Tô Thanh trở về nhà chung của mình và Sở Hạo, ánh mắt thất thần.
Đám cưới bây giờ cũng không còn, hiện giờ Sở Hạo lại còn đang chấn thương nặng, cô mệt mỏi dựa đầu vào bức tường, ánh mắt Mông lung.
Lạc Văn Xuyên không muốn gặp cô nữa, cái này có chút mất mát.
Quan hệ giữa cô và Lạc Văn Xuyên đã chính thức vỡ tan tành, bây giờ cũng không có mặt mũi nào để gặp lại cậu nữa.
Mới vừa trôi qua có một đêm mà cô liền cảm thấy giống như đã hàng thập kỉ, gánh nặng phía truyền thông khiến Tô Thanh lẫn Sở Hạo bây giờ đều không thể ra khỏi nhà.
Sở Hạo may mắn có bác sĩ riêng nên không cần đến bệnh viện, so với vết thương của lạc Văn xuyên, thì Diệp Lâm Anh xuống tay vẫn còn nhẹ chán, với sức lực khủng khiếp của hắn, bẻ gãy tay của Sở Hạo là dễ như ăn cháo.
Đúng như lời hắn nói, Sở Hạo phải dập đầu cảm tạ Lạc Văn Xuyên, vì nếu cậu không cản lại kịp lúc, có lẽ Sở Hạo đã trở thành phế nhân.
Tô Thanh bước lại gần bàn trà tự rót cho mình ly nước lọc.
Ngay lúc đó, tiếng cồm cộp từ trên lầu dần vang vọng xuống dưới, một vị bác sĩ lớn tuổi mặc áo blouse đứng trước mặt Tô Thanh, theo sau ông ta là một hàng ngũ bác sĩ chuyên nghiệp.
Tô Thanh vừa nhìn thấy đã vội bỏ ly nước đang uống dở dang xuống, vội vàng hỏi.
– Bác Sĩ Lâm, anh ấy sao rồi.
Vị bác sĩ cuối đầu nâng kính, đưa hình chụp X quang cho Tô Thanh.
– Gãy xương, vị trí gãy khá đặc biệt.
Thường thì đánh nhau vị trí này là vị trí ít tổn thương nhất
Vị bác sĩ chỉ vào đốt sống số 7 trong hình chụp, rồi tiếp lời.
– Có rất ít người có thể biết được chính xác vị trí này là ở đâu, chỉ trừ khi người đó có am hiểu về võ thuật chiến đấu chuyên nghiệp.
Vị trí này ít người biết đến, nhưng lại dễ trở thành vết thương trí mạng, chỉ cần tăng lực một chút thôi, có thể chết người ngay lập tức.
Tôi có thể biết được người đánh anh ấy là ai không.
Vị bác sĩ nâng gọng kính, hứng thú nhìn hình chụp x quang.
Người này cũng thực sự quá lợi hại rồi, không chỉ tác dụng lực đánh hoàn hảo, mà còn tạo ra vết nứt đủ để đối phương đau đớn mà không chết ngay.
Người ra đòn ắt hẳn phải là một sát thủ, không hơn không kém.
Tô Thanh siết ngón tay, khẽ cuối đầu.
Vị bác sĩ liền hiểu rằng cô ta không muốn nói, ông liền hắng giọng
– Vấn đề này cũng không quan trọng lắm.
Thời gian này gắng đừng vận động nhiều, nếu được thì hoãn lại lịch diễn cỡ 1,2 tháng thì càng tốt.
Cậu ấy nghỉ ngơi càng nhiều thì vết thương sẽ càng nhanh hồi phục.
Tô Thanh gật đầu, tiễn đội ngũ bác sĩ ra về.
Cô nốc hết ly nước lọc trên bàn, sau đó quẹt ngang khoé miệng, thở một hơi.
Tô Thanh nhẹ nhàng bước lên tầng, mở cửa phòng Sở Hạo.
