Sáng sớm thứ hai đầu tuần, thời tiết bên ngoài mát mẻ, những tia sáng mặt trời đầu tiên đã lấp ló qua khe cửa, lọt vào trong phòng của Lạc Văn Xuyên.
Chương báo thức như thường lệ vang lên đánh thức cậu, Lạc Văn Xuyên ngủ dậy từ trong cơn mê, dụi dụi mặt vào gối mềm mại.
Cả người cậu vùi trong ổ chăn, kéo lên tới vai để lộ hai đầu vai trần nhẵn nhụi.
Tối hôm qua có hơi nóng nên cậu để trần đi ngủ, cảm giác ở trong ổ chăn lăn lộn vào buổi sáng đúng là mãn nguyện.
– Hư… oáp
Lạc văn Xuyên ngồi dậy vươn vai, tắt báo thức.
Hôm nay tâm trạng của cậu vô cùng tốt do đã ngủ đủ giấc, lúc đi ra ngoài còn huýt sáo mấy tiếng.
Cậu đi làm vào giờ tiêu chuẩn, 7:30, thường thì giờ này chưa có nhiều người thức dậy, trước căn hộ của lạc Văn Xuyên vắng tanh.
Tuy nhiên vẫn không ảnh hướng đến tâm trạng của cậu.
Lạc văn Xuyên dẫn con Caddilac ra khỏi garage, đột nhiên bắt gặp Diệp Lâm Anh cũng đang từ căn hộ đi ra, đứng trước sân hóng gió.
Hắn mặc một vest tây màu xám nhạt, cổ tay áo xắn lên để lộ cổ tay săn chắc, thon dài và mạnh mẽ.
Diệp Lâm anh nhìn chằm chằm vào cái xe trước mắt, đút tay vào túi quần bước tới gõ gõ vào cửa kính.
Lạc văn Xuyên không muốn hạ cửa kính xuống nhưng cuối cùng cậu vẫn thoả hiệp.
Cái tên trước mặt cậu rất cố chấp, nếu không hạ xuống chỉ sợ hắn sẽ đứng ở đó tới chiều mất thôi.
– Lạc tổng, chào buổi sáng.
Diệp Lâm Anh nghiêng đầu nhìn cậu.
Lạc Văn Xuyên rặn ra một nụ cười mà cậu cho là thân thiện, nghiến răng đáp lại
– Xin chào, Diệp tổng.
Phiền anh tránh đường một chút, tôi sẽ trễ giờ mất
Diệp Lâm Anh rất tự nhiên vòng qua bên kia mở cửa xe ngồi vào ghế phụ rồi yên vị ở đó luôn.
Khuôn mặt của cậu nhăn nhó, nhìn chằm chằm góc nghiêng của hắn
– Diệp tổng, anh đang làm gì thế?
Diệp Lâm Anh thắt dây an toàn, khẽ cười
– Nghe nói thằng nhóc họ Đình kia hôm nay sẽ dọn vào Lạc Thị làm việc, tôi đi theo xem thử.
Lạc văn Xuyên khoé môi giật giật, trong mắt tràn ngập bất mãn
– Xe anh đâu?
Diệp Lâm Anh tỉnh bơ: Hư rồi…
Lạc văn Xuyên: ….
Trợ lí anh đâu?
Diệp Lâm Anh: Về quê rồi.
Rất ngắn gọn xúc tích, ý của hắn chính là hôm nay nếu không phải Lạc văn Xuyên làm tài xế của hắn, thì hắn sẽ không đi đâu nữa.
Lạc văn Xuyên nhìn khuôn mặt kiên định của hắn, trong lòng tràn ngập bất mãn.
Thì ra tên này giỏi nhất chính là ức hiếp kẻ yếu như cậu đây mà.
Thật ra ý định của Diệp lâm anh chính là để xem coi cái tên kia tiếp cận cậu với mục đích gì, chỉ cần nghĩ tới khoảng thời gian mà hai người này chỉ cần đi vài bước là có thể gặp mặt nhau liền khiến hắn khó chịu không tả nỗi.
