Trương Đồng cấp tốc đưa Đình Văn Ngạn đặt vào ghế sau của xe, chạy như bay đến bệnh viện.
Trên đường đi ông luôn cố gắng giữ cho tâm trí y được tỉnh táo.
Đình Văn Ngạn đặt tay mình lên lồng ngực liên tục thở d.ốc khó chịu, có cảm giác như mọi thứ trước mắt đều mờ ảo, ngay cả giọng nói của Trương Đồng cũng nhoè đi.
Trương Đồng một tay lái xe, một tay bấm điện thoại nối máy đến bệnh viện tư nhân để chuẩn bị sẵn cáng.
Bệnh viện tư của Đình Gia là một nơi làm việc bí mật dưới trướng Đình Thái, chỗ này không thuộc bộ phận nhà nước.
Khi chiếc xe tiến vào bãi, một loạt các y tá đẩy cáng chạy ra, Đình Vặn Ngạn được ưu tiên đưa vào phòng cấp cứu VIP 1.
Trương Đồng không thể làm gì hơn ngoài việc ngồi chờ ở ngoài cửa phòng cấp cứu, vì là ca cấp cứu khẩn cấp nên bệnh viện đã huy động gần hết nhân lực.
Ông trầm ngâm ngồi ở hàng ghế chờ, khuôn mặt lo lắng hướng về cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt.
Hơn 2 tiếng rưỡi đồng hồ sau cuối cùng cánh cửa cũng mở, một vị bác sĩ còn mặc đồ phẫu thuật bước ra.
– Trương Đồng, tạm thời đã ổn rồi
Trương Đồng thở phào một hơi, ông định tiến lên để vào xem tình hình thế nào liền bị vị bác sĩ ngăn lại.
– Để cậu ấy nghỉ ngơi chút đi, chú đi theo tôi vào đây.
Trương Đồng lo lắng hướng mắt về phía phòng bệnh, xong vẫn cất bước đi theo vị bác sĩ.
Hai người đi vào văn phòng riêng, vị bác sĩ mặc vào áo blouse, đưa một tờ giấy ghi đầy đủ chỉ tiêu xét nghiệm trên đó
– Tạm thời tôi đã thực hiện rửa khoang ruột, hiện tại tình trạng đã không còn nguy cấp.
Sau khi xuất viện chỉ cần đều đặn uống thuốc mỗi ngày là được
Trương Đồng cầm tờ giấy xét nghiệm, thở phào ra một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng vị bác sĩ kia lại đẩy gọng kính, giọng nói lạnh lùng
– Đừng vội vui mừng, dựa vào tình trạng của cậu ấy, có thể sau này sẽ sản sinh ra tác dụng phụ.
Chú có biết lúc tôi kiểm tra thì bên trong có bao nhiêu gam không? Là 3,2 gam đó, đối với người bình thường thì nhiêu đây đã đủ để chầu diêm vương rồi.
Nhưng cậu ấy đúng là phúc lớn mạng lớn, chỉ vừa mới ngấm đến dịch dạ dày thôi, nếu chậm hơn chút nữa thì hậu quả sẽ rất khó lường.
Haiya… tôi bảo này, cậu ấy có gây ra lỗi lầm gì lớn không mà người của Đình gia lại xuống tay ác thế.
Trương Đồng nắm chặt góc giấy xét nghiệm, ông ngẫng đầu lên
– Tác dụng phụ mà cậu nói là gì, có nặng không.
Vị bác sĩ trẻ nhún vai
– Tuỳ theo mức độ bài xích của cơ thể.
Theo như tôi từng chứng kiến những trường hợp trước đây thì tác dụng phụ sẽ có rất nhiều loại như là tụt huyết áp đột ngột, lượng oxy trong máu giảm nhanh.
Trong loại bột thuốc phiện ấy có chứa thành phần amphetamine ( nói đơn giản dễ hiểu là thuốc kích d.ục đó mọi người, lên mạng search là thấy nha ).
Cho nên, sau này cơ thể cậu ấy có thể thường xuyên mất kiểm soát về hành vi, dấu hiệu đầu tiên là sự căng cứng về cơ làm cho tay phải hoặc tay trái của cậu ấy sẽ run mất tự chủ.
Việc này rất nguy hiểm đấy nhé, nếu không kiểm soát kịp thời sẽ dễ dẫn tới tình trạng sốc phản vệ, mất mạng như chơi.
Trương Đồng cắn môi, ông không ngờ tình hình sẽ tệ đến mức này.
Việc Đình Văn Ngạn được đưa vào bệnh viện vẫn chưa đến tai người nhà Đình gia, nếu không chỉ sợ mạng của Đình Văn Ngạn khó giữ.
