4 năm trước, biệt thư Đình Gia, Bắc Kinh, Trung Quốc.
Trước cổng một biệt thự rộng lớn xuất hiện bóng dáng học sinh nhỏ nhắn đang chầm chậm đi đến cửa.
Một người đàn ông trung niên đã đứng sẵn ở cửa nhìn thấy cậu học sinh nhỏ liền cuối đầu, nở nụ cười phúc hậu
– Thiếu gia, cậu đã về.
Ông bà chủ đang đợi cậu ở bên trong
Cậu học sinh tháo vớ và giày, chỉnh lại cổ áo rồi bước vào trong.
– Ba, mẹ, con đã về.
Trên ghế sofa là một cặp vợ chồng lớn tuổi, họ lạnh lùng nhìn cậu học sinh đang đứng nghiêm trang trước mặt.
– Đình Văn Ngạn, mày đã đi đâu mà giờ này mới trở về, có biết đã mấy giờ rồi không.
Đình Văn ngạn ngước mắt nhìn người phụ nữ đặt câu hỏi, cậu từ sau lưng lấy ra một con mèo trắng muốt, nhỏ xíu đang nhắm mắt ngủ ngon, trông cực kì đáng yêu.
– Con tìm thấy nó trên đường lớn nên kiếm gì đó cho nó ăn.
Người phụ nữ trợn mắt, bà ta tiện tay cầm lấy tách trà còn nóng hôi hổi ném thẳng vào người của Đình Văn Ngạn, cay nghiến
– Đồ ngu, mày không biết anh trai của mày dị ứng với lông mèo hay sao, mày muốn ngộ sát cả anh của mày à.
Đình Văn Ngạn đứng im lặng, y bảo vệ chú mèo nhỏ trong lòng để nó không bị ướt, nhưng người của y thì lại ướt sũng, từng giọt nước rơi xuống từ tóc, trượt qua cằm rồi tong tong nhỏ xuống đất.
Đình Thái nãy giờ ngồi trên ghế không quan tâm, ông ta liếc mắt nhìn dáng người nhỏ nhắn trước mắt, khẽ nhếch môi
– Hôm nay bài kiểm tra của mày thế nào?
Đình Văn Ngạn lấy từ trong cặp ra bài toán cao cấp trong lớp kiểm tra, nhìn sơ qua thì trình độ rất khó, không giống như là để một học sinh cấp 2 làm.
Đình Văn Ngạn học ở lớp chuyên ban tự nhiên, dĩ nhiên môn toán cao cấp y học đã khác rất xa so với những gì một học sinh cấp 2 có thể làm được, điểm của y trong học bạ gần như là hoàn hảo.
Nhưng bài kiểm tra hôm nay Đình Văn Ngạn chỉ được có 98 điểm do sai số một câu trong bài kiểm tra.
Đình Thái nhìn con số 98 đỏ chót trên bài thi cùng những lời phê có cánh của giáo viên, ông ta khẽ cười lạnh, trực tiếp xé bài thi trước mặt của Đình Văn Ngạn
– Bài tiếp theo nếu không được số điểm hoàn hảo thì trực tiếp nghỉ học đi.
Đồ vô dụng.
Đình Văn Ngạn cuối xuống nhặt những mảnh vụn giấy, y ngoan ngoãn gật đầu
– Con biết rồi thưa ba.
Đình Văn Ngạn vừa mới dứt lời thì trên lầu có tiếng cười truyền xuống, người đâu chưa thấy mà giọng nói ngỗ nghịch, quậy phá đã xuất hiện trước.
– Aisss, làm gì mà ồn ào thế, định không cho người ta ngủ luôn hay sao
Đình Lâm mang dép Lê bước xuống, trong vòng tay anh ta là một người phụ nữ nóng bỏng với 3 vòng bốc lửa.
Cô gái mặc một cái váy ôm sát, làn da gần như để lộ ra hết.
Đình Lâm thì quần áo xộc xệch, nhìn qua cũng đủ biết trên lầu đã sảy ra chuyện gì.
– Con trai, dậy rồi đó à, ăn chút trái cây đi con.
Người phụ nữ vừa cười vừa ngoắt tay với Đình Lâm, bà ta làm bộ như không thấy cô gái trong vòng tay anh ta, chỉ chăm chú giành lời ngọt ngào cho con trai ruột của bà ta.
Đình Lâm xua xua tay, anh ta vuốt tóc cô gái trong lòng, tay kia cũng không yên phận mà luồn xuống hông của cô ta.
Đình Lâm ôm cô gái đến trước mặt Đình Văn ngạn, anh ta nhìn xuống vóc dáng nhỏ nhắn ướt sũng của y
– Này, mày đang làm bộ như không thấy tao đó à.
Đình văn Ngạn vuốt nước trên cằm, cuối đầu chào.
– Anh trai, anh mới về ạ.
Cô gái trong lòng anh ta khẽ cười, nhìn xuống Đình Văn Ngạn
– Aiyo, nhóc này cũng đẹp trai đấy….