Lạc văn Xuyên không có cách khác đành đánh xe khởi động rồi chạy đi.
Suốt đoạn đường đi người bên cạnh cậu cứ như kẻ điên nhìn chằm chằm vào Lạc văn Xuyên khiến cậu không thể tập trung lái xe.
Cứ mỗi lần quay sang là y như như rằng bắt gặp ánh mắt xảo quyệt của Diệp Lâm Anh đang chiếu thẳng vào cậu khiến cậu sởn hết da gà.
– Này, mặt tôi dính gì à?
Lạc Văn Xuyên khó chịu hỏi.
Hắn không trả lời mà chỉ lắc đầu, sau đó lại quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài.
– Tôi giúp cậu đi điều tra một chút về thằng nhóc họ Đình kia, cỡ nay mai sẽ gửi thông tin qua Mail của cậu.
Nhưng phải nhắc nhớ một câu, Đình Văn Ngạn không đơn giản như vẻ bề ngoài.…
Lạc Văn Xuyên đột nhiên giơ tay chộp lấy miệng của hắn khiến Diệp Lâm anh đơ mất mấy giây, cậu lầu bầu
– Biết rồi, biết rồi… nói mãi.
Lòng bàn tay của cậu tiếp xúc thẳng với môi của Diệp Lâm Anh, mang theo một mùi hương hài hoà dễ chịu.
Hắn vươn tay kéo lấy cổ tay của Lạc văn Xuyên.
– Là cậu tự rước hoạ vào thân, sau này đừng có tìm tôi giải quyết.
Lạc văn Xuyên rút tay mình ra khỏi tay hắn, gật đầu
– Ừ, ừ, biết rồi.
Anh giống như một ông cụ vậy, cứ lặp lại mãi.
Xe đậu trước cửa “Thịnh thế”, trợ lí vội vàng lạch bạch chạy ra mở cửa.
Khi nhìn thấy Diệp Lâm Anh bước ra từ xe của cậu, nhân viên xung quanh lập tức sững người, không hẹn mà đồng loạt quay lại hóng hớt.
Không phải trước giờ quan hệ giữa giám đốc và bên Diệp gia rất xấu hay sao, hiện tại đột nhiên Diệp tổng lại bước ra từ xe của Lạc văn Xuyên, giống như là dẹp bỏ mọi tin đồn cạnh tranh vậy.
– Sếp, chào buổi sáng.
Lạc văn Xuyên gật gật đầu, ngoắt tay
– Diệp tổng hôm nay đến để khảo sát, bảo bên bộ phận chăm sóc khách hàng chuẩn bị đi.
Trợ lí gật đầu, hướng Lạc văn Xuyên đưa một bộ hồ sơ
– Lạc tổng, cỡ 9:30 người bên đấu thầu sẽ đến, sau đó 11;30 anh có một cuộc họp với giám đốc mới của bộ phận kiểm toán.
Lạc Tổng đi đằng trước, Diệp Lâm Anh theo sát phía sau.
Mấy nhân viên nữ không ngừng che miệng cảm thán, không ngờ có ngày Diệp tổng sẽ đại hạ giá đến đây, được nhìn thấy nét đẹp truyền thuyết của hắn thực sự là một phép lành đối với những người FA trường tồn như họ.
Lạc văn Xuyên thấp hơn hắn một chút, dáng người cũng mảnh mai hơn một chút, sóng vai đi cạnh Diệp Lâm Anh khiến mấy nhân viên nữ không khỏi liên tưởng đến mấy bộ đam mỹ nổi tiếng, thực sự hai người quá đẹp đôi.
Hai người bước vào thang máy.
Đây là thang máy chuyên biệt dành riêng cho chủ tịch nên thường rất vắng.
Lạc Văn Xuyên đọc xong hồ sơ thì gấp lại, cậu quay sang nhìn Diệp lâm Anh đang trầm ngâm nhìn vô định về phía trước.