– Có cách nào để kiểm soát không?
Vị bác sĩ nhìn vào tờ bệnh án, khẽ xoa cằm
– Có thể dùng thuốc, nhưng dùng lâu thì sẽ dẫn đến tình trạng lờn thuốc.
Nên cách hữu hiệu và an toàn nhất là….
Vị bác sĩ dừng lại dừng lại một chút, sau đó nghiêm túc nói
– Cách tốt nhất là thoả mãn thân xác về mặt tình d.ục, cách đó sẽ giúp cậu ấy bình tĩnh trở lại mỗi lúc phát bệnh, không gây ra tác dụng phụ, cũng không tổn thương đến cơ thể.
Trương Đồng như không thể tin vào tai của mình, ông lập tức ngẫng đầu
– Nhưng cậu ấy mới chỉ là học sinh cấp 2, làm sao có thể trải qua mấy thể loại chuyện đó được.
Vị bác sĩ khẽ cười, hơi lắc đầu
– Chú Trương này, ông nghĩ bậy bạ cái gì đấy.
Bây giờ chưa phải thời điểm phát bệnh đâu.
Tiểu thiếu gia còn nhỏ nên sức đề kháng khoẻ, nhưng khi trưởng thành thì tình trạng phát bệnh kiểu này sẽ diễn ra thường xuyên hơn.
Nếu kiểm soát được nó trong thời gian dài thì thời kì phát bệnh sẽ dần giảm xuống.
Trương Đồng gật đầu coi như đã hiểu.
Sau khi nhận thuốc từ chỗ bác sĩ, Trương Đồng liền quay trở về phòng bệnh của Đình Văn Ngạn.
Khi ông mở cửa thì người trên giường đã tỉnh.
Đình Văn Ngạn mở đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà trắng toát, trên cổ tay gầy cắm chi chít những dấu kim tiêm, mu bàn tay thì được cắm ống truyền dịch dinh dưỡng.
Ga trải giường mang một màu xám xanh tối tăm, trái ngược hoàn toàn với làn da trắng nhách của Đình Văn Ngạn, khiến y trông giống như một thiên sứ vừa mới rơi xuống từ thiên đường.
– Tiểu thiếu gia, cậu dậy rồi đấy à.
Đình Văn Ngạn không trả lời, y chậm rãi di chuyển ánh mắt, trong đôi mắt kia tối tăm không có chút ánh sáng nào.
– Chú, tôi sẽ chết sao?
Trương Đồng khựng lại một chút, sau đó xua tay.
– Cậu đừng nghĩ lung tung nữa, cố gắng dưỡng sức cho tốt, sẽ không sao đâu
Đình Văn Ngạn không quan tâm đến câu nói an ủi của Trường Đồng, y lại tiếp tục mở miệng.
– Chú, tại sao tôi còn chưa chết nữa?
Trương Đồng giả vờ lơ đi câu nói đau đớn của Đình Văn Ngạn, ông khẽ cuối xuống, vuốt lấy cánh tay của y
– Tiểu thiếu gia, bây giờ cậu muốn làm gì, hay muốn ăn gì không? Tôi đi mua cho cậu.
Đình Văn Ngạn ở trong mặt nạ dưỡng khí khẽ nhếch môi
– Muốn gì sao? Chú… tôi muốn chết, chú giúp tôi được không?
Trương Đồng nhìn thấu sự đau đớn khuất lấp trong ánh mắt của Đình Văn Ngạn, một ánh mắt mà học sinh cấp 2 không bao giờ nên có.
Ông nhét cánh tay của Đình Văn Ngạn vào lại trong chăn, vỗ vỗ vai y
– Chắc cậu đói rồi, bác sĩ bảo tuần đầu tiên không nên ăn dầu mỡ, tôi mua cháo sườn cho cậu nhé.
Trương Đồng nói xong đứng dậy, ông quay người bước ra cửa.
Nhưng mới đi được nữa đường thì một bàn tay lại níu lấy áo của ông, một giọng nói vang lên lạnh lẽo không có một chút nhiệt độ.
– Tôi không muốn chết… chú ơi
Trương Đồng gần như cứng người, ông đau lòng quay lại, nắm lấy tay của Đình Văn Ngạn.
– Không sao đâu, cậu sẽ ổn thôi.
Đình Văn Ngạn vươn tay lấy ra mặt nạ dưỡng khí, khuôn mặt tuấn tú chưa trưởng thành trắng bệch, mặc vào đồ bệnh nhân không hiểu sao càng tăng thêm sức hút của y.
– Chú… tôi muốn báo thù.
