Ngày đám cưới của Sở Hạo tụ họp rất nhiều nghệ sĩ lớn trong giới và các công ty quảng cáo lớn mà Sở hạo trước đây đã từng nhận Job.
Không khí diễn ra hết sức sôi động.
Ngay từ đầu giờ chiều nhà báo đã quây đầy trong bãi đậu xe và lan ra đến tận ngoài sảnh, máy ảnh lia liên tục, không bỏ sót bất kì góc quay nào.
Người nổi tiếng là như vậy, ngay cả hôn lễ cũng không giống người bình thường, bị toàn thể cộng đồng mạng và cánh báo soi mói đến từng ngóc ngách, chỉ cần có một biểu tình nào không hợp lí, ngay ngày hôm sau có thể lên thẳng trang nhất và là chủ để bàn cãi của những thánh cào phím.
Lạc Văn Xuyên đi cùng xe với Diệp Tổng, khi chiếc limousine thon đài đen tuyền đậu trước sảnh, không khí bỗng chốc im lặng như tờ.
Họ đều biết xe limousine đại diện là của ai.
Diệp Lâm Anh luôn rất kì lạ, trong các sự kiện lớn hắn lúc nào cũng xuất hiện với một con xe limousine khoa trương, mạnh mẽ và cao lớn, áp bức tất cả những chiếc xe đua màu mè phía sau.
Lạc Văn Xuyên bước ngay đằng sau hắn, dạo này hai người này rất hay dính lấy nhau, lần trước đã có người bắt gặp Diệp Tổng và Lạc Văn Xuyên đi chung một chuyến bay đến New York, hay đến sự kiện sinh thần của Lạc Hãi, Diệp Lâm Anh cũng xuất hiện, một việc chưa bao giờ có tiền lệ trước đây.
Thậm chí có người còn bàn tán về xu hướng tính dục của Lạc Văn Xuyên, vì mọi người đều biết việc cậu đột nhiên rời xa Tô Thanh, không một lời giải thích, cứ thế lặn mất tăm.
Nay lại xuất hiện với tần suất cao bên cạnh Diệp Lâm Anh, khó tránh khỏi lời ra tiếng vào, nhưng cho dù có thế thì Lạc Văn Xuyên vẫn không quan tâm, hoặc đơn giản là Lạc Văn Xuyên có hơi vô cảm với các tin đồn, cậu không phải kẻ tọc mạch, cũng không tự search về bản thân mình thương xuyên nên đơn giản là không biết.
– Diệp tổng, anh cứ đi bình thường đi, sao khoác vai tôi Hoài thế
Lạc Văn Xuyên nhìn bàn tay đang khoác một bên vai mình, khó hiểu nhìn hắn.
Không chỉ khoác vai, bóng dáng cường đại của Diệp Lâm ANh còn giống như muốn lôi cả người cậu vào trong lòng, khiến Lạc Văn Xuyên mấy lần bước hụt xém té, mà mấy lần đó đều là Diệp Lâm Anh vững vàng đỡ cậu đứng thẳng dậy, hắn lạnh lùng liếc qua,
– Cậu là trẻ tập đi à?
Lạc Văn Xuyên không chịu thua, cũng dùng ánh mắt sắc bén lườm ngược lại.
– Còn không phải tại ai đó cứ ép tôi à?
Đương lúc giằng co, một bóng dáng yểu điệu thướt tha đã xách váy đến trước mặt hai người, ánh mắt của cậu chạm đến tà váy cưới xoà rộng của người kia.
– Lạc Văn Xuyên.
Tô Thanh xinh đẹp ngẫng đầu nhìn cậu, cười duyên dáng.
Váy cưới lộng lẫy quét sàn, trên tay cầm bó hoa bách hợp sặc sỡ.
Tô Thanh ngày thường đã trông rất thanh tú, khoác lên người đồ đắt tiền lại càng toả sáng hơn, trên tóc cô ta là những chiếc kẹp bướm được tạo từ pha lê thật, là chính tay Sở Hạo cài lên.
