Tẩy Duyên Hoa - Chương 20: Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Tẩy Duyên Hoa


Chương 20: Chương 20


Nửa đêm không chịu được, ta dựa vào bên giường thiếp đi một lát.

Ta ngủ không sâu, nên khi Hoa Nhung Châu khẽ động ta lập tức choàng tỉnh.
Ta ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Hoa Nhung Châu.
Hai mắt hắn còn vương chút choáng váng, có lẽ vẫn chưa kịp quen với ánh sáng.
Ta ngồi thẳng dậy, cười với hắn: “Ngươi tỉnh rồi sao? Vết thương còn đau không?”
Hoa Nhung Châu phải mất một lúc lâu mới phản ứng được, mạnh mẽ ngồi dậy, động tác vội vã làm ta giật mình.
Ta vẫn chưa kịp mở miệng, lưng đang căng đau thì bị động tác của hắn kéo ra – bởi vì đai lưng vẫn đang nằm trong tay hắn.
Gấp gáp chống tay vào đầu giường, tay trái theo phản xạ tì lên vai hắn mới không bị lực tác động bất ngờ đè cả người vào hắn.

Nhưng khoảng cách giữa ta và hắn rất gần, gần đến mức ta có thể nghe thấy nhịp thở đều đều của hắn.
Thân thể vừa mới ngồi thẳng dậy của hắn cũng bị cử động của ta đè xuống, lúc này ta giống như một toà thành trì đổ vào người hắn, ngã nhào trên giường.
Hơi ấm bên tay trái truyền đến cũng ủ ấm lại vài phần cảm xúc nguội lạnh trong ta, ta mới nhớ ra hắn không mặc áo.

Dù ta lớn hơn hắn nhiều tuổi, nhưng lúc này vẫn có chút bối rối, bởi vì cái tư thế này cũng lúng túng quá đi.
Cố gắng trấn tĩnh lại, ta ngồi thẳng dậy, giả bộ như không có gì bỏ tay ra, sau đó giật lại đai lưng của mình, nói: “Hiện tại có thể buông ra được chưa? Vừa rồi chưa kịp nói gì đã bị ngươi giật rồi.”
Mặc kệ những chuyện khác, cứ phải phủi trách nhiệm trước đã rồi tính tiếp, nếu không tình huống vừa rồi rất giống như ta đang đùa giỡn hắn.
Giọng Hoa Nhung Châu lần này đã tỉnh táo hoàn toàn, hắn làm như bị rắn độc cắn vội vàng buông tay ra, thoắt cái đã xoay người xuống giường, cúi đầu nói với ta: “Thuộc hạ tội đáng muôn chết, xin tiểu thư trách phạt.”
Ta nhớ hắn vẫn đang bị thương, muốn đưa tay dìu hắn dậy, tự dưng nhớ ra hắn đang không mặc áo, vươn tay ra cũng chẳng biết đỡ đoạn nào, may mà hắn không ngẩng đầu.

Ta thu cánh tay mới giơ ra một nửa về, đứng dậy nói: “Trên người ngươi có vết thương nặng, không cần để ý những thứ này, tranh thủ thời gian về giường nghỉ ngơi đi.”
Nói ra rồi lại cảm thấy có chút không hợp lý, Hoa Nhung Châu vẫn cúi đầu không cử động, thân thể cứng nhắc như một người máy.
Ta sửa sang lại đai lưng xong mới nói tiếp: “Trước mắt ngươi mặc y phục vào đi đã, chốc nữa ta sẽ quay lại thăm ngươi.”
Không biết có phải tim ta cứ làm loạn hay không, luôn cảm giác lời nói của mình ngày càng không thíc hợp, ta xấu hổ tăng tốc rời đi.
Về đến phòng chỉ muốn leo lên giường ngủ một giấc thật đã, Thiên Chỉ vừa dọn giường chiếu cho ta vừa quay đầu cắn môi nhìn, nói: “Tiểu thư, hôm qua người ở một đêm trong phòng Hoa thị vệ mới về phòng, tin này mà truyền ra ngoài chỉ sợ làm mất thân phận…..”
Tay ta đang thay y phục đột nhiên dừng lại, có chút tức cười nói: “Hoa Nhung Châu vì ta nên mới bị thương nặng, ta ở trong phòng hắn bê nước bưng trà cũng là điều nên làm.

