==============
Sau khi quyết định hẹn hò với Thẩm Thính Nam, Khương Từ thường cảm thấy mình như một người đang tận hưởng lạc thú trước mắt, cô biết mình và Thẩm Thính Nam có lẽ sẽ không dài lâu, nhưng cô vẫn hết lòng trong chuyện tình cảm này, bất chấp hậu quả, cũng không quan tâm chính mình có thể tổn thương không.
Ở Bắc Thành hai ngày, sau khi về Dung Thành, cô cho rằng trong thời gian không gặp được Thẩm Thính Nam cô sẽ từ từ bình tĩnh lại, nhưng lại không phải, cô yêu Thẩm Thính Nam nhiều hơn những gì cô nghĩ, cô luôn nhớ anh, nghe thấy giọng anh liền nhớ anh, gọi video với anh cũng nhớ anh, đêm nằm trên giường, trong đêm tối yên tĩnh cũng nhớ anh.
Vì không để cho mình nhớ Thẩm Thính Nam quá thường xuyên, buổi sáng cô dành cả ngày để làm việc, vì giữ cho mình bận rộn một chút nên cô ôm đồm một đống việc.
Lưu Yến tò mò hỏi cô, “Cô thật sự đang yêu đương đó hả? Cô nhìn Dương Lâm xem, người ta yêu đương hận không thể ôm điện thoại một ngày hai mươi bốn giờ, cô thì tốt rồi, sao lại bình tĩnh thế?”
Đương nhiên Khương Từ sẽ không nói cho anh ấy biết, bận rộn có thể làm cô chuyển sự chú ý, nếu không cô cảm thấy cô nhớ Thẩm Thính Nam đến nỗi sắp ngã bệnh rồi.
Cô thuận tay đưa tài liệu trong tay cho Lưu Yến, nói: “Được, bọn tôi đi yêu đương, mấy vụ án này anh làm giúp tôi nhé?”
Lưu Yến bị dọa sợ, khoát tay nói: “Miễn đi miễn đi, một đống vụ án của cô tôi nhìn thôi đã nhức đầu rồi.”
Nói đến đây Khương Từ nghĩ đến một chuyện khác, nhìn Lưu Yến, nói: “Đúng rồi, sáng mai anh có thời gian không?”
Lưu Yến hỏi: “Sao thế?”
Khương Từ nói: “Anh còn nhớ vụ tranh chấp tài sản thừa kế ở thôn Lưu Gia không, hôm nay đương sự có gọi điện cho tôi, nói trong thôn có người lúc tán gẫu đã lỡ miệng, nói mình có nghe thấy bà cụ từng nói muốn để lại nhà cho con gái nhưng có lẽ người đó sợ rắc rối nên không chịu làm chứng, tôi muốn đến đó tìm hiểu một chút, anh đi với tôi đi.”
Lưu Yến có chút bất ngờ, quan sát Khương Từ từ trên xuống dưới một lúc lâu, như thể mặt trời mọc đằng tây.
Khương Từ nhìn anh ấy, hỏi: “Anh nhìn gì thế?”
Lưu Yến nói: “Tôi đang nhìn xem mặt trời có phải mọc đằng tây không, bình thường cô không sợ trời không sợ đất, đầm rồng hang hổ cũng dám đi một mình, chuyện không liên quan đến mình cũng dám quản, sao lần này lại chịu kêu tôi đi cùng thế?”
Khương Từ nói: “Tôi đi đầm rồng hang hổ lúc nào? Lần nào tôi cũng đến những nơi công cộng, cũng không quản những chuyện không liên quan đến mình, đó không phải đều là đương sự ủy thác sao, trước khi đi tôi cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà.”
Lưu Yến hỏi: “Vậy sao bây giờ cô biết sợ rồi? Còn biết nhờ người đi cùng?”
Khương Từ mím môi, nhìn Lưu Yến một lúc lâu, cuối cùng cũng bất đắc dĩ nói: “Anh cứ coi như tôi thận trọng đi.”
Cô không thể nói với anh ấy, bởi vì cô đã hứa với Thẩm Thính Nam sau này sẽ không làm chuyện như thế nữa, dù chỉ có một chút nguy hiểm cũng không thể hành động một mình.
Lưu Yến nói: “Cô nên như vậy từ sớm rồi.”
Anh ấy dứt khoát kéo cái ghế ngồi trước mặt Khương Từ, nhân cơ hội khuyên bảo cô, “Tôi nói này Tiểu Từ, cô đó hả, chỗ nào cũng tốt, đọc nhiều sách, đầu óc cũng thông minh, không ai am hiểu pháp luật hơn cô, lên toà có thể làm cho luật sư bên kia không phản bác được nửa chữ, hơn một năm nay văn phòng của chúng ta làm ăn tốt hơn là nhờ cô, văn phòng tưởng chừng như không thể tiếp tục hiện tại đang phát triển mạnh mẽ.”
“Nhưng mà cô cũng có một khuyết điểm chết người, cô xem, bình thường mặc dù không lên tiếng, nhưng thật ra cô lại là người dễ xúc động hơn bất kỳ ai khác, cô không thích nói chuyện với người khác, thích tự mình lo liệu mọi thứ, cô phải biết, chúng ta làm luật sư, thật ra cũng coi là một nghề có rủi ro cao, nhất là cô, luôn thích nhận vài vụ có trợ giúp pháp lý, trong hoàn cảnh bình thường, những người không có tiền thuê luật sư và cần trợ giúp pháp lý thường là những người ở dưới đáy xã hội, tôi không có ý coi thường những người ở dưới đáy xã hội, chỉ là cô phải biết những người này sống trong một môi trường phức tạp hơn, người mà họ tiếp xúc cũng là một nhóm người tốt xấu lẫn lộn, nói trắng ra là, hầu hết những người gây nguy hiểm cho xã hội đều nằm trong số những người này.”