Đình Lâm chán ghét chiếu xuống y, anh ta khẽ cười cợt
– Đẹp trai thì sao… Con trai của tiểu tam thì cũng mang dòng máu dơ bẩn mà thôi, có gì hay ho đâu.
Đình Văn Ngạn giấu nhẹm đôi mắt nhuốm đầy sát khí, y cắn chặt môi đã bệch ra.
Đình Lâm chán ngắt vẫy tay
– Con đi chơi đây, ba mẹ cứ nghỉ ngơi trước đi nhé
Hai vợ chồng không nói gì, Đình Thái bỏ xuống tờ báo khẽ mỉm cười
– Ừm, lâu rồi mới về nhà, cứ chơi cho thoải mái đi.
Đình Lâm cũng cười lại với ba mình, ôm cô gái chầm chậm bước ra cửa.
Đi được nửa đường anh ta bỗng dừng lại, quay ngược trở về nắm lấy cổ áo của Đình Văn Ngạn lôi đi.
– Con mượn nó tối hôm nay một chút nhé
Người phụ nữ trên ghế sopha nhíu mày: Này… con….
Đình Lâm không trả lời, anh ta lôi kéo Đình Văn Ngạn ra ngoài, thả vào ghế phụ trên xe, còn chính mình cùng cô người mẫu nóng bỏng kia ở hàng ghế sau.
Anh ta nhìn khuôn mặt của Đình Văn Ngạn qua kính chiếu hậu, khẽ cười
– Hôm nay anh đưa mày đi mở mang tầm mắt
Chiếc xe chầm chậm ra khỏi khuôn viên, hai người ở hàng ghế sau không kiêng nể gì mà tiếp tục chim chuột với nhau.
Không lâu sau ở phía sau đã phát lên những tiếng rên khẽ nho nhỏ.
Đình Văn ngạn dùng khuôn mặt không cảm xúc nhìn cặp đôi ở ghế sau, người tài xế thấy vậy liền lấy tay che lại đôi mắt của Đình Văn Ngạn, ông khẽ cười nhìn cậu.
– Thiếu gia, cậu hãy nhìn đường xung quanh kìa, đừng nhìn về phía sau nữa nhé.
Nếu thấy khó chịu thì cứ lấy hai tay bịt chặt tai lại là được.
Đình Văn ngạn không để ý đến phía sau nữa, toàn đoạn đường chỉ đăm đăm nhìn cảnh bên ngoài xe, ánh mắt không một chút lung lay.
Xe dừng lại ở một quán Bar sang trọng.
Đình Lâm ôm cô gái bước thẳng vào trong, Đình Văn Ngạn còn mặc đồ học sinh đi theo sát anh trai của mình.
Bảo vệ nhìn thấy Đình Lâm thì khẽ gật đầu, sau lại nhìn qua bóng dáng học sinh đằng sau, anh ta khẽ sửng sốt.
– Cậu Đình, cái này
Đình Lâm khó chịu cau mày, anh ta tiến lại gần dùng tay vỗ bộp lên khuôn mặt của người bảo vệ.
– Cậu đang cản tôi lại đấy à.
Người bảo vệ cuối đầu
– Không… không dám ạ.
Đình Lâm đẩy vai bảo vệ, trực tiếp bước vào trong, anh ta quay xuống lạnh giọng với Đình Văn Ngạn
– Thằng kia, bám cho sát vào
Khi Đình Lâm mở cửa ra thì đã có một đám người ngồi đó, nhìn qua thì toàn là con của quan chức cấp cao, con nhà khá giả.
Một người đã phát hiện thấy Đình Văn ngạn đi phía sau, khẽ bật cười.
– Cái gì đây, Đình Lâm mày chơi lớn vậy hả, dám đưa học sinh chưa đủ tuổi đến mấy chỗ này luôn sao?
Đình Lâm khẽ cười ôm eo cô người mẫu nóng bỏng ngồi xuống giữa sô pha
– Có ai lạ đâu, là thằng em của tao đấy.
Mấy người ngồi xung quanh nhìn thấy Đình Văn Ngạn thì lập tức phấn khích
– Trời mẹ, đỉnh thật đó, thằng nhóc đẹp trai thật.
Đình Văn Ngạn không quen ai nên chỉ dám ngồi một góc trong phòng nhìn cả đám người đang thác loạn với nhau.
Rượu vào lời ra, không khí trong phòng cực kì sôi nổi.
Một cậu thanh niên trong số đó móc dưới gần bàn thuỷ tinh ra một cái vali màu đen được khoá bằng mật khẩu, anh ta cười hà hà nói
– Đình thiếu, hôm nay biết anh đến đây nên tôi đặc biệt chuẩn bị cái này cho anh đấy.
Cái này là hương mới, trên chợ đen không có mấy chỗ bán cái này đâu.
Anh ta mở vali ra, trong đó có đầy những gói bột đủ màu sắc trông rất bắt mắt.