Các ngươi đối với ta mà nói, đều không phải hạ nhân, cho nên sau này đừng có nói mấy lời như vậy nữa.”
Thiên Chỉ nhìn ta, trong ánh mắt không giấu nổi xúc động, ta bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, xoay người tiếp tục lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng vừa nằm một lúc đã nghe thấy bên ngoài hình như có tiếng nha hoàn đang tranh cãi, ta ngồi dậy nói: “Thiên Chỉ, ra ngoài xem sao?”
Thiên Chỉ cùng tiến vào với Thúy Trúc, Thúy Trúc quỳ xuống dập đầu với ta: “Tiểu thư, hôm qua Hoa thị vệ bị thương nặng đến ngất xỉu, nể tình hắn… vẫn luôn trung thành tận tụy, người đừng phạt hắn.”
Ta phạt Hoa Nhung Châu?
Ta đứng dậy mặc y phục, sau đó luồn qua mấy nha hoàn bước ra ngoài, thấy Hoa Nhung Châu quỳ thẳng tắp trong viện.
Ta sải bước đi tới, mở miệng: “Ngươi làm gì vậy? Mau đi về nghỉ ngơi đi.”
Ta đưa tay dìu hắn dậy, nhưng hắn không đứng lên, thanh âm mang theo vài phần run rẩy: “Thuộc hạ… mạo phạm tiểu thư, xin tiểu thư trách phạt.”
Trong lòng ta thở dài, đứa nhỏ này sao lại thật thà đến thế?
“Vậy ta ra lệnh cho ngươi đứng dậy.” Thấy kéo cũng không động, ta quyết định đứng dậy nói.
Hoa Nhung Châu kinh ngạc ngước nhìn ta, thấy ta cương quyết, hắn chần chừ một chút mới đứng lên.
“Đi theo ta.” Ta quay người quay về phòng, hắn cũng đi theo sau.
Về đến phòng, ta cho nha hoàn ra ngoài hết, sau đó mới nói: “Hôm đó ngươi ở sơn cốc tìm thấy ta nhanh như vậy, ngươi nhảy xuống theo ta đúng không?”
“Vâng.” Hoa Nhung Châu cúi đầu trả lời.
“Vậy vết thương bên hông ngươi là do bị cành cây quẹt phải sao?”
“Không phải.”
Ta nghi hoặc nhìn Hoa Nhung Châu, hắn đón lấy ánh mắt của ta: “Lúc thuộc hạ từ dưới sông lên bờ, phát hiện tung tích một kẻ áo đen, ta tưởng tên áo đen nhảy xuống theo ta nên xuất thủ với hắn, trong lúc chiến đấu bị hắn đả thương.”

Kẻ áo đen?
Trong đầu lóe lên một suy nghĩ, ta gấp gáp hỏi: “Ngươi thấy dung mạo hắn như nào?”
“Không nhìn thấy, hắn đeo mặt nạ.”
Nghe được câu trả lời của Hoa Nhung Châu, ta cũng không quá thất vọng, đây đã là thu hoạch tốt lắm rồi.
“Vậy sau đó thì sao?”
“Hình như tên áo đen kia không muốn đánh nhau với ta, nên đánh được mấy chiêu hắn thừa dịp ta bị thương vội vàng tẩu thoát.

Ta cũng làm cánh tay hắn bị thương, sau đó ta… lo lắng cho an nguy của tiểu thư nên cũng không đuổi theo.”
“Đả thương cánh tay?” Ta gõ nhẹ lên mặt bàn, trong đầu đầy trăn trở.
Chú ý đến Hoa Nhung Châu vẫn còn bên cạnh, lúc này ta mới tạm thời ngưng suy nghĩ: “Rơi xuống núi, bị thương, những chuyện này sao không nói cho ta?”
“Bởi vì tiểu thư chưa từng hỏi.” Hoa Nhung Châu nhìn ta, ánh mắt trong veo không chút oán trách.
Lòng ta thấy buồn, mấy ngày nay ta đều khép kín cửa, không hỏi chuyện khác, chẳng trách hắn chưa từng nói với ta.

Hắn cảm thấy nếu chủ động nói với ta giống như kể công nên mới tự mình làm nhiều việc như vậy mà không hề đề cập tới.
“Về sau chuyện gì cũng phải nói với ta, rõ chưa?” ta ra lệnh.
Hoa Nhung Châu gật đầu một cái.
Ta cảm thấy mình hơi nặng lời, lại mở miệng bổ sung: “Ta luôn luôn bộn bề chuyện của bản thân, không có cách nào để ý việc khác.

