Sở Hạo và Tô Thanh làm đám cưới, đây là tin tức chấn động giới mộ điệu.
Sở Hạo vốn đã nổi tiếng sẵn, còn Tô Thanh là gương mặt tiêu biểu cho mở tiếp nữ chính truyện ngôn tình.
Vì trước đây những người theo đuổi lấy lòng cô ta đều là những người có địa vị.
Tỉ như Lạc Văn Xuyên, con một của Lạc Thị danh giá, tỉ như Diệp Lâm Anh, bá tổng cấp S kiêm đại gia giàu sụ AKA người đàn ông kim cương của bờ cõi Bắc Kinh.
Chuyện này đã vô tình cọ nhiệt lưu lượng nổi tiếng của Tô Thanh, khiến cô ta vinh dự trở thành người phụ nữ được săn đón bậc nhất trong các sự kiện của người nổi tiếng.
Tô Thanh đang hoạt động là một nhà tạo mẫu quần áo nhưng nói thật lưu lượng của cô ta có khi còn nhỉnh hơn một chút sơ với các minh tinh.
HIện tại, thông tin Sở Hạo kết hôn chớp nhoáng với Tô Thanh khiến cả giới giải trí điêu đứng, tin tức còn chưa lan ra thì tấm thiệp cưới của cả hai đã bị ai đó leak ra ngoài, một đêm mạng xã hội liền bùng nổ.
Đám cưới được tổ chức trong một nhà hàng Pháp cũn khá nổi tiếng giới nhà giàu, nghe nói Sở Hạo đã chi tiền khủng để mua một cặp nhẫn cưới của BVLGARY với giác cắt nặng 5.4 cara, viên kim cương cỡ bự này này được mọi người trêu đùa rằng Sở Hạo chắc hẳn đã phải tốn rất nhiều tâm tư để rước nàng về dinh.
Mặc dù anh ta không phải là nhà tài phiệt gì cho kham, nhưng nếu xét về độ giàu có, ảnh đế như Sở Hạo lại ở một tầm mức khác.
Sở Hạo không chỉ là diễn viên, mà còn nhận các Job quảng cáo cho các nhà mốt lớn trên thế giới, hiện giờ trên các biển quảng cáo trên thế giới hẳn đã chai mặt Sở Hạo.
Độ phủ sóng quốc tế khủng khiếp.
Vấn đề này rất nhanh cũng tới tai Đình Văn Ngạn, hắn không quan tâm đến Tô Thanh là ai, nhưng mà cái người Sở Hạo kia quả thật thì hành tung có hơi kì lạ.
Y đã nghe về câu chuyện của Tô Thanh, nhưng mặt mũi ra sao thì vẫn chưa biết được.
Theo như những từ ngữ có cách của cư dân mạng thì Tô Thanh có nét đẹp thiên về hướng kiêu sa, kiều diễm nhiều hơn là thanh tú, nói chung là cũng đẹp.
Nhưng phải đẹp đến mức nào chứ, khiến đàn ông phải liều mạng vì cô ta à?
Ngược lại… Y hướng mắt nhìn ra bàn trà, nơi có một bóng dáng đang ngồi ngay ngắn chỉnh lí tài liệu.
Đình Văn Ngạn thú vị bước tới từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu của người kia, khẽ cười.
– Anh mệt chưa, nghỉ một chút xíu đi.
Đình Văn Ngạn trước tiên để Cẩm Lễ làm quen với biến số của thị trường và sự tăng giảm của chứng khoán.Cẩm Lễ hiểu bài rất nhanh, Y chỉ hướng dẫn vài câu, cậu liền biết đường mà làm, thậm chí còn có thể lập ra một bảng thống kê số liệu hoàn chỉnh chỉ trong 30 phút.
Ôi trời, với cái mức độ này nếu không hiến thân trên thương trường thì đúng là tiếc mà.
Cẩm Lễ cầm tờ giấy lắc đầu.
– Không nghỉ, tôi không mệt.
Đình Văn Ngạn dứt khoát kéo lấy cánh tay của người kia, để người kia ngồi lên đùi của mình.
Y vươn tay ra đè lên gáy của Cẩm Lễ
– Nghỉ ngơi đi, để ý đến tôi một chút.
Cậu làm rớt cây bút xuống đất, khẽ nhăn mày
– Tôi không phải đồ chơi của cậu.
Đình Văn Ngạn kéo cằm cậu, khẽ miết.
– Nhưng làm sao bây giờ, dường như tôi rất thích anh đó.
Cẩm Lễ vươn tay định hất tay Y ra, nhưng đến nửa đường lại khựng lại, cậu dịu giọng.
– Đình Văn Ngạn, xin cậu, đừng có giỡn nữa.