Đình Lâm nhìn thấy hai mắt sáng lên, anh ta không chần chừ gì mà xé một gói ra, đưa lên mũi khẽ hít, còn có đổ vào miệng một chút.
-Đình Thiếu này, chừa lại cho anh em cái đã chứ.
Cả căn phòng cùng phá lên cười, khung cảnh cực kì hỗn loạn.
Đình Lâm đã phê pha ngửa đầu ra ghế, anh ta khẽ cười
– Được đấy, là hương Việt quất à.
Sau khi Đình Lâm đã xé một gói ra thì cả đám liền phân phát với nhau mỗi người một gói, ai cũng đưa vội lên mũi mà hít, trong không khí vương vấn giữa mùi rượu nồng nặc và mùi thuốc phiện.
Dáng người co ro của Đình Văn Ngạn lọt vào tầm mắt của Đình Lâm, anh ta loạng choạng cầm gói bột trong tay hướng về phía Đình Văn Ngạn.
Anh ta khẽ cười, nắm lấy cằm của Đình Văn Ngạn
– Mở miệng ra…
Đình Văn Ngạn lạnh lùng cắn chặt môi.
Rất nhiều người đã nhìn qua hướng này, mấy cậu ấm cô chiêu đó không ngăn cản mà phá lên cười, châm biếm nói
– Aissss, Đình Thiếu gia này, nó là học sinh đấy, cho tôi xin đi, trời ạ !!! Hahahaha
Đình Lâm nhìn xuống ánh mắt ngoan cố của y, gằn giọng
– Tao bảo mày mở miệng ra, điếc à
Đình Lâm vừa nói vừa nắm lấy tóc của Đình Văn Ngạn giật về phía sau, vì đau đớn nên môi của y hé mở, Đình Lâm nhân cơ hội lập tức đổ hết gói bột trong tay vào miệng của Đình Văn Ngạn, sau đó cười lớn
– Ăn đi… ăn hết đi….
Đồ quý đó, có khi cả đời sau của mày cũng chưa chắc được thử lại đâu
Đình Lâm đang trong tình trang phê thuốc nên không khống chế được hành động và suy nghĩ.
Nói đơn giản thì bây giờ anh ta đã là một người khác, không phải là chính mình nữa.
Đình Văn ngạn ho sặc sụa, y quỳ xuống đất lấy tay che miệng, cố gắng tống hết đống bột kia ra khỏi miệng mình.
Bỗng dưng tim của y co thắt, đau đớn kịch liệt làm Đình Văn ngạn dần mất ý thức.
Trong ánh mắt của y vằn lên tia hạnh thù và độc đoán.
Đình Văn ngạn cố gắng vươn tay đến bàn để lấy ly nước lọc nhưng bị Đình Lâm cản lại.
Anh ta hất cánh tay của Đình Văn Ngạn, nhếch môi
– Mẹ nó, mày làm chướng mắt tao thật đó.
Đình Văn ngạn cuộn người, cố gắng giữ tỉnh táo nhưng cơn co thắt liên tục ở tim và dạ dày khiến y dần lâm vào hôn mê, sau đó Đình Văn Ngạn trực tiếp bất tỉnh.
Đám người trong phòng lúc này mới dần tỉnh táo, sợ hãi kêu lên.
– Ê… Thằng nhóc đó nhìn như không ổn thiệt đó.
Đm, ai đưa nó đi bệnh viện đi.
– Chết người thật đó, đệt mẹ.
Mọi người loạn cào cào cả lên, rốt cuộc cả đám liền cuồn cuộn chạy ra ngoài, cùng nhau đỡ Đình Lâm đang phê thuốc chạy ra, để lại Đình Văn Ngạn bất tỉnh ở dưới đất.
Căn phòng giờ đây yên ắng, vỏ chai bia lăn lóc khắp nơi, lăn đến bên người cậu học sinh đã sớm bất tỉnh.
Nếu như 30 phút nữa không có người chạy chữa, thì cậu học sinh đó thực sự sẽ bỏ mạng tại đây
Cỡ 5 phút sau, cánh cửa lại bật mở lần nữa, một người đàn ông mặc vest tiến vào.
Ông ấy chạy lại chỗ của Đình Văn Ngạn, khẽ nâng đầu y lên
– Thiếu gia, thiếu gia, cậu sao thế này
Trương Đồng không ngừng lay người của Đình Văn Ngạn, ông đã gấp đến tay chân run rẩy luôn rồi.
Xe cấp cứu ông đã gọi, cô y tá bảo rằng phải giữ cho Đình Văn Ngạn tỉnh táo, nếu không thì sẽ lâm vào tình trạng nguy cấp.
– Này, thiếu gia, tỉnh lại.
Đình Văn Ngạn bị xốc đến khó chịu, y hé mắt ra nhìn, khó chịu nôn khan mấy tiếng.
Tim của y như muốn xé toạc lồng ngực mà đi ra ngoài, đau đến chết đi sống lại.