Ta biết bình thường ngươi nói tương đối ít, nhưng ngươi vì ta làm nhiều chuyện như vậy, phải học được cách chủ động nói, bằng không người khác sao biết được? Ta chưa từng xem ngươi là hạ nhân, vậy nên ngươi có thể thoải mái nói ra, ta cũng sẽ không cảm thấy ngươi đang kể công.”
“Biết rồi ạ.” Hoa Nhung Châu mở miệng, ánh mắt nặng nề nhìn ta.
“Còn vết thương kia phải tĩnh dưỡng cho cẩn thận, không cần phải chịu một chưởng của cái gã Trọng Dạ Lan không có việc gì làm thì đi gây sự kia đâu, trước khi bảo vệ ta phải tự biết cách bảo vệ mình trước, biết chưa? Còn nữa, ta cũng không cần…..”
“Trước kia tiểu thư cũng đã từng nói với ta câu này.” Hoa Nhung Châu cắt ngang lời ta.

Hắn cười xán lạn, đôi mắt phát sáng tựa như dải ngân hà, thế nhưng ta vẫn suy nghĩ hồi lâu.
“Bất luận tiểu thư cần hay không, ta luôn coi tiểu thư là người quan trọng nhất, ta có ra sao cũng không quan trọng, nhưng tuyệt đối không để tiểu thư phải chịu nửa điểm oan ức.”
Thiếu niên ấy thổ lộ một cách trắng trợn, khiến ta không khỏi đỏ mặt, lúc này mới mở miệng cười: “Đứa bé ngốc này… Tranh thủ về phòng nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay trong nội viện không cần ngươi đến canh, ngươi dưỡng thương cho thật tốt, có gì cần hỏi đi tìm Thiên Chỉ là được.”
Trông thấy Hoa Nhung Châu rõ ràng có chút mất mát, ta vội đuổi hắn đi.
Chẳng lẽ đứa trẻ này thích ta thật hay sao? Vẫn luôn trung thành với mình ta mà thôi? Nhớ tới trong sơn cốc không biết có phải ta nghe nhầm câu “Ừm” kia không, ta không khỏi cuống lên trong chốc lát.
Nhưng hiện tại ta đang làm sao vậy? Đầu tiên là Trọng Khê Ngọ, sau đó là Hoa Nhung Châu, chẳng lẽ kịch bản lại biến ta thành nữ chính?
Đáng tiếc hai người kia….
Một người hậu cung ba nghìn giai lệ, một người quá nhỏ tuổi, theo lẽ đó, số đào hoa của ta cũng không tốt đến vậy.
Lắc đầu xua đi những tạp niệm này, ta bắt đầu hồi tưởng lại câu trả lời của Hoa Nhung Châu – Đáy sơn cốc, hắc y nhân…
Nhắm mắt lại tính đủ mọi khả năng, cuối cùng ta đứng dậy bước ra ngoài, không thấy buồn ngủ chút nào.
Trong phòng Hoa tướng, ta yên lặng ngồi trên ghế, loay hoay nghịch ngón tay.
Một lát sau hình bóng Hoa tướng từ ngoài đi vào.

Ông bưng một ấm trà, đầu đầy tóc trắng, lúc này ông ấy không còn chút uy nghiêm nào nữa, thay vào đó là người phụ thân già hiền hoà nồng ấm.
“Đây là thứ Thâm Nhi lúc còn sống tặng cho ta, nó biết ta có thú vui thưởng trà, tốn không ít ngân lượng mua cho ta mấy lượng lá trà.