Bỗng nhiên nhận ra cái gì đó, cậu rướn người lên dựa sát vào vai Diệp lâm Anh, sờ lên gáy hắn.
Diệp lâm Anh bắt lấy tay của cậu, trầm giọng
– Làm gì thế.
Lạc văn Xuyên nhìn chằm chằm vào cổ áo hắn, thản nhiên đáp
– Cổ áo anh có hơi nhăn rồi, tôi chỉnh lại giúp anh, cuối xuống đi.
Vốn dĩ mấy việc này đều là trợ lí của hắn làm, nhưng trợ lí của hắn hôm nay lại về quê mất tiêu.
Diệp Lâm Anh chớp chớp mắt, trong phút chốc hơi cuối xuống để vừa tầm mắt của cậu.
Lạc Văn Xuyên rướn người lên, tay vịn lấy vai của hắn, vuốt vuốt mấy cái làm phẳng cổ áo của Diệp Lâm Anh.
Ở khoảng cách gần, khuôn mặt của lạc Văn Xuyên gần như dựa sát vào vai của hắn, thậm chí hắn còn có thể ngửi được mùi hương dầu gội đầu trên tóc của cậu, rất thoải mái.
– Được rồi
Sau đó thang máy trực tiếp mở ra, trợ lí đã đứng chờ sẵn ở ngoài nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền há hốc mồm, xém xíu nữa rớt hết mấy tệp hồ sơ trong tay xuống đất.
Trong tầm mắt của cậu ta, người của Lạc Văn Xuyên giống như dựa hẳn vào Diệp lâm Anh, còn người kia thì vươn tay vòng lấy hông của cậu, thoạt nhìn giống như hai người đang ôm nhau vậy.
– Lạc… lạc tổng
Lạc văn Xuyên khẽ cười bước ra ngoài, không suy nghĩ nhiều mà bước thẳng về phía trước.
Diệp Lâm Anh cũng điều chỉnh lại cổ tay áo mà bước ra ngoài, lúc đi qua vị trợ lí liền khôi phục vẻ lạnh lùng băng lãnh, một cái liếc liền làm cậu trợ lí nhỏ run chân không vững, khóc một dòng sông trong lòng.
Khi Lạc Văn Xuyên mở cửa thì bên trong đã có sẵn người.
Người kia vắt chéo chân ngồi trên ghế sopha, thản nhiên nhìn ra phía ngoài cửa sổ lớn.
– Lạc tổng, chào buổi sáng.
Đình Văn Ngạn quay mặt lại để lộ đôi mắt sắc bén, chiếu thẳng vào Lạc Văn Xuyên, tầm mắt y lại dời về phía người đứng sau cậu., khẽ cười.
Hôm nay Y mặc vest nên trông hơi khác lạ, mái tóc bạch kim sáng màu được vuốt thẳng lên cao, vài cọng loà xoà rơi xuống trán để lộ nét bất cần, phóng khoáng.
Cổ tay áo của Y được xăn lên cao để lộ cổ tay khoẻ mạnh cùng vài đường gân nổi lên đặc sắc.
Bên tay trái của Y còn có một cái lắc bạc mỏng tôn lên cổ tay thon dài, mịn và sáng.
Hôm nay có Diệp Lâm Anh ở đây cậu mới để ý thì ra chiều cao của Đình Văn ngạn cũng không phải dạng vừa, thậm chí xấp xỉ với Diệp Lâm Anh, nói đúng hơn là 49 gặp 50.
Điểm khác biệt duy nhất giữa hai người chính là so với tảng băng ngàn năm Diệp lâm Anh thì Đình Văn Ngạn lại giống như một ngọn lửa thiêu đốt đối phương, trong ánh mắt Y tràn ngập mãnh liệt và ngạo mạn
Lạc Văn Xuyên ngồi xuống ghế, đặt một tệp hồ sơ lên bàn trà
– Cậu xem qua trước đi, nếu có cái gì không hợp lí thì nói lại với trợ lí của tôi để điều chỉnh.
