Dịch Kính Nam trở lại tập đoàn điều hành sau hơn hai năm ở ẩn điều trị, nhân viên vô cùng bất ngờ và vui mừng khi thấy hắn xuất hiện, những lúc có cơ hội liền âm thầm nhìn ngắm nhan sắc cuốn hút hiện tại của tổng giám đốc.
Năm 22 tuổi, sau khi du học trở về, hắn đã tiếp quản công việc thay cho ông Dịch.
Tuổi trẻ nhưng tài cao, hắn đã dùng thực lực của mình chứng minh cho chú hắn tâm phục khẩu phục, chứ không phải dựa vào hắn là cháu đích tôn Dịch Gia.
– Anh Nam, trở về sao không nói cho em hay?
Cuộc họp kết thúc, hiện tại trong phòng chỉ còn Dịch Kính Nam, Lãnh Phong trợ lý của hắn và Dịch Đạt Dân.
Hắn nhếch môi cười khẽ, thong thả tựa lưng về sau chiếc ghế quyền lựa, bàn tay đưa lên đẩy mắt kính cận trên khuôn mặt của mình, trả lời:
– Tạo sự bất ngờ cho em.
Dịch Đạt Dân cười lớn để che lấp sự sượng sùng của bản thân, vốn dĩ cả hai không thân thiết như những anh em họ khác, có thể gọi là bằng mặt chứ không bằng lòng.
– Bất ngờ thật.
Hai năm qua, ngoại trừ ông bà Dịch, chẳng một ai biết tình trạng của hắn thế nào.
Sáng nay, Dịch Kính Nam đột ngột xuất hiện, khiến cho người em họ này ngạc nhiên đến cả người tê cứng.
– Lãnh Phong, chuẩn bị xe, tôi đến gặp Trình Hách một chút.
Dịch Kính Nam dũng mãnh đứng lên, đôi chân săn chắc đầy lực, khuôn mặt tỏ ra nguy hiểm khôn lường, cố tình nhắc đến cảnh sát trưởng Trình Hách, cũng là bạn học từ thời cấp hai của hắn đến nay.
Nghe vậy, sắc mặt của Dịch Đạt Dân lập tức thay đổi, trong lòng sót ruột và bất an đủ điều.
Buổi chiều, chỉ còn 30 phút nữa đã đến giờ tan làm.
Bất ngờ, Dịch Kính Nam xuất hiện tại tập đoàn Chung Thị.
Không giống như những lần trước, trực tiếp lên phòng làm việc tìm Chung Đức Vĩnh, hắn lại ngồi ở ghế sofa tại sảnh, phong thái chín chắn và uy nghiêm của một thiếu gia có tiếng.
Đến giờ tan làm, nhân viên trong tập đoàn lần lượt ra về, lướt ngang qua hắn ai cũng phải lén nhìn, hy vọng được hắn chú ý.
Giống như mọi ngày, Chung Gia Uyển và Hà Nhược Liên cùng nhau đi về, vừa bước ra khỏi thang máy cả hai đã nhìn thấy hắn, rồi bất giác nhìn nhau.
Dịch Kính Nam đứng lên tiến đến đối diện với cả hai, không chần chừ nắm lấy cổ tay của cô, kéo ngược trở vào thang máy.
– Dịch Kính Nam, anh đang làm gì vậy, tôi gọi bảo vệ bây giờ.
Chung Gia Uyển cao giọng quát thắng, nhanh chóng chụp lấy cánh tay còn lại của Hà Nhược Liên giữ lại, bảo vệ bạn thân không cho hắn tiếp tục ức hiếp.
– Buông ra!
Ánh mắt của Dịch Kính Nam vẫn cố định một hướng, sát khí quẩn quanh bao vây cơ thể nam tính, cô hoàn toàn có thể nhận ra được điều đó.
– Anh đừng hòng ức hiếp Nhược Liên.
– Như thế nào được gọi là ức hiếp?
Chung Gia Uyển trừng mắt, bờ môi mím chặt tức giận vô cùng.
Trong khi anh hai của cô đẹp trai, phong độ, dễ thương, hiền lành vậy mà Nhược Liên không yêu, lại dâng trái tim chân thành cho một tên cà chớn, khốn nạn, vô sỉ, mất não…
Lúc này, thang máy bên kia mở ra, Chung Đức Vĩnh bất chợt nhìn thấy khung cảnh hai người tranh giành một người, hai cánh tay của Hà Nhược Liên dang ra như sợi dây cho hắn và Gia Uyển kéo co.
– Tôi cảnh cáo anh, anh không được làm phiền Nhược Liên nữa.
– Làm phiền? Trí nhớ của cô kém đến vậy sao?
Hà Nhược Liên bất lực, nhìn Chung Gia Uyển lên tiếng khuyên ngăn:
– Gia Uyển, cậu buông mình ra đi, đừng làm lớn chuyện, khó coi lắm!
– Có chuyện gì thế?
Chung Đức Vĩnh bước đến, ánh mắt nhìn Gia Uyển như bảo cô ấy buông tay.
Cô ấy tức giận ra mặt, nhìn anh rồi nhìn sang Nhược Liên, dặm chân cọc cạch, hậm hực buông tay.
– Tôi định cùng Nhược Liên lên phòng tìm cậu, nhưng bị em gái của cậu ngăn lại.
– Việc gì sao?
Dịch Kính Nam nhếch môi cười khẽ, công khai kéo Hà Nhược Liên sát vào cơ thể của hắn và bàn tay vòng qua chiếc eo thon thả của cô ôm lấy, trả lời:
– Cậu cũng biết Nhược Liên là người yêu của tôi, nay tôi trở về điều hành tập đoàn, nên muốn cô ấy đến Dịch Thị làm việc để cả hai được gần nhau.
Giọng điệu êm dịu, điềm đạm nhưng sắc mắt thể hiện rõ ràng sự khiêu khích.
Đừng bảo rằng cả hai không có gì, chính ánh mắt si tình và say đắm của Chung Đức Vĩnh dành cho cô đã chứng minh với hắn tất cả.
– Tôi không đồng ý!
Chung Gia Uyển dứt khoát trả lời, nét mặt hung hăng hông hề sợ sệt.
– Cô lấy quyền gì không đồng ý?
– Tôi là bạn thân của Nhược Liên, được không?
Nhắc đến hai chữ bạn thân khiến Dịch Kính Nam bật cười, lên tiếng:
– Đức Vĩnh, em gái của cậu hài hước quá.
Thế nào, cậu thấy sao?
– Cứ thực hiện theo luật, luật sư Hà cứ làm đơn xin nghỉ, bàn giao công việc cho nhân viên khác, hai tháng sau sẽ chính thức được nghỉ.
– Bàn giao công việc khoảng một tuần, cậu có thể nào nể tình chúng ta là ‘ bạn thân ’ mà cho cô ấy nghỉ sớm hơn không?
Hai chữ bạn thân được Dịch Kính Nam đặc biệt nhấn nhá, bàn tay dò vuốt chiếc eo của cô để trêu tức Chung Đức Vĩnh.
Hắn không vui, thì sẽ không để cho ai hạnh phúc.
Hai năm qua hắn nếm trải đủ mỗi loại đau đớn tột cùng, vậy cũng nên cho người yêu và người bạn thân này cảm nhận một chút.
– Nhược Liên, cậu nói gì đi, sao im lặng suốt vậy?.