“Cô nói với họ về pháp luật, vốn tưởng rằng trong một xã hội có pháp luật họ sẽ không dám động đến cô, nhưng cô có bao giờ nghĩ tới, có người không sợ pháp luật, phạm tội nặng thì đi ngồi tù vài năm, đằng nào cũng chết, ngồi tù thôi mà. Cô đó, luôn tiếp xúc với mấy người như thế, lấy ví dụ chuyện của Nghiêm Hổ lần trước đi, dù hắn không thật sự làm gì cô, nhưng theo dõi cô suốt ngày, đêm hôm khuya khoắt đổ máu gà vào nhà cô, cũng bị dọa sợ muốn chết rồi đúng không. Còn có chuyện của Tưởng Nguyệt, lúc đầu vốn dĩ chuyện này cô không cần quan tâm, cô lại mềm lòng đồng ý với mẹ cô ấy dẫn cô ấy đến gặp mẹ, kết quả xảy ra chuyện, cô còn dám giúp người ta chặn ghế đập tới, cô thật sự không coi mạng mình là mạng à? Cô có nghĩ tới lỡ cô xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?”
Khương Từ hiếm khi không lên tiếng, chăm chú lắng nghe.
Lưu Yến nói: “Tôi nói cô đó, cô còn rất trẻ, lại nhạy bén, mặc dù điều quan trọng đối với một luật sư là không bao giờ quên mục đích ban đầu của mình và luôn kiên định với chính nghĩa của mình, nhưng sống trong cái xã hội này có đôi khi vẫn phải khéo đưa đẩy một chút, ít nhất phải biết cách tự bảo vệ mình, phải bảo vệ được mình rồi mới giúp người khác, chứ không phải mỗi lần vì giúp người khác đều đặt mình vào nguy hiểm, chúng ta làm nghề này ít nhiều cũng phải có chút năng lực đoán được nguy hiểm, đừng tưởng rằng trong tay mình có lệnh bài pháp luật thì sẽ an toàn, luật sư bị trả thù hàng năm chúng ta biết còn ít sao?”
Lưu Yến nói xong mới phát hiện Khương Từ đã thật lâu không nói chuyện, hỏi: “Sao cô không nói gì? Cảm thấy tôi nói không đúng?”
Khương Từ lắc đầu, nhìn Lưu Yến, nghiêm túc nói: “Không có, là tôi đang tự kiểm điểm.”
Lưu Yến kêu lên một tiếng ôi chao, cười nói: “Mặt trời mọc đằng tây thiệt à? Trước kia mỗi lần tôi nói với cô những chuyện này cô đều không muốn nghe.”
Khương Từ nói: “Đó là vì trước kia tôi cảm thấy anh là thương nhân đầu cơ trục lợi.”
“???” Lưu Yến: “Hóa ra cô nghĩ tôi là người như vậy?”
Khương Từ nói: “Lúc trước trong đầu anh chỉ có tiền, khi gặp phải các vụ án, điều đầu tiên anh nghĩ đến là tiền, có một thời gian tôi cảm thấy lý tưởng của hai chúng ta không giống nhau, suýt chút nữa đã rời đi.”
Lưu Yến hỏi: “Vậy sao sau này cô không đi nữa?”
Khương Từ nói: “Sau này không phải anh giúp tôi làm vụ ly hôn của Lưu Phương sao, lúc đó tôi cảm thấy anh cũng không phải không có nhân tính như vậy.”
Lưu Yến giận dỗi nói: “Cô nói tôi không nói chuyện tiền bạc là được sao? Trong đầu cô chỉ có lý tưởng, chính nghĩa, nếu tôi cũng giống cô thì văn phòng của chúng ta không cần mở nữa, tôi không ra ngoài kiếm tiền thì ai phát tiền lương cho mấy người, cuối năm ai chia lợi nhuận cho mấy người?”
Khương Từ nhìn Lưu Yến, không nhịn được cười, nói: “Chủ nhiệm Lưu vất vả rồi.”
Lưu Yến nói: “Ít cho tôi mấy viên đạn bọc đường đi, cuối tuần theo tôi ra ngoài xã giao, phải bàn một vụ làm ăn lớn, cô nhất định phải lấy được cho tôi.”
Khương Từ cười nói: “Được.”
Lại hỏi: “Cho nên sáng mai anh có thời gian không? Đi với tôi đến thôn Lưu Gia một chuyến.”
Lưu Yến nói: “Được, chuyện nhỏ.”
*
Sáng hôm sau, Khương Từ và Lưu Yến lái xe đến huyện Chu Bình thôn Lưu Gia, vốn chỉ muốn tìm người hàng xóm đã lỡ miệng để làm chứng trên tòa, chứng minh bà cụ Lưu từng nói muốn để nhà lại cho con gái trước mặt anh ta, nhưng người kia lại sợ rắc rối, nên thề thốt phủ nhận mình từng nói vậy, cũng kiên quyết nói mình chưa từng nghe bà cụ Lưu nói đến chuyện nhà cửa.
Khương Từ ở đó thuyết phục nửa ngày, dùng tình cảm để lay động lòng người, dùng lý trí để khiến người khác hiểu, nhưng làm thế nào người kia cũng không chịu mở miệng, còn liên tục đuổi bọn họ đi.
Sau đó Lưu Yến lặng lẽ kéo cô một cái, nháy mắt ra hiệu cho cô, nói cô nhìn ra sau.