Ta đã răn dạy nó rất nhiều lần, nhưng nó vẫn nhắm mắt làm ngơ, thỉnh thoảng vẫn cho người đưa tới, con nếm thử xem thấy thế nào?” Hoa tướng tự mình rót cho ta một chén trà đưa tới.
Đưa tay đón lấy, tay run run đỡ lấy chén trà, ta đặt nó xuống bàn mới miễn cưỡng duy trì được sự bình tĩnh của mình.
“Mấy ngày nay mẫu thân thế sao rồi ạ?” Ta cúi đầu đầu hỏi.
Hoa tướng uống một hớp trà mới nói: “Cảm xúc đã ổn định nhiều rồi, lúc nào con rảnh thì hãy đến thăm bà ấy, nói gì đi nữa bây giờ con là nữ nhi duy nhất của bà ấy, bà ấy bình tĩnh rồi sẽ không làm loạn nữa.”
Ngực đau tức đến mức không thở nổi, trong lúc ta cố gắng ổn định lại hơi thở, Hoa tướng lại nói: “Qua chút thời gian nữa đưa bài vị của ca ca con về từ đường ở quê xong xuôi, đến lúc đó ta sẽ từ quan, tránh cho vài lão ngoan cố trong gia tộc thấy ta vô quyền vô thế sinh ra dã tâm cản trở.”

“Mọi chuyện đều nghe theo sắp xếp của phụ thân.” Ta phải nắm chặt bàn tay mình mới có thể mở miệng đáp lời.
Bây giờ với ta mà nói, cái gì mà tội chồng chất, cái gì mà thị thị phi phi, cái gì mà thiện ác đúng sai….

đều không còn quan trọng nữa.

Ta không cần phải lôi toàn bộ Hoa phủ thất thế theo.

Nếu không ngọn lửa hối hận trong tim ta không sớm thì muộn sẽ đốt cháy ta đến chết.
“Thiển Nhi có nơi nào muốn đi không? Đến lúc đó chúng ta không vội về nhà làm gì cả, cứ đi ngao du thiên hạ, nói mới thấy, ta làm quan nhiều năm như vậy nhưng chưa từng đích thân đưa các con ra ngoài, trước kia là ta đã quá bỏ bê các con.” Hoa tướngđưa tay vỗ vai ta, hiền từ nói.
Người ta không tự chủ được run rẩy, trước khi nước mắt chảy ra vẫn kịp nói: “Phụ thân có thể cho con mượn ít người được không?”
Hoa tướng sững sờ, đặt chén trà xuống: “Thiển Nhi có phiền phức gì sao?”
“Con muốn làm một việc, đáng tiếc người có thể dùng trong tay quá ít.” Ta trả lời.
“Có chuyện gì cứ nói với ta, ta sẽ giúp con….”
Hoa tướng cũng không còn cố chấp nữa: “Con có thể tùy tiện gọi những người trong phủ này.

Không cần phải nói với ta, chỉ cần nói cho ta biết nếu có chuyện gì không giải quyết được.”
“Đa tạ phụ thân.” Ta đứng dậy hành lễ.
Ta phải làm điều này.

Hoa Thâm đã chết vì bảo vệ ta.

Trước khi Hoa tướng từ chức, ta phải đi tìm công lý cho Hoa Thâm.
Sau khi nhận được chỉ thị của Hoa tướng, ta lập tức chọn ra sáu người thông minh nhất từ các vệ binh của Hoa phủ, nói với họ: “Các ngươi thay phiên nhau túc trực quanh Tấn vương phủ.

Có hai việc.

Việc thứ nhất là chú ý đến nhất cử nhất động của Mục trắc phi, nàng ta đi ra ngoài, các ngươi lập tức đi theo.

Đừng đánh rắn động cỏ, chỉ cần quay về nói cho ta biết nàng ta đi đâu gặp ai.

Việc thứ hai là điều tra xem có ai đã đến thăm Tấn vương phủ vào buổi tối hay không.

Nếu có, hãy tìm tung tích của người đó, sau đó quay lại báo cáo cho ta.”
Sáu người thị vệ vâng lệnh.
Ta không yên tâm nói thêm một câu nữa: “Nếu bị phát hiện, không sao cả, chỉ cần nói các người là thị vệ của Hoa phủ, nhận lệnh của ta đi giám sát Mục Dao.”
Sáu tên thị vệ nhìn nhau, nhưng không hỏi thêm gì, đồng thanh đáp: “Thuộc hạ đã biết.”
Ta phất tay bảo họ lui xuống.
Bây giờ chỉ cần chờ kẻ đó để lộ tung tích là được, Trọng Khê Ngọ cũng cho biết mấy ngày nay kinh thành được canh phòng nghiêm ngặt, bọn hắc y nhân hành thích trong chốc lát sẽ không thể đào tẩu.

Những thị vệ mà ta cử đi giám sát ngay cả khi năng lực của họ không đủ, bị phát hiện cũng không có vấn đề gì.

