Chờ chuẩn bị xong hết, Tả Khinh Việt cũng đã mất ý thức, hơi thở mong manh tựa trong lòng hắn, Cừu Nhạn Quy nhịn xót xa nơi đầu mũi, giúp thiếu chủ lau chùi cơ thể kĩ càng, cẩn thận thận tránh miệng vết thương, sau đó giúp y thay y phục sạch sẽ.
Đột nhiên, bên ngoài truyền tới tiếng gọi, “Cừu công tử, Dịch lão tiên sinh cho mời.”
Dịch lão tiên sinh?
Cừu Nhạn Quy nhìn người trong lòng, cẩn thận đắp chăn bông cho y xong mới đi ra ngoài.
Dịch lão tiên sinh đứng yên trước Ngục cung, y bào trắng thuần phất phới, nom khá là tiên phong đạo cốt, nhìn thấy hắn thì mỉm cười, “Cừu công tử.”
Cừu Nhạn Quy cung kính hành lễ, “Dịch lão tiên sinh, bây giờ vãn bối nhếch nhác, không hợp lễ nghi, mong hãy thứ lỗi.”
“Nào có.” Dịch lão tiên sinh xua tay, nghe tự xưng của hắn trong mắt vương chút ý cười, sau đó lại than khẽ, đưa hai bình sứ cho hắn, “Đây là thuốc ngoại thương, bây giờ thiếu chủ bị cổ độc phản phệ, muốn bình phục e phải tốn chút thời gian, lại khư khư là tên cứng đầu cứng cổ, không muốn bước ra khỏi chỗ này, Cừu công tử…”
Ông dừng lại, Cừu Nhạn Quy lập tức gật đầu, “Ta hiểu, Ngục cung lạnh lẽo ẩm ướt, không có lợi cho việc dưỡng thương, ta nhất định sẽ dỗ…khuyên thiếu chủ ra ngoài.”
Hắn ngập ngừng một lát, xấu hổ nói, “Dịch lão, vết thương của thiếu chủ….”
Dịch lão tiên sinh vuốt râu, không trả lời hắn, chỉ nói, “Năm đó thiếu chủ chỉ có một thân một mình, cố gắng nỗ lực tới Miêu Cương, y không quyền không thế, từ một kẻ một danh người người cười nhạo…đến người nắm quyền Miêu Cương hiện tại, gian khổ cỡ này lão hủ cũng chỉ có thể nhìn thấy chút ít trong đó.”
“Chắc tiểu tử Tề Thịnh cũng đã nói với ngươi rồi.” Dịch lão tiên sinh lắc đầu, “Đến giờ thiếu chủ vẫn không dám đi tế bái trước mộ song thân, y nói mình bẩn, không có mặt mũi đi.”
“Gần nửa đời y đều sống trong chữ cừu…nói ra cũng khéo thật, bây giờ lại gặp được một người họ Cừu, giống như ông trời rũ lòng thương, mệnh số tự có trần duyên.”
“Tính tình thiếu chủ nắng mưa thất thường là bởi vì y không có vướng bận gì ở nhân gian, y hoàn mỹ, nhưng lại thiếu mất sức sống.”
“Y sở hữu Miêu Cương to lớn, tài quyền lưỡng toàn, nhưng những thứ này không phải cái y muốn.” Dịch lão tiên sinh vỗ Cừu Nhạn Quy, “Cổ cứu ngươi tên là Vạn Sinh, là mệnh cổ ký khế ước, trên sách cổ không có ghi lại hậu quả phản phệ…”
“Cái gì?” Cừu Nhạn Quy chấn kinh, đương muốn mở miệng lại bị ngắt ngang.
“Cừu công tử đừng vội nôn nóng, bây giờ không đáng ngại.” Dịch lão tiên sinh nói, “Chỉ là khi thiếu chủ dùng tính mạng bảo vệ, trong lòng đã buông bỏ đại quyền Miêu Cương, cùng với những oán hận của quá khứ.”
“Ngươi đó, xin đừng khiến y thất vọng nữa.”