Cô theo bản năng quay đầu liền thấy Lưu Tài sắc mặt không tốt đang đứng đằng sau nhìn chằm chằm về phía bọn họ. Cô lập tức hiểu ra, không làm khó người ta nữa, rời đi với Lưu Yến.
Lưu Yến nói: “Có nghĩa là Lưu Tài kia uy hiếp người ta, người đó vẫn còn muốn sống ở đây, đương nhiên không muốn gây chuyện.”
Khương Từ gật đầu, nói: “Có lẽ vậy.”
Lưu Yến tò mò, quay đầu hỏi Khương Từ, “Cho nên Lưu Bình đã hứa sẽ cho cô bao nhiêu phí luật sư mà cô giúp cô ấy như thế?”
Khương Từ nói: “Đây không phải vấn đề tiền, chủ yếu là Lưu Tài kia khinh người quá đáng, làm gì có ai như vậy, chưa từng hiếu kính với mẹ được ngày nào, vừa nghe nói nhà ở phải di dời liền lập tức chạy về, còn muốn chiếm phần của em gái, ngay cả chỗ ở cũng không cho người ta.”
Lưu Yến gật đầu, nói: “Lưu Bình này đúng là đáng thương thật, nhưng trên đời này người đáng thương có nhiều lắm, muốn giúp cũng không giúp hết được.”
Nói xong, anh ấy bỗng nhiên có chút tò mò, nhìn Khương Từ, “Tiểu Từ, anh phát hiện cô hình như rất dễ đồng cảm với người yếu thế, cho nên cô đây là trời sinh hay là do đã từng trải qua chuyện gì đặc biệt rồi?”
Khương Từ đi về phía trước, trầm mặc một lúc lâu mới chậm rãi trả lời một câu, “Có lẽ bởi vì tôi cũng đã từng là một trong số họ, khi đó tôi rất hi vọng có người đến cứu mình.”
Lưu Yến không khỏi sửng sốt một chút, anh ấy còn muốn hỏi thêm, Khương Từ đã chuyển chủ đề, “Đi thôi, bây giờ về còn có thể chạy về thị trấn ăn trưa.”
Lưu Yến thấy Khương Từ không muốn nói thêm cũng biết ý không hỏi nữa, hai người cùng nhau đi tới cửa thôn, lúc sắp đến cửa thôn, Lưu Bình bỗng nhiên đuổi theo phía sau, “Luật sư Khương luật sư Khương.”
Khương Từ quay đầu lại, nhìn thấy Lưu Bình chạy đến với một cái giỏ tre.
Một ngày tháng bảy, cô ấy chạy đỏ cả mặt, mồ hôi lấm tấm trên trán, chạy đến chỗ Khương Từ, đưa cái giỏ cho Khương Từ, nhìn cô đầy cảm kích nói: “Luật sư Khương, cảm ơn cô đã quan tâm đ ến chuyện của tôi, đây là khoai lang tôi mới đi vào sau núi đào được, khoai lang mùa này vừa thơm vừa ngọt, cô có thể cầm về nếm thử, bây giờ tôi không có gì tốt để cảm ơn cô, mong cô đừng ghét bỏ.”
Khương Từ cảm kích nhận lấy, nói: “Cảm ơn cô, tôi nhất định sẽ ăn thật ngon.”
Có lẽ bởi vì khi còn bé sống trong thôn với bà nội nên Khương Từ tự nhiên có ấn tượng tốt với những người lao động chân chất, cô nhìn khuôn mặt ửng hồng vì nắng của Lưu Bình hỏi: “Gần đây cô ở trong nhà à? Anh trai chị dâu không đuổi cô đi sao?”
Lưu Bình thở dài, nói: “Bọn họ không cho tôi ở nhà, trong nhà có ba phòng, anh trai chị dâu ở một phòng, cháu gái cháu trai mỗi người một phòng, tôi không có chỗ ở, mấy ngày nay tôi sống trong hang động ở sau núi, nhưng không sao, hang động khá mát mẻ, gió không thổi đến, mưa không xối đến.”
Khương Từ nghe rất khó chịu, suýt chút nữa cô lại muốn làm theo cảm tính dẫn người về thành phố giúp cô ấy tìm một chỗ ở, Lưu Yến dường như biết cô đang nghĩ gì, vội vàng lên tiếng, “Tôi nghĩ cô đừng ở trong hang động nữa, buổi sáng thì không sao, nhưng buổi tối ở trong động một mình không an toàn, tôi thấy hàng xóm trong thôn rất thân thiện, cô có thể nói họ cho cô ở nhờ một thời gian, nếu không được thì trả cho người ta một chút tiền ăn ở cũng được.”
Lưu Bình gật gật đầu, xấu hổ nói: “Tôi chỉ sợ phiền người ta.”
Lưu Yến nói: “Không đến nỗi đó đâu, nếu thật sự không được thì không phải có thôn ủy sao, tìm bí thư thôn nghĩ cách sắp xếp một chút.”
Lưu Bình gật đầu, nói: “Được, cảm ơn luật sư Lưu.”
Khương Từ nhớ ra, hỏi Lưu Bình, “Đúng rồi, cô có tìm thử trong nhà chưa, mẹ cô có để lại di vật gì không? Hoặc thư từ gì đó?”
Lưu Bình lắc đầu, nói: “Không có di vật gì cả, thư cũng không có, tôi đoán cho dù có di vật cũng bị anh tôi lấy đi rồi. Khi mẹ tôi qua đời, ngay cả hai chiếc khuyên tai bằng vàng trên tai của bà cũng bị anh trai tôi lấy đi. Hôm đó tôi vào phòng mẹ tìm thử thì tìm thấy một chiếc điện thoại di động cũ nát mà mẹ tôi đã sử dụng khi còn sống.”