Những người khác sẽ chỉ nghĩ rằng ta có lòng đố kị của nữ tử, không cam tâm mới làm như vậy.

Ngày hôm đó, khi nhìn thấy Trọng Khê Ngọ ở sườn đồi, rõ ràng hắn biết chuyện gì đó nhưng lại không nhắc tới, vì vậy ta không cần phải đợi nữa, tiến cung để dò la tin tức cũng được.

Dù sao mỗi động tĩnh trong cung, đều sẽ gây ra vô số trận cuồng phong.
Ta quay đầu nói Thiên Chỉ: “Chút nữa ngươi vào cung đưa thư, nói ngày mai ta tiến cung tạ ơn Thái hậu.”
Thiên Chỉ gật đầu vâng lệnh rồi rời đi, ta lại nói với Ngân Hạnh: “Ngươi giúp ta tìm lại chiếc vòng thái hậu đã tặng cho ta lúc thành thân.

Bây giờ ta đã hòa ly, có một số thứ nên trả lại rồi.”
Sau khi Ngân Hạnh gật đầu, ta quay lại, đi đến bàn trang điểm tìm kiếm.
Dù có thế nào, bọn thích khách lần này…
Tất cả những kẻ đứng sau, ta nhất định phải tìm ra, để bản thân đau lòng ba ngày nay đủ rồi, thời gian của ta quý giá như vậy, không thể lãng phí được nữa.
Sau khi vào cung Thái hậu, vẻ mặt bà vẫn nhàn nhạt vui sướng pha lẫn chút tức giận như trước, ta cúi đầu, giọng nói Thái hậu vang lên: “Đứng dậy đi, mấy ngày nay không gặp, nhìn con gầy đi rất nhiều.”
Tô cô cô ở bên cạnh Thái hậu đỡ ta ngồi xuống bên cạnh Thái hậu.
Giơ tay nhận lấy chiếc hộp gỗ của Thiên Chỉ, ta đứng dậy nói: “Thái hậu nương nương, lần này vào cung, ngoài việc tạ ơn người, chiếc vòng này nên trả lại cho người.

Ta đành cô phụ tấm lòng của Thái hậu.”
Thái hậu không nhận hộp gỗ đã tặng cho ta, lúc sau mới nói: “Thứ đã cho con thì là của con, hà tất phải trả lại.”
Ta vẫn giữ nguyên tư thế dâng lên, vẻ mặt không đổi: “Đây là vòng tay tiên đế ban cho thái hậu.

Thần nữ là người ngoài, không dám, cũng không nên nhận.”
Thái hậu duỗi tay ra, nhưng bà nắm lấy cổ tay của ta, ta ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của bà, bà nói: “Cái gì mà người nhà với chẳng người ngoài, cho dù con và… Lan Nhi không có duyên, con cũng không cần xa cách với ta chứ.”
Thấy Thái hậu nhất quyết không nhận, ta đành giữ lại chiếc vòng, Thái hậu nắm tay ta không buông: “Từ khi thành thân đến nay, hết thảy biểu hiện của con ta đều để mắt đến.

Con là người luôn biết tiến biết lùi.

Là Lan Nhi không có phúc, các con mới phải đi đến bước đường này.

Ta không phải loại lão bà ngu muội, chỉ thiên vị con của mình, vì vậy con không cần xa lánh ta.

Nếu con muốn đến cung này thì cứ đến thăm ta, đỡ để ta một mình cô quạnh.”
Ta gật đầu đáp lại.

Từng lời của thái hậu đều là thật lòng thật ý, không có bất kì nhỏ mọn và toan tính của người xung quanh.
“Phụ mẫu ngươi vẫn ổn chứ? Mấy ngày trước bọn thích khách quá hung hãn.

Bọn hắn ngang nhiên không để hoàng thất vào mắt, cuối cùng cũng là bọn ta liên lụy đến huynh trưởng con.