Trương Đồng trợn mắt nhìn y
– Thiếu gia, cậu đang nói gì thế
Đình Văn Ngạn chống tay ngồi dậy, quần áo bệnh nhân xộc xệch để lộ ra xương quai xanh nhô cao của y.
Gương mặt của Đình Văn Ngạn lạnh lẽo, khẩu khí giống như một người điên đang nói chuyện.
Trong một giây phút, Trương Đồng cứ tưởng y đang phát bệnh.
– Tôi sẽ khiến Đình gia sụp đổ, chú sẽ giúp tôi chứ!
Trương Đồng hoảng sợ lùi lại vài bước khi thấy ánh mắt độc đoán của Đình Văn Ngạn, trong phút chốc y không còn là tiểu thiếu gia rụt rè mà ông từng biết nữa.
Ánh mắt ấy tràn ngập sát khí và chết chóc, giống như chuẩn bị thực sự giết một ai đó.
– Thiếu gia, tôi… tôi chỉ là một vệ sĩ thôi.
Đình Văn Ngạn thẳng tay rút kim truyền dịch ra khỏi mu bàn tay, lạnh lùng vứt xuống đất.
Y bước xuống giường, bàn chân trắng toát chạm vào nền gạch đắt tiền, y từng bước từng bước tiến lại gần Trương Đồng.
Da của Đình Văn Ngạn rất trắng, nhưng không khí bao trùm xung quanh cậu thì lại tối tăm lạnh lẽo đáng sợ, giống như một thiên sứ đã bị sa ngã xuống Vũng bùn của tội ác và điên loạn.
Ngay khoảnh khắc đó Trương Đồng đã biết, Đình Văn Ngạn đã tự đóng băng trái tim mình và ném nó xuống hố sâu, đây là sự khởi đầu cho tính cách tàn ác và điên loạn của một cậu thiếu niên.
Đình Văn ngạn rất đẹp, nét đẹp thừa hưởng từ mẹ, phần xinh đẹp, thanh cao của y nhiều hơn là tuấn tú, nhưng lúc này nhân cách của y đã bị vò nát đến đáng sợ, một ác quỷ thật sự
– Chú, nếu chú không giúp tôi, tôi sẽ tự mình nhảy xuống.
Chỉ còn mình tôi với chú ở đây thôi, trong phòng này vốn có máy quay an ninh, nếu như có thể chứng minh được chú ở cùng với tôi trước khi tôi chết, thì chú sẽ lập tức bị kết án giết người.
Chú Trương, hãy lựa chọn đi.
Đình Văn Ngạn tiến đến bên cửa sổ mở toang, rèm cửa bay phấp phới, y mỉm cười, nụ cười đẹp nhất mà Trương Đồng từng nhìn thấy trong đời, đó là lần đầu tiên Trương Đồng thấy một nụ cười đẹp đến thế.
Đình Văn Ngạn đưa tay ra hứng lấy cơn gió bên ngoài, y khẽ cười.
– Thời tiết ấm thật đấy, một thời điểm hoàn hảo để chết, chú nhỉ !!!
Trương Đồng giật mình tỉnh khỏi cơn mộng, ông lập tức chạy tới kéo tay Đình Văn Ngạn vào trong.
Trương Đồng khẩn trương đóng cửa sổ, kéo chặt rèm cửa.
Ông đau lòng cuối người đặt tay lên vai của Đình Văn Ngạn.
– Thiếu gia, Đình Thái là một người mưu mô, xảo quyệt.
Ông ta có thể giữ vững ghế chủ tịch nhiều năm như vậy cũng coi như đã chứng minh năng lực.
Chuyện lật đổ kia… E là…
Đình Văn Ngạn bật cười, y cười sặc sụa.
Cười xong y lại ngẫng đầu, cười nhạt
– Chú, chú có biết vì sao có câu “mãnh thú luôn đi một mình, chỉ dê với cừu mới đi theo đàn hay không?”
Trương Đồng ngẫng người, dưới cái nhìn lạnh lẽo, Đình Văn Ngạn tiếp tục nói.
– Bởi vì… trong thế giới tự nhiên chỉ chấp nhận duy nhất một kẻ mạnh, phàm là một rừng không thể có hai hổ.
Nếu hoạt động theo bầy, thì hai kẻ mạnh phải đấu đá lẫn nhau cho đến khi một trong hai mất mạng.
Ánh mắt của Đình Văn Ngạn loé lên một tia sáng, sắc bén như dao.
– Mà tôi… chính là con mãnh thú đó… sẽ ở trong bóng tối xé xác Đình gia một cách chậm rãi… ăn sâu vào cốt lõi của những con cừu ngây thơ đó lúc nào mà họ không hay biết.