“Điện thoại?” Ánh mắt Khương Từ không khỏi sáng lên, hỏi: “Là điện thoại thông minh sao? Bên trong có video gì không?”
Lưu Bình khoát tay nói: “Không có, không có gì cả.”
Khương Từ suy nghĩ một chút, nói: “Thế này đi, cô đưa điện thoại cho tôi, tôi lấy về xem thử.”
Lưu Bình đáp: “Được, vậy tôi về lấy, cô chờ tôi một chút.”
Lưu Bình cầm điện thoại tới, điện thoại kia đúng là đã quá cũ, màn hình vỡ nát, khó trách Lưu Tài không muốn lấy.
Cô mở album ảnh ra nhìn, Lưu Yến lái xe bên cạnh chậc một tiếng, “Cô cẩn thận một chút, màn hình sắp vỡ nát rồi, coi chừng cắt vào tay.”
Khương Từ mở album ảnh phát hiện bên trong đúng là không có ảnh chụp hay video gì.
Cô mở thùng rác xem thử, bên trong cũng không có gì.
Cô khóa màn hình điện thoại, tựa đầu vào cửa sổ xe suy nghĩ điều gì đó.
Lưu Yến hỏi cô, “Nghĩ gì thế?”
Khương Từ nói: “Điện thoại này chắc chắn có người động vào rồi.”
“Sao cô biết”
Khương Từ nói: “Trong điện thoại một tấm hình cũng không có, tôi cảm thấy không bình thường, hai năm nay bà nội tôi cũng dùng điện thoại thông minh, bà thường chụp ảnh bằng điện thoại, nhưng trong điện thoại này lại không có một bức ảnh nào, tôi nghi ngờ đã bị xóa rồi.”
“Cô nghi ngờ bà cụ Lưu có để lại di chúc?”
Khương Từ “Ừ” một tiếng, “Có khả năng này.”
Cô quay đầu nhìn Lưu Yến, nói: “Chút nữa về Dung Thành đến thẳng tòa nhà Tân Khoa, tôi muốn đi tìm Diệp Chiêu giúp tôi khôi phục dữ liệu.”
Lưu Yến nói: “Được.”
Lại hỏi Khương Từ, “Nếu lúc nãy tôi không nói thì có phải cô lại định giúp người ta tìm chỗ ở không hả?”
Khương Từ không lên tiếng, dựa đầu vào cửa sổ xem như thừa nhận.
Lưu Yến nói: “Cái tật làm theo cảm tính này của cô thật sự phải sửa một chút, lần nào nhìn thấy người ta đáng thương là lại ôm đồm chuyện lên người mình, cô là Quan Thế Âm chuyển thế à? Trên đời này người đáng thương có nhiều lắm, người nào cô cũng quan tâm, quan tâm hết được sao?”
Khương Từ biết Lưu Yến nói đúng, đúng là cô rất dễ xử trí theo cảm tính, nhất là nhìn thấy người cần giúp đỡ.
Cô trầm mặc một hồi, thỏa hiệp nói: “Cho nên cuối cùng tôi không phải cũng không nói gì sao.”
Lưu Yến nói: “Giúp người có chừng mực là được rồi, mọi người đều là người trưởng thành, ai cũng phải có trách nhiệm với cuộc đời của chính mình, cô có thể quan tâm một thời gian, nhưng có thể quan tâm người ta cả đời không. Như chính cô vậy, không phải cô cũng đã tự lăn lộn lớn lên sao.”
Khương Từ nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau cô khẽ ừm một tiếng, nói: “Anh nói rất đúng.”
Đúng là cô tự lăn lộn lớn lên, cô đã nếm qua rất nhiều đau khổ, chịu đựng rất nhiều thất bại, nhưng cô cũng đã trưởng thành và có một cuộc sống tốt đẹp.
Cô nhớ Lưu Yến có một câu nói rất đúng, ai cũng phải có trách nhiệm với cuộc đời của chính mình, không ai có thể cứu được họ.
*
Lúc hai người về tới Dung Thành đã là năm giờ chiều, sau khi xuống đường cao tốc, Khương Từ gọi điện thoại cho Diệp Chiêu, hỏi anh ấy có ở công ty không, muốn nhờ anh giúp khôi phục dữ liệu điện thoại.
Diệp Chiêu nói: “Tôi đang ở công ty, có điều bây giờ hơi bận, cậu tới trước đi, chút nữa tan làm tôi giúp cậu sửa.”
“Được.” Khương Từ nghĩ muốn khôi phục dữ liệu cũng tốn khá nhiều thời gian, hỏi Diệp Chiêu, “Chút nữa cậu muốn ăn gì không? Tôi mua mang tới.”
Diệp Chiêu không khách khí nói: “Tôm hùm nhỏ của Văn Tinh Các, cảm ơn.”
Khương Từ cười nói: “Được, chút nữa tôi mua mang đến.”
Khương Từ mua xong tôm hùm nhỏ, đến tòa nhà Tân Khoa đã gần sáu giờ, cô đi thang máy lên bộ phận kỹ thuật ở tầng 13, đi thẳng đến văn phòng của Diệp Chiêu, qua cửa kính nhìn thấy Diệp Chiêu vẫn đang gõ máy tính, trong phòng toàn lập trình viên, ngoại trừ Diệp Chiêu mặc áo sơ mi trắng, những người khác đều mặc áo sơ mi caro màu xám.