– A Hạo, là em.
Tô Thanh vừa mở cửa đã bắt gặp người trên giường đang mở mắt đau đáu, ánh mắt đặt trên trần nhà trắng tinh.
Sở Hạo trầm lặng nhìn Tô Thanh, không nói bất cứ điều gì.
– A Hạo, anh có đói không.
Tô Thanh cười giả lã, nắm lấy bàn tay của Sở Hạo.
Cô đau lòng nâng lên cánh tay của anh, hơi siết.
– Lạc Văn Xuyên nói rằng anh ấy sẽ chặn lại cánh nhà báo và truyền thông giúp chúng ta, anh đừng lo lắng mà hãy nghỉ ngơi đi nhé.
Không sao đâu.
Sở Hạo nghe tới tên Lạc Văn Xuyên, cả người đông cứng.
– Em đã đến gặp anh ta sao?
– Vâng ạ, không chỉ có anh ấy, Diệp Lâm Anh cũng có mặt.
– Diệp Lâm Anh?
Sở Hạo trợn mắt, anh ta vươn người ngồi dậy, cắn răng chịu đau vịn lấy thành giường.
Tô Thanh hốt hoảng đỡ lấy anh, bỡ ngỡ nói.
– Anh làm sao thế.
Đột nhiên ngồi dậy làm gì?
Sở Hạo cắn chặt khớp hàm, siết lấy tay Tô Thanh.
– Thằng đó đã nói cái gì, lặp lại cho anh, một chữ cũng không thiếu.
Tô thanh nhìn ánh mắt vằn tia máu của Sở Hạo, hoảng sợ.
– Anh..
anh ấy nói, chúng ta nên cảm tạ Lạc Văn Xuyên, vì nếu không có anh ấy, thì cánh tay của anh sớm đã không thể giữ lại được nữa…
Sở Hạo vò đầu, lại lên tiếng.
– Còn Lạc Văn Xuyên, cậu ấy nói gì?
Tô Thanh khó hiểu nhìn người trước mặt.
Đột nhiên lại muốn biết làm gì, nhưng sợ Sở Hạo lại suy nghĩ thêm mà không chịu nghỉ ngơi, cô đành thuật lại.
– Lạc Văn Xuyên đã đưa ra một cái giá.
Anh ấy nói chỉ cần chúng ta không xuất hiện trước mặt anh ấy nữa, thì anh ấy sẽ không truy cứu thêm chuyện này.
Em đã đồng ý với anh ấy.
Sở Hạo siết nắm đấm, ánh lửa ghen tức bùng lên trong ánh mắt.
Anh ta như mất kiểm soát chộp lấy ly nước lọc trên bàn ném thẳng lên tường khiến nó vỡ tan tành.
Tiếng động lớn đến mức khiến Tô Thanh choáng váng.
– A Hạo, anh… anh làm sao thế…
Sở Hạo hắn biết ngay mà.
Lúc đầu sự ghen tức chỉ để ở trên người Tô Thanh, nhưng khi nhìn hai kẻ vốn không đội trời chung với mình bước ra khỏi Vũng bùn của cuộc tình tay ba, Sở Hạo đã vô thức đặt sự chú ý của mình lên Lạc Văn Xuyên lúc nào không hay biết.
Từ cái lần hợp tác phim chết tiệt kia,con mẹ nó cũng là cái cớ.
Sở Hạo thiếu gì tiền đầu đầu tư, tự hắn chi tiền ra cũng có thể, chỉ là hắn tò mò, tò mò rằng Lạc Văn Xuyên vì sao lại có thể dứt khoát dứt ra nhanh như vậy.
Tò mò rằng Lạc Văn Xuyên có thực sự trung thực hay không.
Ánh mắt mà Diệp Lâm Anh nhìn Lạc Văn Xuyên hắn đã vô số lần bắt gặp, Sở Hạo vốn ghen ăn tức ở với một kẻ như Diệp Lâm Anh, cái gì mà người kia có, hắn quyết không chịu thua.