Mấy ngày nay hoàng thượng điều tra đến mất ăn mất ngủ, gầy đi không ít.” Thái hậu như vô tình nhắc tới, ta nhướng mày cúi đầu, xem như không nghe thấy.
Thấy vậy, Thái hậu lại lên tiếng: “Nói mới nhớ, hai ngày trước ta suýt chút nữa đã quên chuyện hạ chỉ, đợi đến lúc nhớ ra thì nghe nói hoàng thượng đã hạ chỉ rồi.”
Lần này nếu vẫn không nói gì thì có hơi quá phận rồi, ta đành đáp: “Đa tạ thái hậu lo lắng, là con nhờ người gửi lời vào cung, hoàng thượng mới nhớ ra việc hạ chỉ.”
Anh mắt thái hậu đảo qua mặt ta, ta làm bộ như không biết, bà nói: “Mấy ngày nay hoàng thượng bận rộn vụ thích khách, đến nỗi ngay cả hậu cung này cũng hiếm khi lui tới, thậm chí ta còn rất ít khi thấy nó.

Hôm kia ta đang nghĩ đến việc sai người cho hắn một ít đồ ăn, kết quả lại chẳng gặp được.

Hoàng thượng trước giờ luôn cẩn trọng, giờ đây không biết vì chuyện gì mà lại lẳng lặng không nói tiếng nào rời cung.”
“Nếu là buổi chiều ngày hôm qua, thì hoàng thượng đi tìm thần nữ.” Ta nói.
Thái hậu có chút kinh ngạc nhìn ta, tựa như không ngờ ta lại trực tiếp thừa nhận như vậy.
Ta mặc kệ, tiếp tục nói: “Hoàng thượng cảm thông huynh trưởng của thần nữ vừa mới mất, còn vì thể diện của phụ thân thần nữ, đích thân tới giao chiếu chỉ.”
Thái hậu im lặng một lúc mới nói: “Lần này hoàng thượng hành sự không theo thể thống, con đừng để trong lòng.

Từ nay trở đi, ta sẽ không để cho nó làm phiền con nữa.”
Lòng ta chùng xuống, ý của thái hậu rất rõ ràng, ta còn có thể làm như không biết sao?

“Thái hậu nương nương, đợi đến khi chuyện hành thích ở cung yến được đưa ra ánh sáng, thần nữ và phụ thân sẽ từ quan hồi hương, đời này sẽ không bao giờ trở lại kinh thành.”
Thái hậu ánh mắt chớp nhanh một cái, hình như không phản ứng kịp: “Tại sao?”
Ta cúi đầu, vuốt ve chiếc hộp trong tay, nói: “Vốn dĩ… đây là nơi huynh trưởng ta lớn lên, sẽ khó để thần nữ và phụ mẫu ở lâu dài.”
Thái hậu ngơ ngác nhìn ta, ta nhàn nhạt đáp lại, cuối cùng nghe thấy bà thở dài: “Cũng tốt… như vậy cũng tốt.”
Nói chuyện một hồi, ta đứng dậy hành lễ cáo lui, mới quay đầu lại, thanh âm của Thái hậu truyền đến, mang theo chút xấu hổ: “Đừng… trách ta, hoàng thất luôn coi trọng thể diện, nếu có chuyện tai tiếng như huynh đệ bất hòa, ta sợ ta cũng… không thể bảo vệ được con.”
Chân như giẫm phải tảng băng, máu toàn thân như đông cứng, ta xoay người quỳ xuống trước mặt Thái hậu, khấu đầu ba cái rồi lớn tiếng nói: “Thần nữ đã biết, đa tạ Thái hậu nhắc nhở.”
Sau khi rời cung thái hậu, dù đang đứng dưới nắng gắt nhưng ta vẫn thấy lạnh cả người, ta biết sẽ khó khăn, nhưng không ngờ chuyện còn chưa bắt đầu đã khó khăn đến vậy.
“Tiểu thư…” Thiên Chỉ bên cạnh không nhịn được lên tiếng.
Sắc mặt của ta bây giờ hẳn là rất khó coi, trong mắt em ấy hiện lên vẻ lo lắng.
Ta giật giật khóe miệng, chưa kịp cất tiếng đã nghe thấy một giọng nói: “Lại gặp Tấn vương… Hoa tiểu thư rồi, thật là trùng hợp.”
Miệng cố ý nói sai rõ ràng như vậy không khỏi khiến người ta chú ý, ta quay đầu, thấy Thích quý phi mặc áo choàng gấm đi về phía mình, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, càng tô đậm nét mặt rạng rỡ hơn.
“Quả thực là trùng hợp.

Dường như lần nào vào cung ta cũng gặp Thích quý phi.” Ta đáp.
Thích quý phi sửng sốt, nhưng ngay lập tức trở lại nụ cười thường ngày: “Điều này cho thấy ta có duyên với Hoa tiểu thư đấy.

