởng lợi, còn nếu không…
Đình Văn Ngạn dừng lại một chút, ánh mắt toát lên tia độc đoán chết người.
– Nếu không… Tôi sẽ rút vốn, trực tiếp đánh sập Lạc Thị là được.
——————————————————————————————
8 giờ tối cùng ngày, Trại giam thành phố Bắc Kinh, Trung Hoa- – –
– Đình Thái, có người đến thăm tù, thời gian tối đa của ông là 15 phút.
Viên sĩ quan nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, đưa Đình Thái vào bên trong buồng cách ly.
Vị sĩ quan nhìn lão ta một chút, chiếu ánh mắt lên vết thương trên mặt của ông ta, khẽ cười nhàn nhạt
– Đình Thái, ông rất có phúc đấy, đã như thế này rồi mà con cái còn đến thăm, quả thật là một đứa trẻ có Hiếu.
Chậc… sao một kẻ như ông lại có thể đẻ ra đứa con như vậy nhỉ, đúng là may mắn mà.
Đình Thái từ lúc bị đưa về trung hoa đã bị bỏ đói mấy ngày, sắc mặt lão hốc hác, thân hình nặng nề Lê bước đi theo viên sĩ quan.
Ông ta như đã bị dồn vào bước đường cùng, nhìn viên cảnh sát với ánh mắt bất ngờ.
– Con… con của tôi sao?
Lão ta rơi mấy giọt nước mắt, cảm động bước theo viên sĩ quan.
Mặc dù con trai út của ông ta, Đình Lâm cũng chịu chung số phận phạt tù nhưng ông ta vẫn còn những người con gái.
Đúng vậy, những người con của ông ta đều là vợ của sĩ quan cấp cao, chắc chắn có thể cứu ông ta ra ngoài… bằng mọi giá
Nhưng đó là ông ta nghĩ… cho tới khi nhìn thấy Đình Văn Ngạn ở sau lớp kính chống đạn dày 7 cm kia, lão ta như hoá đá, nhìn gương mặt của đứa con mà mình đã cay nghiến, đe doạ giết bấy lâu nay.
– Mày… sao mày lại
Đình Thái quay sang viên sĩ quan, níu lấy cổ tay áo của người kia.
– Ông nói dối.
Con của tôi đâu, đây không phải là con của tôi, không phải…..
Làm ơn… cho tôi gặp con của tôi
Vị sĩ quan tưởng Đình Thái bị mê sảng, ông ta liếc nhìn Đình Văn Ngạn sau tấm kính, sau lại ép Đình Thái ngồi xuống ghế rồi bước ra ngoài, tiện thể khoá cửa lại luôn.
Khi tiếng chốt cửa vang lên, gương mặt béo của Đình Thái cắt không còn một giọt máu, ông ta như hoá điên đập rầm rầm vào cánh cửa sắt bị khoá, gào lên
– Nó không phải con trai của tôi… Các người điên à… không phải….
Không phải đâu.
Đình Văn Ngạn chiếu ánh mắt lạnh băng không cảm xúc nhìn lão già trước mặt đang nhảy nhót như chú hề, y hơi gõ gõ vào tấm kính, giọng nói mang theo hơi thở của cái chết, y kề gần micro
– Ba… là con đây… con là con trai của ba.
Đình Thái cứng đờ người quay lại, nhìn Đình Văn Ngạn đang cách một lớp kính, ông ta đưa tay sờ lên tấm kính, khắc hoạ gương mặt của Đình Văn Ngạn sau đó run run cầm lên cái micro dẫn truyền giọng nói, thì thầm vào đó mấy chữ
– Mày… là một con ác quỷ.
Đình Văn Ngạn khẽ bật cười, xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón tay giữa.
– Ba… nể tình ba đã chăm sóc con bao nhiêu lâu nay, hôm nay con đến là để báo hiếu.
Y nói xong dừng lại một chút, trợn mắt nhìn người mà y đã muốn tự tay mình cầm dao xoẹt lên cổ ông ta mấy đường.
Những gì mà ông ta đã làm còn không bằng cầm thú, nếu như Đình Văn Ngạn không cẩn thận, có khi đã sớm bị ông ta trừ khử từ đời thuở nào rồi.
Tự tay ông ta đã đưa mẹ của y lên bàn mổ để ngộ sát, chỉ vì đồng tiền, lão già này đã bất chấp mọi thủ đoạn.
Giá như, giá như y được sinh ra trong một gia đình bình thường, y không cần lão già kia làm cha, y chỉ cần có mẹ, sống hạnh phúc viên mãn đến cuối đời, thì sẽ không xuất hiện một con ác quỷ như ngày hôm nay.
Đình Văn Ngạn kề trán vào kính, nghiêng đầu nhìn lão
– Ba ơi….ba à ….ba nói con không phải con trai của ba… vậy thì… ai mới là con của ba? Những người chị cùng cha khác mẹ của con ư….
Hahaha, họ đã sớm ôm một đống tiền trợ cấp cao chạy xa bay rồi.
Đình Thái tức đến run cả người, ông ta đạp vào tấm kính, kêu gào thảm thiết
– Thằng ch*, cút đi….
Mày chính là ác quỷ… đúng vậy… chính là mày.
Đình Văn Ngạn nhắm mắt tựa vào ghế dựa, khẽ thầm thì vào micro.
– Ba ơi… con đã làm rất tốt, đúng chứ….
Bây giờ thì ba cứ nghỉ ngơi đi, tất cả mọi việc con sẽ lo liệu cho ba.
Cánh cửa đằng sau Đình Thái bật mở, vị sĩ quan kia tiến vào, nắm lấy vai ông ta
– Đã hết 15 phút rồi.
Đình văn Ngạn xoáy sâu vào đôi mắt vô hồn của lão già trước mặt, y gõ gõ vào tấm kính, nói những lời cuối cùng.
Mà những lời này, chính là đòn trí mạng
– Ba……bây giờ hãy dùng quãng đời còn lại…… để ngẫm nghĩ xem mình đã làm sai chuyện gì, nhé!
Đình Thái trực tiếp nổi điên quăng micro vào tấm kính chống đạn dày 7 cm, ông ta gào thét sau tấm kính, mấy viên sĩ quan liền ùa vào để tiêm cho ông ta một mũi an thần, cái duy nhất ông ta có thể thấy trước khi lầm vào hôn mê là tấm lưng đơn bạc của Đình Văn Ngạn.
Trời đã trở lạnh hơn, Đình Văn Ngạn bước ra ngoài trại giam, theo đằng sau là viên sĩ quan lúc nãy đã cưỡng chế Đình Thái.
Y đưa một phong bì dày cộm cho viên sĩ quan, khẽ thở hắt.
– Để mấy người bạn tù của lão già đó chăm sóc lão cho thật tốt giúp tôi nhé.
Viên sĩ quan gật đầu cầm cái phong bì trên tay, khẽ cười.
– Cái miệng của lão già kia đã làm bẩn tai của cậu rồi, tôi sẽ giúp cậu không phải nghe bất kì lời nào từ miệng của ông ta nữa..