Cừu Nhạn Quy sững ra, hồi lâu mới cúi đầu nhỏ giọng nói, “Sẽ không đâu.”
*
Khoảng cách giữa các lần độc phát càng ngày càng dài, trạng thái của thiếu chủ tốt lên phần nào, bắt đầu dùng cổ cân bằng độc trong cơ thể, Dịch lão tiên sinh cách vài hôm sẽ tới đưa thuốc.
Tả Khinh Việt cau mày nhìn một điểm hư không, tuy y có thể miễn cưỡng cân bằng phản phệ của cổ độc trong người, nhưng hiện giờ vẫn chưa có cổ có thể giải dứt điểm phản phệ, nếu muốn vẹn toàn, vẫn phải sớm ngày nuôi ra cổ mới, chỉ là….
Y kéo mái tóc bạc trắng của mình, trong mắt loé lên sự bực bội, đột nhiên, có cái gì đó nhào vào lòng y.
Tả Khinh Việt hơi cụp mắt, Cừu Nhạn Quy ngẩng đầu lên từ trong lòng y, ánh mắt không tránh không né, trông như hỏi tội, “Thiếu chủ, huynh làm gì vậy?”
Tả Khinh Việt né tránh ánh mắt của hắn, không nói chuyện.
Mấy ngày nay cũng vậy, bình thường miệng lưỡi trơn tru, hận không thể nghẹn chết người ta trong một câu, giờ hay rồi, một chữ cũng không muốn nói, nhiều lắm chỉ phát ra một âm tiết.
Cừu Nhạn Quy nổi lửa, hắn kiềm chế tâm tính bình tĩnh hỏi, “Thiếu chủ ghét bỏ ta rồi ư?”
“Không….” Tả Khinh Việt tức tốc quay đầu, rồi vội vàng cụp mắt.
4
Cừu Nhạn Quy ngắt lời y, giọng nói rõ ràng đang nén giận, “Mấy ngày nay thiếu chủ không nhìn ta, không chạm ta, không để ý ta.”
Tả Khinh Việt than khẽ, “Không có, ta chỉ…” Bộ dạng thế này, giống quái vật.
“Thiếu chủ, chúng ta ra ngoài đi.”
Đột nhiên, Cừu Nhạn Quy vùi đầu vào hõm cổ y, cố ý mềm giọng, cả người cũng ngoan ngoãn chui vào lòng y, nói nhỏ, “Ở đây rất lạnh, chúng ta tới tẩm cung có được không?”
Cừu Nhạn Quy chưa từng ngoan ngoãn thế này, cho dù là đang….cũng là kiềm chế, sự khắc chế và lạnh lẽo của hắn như đã khắc vào trong xương, rất kiên cố.
Vậy nên y rất thích nhìn dáng vẻ đáng thương của thích khách, thích đổi cách dày vò hắn, nhìn hắn mềm nhũn thành một vũng nước xuân.
Trái cổ của Tả Khinh Việt trượt lên xuống, cuối cùng nhỏ giọng nói, chất giọng đã lâu không nói chuyện khàn và nhỏ, “Nhạn Quy, bộ dạng này của ta….”
2
“Tả Khinh Việt.” Cừu Nhạn Quy rầu rĩ mở miệng, hơi giống làm nũng.
Tả Khinh Việt sửng sốt, gần đây Nhạn Quy càng ngày càng sẵn lòng thân mật với y, gọi tên cũng cực kỳ suôn miệng.
“Hửm?” Y đáp khẽ, ánh mắt bất giác trở nên dịu dàng.
“Thiếu chủ không giống quái vật, mà giống kiểu yêu tinh hấp thụ tinh phách con người.” Cừu Nhạn Quy ngẩng đầu nhìn y, lỗ tai phớn đỏ, “Rất xinh đẹp, Nhạn Quy….rất thích.”
“Vậy Hồ Tu và Phùng Đông thì sao?” Thiếu chủ đỏng đảnh vẫn canh cánh trong lòng.