Cẩm Lễ không chấp nhặt với thằng nhóc kém mình tận mấy tuổi, dù sao cũng chỉ là một đứa nhóc thôi, chỉ cần hạ giọng một xíu là dỗ được ngay.
Nhưng cái từ đứa nhóc không thể áp dụng lên người của Đình Văn Ngạn được, cậu nhìn trước nhìn sau cũng không giống một thằng nhóc miệng còn hôi sữa.
Đình Văn Ngạn thu lại nụ cười, hắn đặt Cẩm Lễ xuống lại ghế sô pha, chính mình lại vòng bên kia nằm dài thườn thườn ở băng ghế đối diện, nhắm mắt dưỡng thần.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đến lúc cậu có lại được ý thức thì Đình Văn Ngạn đã rơi vào trạng thái ngủ nông.
Đình Văn Ngạn có thói quen ngủ trưa ngắn cỡ 15-20 phút, như vậy khi thức dậy sẽ tỉnh táo hơn.
Ngược lại, nếu không được nghỉ trưa, Y sẽ trở nên cực kì khó tính và nóng giận vô cớ, mà ai thì cũng sợ lúc Đình Văn Ngạn nổi giận, lúc đó chuyện gì Y cũng dám làm.
Cẩm Lễ tiếp tục cầm bút lên xử lí hồ sơ, nhưng cỡ hơn 5 phút sau thì lại chầm chậm ngẫng đầu lên nhìn cậu thiếu niên ngủ trên ghế sô pha.
Chân của Y rất dài, gác lên thành ghế khiến người khác có cảm tưởng chân cậu vượt ra khỏi cả cái băng ghế kia, vừa thon vừa thẳng.
Tóc của Đình Văn Ngạn loã xoã trước trán, phủ xuống gần chạm đến lông mi, cực kì xinh đẹp.
Nếu không để ý đến thân hình kia, thì có khi Y đội tóc giả người ta cũng tưởng Y là nữ nhân.
Cái này không hề nói điêu, khuôn mặt ấy có thể hớp hồn bất kì ai mới nhìn lần đầu tiên, phá lệ mê hoặc.
Ít khi nào cậu có thể chứng kiến được một người đàn ông có thể cân bằng giữa tuấn mỹ của nam giới và xinh đẹp của nữ giới, Đình Văn Ngạn có cả hai.
Cậu đứng dậy nhẹ nhàng, cố gắng để không phát ra tiếng động, chậm rãi đến trước mặt Đình Văn Ngạn.
Người kia vẫn hơi thở đều đều, đôi mắt an tĩnh nhắm chặt.
Cẩm Lễ không khống chế được đưa tay lên chạm đến tóc của Đình Văn Ngạn, khẽ lướt.
“Mềm quá” cậu nghĩ.
Đình Văn Ngạn vẫn không tỉnh… đó là Cẩm Lễ nghĩ.
Cậu đưa tay xuống phía dưới chạm đến lông mày của Đình Văn Ngạn, hàng lông mày được cắt tỉa gọn gàng,sạch sẽ.
Sau đó lại đến chóp mũi, nghĩ rằng Đình Văn Ngạn đã ngủ say, Cẩm Lễ càng sờ càng hăng, chạm đến lòng bàn tay của Y.
Ngay lúc đó, đôi mắt phượng hoàng cao lãnh của Đình Văn Ngạn bật mở, Y không nói nhiều kéo lấy eo của Cẩm Lễ, để cậu ngã sấp trên người mình.
Vì quá hốt hoảng, cậu không còn cách nào khác ngoài nằm im, hai mắt mở to.
– Đình Văn Ngạn, … cậu làm gì thế?
Đình Văn Ngạn ánh mắt tối sầm, không hiểu sao trong mắt hắn không còn là sự đùa cợt nữa mà cực kì đen tối, như một hố sâu không đáy.
– Anh đang định làm gì?
Nghe câu hỏi đó, Cẩm Lễ nhất thời cứng họng không biết phải trả lời sau.
Vì chẳng có lí do nào hợp tình để bao biện cho hành động của cậu.
Cẩm Lễ cũng không biết vì sao mình lại hành động ngu ngốc như thế nữa.
Trong khoảng không im lặng, đột nhiên Đình Văn Ngạn bật cười
– Anh muốn sờ à, sao lại không sờ nữa.
Thế nào? Tôi cho anh sờ đó.
Thật là! bản thân muốn thì nói muốn, tôi cũng không keo kiệt lắm đâu, đã tới mức độ này rồi còn thanh cao làm mẹ gì?
Y không tiếc sỉ nhục người kia, nhưng Cẩm Lễ cũng không dám đáp lại, cậu im như phỗng.