Thực ra Y đã biết Lạc văn Xuyên không phải người làm ăn cẩu thả, dựa vào cách cậu chuẩn bị tài liệu, sửa soạn quần áo là đã biết phong thái làm việc rất nghiêm túc, ngắn gọn, không dông dài.
Về điểm này, y hiểu rõ nên đến hợp đồng của không thèm đọc qua mà trực tiếp đặt bút xuống kí tên.
Đình Văn Ngạn cầm cây bút trên tay, mấy ngón tay thon dài bao quanh thân bút, hoạ một nét kí xuống bản hợp đồng.
– Về người thư kí mà tôi trực tiếp chỉ định thì sao?
Lạc Văn Xuyên cầm hồ sơ đưa lại cho trợ lí, hắng giọng.
– Cái này cậu không phải lo, lát nữa tôi sẽ cho người điều cậu ấy tới.
Cậu sẽ làm việc ở tầng 5, nếu có việc gì không hiểu thì trực tiếp lên đây hỏi tôi.
Đình Văn Ngạn gật đầu, Y bắt lấy cánh tay của Lạc văn Xuyên, nhìn vết hằn đỏ vẫn còn mờ mờ ở trên đó, nhếch môi
– Xin lỗi nhé, hôm đó đã thất lễ với anh rồi, anh còn đau không.
Đình Văn NGạn vừa nói vừa lấy ngón trỏ xoa xoa cổ tay mịn màng của Lạc Văn Xuyên, được nửa chừng thì một bàn tay khác lại vươn ra chộp lấy tay y siết chặt, lực đạo không phải dạng vừa.
– Buông ra
Sắc mặt Diệp lâm Anh trầm xuống đến âm độ, hắn không một giây rời mắt khỏi cậu, nhìn thấy cái tên nhóc này đụng chạm là hắn cảm giác như có hàng ngàn tia lửa đang bùng phát trong mắt.
Hắn không hiểu cảm giác này là gì, giống như một đứa trẻ bị tước mất món đồ ưa thích nên đâm ra khó chịu.
Đình Văn Ngạn lần này rất thức thời buông ra, giơ hai tay lên trời ra vẻ đầu hàng, lạnh lùng cười
– Được rồi, có vẻ như anh không còn đau nữa nhỉ, thế tôi đi đây.
Đình Văn nGạn nói xong xoay người, trực tiếp bước ra ngoài đóng cửa.
Lúc cánh cửa đóng lại Diệp lâm Anh liền quay sang cầm lấy cổ tay của Lạc Văn Xuyên khiến cậu như mất hồn, thoáng chốc còn tưởng hắn định bẻ gãy cổ tay cậu đến nơi.
– Tôi đã bảo cậu phải vẫn thận với nó, cậu coi lời tôi nói là gió thoảng qua tai đó à.
Diệp lâm Anh nghiến răng gằn từng chữ, giống như là đang vội tuyên bố chủ quyền, nếu như có thể, hắn còn muốn chỉ có một mình hắn được chạm vào Lạc văn Xuyên, nhìn thấy ai đứng cách cậu cỡ gần hơn 3 mét thì hắn giống như hoá điên, bực bội đến không nói nên lời.
Lạc văn Xuyên vẫn chưa load kịp tại sao hắn lại tức giận, cậu gãi đầu xuống nước
– Ừ biết rồi… tôi xin lỗi, anh đừng giận nữa
Nghe câu nói của Lạc Văn Xuyên, cơn bực tức của hắn đột nhiên với đi quá nữa, hắn vươn tay vuốt lấy cằm của cậu, nghiêng đầu nói, khuôn mặt tuấn mỹ đẹp trai áp sát đến gần trán của cậu.
– Đây là lần cuối cùng… Đừng để tôi phải nhắc lại lần thứ hai.