Cừu Nhạn Quy buột miệng nói, “Bọn hắn là ác quỷ nuốt người không nhả xương.”
1
Trong lòng Tả Khinh Việt thoải mái hơn nhiều, đồng tử đỏ sẫm hơi co lại, hô hấp thoáng ngừng, Cừu Nhạn Quy bắt được phút thả lỏng ấy của y, tiếp tục cố gắng, dứt khoát bất chấp tất cả, vứt bỏ mặt mũi ngẩng đầu lên, nói nhỏ, “Huynh nhanh khỏi bệnh đi, chúng ta….”
Hắn không nói nốt lời còn lại, nhưng trong đôi mắt trong veo trộn lẫn vẻ dụ dỗ, ngón tay ám chỉ đan mười ngón tay với y rất mạnh.
2
Tả Khinh Việt nghẹt thở một chốc, lần này y không tránh, ánh mắt màu đỏ sẫm nhìn chằm chằm Cừu Nhạn Quy, nhỏ giọng nói, “Nhạn Quy….”
Cừu Nhạn Quy nhìn y đầy mong đợi, “Hửm?”
Tả Khinh Việt nghiến răng, bàn tay thon dài khoác lên eo Cừu Nhạn Quy, lại gần khẽ hôn hắn, môi dán môi gằn từng chữ, “Huynh chờ đó cho ta.”
Cừu Nhạn Quy cong môi, biết y đã đồng ý, dịu dàng nói, “Được.”
Theo Cừu Nhạn Quy, dung mạo của thiếu chủ xưa nay không thể nghi ngờ, do dù là dáng vẻ khác người thường này cũng không hề dính dáng gì với “xấu”, nhưng dường như y rất để y, dù ở tại địa bàn của mình cũng cố chấp muốn đội mũ mạng.
Cừu Nhạn Quy không lay chuyển được y, chỉ đành tùy y.
Bây giờ ngoài mặt hắn thản nhiên, nhưng rất lòng lại rất lo lắng cho độc trong người thiếu chủ, sự vụ dạo này của Thôn Vân các đều do Tề Thịnh lo liệu giúp, hắn không thể làm phiền quá nhiều.
Chẳng qua lúc Dịch lão tiên sinh đưa thuốc tới, hắn đều nói bóng nói gió nghe ngóng, Dịch lão tiên sinh thấy hắn hỏi vòng vo mấy ngày, cuối cùng không nhịn được bật cười, hỏi, “Cừu công tử, ngươi có biết thiếu chủ trúng độc gì không?”
Cừu Nhạn Quy sững sờ, “Đương nhiên là cổ độc.”
“Vậy thì phải rồi, bây giờ đám người Cổ môn cũng bế quan không ra đều vì lo cho thiếu chủ.” Dịch lão tiên sinh ngoài mặt vân đạm phong khinh, ánh mắt nhìn hắn ngày một ôn hoà hơn, “Mà người ngươi bận lòng, là “cổ vương” nổi danh ngoài giang hồ hiện nay, cũng là người nắm quyền trẻ tuổi nhất Miêu Cương.”
“Nếu y không giải được, vậy thì không còn ai có thể giải.”
Cừu Nhạn Quy ngẩn ra, đột nhiên nhớ đến gương mặt kiêu ngạo của thiếu chủ, cười nói, “Đã là cổ, vậy thì sẽ giải được, chẳng qua phải xem độ khó dễ ra sao thôi…”
Dịch lão tiên sinh nhìn gương mặt tuấn tiếu đầy lo âu của hắn, mỉm cười trêu ghẹo, làm bộ huyền bí thở dài một hơi, “Có điều quả thật có một chuyện phải chú ý.”
Cừu Nhạn Quy lập tức căng thẳng, “Chuyện gì?”
“Dư độc chưa hết, phải tránh chuyện…..” Dịch lão tiên sinh lắc đầu, cười ha ha rời đi.
2
Cừu Nhạn Quy trơ ra tại chỗ, lỗ tai đỏ bừng.