Như thế, Đình Văn Ngạn lại được đà lấn tới, kéo lấy tay Cẩm Lễ đặt trên bụng của mình, ngay dưới lớp áo thun kia, cậu còn có thể cảm nhận rõ ràng những khối cơ bụng săn chắc khoẻ mạnh trực tiếp áp lên lòng bàn tay của mình.
Cẩm Lễ lắc đầu.
– Tôi không muốn.
Đình Văn Ngạn tàn ác nhấn lấy gáy của người kia, thì thầm.
– Mẹ nó, hay là còn chưa đủ, cách một lớp áo chưa đã phải không? Hay là trực tiếp nhé, thế thì kích thích hơn không phải sao?
Cẩm Lễ cắn môi, hiện tại đã đạt tới giới hạn của bản thân rồi, cậu liền vươn tay đánh nên bả vai của Đình Văn Ngạn một cái thật mạnh, bản thân muốn thoát ra khỏi vòng tay của người kia lại bị lôi ngược trở lại.
Phòng của công ty cách âm rất tốt, nhưng cửa lại không khoá, chỉ sợ có ai đi vào thì coi như toi đời.
– Anh định đi đâu, còn chưa xong mà.
Cẩm Lễ chống tay để kéo xa khoảng cách, cậu hụt hơi nói.
– Rồi rồi, tôi đầu hàng, nhưng mà ở đây là công ty, cậu cho tôi chút thể diện đi.
Đình Văn Ngạn cười cười để lộ lúm đồng tiên, trên khuôn mặt thiên sứ lại có một nụ cười của ác quỷ.
– Được, anh hôn tôi một cái, tôi liền thả anh ra.
Không thì chúng ta cứ nằm đây thế này, đợi có người vào chứng kiến rồi tôi và anh cùng toang.
Anh đừng có lo, nếu không còn chỗ nào đi nữa thì tôi bao nuôi anh.
Tôi có nhiều tiền lắm đó.
Đình Văn Ngạn nói một hơi dài, sau đó cặp mắt long lanh nhìn Cẩm Lễ.
Cậu hiện bây giờ gấp đứng dậy muốn chết rồi, ai nói gì cũng nghe, lập tức cuối xuống một cái “phóc” hôn lên má của Đình Văn Ngạn.
Nụ hôn quá nhanh, như là chuồn chuồn đáp nước.
Nhưng Đình Văn Ngạn lại dở chứng lần nữa, Y mấp máy môi.
– Không phải như thế, để tôi chỉ cho anh..
Ngay khi từ cuối cùng thoát ra khỏi miệng, Đình Văn Ngạn dùng tốc độ nhanh như chớp kéo lấy gáy của Cẩm Lễ, ấn môi mình vào môi của cậu, hai thái cực nóng và lạnh lập tức va chạm nhau khiến Cẩm Lễ chết não.
Cậu mở to mắt nhìn gương mặt phóng đại của Đình Văn Ngạn, tay yếu ớt đập lên vai của Y.
Mẹ nó, vậy mà cậu lại bị lừa… một lần nữa.
Đình Văn Ngạn hôn quá sâu khiến cậu không thể thở nỗi, ngay cả bản thân cũng chìm vào trong nụ hôn kia, bàn tay trên vai của Y dần dần trượt xuống.
Đình Văn Ngạn chuyển đổi hướng, quay đầu sang bên ngược lại, cho người kia thời gian để thở rồi lại tiếp tục ấn môi vào lần nữa.
Đối với Y nụ hôn như một liều thuốc phiện, lúc đầu mục đích chỉ là để trêu một chút nhưng càng hôn càng ngọt, Y có cảm giác như não đang cắn thuốc lắc, Hưng phấn tột độ.
Thậm chí ý nghĩ lột sạch đồ của Cẩm Lễ rồi trực tiếp làm ngay tại đây cũng đã soẹt qua đầu của Y.
Nhưng mọi thứ dĩ nhiên chỉ dừng lại ở một nụ hôn, nếu muốn tiến xa, Đình Văn Ngạn phải giăng lưới xa hơn, kiên nhẫn hơn và tâm cơ hơn, có như vậy mới thành công vớt được một con cá có giá trị.
Nụ hôn dai dẳng 3 phút rưỡi, ngay cả nước bọt cũng chầm chậm chảy xuôi xuống cằm của Cẩm Lễ, lúc hai người tách nhau ra thì cậu đã ở trong tình trạng Mông lung cmnr.
Vậy là, nụ hôn đầu đời, đã chính thức trao cho một thằng nhóc nhỏ hơn cậu tận mấy tuổi, cái chuyện này mà truyền ra ngoài chắc người ta sẽ có một phen cười bể bụng mất thôi.
Đình Văn Ngạn vuốt khoé môi của Cẩm Lễ, thì thầm
– Thích không? Hôn kiểu Pháp đấy, sau này có thời gian rồi tôi chỉ cho.