Khương Từ bỗng nhiên nhớ đến lúc học đại học, ký túc xá bọn cô nói về lập trình viên, lúc đó Bùi Hân nói: “Sao lập trình viên Trung Quốc thích mặc áo sơ mi kẻ sọc thế, đây là truyền thống gì à?”
Khương Từ nhìn căn phòng đầy những lập trình viên áo sơ mi ca rô đang chăm chỉ làm việc trước máy tính, đột nhiên không nhịn được bật cười, có lẽ cô cười ra tiếng nên Diệp Chiêu từ máy tính ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô, liền ra hiệu với cô, bảo cô chờ anh vài phút.
Khương Từ ra dấu ok, đứng bên ngoài chờ.
Sáu giờ, các lập trình viên trong văn phòng lần lượt tan làm, Diệp Chiêu đi ra, mở cửa văn phòng, thò đầu ra gọi Khương Từ, “Vào đi.”
Khương Từ mỉm cười xách đồ vào.
Diệp Chiêu dẫn cô đến chỗ của mình, kéo một cái ghế cho cô ngồi, “Nói đi, cậu muốn tôi giúp cậu khôi phục dữ liệu gì?”
Khương Từ hỏi: “Cậu làm xong việc chưa? Nếu chưa thì cậu làm xong trước đi, tôi không vội.”
Diệp Chiêu cười nói: “Công việc nào có chuyện làm xong, hôm nay không xong thì ngày mai làm tiếp, sao có thể ngày nào cũng tăng ca được.”
Khương Từ cười nói: “Vậy cậu xem giúp tôi thứ này đi.”
Cô lấy điện thoại trong túi xách ra đưa cho Diệp Chiêu.
Diệp Chiêu cầm lấy xem thử, không khỏi nhíu mày, “Cậu tìm cái điện thoại hỏng này ở đâu thế? Màn hình đầy mảnh thủy tinh, cậu không sợ đứt tay à.”
Khương Từ vội vàng lấy khăn giấy ra bọc điện thoại, nói: “Cẩn thận một chút, quấn như vậy sẽ không đứt tay nữa.”
Diệp Chiêu tìm cáp dữ liệu nối điện thoại trước, hỏi: “Cậu muốn khôi phục cái gì?”
Khương Từ nói: “Tôi muốn khôi phục ảnh trong album, tôi nghi ngờ mẹ của đương sự của tôi có quay lại di chúc, nhưng ảnh và video bên trong đều bị xóa hết rồi.”
Diệp Chiêu nói: “Điện thoại này nhìn như bị người khác đập vỡ, không biết con chip bên trong có bị hỏng không, đoán chừng không dễ xử lý.”
Khương Từ nói: “Cậu thử một chút đi, thực sự không được cũng không có cách nào.”
Như Diệp Chiêu nói, điện thoại này bị đập vỡ, cho dù là người đã giành được Giải thưởng Công nghệ Internet Quốc gia như Diệp Chiêu rất lâu cũng không khôi phục được.
Khương Từ nằm nhoài bên cạnh nhìn Diệp Chiêu, hỏi anh ấy, “Cậu có muốn ăn gì trước không?”
Lúc này Diệp Chiêu đang tập trung, nói: “Không cần đâu, làm xong rồi ăn.”
Khương Từ nói: “Vậy tôi lột tôm giúp cậu, nếu không chút nữa lạnh mất.”
Cô kéo tôm hùm nhỏ qua, đang chuyển bị mở ra lột giúp Diệp Chiêu thì điện thoại cô vang lên.
Cô lấy điện thoại trong túi xách ra, lúc nhìn thấy tên người gọi trên mặt lập tức hiện lên nụ cười, vội vàng vui vẻ nhận, đầu bên kia điện thoại, giọng của Thẩm Thính Nam truyền đến, “Có nhà không?”
Diệp Chiêu bên cạnh nghe thấy giọng đàn ông trong điện thoại, theo bản năng nhìn thoáng qua Khương Từ.
Khương Từ cười trả lời, “Vẫn chưa về, em đang ở ngoài làm chút chuyện.”
Thẩm Thính Nam hỏi: “Ở đâu?”
Khương Từ nói: “Em đang ở tòa nhà Tân Khoa, em tìm Diệp Chiêu khôi phục giúp em một thứ, anh thì sao? Đã ăn tối chưa?”
Đầu bên kia điện thoại, Thẩm Thính Nam nghe thấy tên Diệp Chiêu, khẽ nhướng mày, hỏi: “Khôi phục thứ gì?”
Khương Từ nói: “Mẹ của thân chủ của em đã để lại điện thoại trước khi bà qua đời, em nhờ Diệp Chiêu giúp em khôi phục album ảnh, muốn xem có video di chúc hay thứ gì tương tự không.”
Thẩm Thính Nam “Ừ” một tiếng, nói: “Ở đó chờ anh, anh đến tìm em.”
Khương Từ không nghĩ tới Thẩm Thính Nam đột nhiên về Dung Thành, tối qua lúc gọi video anh vẫn còn đi công tác ở New York, nói nhanh nhất cũng phải ngày mốt mới về, lúc này anh đột nhiên về, cả trái tim cô ấy tràn ngập sự kinh ngạc, cúp điện thoại, cô vô thức đi đến cửa sổ sát đất nhìn, Diệp Chiêu thuận miệng hỏi cô, “Ai muốn đến tìm cậu thế?”
Khương Từ hoàn hồn, đi về trước bàn, đeo bao tay giúp Diệp Chiêu lột tôm hùm nhỏ, lúc này cô vô cùng vui vẻ vì sắp được gặp Thẩm Thính Nam, ngay cả khóe môi cũng không giấu được mang theo vài phần ý cười, nói: “Thẩm Thính Nam, anh ấy đi công tác về rồi.”