Vì cái gì, hắn mới chính là người tiếp cận Lạc Văn Xuyên trước, vì cái mẹ gì mà Diệp Lâm Anh lại có thể hiên ngang cướp đi mọi thứ.
Ngay cả lần mà Sở Hạo tổn thương Lạc Văn Xuyên ngày hôm qua, mọi hành động của hắn không có một tí xíu nào dính dáng đến Tô Thanh, hắn chỉ là….
Trả thù Diệp Lâm Anh, hắn muốn tên kia phải đau đớn, mà Lạc Văn Xuyên chính là chìa khoá để khơi dậy sự đau đớn kia của Diệp Lâm Anh.
Sở Hạo đã khoái trá, nhưng khi nhìn thấy Lạc Văn Xuyên nhịn đau mà ôm lấy Diệp Lâm Anh, nhẹ nhàng nói với tên kia “Hãy dừng lại đi”, Sở Hạo liền biết, mình triệt để sai rồi.
Lạc Văn Xuyên không phải công cụ trả thù, mà chính hắn… đang ghen… ghen vì sao Lạc Văn Xuyên lại có thể ăn nói nhẹ nhàng với tên kia đến thế, thậm chí còn không ngại tiếp xúc cơ thể thân mật như vậy.
Còn những lúc ở cùng hắn chỉ có cứng ngắc cùng xã giao cơ bản.
Hắn cũng muốn có được đã ngộ tốt như vậy.
Một đãi ngộ mà chỉ thuộc về mỗi Lạc Văn Xuyên mới có thể cho hắn.
– Mẹ nó !!!
Sở Hạo gằn giọng điên tiếc, ánh mắt mờ đục.
Hắn điên cuồng siết chặt thành giường, môi mím chặt.
– Thằng họ Diệp kia ở đâu, em nói cho anh biết.
Tô Thanh sợ hãi níu lấy cánh tay của hắn, nấc lên.
– Em đã thề với Lạc Văn Xuyên rồi, chúng ta không thể thất hứa.
Anh mà cứ như thế này thì em biết phải làm sao hả.
Cánh báo chí vẫn ngày đêm rình mò ở ngoài kia kìa, anh bình tĩnh lại đi.
Chúng ta phải để chuyện này lắng xuống đã.
Sở Hạo dần lấy lại hơi thở, hắn nhắm chặt mắt, khuôn mày nhăn chặt.
Hắn không vội, đợi đến ngày mai cũng không sao.
Lạc Văn Xuyên bị trọng thương, hiện tại đã hạn chế tối đã việc di chuyển, cậu ấy không thể chạy đi đâu xa được.
Đúng vậy, chắc chắn là vậy.
Hắn sẽ đến, sẽ giành lại người vốn nên thuộc về hắn, chứ không phải cái thằng họ Diệp kia.
———***********************—————
– Mở miệng ra nào
Diệp Lâm Anh đưa lên muỗng cháo còn bốc khói, đung đưa trước miệng Lạc Văn Xuyên, cậu liền nhíu chặt mày.
– Em có thể tự ăn được.
– Ăn làm sao, với cánh tay này của em ?
Diệp Lâm Anh chỉ vào cánh tay còn đang bó bột của Lạc Văn Xuyên.
Cậu hơi nhìn, khẽ hừ mũi
– Chứ anh không phải là người tác động vật lí nó đầu tiên à?
Diệp Lâm Anh hơi khựng lại, hắn cuối đầu, vuốt ve cánh tay của Lạc Văn Xuyên, mềm giọng
– Chắc hẳn lúc đó em đã đau đớn lắm, xin lỗi em.
Lạc Văn Xuyên mím môi, đột ngột đưa tay nâng mặt của hắn, cậu rướn người chạm vào mặt của Diệp Lâm Anh.