Tô Thanh chỉ nhìn duy nhất có Lạc Văn Xuyên, từ đầu đến cuối cũng không dời tầm mắt, ngay cả Diệp Lâm Anh cô ta cũng lơ đẹp.
Lạc Văn Xuyên không biết nên để mắt ở đâu, hiện tại bây giờ nơi mà cậu không muốn nhìn nhất đó chính là trực diện với Tô Thanh, có chút khó chịu.
Tô Thanh không thấy Lạc Văn Xuyên đáp lại cũng không buồn bực mà tiến lên một bước, tà váy quét một chút qua giày da của cậu.
– Anh Xuyên, em cứ tưởng anh sẽ không đến chứ, thấy anh em vui lắm.
Tô Thanh nói xong định vươn tay nắm lấy cánh tay của Lạc Văn Xuyên, nhưng chưa kịp làm gì thì một bàn tay khác đã chặn lại ý đồ của cô ta, bóng dáng cường đại của Diệp Lâm Anh đẩy cậu về phía sau, tay còn lại nắm lấy vai của Tô Thanh, lạnh giọng.
– Cô… một Sở Hạo còn chưa đủ thoả mãn?
Hôm nay Diệp Lâm Anh mặc đồ Tây, cúc áo trước ngục bung ra hai nút để lộ lồng ngực săn chắc, nếu so với thường ngày tì hôm nay đúng là phóng khoáng hơn nhiều, ngay cả cổ tay áo của hắn cũng xăn lên để lộ đồng hồ đắt tiền, bàn tay tuyệt đẹp của hắn dưới ánh đèn lại nổi lên mấy đường gân xanh rõ nét, khuôn mày nhăn lại
TÔ Thanh bị đụng chạm liền lùi về phía sau, ánh mắt long lanh hoảng sợ như một chú thỏ con lạc bầy.
Lúng túng nhấc váy.
– Tôi… tôi không…
Tay của Diệp Lâm Anh vẫn siết vai Tô Thanh, cái bàn tay này lúc nãy còn định chạm vào Lạc Văn Xuyên? Chỉ riêng việc này thôi cũng đủ khiến hắn tức sôi máu.
Không hẹn mà gặp, Sở Hạo từ phòng thay đồ bước ra, nhìn thấy Tô Thanh liền lập tức tiến tới, trong mắt toàn là cưng chiều vô độ, nhưng khi đụng đến cánh tay đang đtajw trên vai Tô Thanh, ánh mắt anh ta đột nhiên tối sầm hẳn, bước cực nhanh đến chỗ bọn họ.
– Diệp tổng, lâu rồi không gặp, vẫn là bạo lực như thế nhỉ?
Sở Hạo vừa gặp đã châm chọc, không kiêng nể gì kéo Tô Thanh ra đằng sau lưng mình, bảo hộ cô ta chặt chẽ.
Diệp Lâm ANh phủi tay như mới vừa chạm vào thứ gì đó nhơ bẩn lắm vậy, khẽ cười.
– Ngon nhào vô.
Hôm nay là đám cưới của họ, nếu có gì bất trắc, dĩ nhiên Sở Hạo và Tô Thanh vẫn chịu thiệt thòi lớn nhất.
Sở Hạo vươn tay ra, cố nặn một nụ cười mà anh cho là thân thiện.
Diệp Lâm Anh cũng bắt tay lại, trên gương mặt lạnh lùng cực độ.
Hai người không nói gì nhưng mùi thuốc súng lại lan toả nồng nặc trong không khí, gan tay của của hai đều nổi hết cả lên, cho thấy cả hai người đều đang dùng sức, giống như muốn nghiền nát xương của đối phương vậy.
Khi đã bắt tay chào hòi xong, Sở Hạo lại hướng Lạc Văn Xuyên, giơ tay chào.
