Phòng ăn ở Dịch Gia được thiết kế cực kỳ sang trọng và đẳng cấp, đèn chùm pha lê lộng lẫy được treo trên trần ở giữa bàn, những đồ vật được trang trí và sắp xếp tinh tế, không gian tách riêng hoàn toàn với chỗ làm bếp để có sự riêng tư và thoải mái cho gia đình dùng bữa.
Bốn người ngồi dùng cơm tối trông rất thân mật, như hai đôi vợ chồng, một già và một trẻ.
Điều này bà Dịch đã mong muốn từ lâu, chỉ cần Dịch Kính Nam gật đầu chấp nhận kết hôn, bà ta lập tức sang Diệp Gia hỏi cưới.
– Kính Nam, gấp thức ăn cho Mộc Vân.
Bà Dịch liên tục nhắc nhở, dù hắn không muốn nhưng vẫn nghe lời, ga lăng gấp thức ăn cho vào bát của Diệp Mộc Vân, khiến thiếu nữ không giấu được sự hạnh phúc và vui sướng.
– Cảm ơn anh!
Bữa tối cuối cùng cũng kết thúc, bốn người ra ngoài phòng khách tiếp tục nói chuyện và ăn trái cây tráng miệng.
Ông Dịch và ông Diệp là bạn bè lâu năm, thế nên xem Diệp Mộc Vân như con cháu trong nhà.
Cô ta có khả năng giao tiếp giỏi, ứng xử khôn khéo, biết cách lấy lòng của đối phương, cộng thêm gia thế nổi bật nên bà Dịch vô cùng ưng ý cô con dâu tương lai này.
Dịch Kính Nam trầm tư ngồi đó, xoay xoay tách trà trên tay, suốt nhiều giờ đồng hồ hắn vẫn mãi một tư thế.
Lúc này, đã hơn 9 giờ tối, Diệp Mộc Vân xin phép ra về.
Nắm bắt thời cơ nhân lúc buổi tối, bà Dịch muốn cho cả hai có không gian riêng tư tiếp xúc với nhau để tạo dựng tình cảm, nên đã lên tiếng:
– Kính Nam, con đưa Mộc Vân về nhà đi, buổi tối nguy hiểm.
Dịch Kính Nam khó chịu trong lòng, chân mày nhíu nhẹ nhìn qua bà Dịch.
– Dạ thôi, phiền anh Nam, con tự về được ạ.
– Không được, lỡ như có chuyện gì không may thì sao? Lúc đó bác còn mặt mũi nào gặp gỡ và nói chuyện với ba mẹ của con nữa.
Dứt câu, bà ta nhìn qua hắn, lạnh giọng đốc thúc:
– Sao con còn ngồi đó, mau lấy xe đưa Mộc Vân về.
Mặc dù chẳng muốn nhưng với tình thế hiện tại, Dịch Kính Nam không thể không đưa, lên phòng thay đồ chuẩn bị.
Một phần, Diệp Mộc Vân có thể ngồi máy bay mười mấy giờ đồng giờ để sang Mỹ thăm hắn, nên việc đưa về, không quá khó khăn hay mất quá nhiều thời gian.
– Sáng mai bác bảo Kính Nam lái xe của con sang đó rồi đưa con đi làm luôn.
Mọi thứ dường như đang giúp Diệp Mộc Vân, từ Dịch Gia đến Diệp Gia chỉ khoảng 15 phút ngồi xe ô tô, nhưng tối nay kẹt xe do có một vụ tai nạn giao thông, hiện tại đã hơn 20 phút nhưng vẫn chưa được nửa đường.
– Anh Nam, hôm nay kẹt xe quá.
– Ừm.
Sắc mặt của Dịch Kính Nam lạnh nhạt, ánh mắt chăm chú quan sát xung quanh đường phố đông nghẹt xe cộ.