Chẳng trách lần đầu nhìn thấy Hoa tiểu thư, ta đã cảm thấy rất thân thiết với Hoa tiểu thư.”
Thế này chẳng phải quá lộ liễu rồi sao?
Thích quý phi không quan tâm nói tiếp: “Con người ta trước nay luôn có gì nói đó.

Nếu sau này Hoa tiểu thư có thể vào cung thường xuyên hơn, thì nên đến chỗ ta ngồi một chút, ta cũng có thêm người để trò chuyệ, trong cung cũng không quá mức vắng vẻ.”
Hậu cung hiều người như vậy mà lại thấy vắng vẻ?
Ta lướt nhẹ ngón tay qua mu bàn tay rồi mới nói: “Ta thấy Thích Quý phi cũng rất thân thiết.

Trước đây ta may mắn được quý phi mời tới, không biết hôm nay có vinh hạnh đến cung của người không?”
Thích quý phi sửng sốt, có lẽ nàng không ngờ ta sẽ coi lời nói khách sáo của nàng là thật.

Hiện tại cũng không dễ dàng từ chối, nên đành dẫn ta về cung của nàng.
“Thời gian này Hoa tiểu thư đang bận gì vậy?” Thấy bầu không khí trên đường đi quá lạnh nhạt, Thích quý phi tìm chủ đề nói chuyện.
“Cũng không có gì, chỉ đi điều tra kẻ đã giết huynh trưởng ta thôi.” Ta khẽ đáp.
Thích quý phi ngạc nhiên nhìn ta: “Đây chẳng phải là chuyện Kinh Triệu Doãn nên làm sao? Sao Hoa tiểu thư cũng xen vào?”
“Quan phủ tra án chỗ nào cũng bị kiểm soát, vì vậy tốt hơn hết là ta nên tự mình điều tra cho nhanh.

Hơn nữa, mục tiêu của sát thủ hôm ấy là ta, ta không thể bỏ qua được.”
Thích quý phi khựng lại một lúc, ánh mắt nhìn ta mang theo dò hỏi, nàng nói: “Hoa tiểu thư quả nhiên không thua kém đấng nam nhi.”
Ta bất giác siết chặt tay, thở không ra hơi, đang cố gắng che giấu sự khác thường của mình thì giọng nói của Trọng Khê Ngọ vang lên: “Sao các nàng lại đi cùng nhau?”
Bóng dáng của Trọng Khê Ngọ từ xa xuất hiện, theo sau là một nhóm công công.
Thích quý phi hành lễ vô cùng uyển chuyển, còn ta thì thân thể cứng ngắc hành lễ một cái.
Ánh mắt của Trọng Khê Ngọ quét qua ta rồi nhìn về phía Thích quý phi: “Các nàng định đi đâu?”
Thích quý phi cung kính đáp: “Hồi bẩm hoàng thượng, thần thiếp tình cờ gặp Hoa tiểu thư, nên định mời Hoa tiểu thư vào cung nói chuyện một chút.”
Trọng Khê Ngọ lãnh đạm nói: “Trẫm có chuyện muốn nói với Hoa Thiển, nàng lui xuống trước đi.”
Thích quý phi không chút bực bội, mặt vẫn tươi cười, đáp: “Vậy thần thiếp xin cáo lui trước.”
Hình bóng Thích quý phi đã khuất xa, Trọng Khê Ngọ nhìn ta, ánh mắt hiện lên vài tia dịu dàng.
Lúc này ta mới tìm lại được giọng nói của mình, nói: ” Hoàng thượng tìm đâu ra một quý phi biết tiến biết lùi như thế?”
Không tranh không giành, cung thuận hiền lương.
Trọng Khê Ngọ nhướn mày nói: “Nàng đang ghen à?”
Trong lòng phiền loạn, không muốn nói thêm nữa, ta quay người bỏ đi, nhưng Trọng Khê Ngọ đứng chắn hiên ngang trước mặt: “Nghe nói nàng đến đây, ta bỏ hết công vụ đi tìm nàng.

Sao vừa gặp đã muốn đi thế?”
“Nếu hoàng thượng muốn gặp ta, tại sao ta ở cung Thái hậu nương nương đến một canh giờ rồi mà người không đến?”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN