Xuyên Làm Npc Phản Diện - Chương 26: Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Xuyên Làm Npc Phản Diện


Chương 26: Chương 26


Thẩm Minh Hiên nhìn Lam Hà một lúc rồi hỏi: “Bình thường không phải quan viên trẻ các ngươi đều nói chuyện về ta như thế đấy chứ?”
“À, cái đó …” Lam Hà ngượng ngùng không biết nên trả lời thế nào.

Lúc những người trẻ cùng lứa bọn hắn nói với nhau về Thẩm Minh Hiên thì đến hơn một nửa trong số đó đều cho rằng Minh Hiên được ngồi lên chức Thừa tướng là hoàn toàn may mắn.

Họ nói ngày xưa phụ thân của Minh Hiên là công thần lập quốc nên Minh Hiên mới được hưởng ké danh vọng đó thôi.

Nhưng Lam Hà chưa bao giờ đồng ý với nhận định đó.

Công thần Thẩm Uyên Minh đã bị đột tử mất từ khi Minh Hiên chỉ mới 7 tuổi.

Y có thể hưởng ké được gì chứ? Cho dù hưởng ké nhưng nếu không có thực lực liệu y có thể đứng vững đến ngày hôm nay không? Lam Hà không muốn nói cho Minh Hiên nghe những điều này.

Hắn suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Bẩm Thẩm tướng, cũng có nhiều ý kiến khác nhau nhưng chung quy lại ai cũng phải công nhận nếu không phải ngài thì cũng khó chọn được một ai khác ngồi được vị trí này vào thời điểm đó.”
Ngày mà Thẩm Minh Hiên được chọn làm Thừa tướng là thời điểm mà khi đó triều đình Vạn Lịch đang bị khủng hoảng.

Châu Văn Phương vừa đăng cơ đã làm một cuộc cải cách lớn loại bỏ tất thảy những quan viên lớn tuổi mà làm việc không được hiệu quả (những người này ai cũng biết nhưng không ai dám nói vì e sợ thế lực phía sau họ), sau đó đưa hàng loạt những quan viên trẻ tài năng mà Văn Phương tự mình tuyển chọn.

Trong đó trường hợp của Thẩm Minh Hiên là bị phản đối dữ dội nhất.

Thứ nhất là vì đó là chức vụ rất lớn, chỉ đứng sau hoàng thượng, nên tất cả mọi người đều nghiễm nhiên cho rằng người giữ chức vụ này cần một quan viên lớn tuổi, nhiều kinh nghiệm và tiếng nói có trọng lượng.

Nhưng Thẩm Minh Hiên khi đó mới bước vào quan trường chưa đầy mười năm và có tiếng là thiên tài trong lớp quan trẻ ngày đó.

Thứ hai, người giữ chức vụ Thừa tướng trước đó là thúc thúc của hoàng thượng.

Ai dám ngồi ở cái ghế nóng bỏng mông đó chứ, lỡ như bị trả thù thì sao? Vậy mà khi cái tên Thẩm Minh Hiên được xướng lên ai nấy đều ngỡ ngàng rồi sau đó nổi giận.

Vì cớ gì mà một tên quan trẻ chỉ mới ba mươi tuổi lại có thể được chọn làm Thừa tướng.

Nhưng khi Châu Văn Phương lạnh mặt hỏi đám quan viên đứng dưới xem có ai dám làm Thừa tướng không thì tất cả đều câm như hến.

Hình ảnh buổi thượng triều ngày đó in sâu trong tâm tưởng của Lam Hà như một niềm tự hào và ngưỡng mộ dành cho bậc đàn anh hơn mình mười tuổi.

Còn Thẩm Minh Hiên thì lại chẳng mấy để ý đến chuyện đó lắm.

Với hắn cái ngày đó cũng giống như bao ngày khác.

Từ khi bước vào quan trường, chỉ vì cái danh thiên tài mà hắn đã đối mặt với biết bao khó khăn, bị chèn ép, bị trả thù, bị chửi rủa, …hắn chịu đủ cả.

Hoàng thượng khi đó cũng chỉ mới là một người thanh niên hai mươi tuổi, đã đứng trước một kẻ đã ba mươi như hắn mà nói thẳng thừng: “Ta muốn ngươi làm thanh kiếm của ta, thay ta xử lý những kẻ cản đường.

Ngươi có dám không?” Lúc đó Minh Hiên đã nghĩ một tên nhóc thua mình hơn mười tuổi còn dám đứng lên đánh mấy lão già cổ hủ làm chậm sự phát triển của Vạn Lịch thì sao mình lại không dám chứ.

Thế là hắn đồng ý.

Mới đó mà đã qua năm năm rồi.

Giờ kẻ nào dám bảo hắn không có khả năng nào? Kẻ nào dám hắn sẵn sàng diệt cả nhà chúng.
“Được rồi.

Không cần nói thêm nữa.

Về sau ít nói mấy chuyện liên quan đến ta đi.

Các ngươi cũng thật rảnh.” Hắn phất tay
“A ha ha.

Tiểu thần biết rồi.”
Ngay lúc này có thị vệ vào báo: “Bẩm Thừa tướng, có Chân vương cầu kiến!”
Lam Hà ngay lập tức đứng bật dậy “Sao lão già này ngày nào cũng đến thế?”
“Lam Hà, ngươi tạm thời lánh đi.”
“Vâng.”
Tiêu Thanh Dương bước vào nhìn thấy Thẩm Minh Hiên đang ngồi đọc sách, cười cười ngồi xuống cạnh hắn, hỏi: “Thẩm tướng có vẻ như rất rảnh rỗi?”
“ Chân vương nói vậy là ý gì?”
“ Ta nghe nói Thẩm tướng bận bịu phê duyệt tấu chương đến không có thời gian ăn ngủ.

Không ngờ khi đến đây còn thấy ngài đang thảnh thơi đọc sách.”
“ Ai nói với vương gia như thế? Ta chặt đầu kẻ đó.

Quốc gia còn có hoàng thượng.

Tấu chương sao phải để ta phê duyệt? Ta chỉ giúp hoàng thượng một tay để công việc nhanh chóng hơn thôi.

Sức khoẻ người dạo gần đây không được tốt.”
“ Hoàng thượng của chúng ta năm nay chỉ mới hai mươi lăm tuổi.

Trẻ trung, phong độ, trung khí mười phần, thế mà lại bị bệnh đến hơn chục ngày không thể lên triều là ý làm sao? Hay hoàng thượng bị bệnh nan y?”
“ Không phải nan y.

Đại khái là do bệ hạ làm việc trong thời gian dài, ngủ không đủ giấc dẫn đến cơ thể suy nhược, cần tĩnh dưỡng một thời gian.

Không phải ta đã nói rõ điều này với văn võ bá quan rồi sao? Hay là …Chân vương cho rằng bản tướng nói dối?” ánh mắt Minh Hiên lạnh lùng tia sang lão ta
Tiêu Thanh Dương có vẻ như không bị khí thế của người này làm ảnh hưởng, vẫn tiếp tục tươi cười nói: “ Ta nào có ý đó.

Thẩm tướng là cánh tay phải của hoàng thượng, giúp đỡ cho người là chuyện đương nhiên.

Một chuyện nghiêm trọng như vậy dĩ nhiên là không thể nói dối.

Chẳng qua hoàng thượng vắng mặt quá lâu không khỏi khiến mọi người hoang mang, lo lắng, càng lâu dài càng dẫn đến bất an trong lòng mọi người.

Ta có quen biết một vị thần y.

Hay để ta đưa người đó đến đây khám cho hoàng thượng.

Bảo đảm hoàng thượng sẽ nhanh chóng khoẻ mạnh trở lại.

Như vậy cũng sẽ nhanh chóng trấn an lòng dân.”
Minh Hiên gập cuốn sách đang cầm trên tay đặt cái cạch xuống bàn trông có vẻ giận dữ, nhưng gương mặt lại không có biến hoá nhiều lắm.

Minh Hiên chỉ chống một bên tay đỡ lấy cằm, nhìn thẳng vào Tiêu Thanh Dương, cất giọng đều đều nhưng mỗi lời nói ra lại giống như một mũi kiếm đang chĩa thẳng vào y: “ Làm phiền Chân vương lo lắng đến thế.

Bệ hạ cũng có một người bằng hữu thân thiết là thần y, chắc chắn sẽ không có việc gì.

Nếu Chân vương vẫn chưa tin ta có thể đưa ngài đi gặp bệ hạ.

Nhưng bệ hạ đang nghỉ ngơi.

Nếu nhìn thấy ngài có tức giận muốn làm gì đó thì ta không dám đảm bảo.

Thế nào? Vương gia có muốn đi gặp không?”
“ Tướng gia nói đùa rồi.

Hoàng thượng đang nghỉ ngơi, ta nào dám làm phiền đến người.

Bản vương đến đây ngoại trừ việc hỏi thăm sức khoẻ của hoàng thượng, còn là muốn gặp Thẩm tướng nói chút chuyện.”
“ Chuyện gì?”
“ Mấy năm gần đây có thể nói là quốc thái dân an, nhưng bản vương lại thấy hoàng thượng dường như đang lo lắng điều gì đó.

Có phải gần đây đã xảy ra chuyện gì lớn khiến hoàng thượng đau đầu không? Nếu bản vương giúp được xin cống hiến một phần sức lực giúp hoàng thượng có thêm thời gian nghỉ ngơi.”
“ Vương gia thật có lòng.

Chỉ là một huyện nhỏ thôi, không đáng để bận tâm.

Ta và hoàng thượng đã giải quyết xong rồi.”
“ Vậy bản vương cáo lui.

Nếu có việc gì cần đến bản vương giúp xin Thẩm tướng cứ nói.”
“ Được.

Ta nhận tấm lòng của ngài.”
Đợi Chân vương rời đi hẳn Lam Hà mới từ bên trong bước ra.

Y lo lắng hỏi Minh Hiên: “ Tướng gia, có phải lão ta đã nghi ngờ gì rồi không?”
“ Ờ.

Nhưng mà vậy thì sao? Có ta ở đây.

Ta xem kẻ nào dám.”
Lam Hà ngạc nhiên nhìn Minh Hiên về lại chỗ ngồi mở tấu chương ra phê tiếp, buồn cười mà không dám lộ ra.

Nhưng có một chuyện y vẫn canh cánh trong lòng.

Tại sao lúc nãy trả lời cho Chân vương, Thẩm tướng lại cố tình nói ra hai chữ “ cái huyện nhỏ” ? Nói như vậy không cẩn thận để lão ta đoán được sẽ khiến cho kế hoạch mọi người cùng dày công gây dựng đổ bể hết.

Nhưng hắn lại nghĩ Minh Hiên làm như vậy là có lý của mình nên cũng không hỏi nữa.
Lam Hà lo lắng không sai.

Vừa ra khỏi phủ Thừa tướng, Tiêu Thanh Dương ngay lập tức trở về nhà viết một phong thư gửi cho con trai Ứng Viêm rồi cột vào chân chim bồ câu, thả đi.

Chỉ là nó chỉ vừa mới bay khỏi cung chưa lâu thì bị một mũi tên bắn trúng, ngã xuống.

Bức thư bị một người áo đen lấy được đem cất vào người.
——-
Khúc Viễn từ lúc đến Nguyên Hà nhìn thấy cảnh nhiều người ốm yếu, mang bệnh nằm ngoài đường, nên đã xin sư phụ cầm hộp thuốc ra ngoài khám bệnh cho bọn họ.

Tối nào cậu cũng về trong trạng thái mệt mỏi nhưng ánh mắt chưa bao giờ hết hạnh phúc và nhiệt thành.

Hôm nhóm của hoàng thượng đến thì cậu nhóc vẫn đang chạy khắp nơi khám bệnh.

Đến lúc cậu trở về thì Đường Sâm cũng chuẩn bị đi rồi.

Hai người chỉ kịp nhìn nhau một cái rồi chia nhau mỗi người một ngả.
“ Thần Thần.”
Cảnh Thần ngạc nhiên quay qua nhìn Hứa Tu Viễn.

Cách gọi thân mật này chỉ có mình Thiên Vũ gọi hắn, sao tên kia lại biết mà gọi hắn như thế?
“ Vậy ngươi đúng là Thần Thần mà Thiên Vũ huynh ngày nhớ đêm mong sao? Từ nãy giờ ta đã ngờ ngợ nên gọi thử xem có đúng là ngươi không?”
Nghe từ “ ngày nhớ đêm mong” mà Cảnh Thần xấu hổ đỏ bừng mặt.

Hắn còn muốn hỏi Tu Viễn xem ở đây Thiên Vũ nhắc về hắn như thế nào nhưng đã bị Văn Phương lôi đi mất.

Đường Sâm và Lạc Diệp mang lệnh bài của hoàng thượng đi điều động quân đội.

Còn Văn Phương kéo tay Cảnh Thần cùng đến gõ cửa cổng nhà huyện lệnh đại nhân.
——-
Nghe lính gác báo có vị thương nhân đến xin gặp bàn công việc kinh doanh, Phù Hãn lập tức từ chối.

Nguyên Hà đang trong tình trạng mất mùa, dân đói kém khắp nơi, thì kinh doanh gì chứ.

Rõ ràng là lừa đảo.

Nhưng khi lính gác vào báo lại người đó nói mình là cao nhân, có thể giúp lão tránh được hoạ sát thân sắp đổ xuống đầu lão liền bán tín bán nghi cho vào.

Hai người trước mắt nhìn không giống một thương nhân.

Vị nam tử đi đầu mang khí chất rất khác biệt so với những người lão từng gặp.

Khi chất của một vương giả.

Cô nương đi cùng không có gì quá đặc biệt.

Đôi mắt to tròn, sáng trong nhìn rất lanh lợi và hoạt bát.
“ Các vị nói sắp tới ta sẽ gặp hoạ sát thân?”
“ Chẳng cần đến sắp tới.

Giờ ngài đang gặp hoạ sát thân rồi.”
Phù Hãn kinh ngạc bước lùi lại, phất tay kêu đám lính xung quanh chĩa giáo vào kẻ địch và bảo hộ mình.

Văn Phương vẫn điềm nhiên đứng nhìn lão, còn phá lên cười mà nói: “ Haha.

Nếu ta đã có ý muốn giết ngươi thì bọn chúng cũng không ngăn nổi.

Ngồi xuống nói chuyện đi!”
Văn Phương ngồi xuống ghế, ra hiệu cho lão ta ngồi ở đối diện.

Phù Hãn nhìn thái độ hai kẻ kia hình như không có ý đến giết mình thật, nhưng vẫn dè chừng ngồi xuống, cũng không dám nói quân lính rút đi.

Cảnh Thần nhìn cảnh này mà vô cùng nể phục Văn Phương.

Chỉ hai người họ đi vào hang ổ kẻ thù mà không hề nao núng, lại còn trông khảng khái và uy phong tới vậy.
“ Ngươi rốt cuộc là ai?”

“ Ta là ai lát nữa ngươi sẽ biết.

Ngươi chỉ cần biết rằng chỉ cần một lời nói của ta có thể giúp cả nhà lớn nhỏ của ngươi thoát tội, cũng có thể khiến ba đời nhà ngươi chết không có chỗ chôn.

Ngươi chắc phải rõ tội ăn cắp tiền cứu trợ bị phạt nặng như thế nào.”
Người lão ta run lên hoảng sợ.

Là ai đang ở trước mắt? Cái khí thế đáng sợ bức người này tuyệt đối không phải thân phận bình thường.

Là Kỳ vương gia sao? Nhưng người đó đang ở Tây Lĩnh, làm sao có mặt ở đây được? Lẽ nào là …
“ Toàn bộ tiền và hàng cứu trợ đều đang ở chỗ ngươi.

Chỉ cần tên họ Tiêu đó nhất quyết không nhận thì toàn bộ tội trạng khủng khiếp này sẽ do một mình ngươi gánh chịu.

Lúc ấy hậu quả như thế nào chắc ngươi mường tượng ra được.

Hiện giờ ngoài ta ra không một ai có thể cứu nổi ngươi.”
Phù Hãn vội quỳ xuống dập đầu vừa khóc vừa nói: “ Cầu xin hoàng thượng cưú cả nhà hạ quan.

Hạ quan là bị ép.

Nếu không nghe theo chúng sẽ giết cả trăm mạng người nhà của hạ quan.

Hu hu.”
Văn Phương gật đầu.

Huyện lệnh chỉ là một chức quan nhỏ, lại không có người chống lưng, sao dám làm chuyện tày trời như vậy? Nếu là bị đe doạ thì nghe có vẻ hợp lý hơn.

Thế lực của Tiêu gia rất lớn đủ để khiến bất kì viên quan nhỏ nào cũng sợ hãi.

Văn Phương đứng dậy đỡ Phù Hãn đứng lên, nói:
“ Chỉ cần ngươi nghe theo lời trẫm, trẫm chắc chắn có thể bảo đảm tính mạng cho cả nhà ngươi.

Mức án của ngươi cũng sẽ được giảm nhẹ vì có công chuộc tội.

Đã hiểu chưa?”
“ Hạ quan đã hiểu.

Tạ ơn hoàng thượng cứu giúp.”
Ngay lúc này một tên lính chạy vào đưa cho Phù Hãn một phong thư nói là của Tri phủ đại nhân.

Phù Hãn lại dâng cho Văn Phương xem.

Văn Phương mở thư xem xong, gương mặt xám lại, đôi mắt đục ngầu giận dữ.
“ Có phải Thiên Vũ bị gì không?” Cảnh Thần lo lắng hỏi
“ Tên khốn họ Tiêu đó giở đủ trò không thu phục được Thiên Vũ nên bảo Phù Hãn tìm một đám kỹ nữ đến hành hạ y.

Thật ghê tởm.”
Trong đầu tưởng tượng đến cảnh một đám con gái uốn éo quây quanh quyến rũ Hoa Thiên Vũ, Cảnh Thần không kìm được tức đến đỏ mặt.

Hắn giậm chân kéo tay Văn Phương, nói: “ Bệ hạ, xin để thuộc hạ đến đó cứu hắn.”
Văn Phương thở dài một hơi, nói với Phù Hãn: “ Chuẩn bị đại một đám nữ nhân đi, rồi thêm người này vào.

Tự Thiên Vũ sẽ biết cách xử lý.

Tìm một người trang điểm thêm cho nàng.” Vừa nói hắn vừa đẩy Cảnh Thần qua chỗ Phù Hãn
Trong một khắc Cảnh Thần mới nhận ra hắn vừa chơi dại đến mức nào.

Sao lại tình nguyện cải trang nữ nhân đến gặp Thiên Vũ nữa? Y mà nhìn thấy hắn trong bộ dạng này chắc sẽ cười hắn đến chết mất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN