Người bị trói huyền thiết cử động nhẹ, đôi mắt trong veo trông về chỗ phát ra tiếng, hắn đã thấy rõ người tới, là một ám vệ che mặt.
Cừu Nhạn Quy không thu tầm mắt về ngay lập tức, mà khẽ cau mày, giờ này không nên có người tới mới đúng, trong lòng hắn có suy đoán lờ mờ.
Ám vệ bước nhanh tới trước mặt hắn, động tác mang đến một cơn lốc nhỏ, hắn ta không nói chuyện, hệt như một con rối lạnh tanh, lanh lẹ gỡ hết huyền thiết trói lấy hắn, chỉ chừa lại còng tay và còng chân, sau đó lui sang một bên làm tư thế “mời”, nhỏ giọng nói, “Thiếu chủ cho mời.”
Trong mắt Cừu Nhạn Quy loé lên sự phức tạp, hắn mím môi từ từ di chuyển xuống giường ngọc, lúc hai chân giẫm lên mặt đất lại cảm thấy hơi lạ lẫm, không kìm được mà nhẹ bước chân, sắc mặt hắn hơi sa sầm, ngón tay vô thức nắm thành quyền.
Thấy hắn dừng lại đó, ám vệ cũng chỉ im lặng chờ ở một bên không lên tiếng thúc giục.
Hồi lâu, Cừu Nhạn Quy mới thẳng lưng, khẽ nói, “Đi thôi.”
–
Thôn Vân các, tẩm cung của thiếu chủ.
Ảnh Lục không dám thở mạnh, cúi đầu nhìn chằm chằm hắc bào của mình.
Thiếu chủ không nói gì, hắn cũng không dám tùy tiện mở miệng.
Tả Khinh Việt đã im lìm nửa nén hương, tầm mắt y dán chặt vào giấy tuyên trước mặt, mặt mày tối tăm khiến người ta không đoán được.
Chuyện y bảo Ảnh Lục tra đã có manh mối, thậm chí xâu chuỗi được thành một đầu mối hoàn chỉnh, chẳng qua là dù cho có lý giải ra sao, mọi manh mối đều chỉ vào —— Cừu Nhạn Quy là có mưu đồ từ lâu.
Năm xưa Phùng Đông chỉ là một tiểu tốt vô danh dưới trướng Ngụy Sơ, đúng như tên gọi “Bất Ngữ các”, so với môn phái thủ hạ khác của Ngụy Sơ, Phùng Đông là một tên quá kém cỏi.
Nhưng bọn họ đã đánh giá thấp dã tâm của Phùng Đông, khi Miêu Cương đại loạn gã đã thừa cơ chạy trốn, mang đi rất nhiều tâm huyết của Ngụy Sơ, mai danh ẩn tích ở gần Ngư trấn, ngủ đông chờ đợi thời cơ.
Có điều không ngờ rằng, “Bất Ngữ các” không có tiếng tăm gì khi ấy lại nhặt một đứa trẻ về từ trong loạn táng cương, gia đình nó là quý tộc sa cơ, bị cừu gia báo thù mới rơi vào bước đường tan nhà cửa nát.
Mà đứa trẻ này, chính là thích khách đầu bảng hiện giờ.
Thiếu chủ ngồi ngay ngắn bất động, chỉ là giấy tuyên trước mắt chợt bị lưỡi đao vô hình chia thành mảnh vụn, lả tả rơi xuống, sắc mặt Ảnh Lục lập tức trắng bệch, hắn quỳ một gối, “Xin chủ tử thứ tội.”
“Không sao, lui xuống đi.” Tả Khinh Việt không chất vấn, thậm chí y còn nhoẻn cười, chẳng qua nụ cười ấy nhìn sao cũng khiến người khác sợ run.
Quả thật là hay hết sức, hay cho một âm mưu từ lâu, hay cho một thích khách đầu bảng.
Y vậy mà lại không biết, khi xưa Nhạn Quy sống ở Miêu Cương.
Lạnh nhạt như Ảnh Lục cũng toát đầy mồ hôi lạnh, hắn không dám nhìn nhiều, nghe vậy lập tức quay người lui xuống.
Vừa khéo sao, ngay lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
“Chủ tử, người đã dẫn tới rồi.”
Tả Khinh Việt mặt không đổi sắc, lười biếng nằm trên noãn tháp, cố định tầm mắt vào cánh cửa, như là muốn xuyên qua tấm gỗ này nuốt người phía sau vào bụng, y khẽ đáp lại, “Ừ.”
Xiềng xích lay động phát ra tiếng va chạm, cửa bị đẩy ra từ từ, không có ngăn cách, Tả Khinh Việt liếc mắt là nhìn thấy người đẩy cửa.
Xích trên tay và trên chân Cừu Nhạn Quy kêu “leng keng” theo động tác, vẻ mặt hắn bình tĩnh tựa dù làm gì đi nữa cũng không thể gợi lên gợn sóng trong lòng hắn, nhưng thỉnh thoảng hắn sẽ lộ ra những biểu cảm yếu ớt.
Giống như nuôi một con bạch nhãn lang chưa thuần phục, nhưng trong đôi mắt trong veo kia lại chỉ có một mình Tả Khinh Việt mà thôi.
Giấy trắng mực đen khi nãy hiện lên trong đầu, Tả Khinh Việt thoắt tối sầm mặt, ngay cả ý cười giả dối cũng mất sạch, cửa phía sau bị gió mạnh đóng “ầm” lại.
Tóc Cừu Nhạn Quy bị thổi tung, trong mắt xuất hiện sự hồ nghi, nhưng không chờ hắn phản ứng, thiếu chủ ban đầu còn đang lười nhác đã sải bước đi tới chỗ hắn.
Một tiếng kêu trầm đục vẳng lại, lưng Cừu Nhạn Quy dựa vào ván gỗ, Tả Khinh Việt ấn hắn lên cánh cửa, nhưng lại không làm bước tiếp theo, nộ ý rõ ràng gặm nhắm hết toàn thân, bàn tay nắm bả vai Cừu Nhạn Quy cũng ngày càng thêm sức.
Cừu Nhạn Quy hơi cảm thấy không đúng, nhịn cơn đau ở đầu vai nhỏ giọng dò hỏi, “Thiếu chủ?”
Tả Khinh Việt nhìn hắn không nói chuyện, Cừu Nhạn Quy cảm nhận được cảm xúc kiềm nén của y, do dự một lát liền chủ động vươn tay, thử từ từ vòng qua eo của thiếu chủ.
Ngốc nghếch mà lại kiên trì, hệt như đã từng như thế.
Cảm xúc trong mắt Tả Khinh Việt càng mãnh liệt hơn, song đến cuối cùng trong hô hấp nằng nặng của cả hai y lại chợt nới lực, chậm chạp tì đầu vào hõm cổ của Cừu Nhạn Quy.
Hơi thở ấm áp phả trên làn da, Cừu Nhạn Quy mất tự nhiên nghiêng đầu đi, nhưng lại bị nâng mặt đè về.
Sức không mạnh, có cảm giác vô lực.
Cừu Nhạn Quy sửng sốt, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của thiếu chủ, mang theo sự phẫn nộ khó thể giải thích, “Thôn Vân các bỏ đói ngươi à?”
– – Ta có bao giờ bạc đãi ngươi?
“Gầy thành thế này là muốn dùng cái chết minh chứng lòng thành?”
– – Vì sao phản bội ta, không muốn ở Miêu Cương tới vậy sao?
Y biết ngoan ngoãn của thích khách có khả năng là có ý đồ khác.
Lời của Tề Thịnh văng vẳng trong đầu y, độ ấm nơi lòng bàn tay thích khách ngấm qua lớp vải ủi ấm cõi lòng y, giận dữ vô cớ vơi đi không ít, thay vào đó là mệt nhoài nồng đượm.
Hệt như trả được đại thù nhiều năm về trước, y ngồi trên bảo toạ liếc nhìn chúng người dưới bậc thềm, nhìn bọn họ nom nớp lo sợ nhưng mặt mũi lại cung kính, trong lòng trống rỗng mệt mỏi rã rời, cảm thấy nhàm chán quá thể.
Y nhịn nhục vì báo thù cho cha mẹ, y vắt óc suy tính giành được đại quyền Miêu Cương, y nghiên cứu cổ thuật trở thành “Cổ vương” Miêu Cương người người đều biết.
Y có Miêu Cương to lớn, có quyền lực tối cao, có châu bảo nhiều vô số kể.
Nhưng y duy chỉ không giữ được người mà mình trân quý.
Y không cứu được cha mẹ, cũng không giữ được Cừu Nhạn Quy.
2
Người Tả Khinh Việt có thể tin giờ đây, cũng chỉ có một mình Tề Thịnh mà thôi.
Hơn nữa do thân phận đặc biệt, bình thường sợ liên lụy tới đối phương, nên ngoài mặt cũng chỉ duy trì các mác “giao hảo.”
Bên dưới phồn hoa là một vùng yên ắng, vàng ngọc nổi ở mẽ ngoài bị đập vỡ, để lộ hình dáng âm u mục nát bên trong.
Người mà thế nhân cực kỳ hâm mộ là thiếu chủ Miêu Cương, chứ không phải Tả Khinh Việt.
1
“Chưa từng.”
Giọng nói hơi khàn cất lên, có vẻ đã trong trẻo hơn mấy ngày trước, Cừu Nhạn Quy không biết mục đích của thiếu chủ là gì, nhưng hắn cảm nhận được hơi thở trĩu nặng đè nén.
Cừu Nhạn Quy nghe theo bản tâm ôm lấy thiếu chủ, lợi dụng “thân phận” của mình bây giờ đến gần thiếu chủ, hạ giọng nói, “Chỉ là không có mặt thiếu chủ, Nhạn Quy ăn ngủ không yên.”
Hàng mi hắn khẽ run, tình cảm thầm kín bị kiềm chế giấu vào nơi sâu nhất trong ánh mắt, nổi ở bề mặt chỉ có âm giọng tận lực làm nhẹ đi, còn có quan tâm đúng mực.
Như thể trước mắt Tả Khinh Việt không phải Cừu Nhạn Quy hết lòng bảo vệ chủ, ôm ấp tâm tư thương nhớ được ăn cả ngã về không.
Mà là thích khách không có khí phách, lấy sắc hầu người.