Nhận thấy được sự thờ ơ và lãnh đạm của hắn, Diệp Mộc Vân chạnh lòng khủng khiếp.
Cô xuất thân là tiểu thư danh giá, vậy mà không bằng với Hà Nhược Liên, có mẹ làm người giúp việc.
– Anh không có gì để nói với em sao?
– …
– Anh đã có người trong lòng?
Câu hỏi, và cô ta đã có câu trả từ hơn hai về trước, chỉ đang giả vờ không biết.
Dịch Kính Nam xoay mặt nhìn sang, nhưng đột nhiên khuôn mặt của Hà Nhược Liên xẹt ngang trước mắt, lồ ng ngực của hắn phập phồng chuyển dời tầm mắt ra phía trước, bàn tay siết chặt lấy vô lăng khống chế nhịp tim đang đập bất ổn, trả lời:
– Mộc Vân, anh chỉ xem em như là em gái.
– Em không muốn làm em gái, tại sao không thể chấp nhận tình cảm của em?
Giọng nói của cô ta nâng lên, vừa nghẹn ngào vừa day dứt thê lương của một cô gái đem lòng yêu chàng trai từ thuở nhỏ.
Dịch Kính Nam trở nên khó xử, nghĩ đến từng sự việc Diệp Mộc Vân đã từng làm cho hắn.
– Em yêu anh thật đấy, cả tuổi thanh xuân em đều chạy theo anh, anh không cảm động chút nào sao?
– Mộc Vân à, chuyện tình cảm chúng ta thực sự không được phép lựa chọn.
Sau khi đưa Diệp Mộc Vân trở về Diệp Gia, hai con đường hoàn toàn khác nhau, không hề có sự vô tình lái ngang, Dịch Kính Nam chính xác là cố tình đến chung cư của Hà Nhược Liên đang sinh sống.
Tới nơi, hắn hạ cửa kính xe ô tô xuống, đưa tầm mắt nhìn lên căn hộ.
Một lúc sau, hắn lấy ra một điếu thuốc từ trong chiếc hộp, đưa lên miệng ngậm chặt, sau đó dùng bật lửa đốt cháy.
Dịch Kính Nam rít một hơi thật mạnh, dùng hai ngón kẹp lấy điếu thuốc dứt rời khỏi đôi môi nam tính quyến rũ, chậm rãi phả ra không trung làn khói trắng đục ma mị.
Nếu chuyện tình cảm được quyền lựa chọn và con tim nghe theo lý trí thì hắn đâu ngồi đây với trái tim chứa đầy vết xước.
Muốn quên đi người con gái hắn đem lòng yêu sâu sắc, nhưng đâu phải cứ muốn là có thể.
Chính cô ấy đã khắc vào trái tim của hắn một vết thương quá lớn, hắn mất niềm tin vào tất cả mọi điều, từ yêu thương chuyển hóa sang khổ hận vô biên.
Trời đêm yên tĩnh không có âm thanh gì gây xáo trộn, trong căn phòng ngủ nhỏ gọn sạch sẽ và ngăn nắp, có một cô gái đang ngồi trên giường, trên tay cầm cuốn album, lật từng trang để xem hình ảnh chứa đựng bên trong.
Gần hai trăm ngày yêu nhau, hình ảnh được lưu lại khá nhiều, gấp mấy lần với số ngày yêu nhau của cả hai.
Nhưng trong đây chỉ để những tấm ảnh được chụp đẹp nhất, tất cả đều cất giữ trong điện thoại.
Nước mắt đọng trên hàng mi, sau đó nhẹ nhàng lăn dài rơi xuống tấm ảnh, ngay vị trí khuôn mặt của Dịch Kính Nam.
Hà Nhược Liên đưa tay vuốt nhẹ qua, nhưng hết giọt lệ này đến giọt lệ khác nhiễu tuôn nhiều hơn.
– Kính Nam, anh bảo em phải làm sao đây?