– Lạc tổng, lâu rồi không gặp, vẫn ổn chứ.
Lạc Văn Xuyên lúc này ló đầu ra từ sau lưng của Diệp Lâm Anh, tay cậu vẫn nắm chặt áo vest của hắn, Diệp Lâm Anh vừa mới nhìn qua thì liền cảm thấy đáng yêu méo chịu được.
Hắn vươn tay đẩy Lạc Văn Xuyên đứng ngang với mình, tay vươn lên đập bộp bộp trên vai của cậu.
– Nói chuyện đàng hoàng, lấp ló cái gì.
Lạc Văn Xuyên vẫn không buông góc áo vest của hắn, ánh mắt liếc sang hắn cầu cứu.
Hắn còn muốn cậu nói cái gì, còn cái gì để nói nữa sao? Biết vậy ở lại công ty tăng ca cho rồi, là tại cái tên xúi quẩy này cứ lôi kéo ép người cho bằng được, cậu cũng đâu còn cách nào khác chứ.
– Lạc tổng, Diệp tổng, chúng ta bốn người quen biết nhau đã lâu.
Nay tôi và Tô Thanh về chung một nhà, mong mọi người sẽ thực tâm chúc phúc.
Sở Hạo nhép miệng nói, trên khuôn mặt tuấn tú toàn là khiêu khích, bốn người là tính luôn cả Tô Thanh.
Trời mé, so sánh khập khiễng thế mà cũng làm được, Lạc Văn Xuyên thầm nghĩ.
Khi tất cả đã ổn định trong phòng tiệc, ánh sáng bắt đầu tối đi để lễ cưới trang trọng bắt đầu.
Vì để không gian riêng tư nên các nhà báo và truyền thông đều bị đưa ra ngoài, trong phòng hiện giờ chỉ có người quen của Sở Hạo và Tô Thanh.
Lễ cưới lược bỏ phần giới thiệu đấng sinh thành của hai bên vì hoàn cảnh gia đình của Sở Hạo và Tô Thanh đều không mấy tốt, chính vì bị lược bớt nên phần hình thức truyền thống trôi qua khá nhanh chóng và nhẹ nhàng.
Lúc Sở Hạo đứng trên bục, ánh mắt lại luôn lia tới tới hai con người ngồi trong góc kia.
Anh không ngừng quan sát nhất cử nhất động của Lạc Văn Xuyên, cả Diệp Lâm ANh nữa, anh muốn tìm ra một sơ hở gì đó.
Cho đến tận bay giờ, Sở Hạo vẫn luôn lo sợ, sợ rằng từ trong góc tối không ai biết Lạc Văn Xuyên và Diệp Lâm ANh lại đang toan tính hợp tác với nhau để hãm hại anh ta.
Điều này có thể chứng mình rằng, Sở Hạo không hoàn toàn tự tin về nặng lực của mình, nếu có, anh ta đã không phải suốt ngày lo lắng sợ sệt thế này.
Chỉ tiếc, hai kẻ bên dưới hoàn toàn không quan tâm gì đến Sở Hạo, mà lại đang… quan tâm đến nhau?????
Hai con mắt Sở Hạo nhìn thấy hết mọi chuyện diễn ra bên dưới.
Bàn tay của Diệp Lâm Anh vươn đến bàn bốc lấy một trái nho, sau đó đưa lên nhét vào miệng của Lạc Văn Xuyên, còn Lạc Văn Xuyên lại còn cười với hắn, nhẹ nhàng nói:”Cảm ơn”????? .
Sở Hạo bị đơ ra trong chốc lát, trong lúc đang đọc lời tuyên thệ, người dẫn chương chình hỏi anh ta một câu:” Anh có hứa sẽ giữ lòng chung thủy với cô ấy, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng cô ấy mọi ngày suốt đời anh hay không? “.
Sở Hạo bị đình trệ một chút, trong đầu hắn còn đang xử lí hình ảnh kia nên không vội đáp lời ngay.
Cả hội trường im lặng chờ đợi lời tuyên thệ của Sở Hạo, không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Tô Thanh sắc mặt dần sầm lại, lắc lắc tay của anh.
Sở Hạo chợt giật mình, hít sâu một hơi lấy lại sự bình tĩnh.
– Tôi hứa.
Sau đó trong suốt quá trình, Sở Hạo cũng chỉ qua loa đáp lời xong lại hướng mắt về phía Lạc Văn Xuyên, nhíu mày thật chặt.
Hết phần cắt bánh và rót rượu, đồ ăn lần lượt được bưng ra từng đĩa sang trọng để chiêu đãi khách, cả hội trường xôn xao ồn ào.
Ngay kế bên bàn của Lạc Văn Xuyên có người còn bàn tán về lời tuyên thệ của Sở Hạo.
Đó là một cô diễn viên cũng khá nổi tiếng, cô ta che miệng lại khẽ cười với mọi người xung quanh.
– Trời đất, lúc nãy các người có nhìn thấy hay không.
Khi đọc lời tuyên thệ Sở đại ca còn khựng lại mấy nhịp đó, không biết lúc đó đang nghĩ cái gì nữa.
Có lẽ anh ấy hối hận chăng, ha ha ha…
Cô ta vừa nói xong thì cả đám trên bàn phá lên cười.
Thật ra đối với Sở Hạo thì cô ta cũng có chút tình ý, sau này khi biết Tô Thanh là người trong lòng của anh ta thì lại càng ghen ghét hơn, vốn cô đã không ưa gì Tô Thanh, nay lại thấy người trên kia không vui vẻ, dù chỉ là trong một khoảnh khắc, cô lại cảm thấy hả hê hết mức.
Bàn của Lạc Văn Xuyên ở gần đó nên cậu nghe thấy rõ mồn một.
Bàn của cậu không có diễn viên, chỉ có một vài ông lớn và các đạo diễn nỗi tiếng.
Một người trong số đó đã nhận ra Diệp Lâm Anh, khẽ cười.
– Aido, Diệp tổng, đã bao lâu rồi, trông cậu vẫn phong độ y như thế nhỉ?
Diệp Lâm Anh không quan tâm, chỉ đưa ly rượu lên môi nhấp một miếng, ánh mắt hờ hững.
Ông lớn kia thấy hắn không quan tâm thì cũng không xấu hổ, ông ta lại nói.
– Diệp tổng, dạo này thất thoát quá, cái cô Tô Thanh kia trước đây ngày nào cũng kè kè sau cậu, nay lại khoa cứ váy cưới lấy đại gia mới, chắc hẳn tiếc lắm.
Nhưng trách sao được, nhìn cái dáng người kia, ngay cả tôi còn mê muội nữa là ( Tác giả: Gòi xong :))))))))
Lão ta vừa nói vừa nhìn Tô Thanh đang khoác tay Sở Hạo chụp hình với từng bàn, lộ ra ánh mắt cáo già.
Diệp Lâm Anh cười một cái, nhẫn đầu nhìn ông ta, một tia lạnh lẽo xoẹt qua khiến ông ta lạnh hết sống lưng.
Hắn đặt tay lên đùi, khẽ nhịp
– Mày lặp lại một lần nữa….
Ông ta liền im bặt, giã vờ cười rồi lảng sang bàn khác
Lạc Văn Xuyên nheo mắt, cậu huých vào khuỷu tay hắn.
– Ở đây nhiều nhà báo lắm, anh định giết người luôn à?
Diệp Lâm Anh quay sang nhìn cậu, nghiêng đầu kề sát vào tóc của Lạc Văn Xuyên, ánh mắt rơi xuống chóp mũi cao điển trai của cậu.
– Ra ngoài hóng gió không, ở đây toàn những thứ làm tôi khó chịu.
Lạc Văn Xuyên đơ một chút, cậu khẽ cười, giơ tay lên làm động tác: OK