– Mặc dù lúc đó em chưa thực sự đến đây, người chịu thiệt thòi là nguyên thân cũ của cơ thể này, nhưng mà anh cũng đồng thời gián tiếp làm em đau.
Vậy nên, phải phạt.
Diệp Lâm Anh khẽ cười, hắn đặt tô cháo xuống, đưa cánh tay nhẵn nhụi ra trước mặt Lạc Văn Xuyên.
– Thanh toán ngay bây giờ luôn đi.
Lạc Văn Xuyên đen mặt, đẩy cánh tay của hắn ra xa.
– Cái gì mà” thanh toán”, anh tưởng em là xã hội đen đấy à.
Em không có bạo lực giống anh đâu.
Lạc Văn Xuyên nói xong liền giật mạnh áo thun của Diệp Lâm Anh, nhân cơ hội khuôn mặt của hắn đang ở gần mà chồm sát cắn lên má của Diệp Lâm Anh.
Động tác chuẩn xác, nhanh nhẹn, rất nhanh trên má của Diệp Lâm Anh đã hiện ra một dấu răng đỏ chót, hoàn chỉnh.
Cậu quệt môi, nhìn tác phẩm của mình, nhìn cười đến đau bụng.
Mặt của Diệp Lâm Anh vốn trơn bóng nhẵn nhụi, nay đột nhiên hiện ra một dấu răng khiến cậu cười đến run người, cười đến lỡ chạm vào vết thương, vừa khúc khích vừa ôm lấy eo:” Ai, ui….
Hâhhahha”
Diệp Lâm Anh cũng cười theo, ôn nhu hôn lên mặt của cậu.
– Buồn cười thế sao?
– Ừ… anh soi gương không.
Diệp Lâm Anh đưa tay chặn lại miệng của Lạc Văn Xuyên
– Đừng cười nữa, em còn đang sợ vết thương chưa đủ thảm hay sao?
Lạc Văn Xuyên bất chấp tất cả, vươn tay ôm lấy cổ của hắn, trêu chọc.
– Ôi trời, anh đáng yêu quá.
Diệp Lâm Anh nhìn cậu ở khoảng cách gần, đột nhiên không khí có chút ám muội.
Hắn bây giờ đang quỳ một gối ở trên giường, tay lòn qua mái tóc nâu rượu của Lạc Văn Xuyên.
Hắn cuối xuống, cắn lên môi cậu.
Lạc Văn Xuyên khẽ cười, rất phối hợp đáp trả.
Diệp Lâm Anh tàn nhẫn càn quét khoang miệng cậu, bàn tay lần mò xuống chăn, chạm vào mắc cá chân của cậu.
Lạc Văn Xuyên hạn chế di chuyển, nên điều duy nhất có thể làm là dùng tay trái chạm vào hông của hắn, khẽ siết.
– E hèm….
Tiếng tằng hắng vang lên ngoài cửa khiến Lạc Văn Xuyên giật bắn mình, cậu lập tức chui vào chăn, túm chặt lấy áo của Diệp Lâm Anh, lí nhí
– Có… có người….
Diệp Lâm Anh siết chặt nắm đấm
– Anh biết !
Vẫn là trợ lí ngây ngô hiền lành thân thiện của Diệp Lâm Anh.Lần này cậu không còn bở ngỡ khi nhìn thấy sếp của mình thân mật, nhưng mà ai có thể cho cậu biết, vì sao xung quanh sếp Diệp của cậu lại toả ra một luồn khí đen dày đặc như thế hay không??? Trợ lí ho nhẹ, bước vào phòng bệnh.
Cậu vừa nhìn thấy Diệp Lâm Anh đã hốt hoảng kêu lên, chỉ tay vào vết cắn rõ ràng trên má của hắn
– Trời ơi… Sếp, mặt… mặt anh…
Diệp Lâm Anh bắn ánh mắt giết người qua, gằn lên
-Thôi im giùm tôi cái, trừ lương……”
Trợ lí;…………..