Diệp Chiêu sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Khương Từ, anh ấy rất bất ngờ, hỏi: “Cậu hẹn hò với Thẩm Thính Nam rồi?”
Khương Từ mỉm cười gật đầu, nói: “Hẹn hò chưa được bao lâu nên vẫn chưa nói với cậu.”
Nói đến đây, cô chợt nhớ ra, ngẩng đầu nhìn Diệp Chiêu, cẩn thận dặn dò anh ấy, “Có điều chuyện này cậu tuyệt đối đừng nói với bà nội tôi, cũng không được nói với ba mẹ cậu, tôi sợ chú dì lỡ miệng nói với bà nội tôi.”
Diệp Chiêu châm chọc cười một tiếng, nói: “Cậu cũng biết không nên hẹn hò với Thẩm Thính Nam, ngay cả bà nội cũng không dám nói.”
Diệp Chiêu không biết sao mình lại tức giận như vậy, anh ấy nhìn Khương Từ, nói: “Rốt cuộc trong đầu cậu đang nghĩ gì thế? Cậu và Thẩm Thính Nam c ăn bản không phải người cùng một thế giới, bây giờ cậu hẹn hò với Thẩm Thính Nam cũng chỉ đang lãng phí thanh xuân của mình thôi, người ta chơi đùa với cậu mấy năm, chơi chán thì về nhà cưới một người phụ nữ môn đăng hộ đối sống qua ngày, đến lúc đó cậu cảm thấy người ta còn nhớ đến cậu không?”
Khương Từ nhìn Diệp Chiêu, sắc mặt có chút lạnh xuống, nói: “Diệp Chiêu, cậu có thể đừng nói mấy lời tàn nhẫn như thế với tôi không.”
“Mới nói vài câu cậu đã cảm thấy tàn nhẫn?” Diệp Chiêu nói: “Sau này đến lúc Thẩm Thính Nam đối xử với cậu như vậy, cậu mới biết được gì mới gọi là tàn nhẫn.”
Anh ấy tức giận không muốn nói chuyện với Khương Từ, quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm vào máy tính.
Khương Từ cũng không nói thêm gì nữa, cúi đầu lột tôm hùm nhỏ, cô tính thời gian, nghĩ Thẩm Thính Nam sắp đến rồi, cô tháo bao tay, đặt tôm hùm nhỏ đã lột xong trước mặt Diệp Chiêu, nói: “Cậu ăn một chút lót dạ đi, tôi xuống dưới một chuyến.”
Diệp Chiêu không phản ứng cô, nhìn chằm chằm máy tính dựa lưng vào ghế bấm chuột.
Khương Từ vào nhà vệ sinh rửa tay xong, sau đó xuống lầu.
Cô xuống lầu đợi Thẩm Thính Nam ở ven đường, không đến mấy phút, cô đã nhìn thấy xe của Thẩm Thính Nam từ xa đi tới, nhìn qua cửa sổ nhìn thấy Thẩm Thính Nam, cô không khỏi nở nụ cười.
Sau khi Thẩm Thính Nam đỗ xe trước mặt cô, xuống xe, cô nhìn anh cười hỏi: “Sao anh đột nhiên lại quay về? Không phải sớm nhất là ngày kia sao?”
Thẩm Thính Nam nắm tay cô, nhìn cô thật sâu, nói: “Là ai tối hôm qua nói nhớ anh thế?”
Khương Từ không giấu được niềm vui trong mắt, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ, cô nhìn Thẩm Thính Nam, cười hỏi anh: “Cho nên anh về sớm là vì em nói nhớ anh sao?”
“Đúng vậy đó.” Thẩm Thính Nam nhìn cô, nói với giọng điệu chua chua, “Kết quả vừa về đã gặp được em hẹn hò với người đàn ông khác.”
Khương Từ trừng anh, “Anh đừng có nói hươu nói vượn, em tìm Diệp Chiêu có chuyện đứng đắn.”
Cô kéo Thẩm Thính Nam vào tòa nhà, nói: “Chúng ta lên trước đi, Diệp Chiêu ở trên đó một mình.”
Hai người vào thang máy, Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, ngữ khí vẫn còn chút chua chua, “Em muốn khôi phục dữ không biết tìm anh sao?”
Khương Từ cười nói: “Anh cũng đâu phải toàn năng, anh lại không hiểu mấy thứ mã code.”
Thẩm Thính Nam nói: “Dưới tay anh có không ít cao thủ, tùy tiện tìm một người cũng có thể làm giúp em.”
Khương Từ cười nói: “Chưa chắc nhé, Diệp Chiêu rất giỏi đó, cậu ấy đã thể hiện tài năng của mình trong lĩnh vực này kể từ khi tiếp xúc với máy tính ở trường tiểu học, cậu ấy đã đi thi đấu ở khắp cả nước, từ nhỏ đã giành được rất nhiều giải thưởng, giải thưởng cấp thế giới cũng có. Không phải em cũng biết một chút mã sao, là do nghỉ đông và nghỉ hè lúc trước em về nhà cậu ấy dạy em đó —— “
Cô nói xong liền phát hiện Thẩm Thính Nam không vui nhìn mình chằm chằm, cô lập tức phản ứng lại, nhớ tới trước đây Thẩm Thính Nam còn ghen với Diệp Chiêu nên im lặng, thành thật không nói gì nữa.
Thẩm Thính Nam nhìn cô, giọng điệu cực kỳ chua, còn mang chút nguy hiểm, “Nói đi, sao em không nói nữa? Đem mấy câu chuyện thanh mai trúc mã của hai người nói hết với anh xem.”
Khương Từ nhịn cười nhìn Thẩm Thính Nam, thấy anh không vui nhìn cô chằm chằm, cuối cùng cũng không nhịn được cười, nhỏ giọng hỏi: “Thẩm Thính Nam, sao anh ghen lắm thế hả?”
Thẩm Thính Nam nói: “Em cố ý chọc giận anh, còn không cho anh được ghen à?”
Khương Từ nói: “Em và Diệp Chiêu cũng không có gì, anh đừng ghen lung tung.”
Trong khi hai người đang nói chuyện, họ đã ra khỏi thang máy, Khương Từ dẫn Thẩm Thính Nam đến văn phòng của Diệp Chiêu, Diệp Chiêu ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Thẩm Thính Nam.
Người ta nói phụ nữ vừa nhìn có thể nhìn ra ai là tình địch, thực ra đàn ông cũng có thể, Thẩm Thính Nam và Diệp Chiêu ánh mắt chạm nhau, trong lòng anh rõ như gương, thầm cười lạnh một tiếng, thấy Khương Từ đã ngồi bên cạnh Diệp Chiêu nhìn cậu ta khôi phục dữ liệu, anh cũng dứt khoát kéo ghế ngồi xuống đối diện.
Khương Từ chăm chú nhìn máy tính, hỏi: “Sao rồi? Có thể khôi phục được không?”
Diệp Chiêu “Ừ” một tiếng, nói: “Cũng sắp được rồi.”
Ngón tay anh ấy bấm chuột, bỗng nhiên nhìn Khương Từ, nói: “Không phải cậu giúp tôi lột tôm sao? Sao không lột nữa?”
Khương Từ “Ồ” một tiếng, nhớ ra nói: “Đúng đúng, cậu đợi chút.”
Cô vào nhà vệ sinh rửa tay, sau đó ngồi trở lại ghế, đeo bao tay lên tiếp tục giúp Diệp Chiêu lột tôm hùm nhỏ.
Cô lột xong liền bỏ vào chén, nhanh chóng lột đầy một chén. Thẩm Thính Nam ngồi đối diện nhìn chằm chằm vào Diệp Chiêu, sắc mặt rõ ràng rất không tốt.
Diệp Chiêu làm như không thấy, còn cười hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm có muốn ăn chút không?”
Thẩm Thính Nam trầm mặt nhìn anh ấy, cuối cùng cũng mở miệng, “Cậu không có tay à, còn muốn phụ nữ lột tôm giúp mình?”
Lúc này Khương Từ mới phát hiện giữa Thẩm Thính Nam và Diệp Chiêu đã có chút giương cung bạt kiếm, cô giật mình, vội vàng nói: “Không phải không phải, là Diệp Chiêu giúp em lấy dữ liệu đến giờ vẫn chưa được ăn tối, cậu ấy dùng tay gõ mã cũng không tiện, cho nên em muốn bóc ít tôm cho cậu ấy lót dạ trước.”
Thẩm Thính Nam nói: “Dữ liệu gì mà lợi hại thế, mấy tiếng rồi vẫn chưa làm xong?”
Diệp Chiêu cảm giác mình bị nhục nhã, anh ấy đẩy bàn phím ra, “Có bản lĩnh thì anh làm đi.”
Thẩm Thính Nam thậm chí không thèm nói chuyện với anh ấy, trực tiếp đứng dậy nói với Khương Từ, “Lấy điện thoại lại đi, về nhà anh tìm người làm giúp em.”
Khương Từ không ngờ Thẩm Thính Nam và Diệp Chiêu sẽ cãi nhau, cô kẹp ở giữa rất khó xử, nhìn Thẩm Thính Nam nói: “Diệp Chiêu sắp làm xong rồi, nếu không chờ thêm một chút nhé —— “
Thẩm Thính Nam nhìn cô một chút, cuối cùng không nói gì, trực tiếp đi ra ngoài.
Khương Từ nhìn bóng lưng Thẩm Thính Nam đi về phía thang máy, bất giác c ắn môi dưới, Diệp Chiêu cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Còn không đuổi theo, người ta cũng đi rồi.”
Khương Từ nói: “Không sao, anh ấy sẽ chờ tôi.”
Diệp Chiêu nhíu mày nhìn Khương Từ một chút, nói: “Cậu chắc chắn anh ta sẽ chờ cậu như vậy sao?”
Khương Từ bình tĩnh gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
Cô biết Thẩm Thính Nam sẽ không bỏ cô lại.
Cô nhìn Diệp Chiêu, cười nói: “Nhanh khôi phục dữ liệu đi, không phải sắp xong rồi sao, tôi lột tôm cho cậu.”
Trong lòng Diệp Chiêu buồn bực thở dài, ngón tay bấm chuột, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi một câu, “Rốt cuộc Thẩm Thính Nam có gì tốt?”
“Anh ấy chỗ nào cũng tốt.” Nhắc đến Thẩm Thính Nam, trong mắt Khương Từ lộ ra ý cười, chậm rãi nói: “Nhưng quan trọng nhất là, bất kể tôi xảy ra chuyện gì, bất kể tôi ở đâu, chỉ cần tôi tìm anh ấy, anh ấy sẽ luôn là người đầu tiên đến cứu tôi.”
Không ai biết rằng Khương Từ, người lớn lên trong bóng tối và sợ hãi khi còn nhỏ, từng giây từng phút đều mong mỏi có người đến cứu mình, sâu thẳm trong lòng cô thiếu cảm giác an toàn đến nhường nào, mà Thẩm Thính Nam mỗi lần đều kiên định đi về phía cô, ngay cả khi cô vẫn còn ở Bắc Thành, mỗi lần gặp cô, anh đều chưa từng bỏ cô lại.
Đối với Khương Từ, thích đơn thuần không khiến cô cảm thấy quý trọng, cô cần một người bất cứ khi nào cô cần, người đó sẽ đến bên cô, sẽ không bao giờ bỏ rơi cô.
Và bây giờ mặc dù cô không chắc liệu Thẩm Thính Nam một ngày nào đó có bỏ rơi cô hay không, nhưng vào lúc này, cô biết rằng Thẩm Thính Nam sẽ không. Cô đôi khi cảm thấy mình giống như một con bạc, bất chấp hậu quả đánh cược xem Thẩm Thính Nam sau này có bỏ rơi cô hay không, đánh cược xem trên đời này có ai có thể yêu cô mãi mãi ngoài bà nội không.
*
Mười phút sau, dữ liệu khôi phục hoàn tất, Diệp Chiêu đưa điện thoại cho Khương Từ.
Khương Từ mở ra xem, quả nhiên nhìn thấy di chúc bà cụ Lưu quay lại trước khi chết, vô cùng kinh ngạc, cảm kích nhìn Diệp Chiêu, “Cảm ơn cậu Diệp Chiêu, hôm nào tôi mời cậu ăn bữa lớn nhé.”
Diệp Chiêu tắt máy tính, nói: “Được, tớ ghi lại rồi đó nhé.”
Sau khi tắt đèn trong văn phòng, hai người cùng nhau đi thang máy xuống lầu, khi ra khỏi thang máy, Khương Từ liếc nhìn thấy xe của Thẩm Thính Nam vẫn đậu bên đường, cô bất giác mỉm cười, quay đầu nói với Diệp Chiêu: “Trễ như vậy rồi, cậu ngồi xe bọn tôi về đi.”
Diệp Chiêu nói: “Không cần đâu, tôi có xe.”
Ra cửa chính, anh ấy vẫy tay với Khương Từ, nói: “Đi đây.”
Sau đó đi thẳng đến bãi đậu xe bên cạnh.
Khương Từ nhìn bóng lưng của Diệp Chiêu, thấy anh ấy lái xe đi, rồi quay lại xe của Thẩm Thính Nam.
Thẩm Thính Nam vẫn luôn ở trong xe đợi cô, có lẽ còn buồn bực hút một điếu thuốc, cho dù mở cửa sổ, Khương Từ lên xe cũng ngửi thấy mùi khói, cô cười nghiêng người ôm cổ Thẩm Thính Nam, chủ động hôn anh, nhìn anh cười nói: “Thẩm Thính Nam, sao anh hẹp hòi thế, còn cãi nhau với bạn em?”
“Anh hẹp hòi?” Thẩm Thính Nam bị Khương Từ chọc giận không nhẹ, nói: “Anh chưa từng thấy đàn ông nào ăn một bữa còn muốn phụ nữ phục vụ.”
Khương Từ hơi nghiêng đầu nhìn Thẩm Thính Nam, mím môi cười nói: “Không phải em cũng từng chăm sóc anh sao, lúc anh nằm viện ngày nào em cũng trốn việc đến nấu cơm cho anh.”
Thẩm Thính Nam nhíu mày nói: “Anh lúc đó không phải là tình huống đặc biệt sao, hơn nữa sau đó không phải anh đã nói em đừng làm nữa à —— “
Khương Từ không đợi Thẩm Thính Nam nói xong đã chủ động hôn lên môi anh. Anh vừa hút điếu thuốc, trên môi thoang thoảng mùi thuốc lá, còn có mùi bạc hà mát lạnh, Thẩm Thính Nam không chú ý tới nụ hôn đột ngột của Khương Từ, anh khựng lại một chút, sau đó ôm eo Khương Từ, hôn cô càng sâu.
Khương Từ đắm chìm trong nụ hôn chiếm hữu của Thẩm Thính Nam, trước đây cô không thích những người hút thuốc, nhưng bởi vì Thẩm Thính Nam hút rất ít, chế độ ăn uống của anh khá sạch sẽ, đôi môi của anh luôn có mùi thơm sạch sẽ và dễ chịu, thỉnh thoảng anh hút thuốc, mùi thuốc lá thoang thoảng trong miệng anh ngược lại khiến cô nghiện.
Hai người đã mấy ngày không gặp, nụ hôn mất kiểm soát, cuối cùng Thẩm Thính Nam buông Khương Từ ra, hầu kết anh lên xuống, dưới quần Tây ngay ngắn cấm dục rõ ràng có phản ứng kỳ lạ.
Khương Từ không cẩn thận nhìn thoáng qua, đỏ mặt vội vàng ngồi thẳng dậy, cô bình tĩnh cúi đầu thắt dây an toàn, nhìn ra ngoài cửa sổ không nói gì.
Thẩm Thính Nam thực sự muốn hút điếu thuốc để kiềm chế h@m muốn của mình, nhưng bởi vì Khương Từ đang ở trong xe, nên anh chịu đựng không hút, vân vê điếu thuốc một lúc, quay đầu lại thấy Khương Từ đang nhìn ra ngoài cửa sổ như một con đà điểu, đột nhiên không thể nhịn được cười, trêu chọc cô nói: “Không phải lá gan của em rất lớn à, mới thế này đã xấu hổ rồi?”
Khương Từ nóng mặt, nhỏ giọng hỏi: “Anh có thôi đi không?”
Thẩm Thính Nam ừ một tiếng, nói: “Được rồi, về nhà thôi.”
Anh bỏ điếu thuốc chưa cháy trên tay xuống, khởi động lại xe, lái lên đường.