Đồng thời, công việc của công ty cũng được tiến hành một cách có trật tự. Khu nhà máy được xây dựng thêm sắp hoàn thành, cần sắp xếp việc hoàn thiện và hàng loạt chuyện nghiệm thu. Công ty đặt mua hai dây chuyền sản xuất đã qua sử dụng từ một nhà sản xuất module quang điện hoạt động không hiệu quả ở Thành Đô, đã ký hợp đồng từ trước Tết, nhưng thiết bị vẫn chưa được đưa vào vận hành, cần tuyển dụng nhân viên kỹ thuật liên quan trước. Còn phải sắp xếp thời gian đi tham quan Viện nghiên cứu năng lượng mặt trời ở đại học D. Thượng Hải; thỏa thuận việc thành lập phòng thí nghiệm liên kết ở Tô Châu và nhiều việc khác nữa…
Tất nhiên, với các việc này, tôi chỉ là một trong những người quan sát, nhiệm vụ chính của tôi vẫn là làm tốt công việc tài vụ của mình. Trong sự bận rộn, tháng tư đã đến.
Cuối tuần đầu tiên của tháng tư, Lâm Tự Sâm muốn đến Thượng Hải tham dự một hội thảo ngoại khoa về phẫu thuật thần kinh kéo dài ba ngày, hỏi tôi có muốn đi cùng không: “Có thể em sẽ thấy chán.”
“Em đi.”
Mới vừa trải qua báo cáo tài chính cuối tháng địa ngục, tôi không thể không trông đợi được đi đâu đó một chút. Còn buồn chán, còn gì có thể buồn chán hơn, tra tấn con người hơn việc mất cả tiếng để tìm kiếm số liệu cho khớp báo cáo?
Vì sáng thứ sáu sẽ có buổi tọa đàm đầu tiên, sau khi tan việc vào chiều thứ năm, chúng tôi lập tức khởi hành đến Thượng Hải, tôi còn phải sử dụng ngày nghỉ quý giá của mình.
Trên đường đi, Lâm Tự Sâm chủ động hỏi tôi về nơi tôi sẽ ở tại Thượng Hải.
“Đương nhiên là anh muốn em ở nhà anh, một mình em ở khách sạn ba ngày anh không yên tâm. Nhưng nếu em đến nhà anh, sợ rằng mẹ em sẽ không an lòng, sự lo lắng của dì quan trọng hơn.”
Tôi nắm bắt trọng tâm: “Vậy nên an toàn của em không quan trọng bằng thiện cảm của mẹ em với anh phải không?”
“….” Lâm Tự Sâm đầu hàng ngay tức thì, không hề bao biện, “Nói nhiều sai nhiều, là lỗi của anh.”
Hehe ~
Vì vậy, chỉ cần tìm đúng luận điểm, người sai sẽ luôn là anh người yêu của bạn.
Dù đã quyết định ở đâu nhưng trong lòng tôi vẫn đang thầm suy nghĩ. Khách sạn gần nhà Lâm Tự Sâm, lần trước nghỉ đêm vào đầu năm mới đã tốn từ hai đến ba ngàn một đêm. Những ngày này mặc dù không phải là ngày lễ nhưng tôi đoán cũng không rẻ, ở ba ngày… không khéo còn vượt quá cả tháng lương của tôi.
Mặc dù không phải tôi không trả nổi, có lẽ Lâm Tự Sâm còn tranh trả tiền. Nhưng nghĩ lại thì thật sự rất lãng phí, tiền này dùng để ăn uống thì tốt hơn. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi bỗng trở nên dũng cảm, sau khi đắn đo một lúc, tôi gửi tin nhắn cho mẹ.
“Mẹ, con đã báo với mẹ là con sẽ cùng Lâm Tự Sâm đến Thượng Hải chơi mấy ngày rồi phải không? Căn nhà mẹ cho con còn chưa hoàn thiện, con không muốn ở khách sạn một mình, hơi sợ, cũng rất đắt. Nhà anh ấy rất lớn, phòng dành cho khách có nhà vệ sinh riêng, con có thể ở nhà anh ấy được không? Đảm bảo an toàn!”
Xóa đi sửa lại một hồi, tôi gửi tin nhắn, sau đó lại lo lắng đợi mẹ trả lời. Gần đây, tôi thường xuyên đề cập với mẹ những gì Lâm Tự Sâm đã nói và làm, hy vọng có thể giúp anh ấy tạo được một chút ấn tượng tốt với bà…
Sau mười phút mẹ vẫn chưa phản hồi. Lúc tôi đang nghĩ là không diễn được, lại còn sẽ bị mắng, tin nhắn từ mẹ đại nhân đã đến, bốn chữ – “Không có lần sau.”
Có nghĩa là đồng ý đúng không?!
Tôi đọc tin nhắn đó hai lần, hào hứng thông báo tin này cho Lâm Tự Sâm: “Báo cho anh một tin vui, em vừa gửi tin nhắn cho mẹ, hỏi xem có thể ở nhà anh được không, mẹ em đồng ý và nói “không có lần sau”, chúng ta có thể tiết kiệm tiền rồi.”
“Cái gì cơ?” Lâm Tự Sâm đang lái xe, phản ứng đầu tiên không phải là vui mừng, ngược lại đổi sắc mặt, “Em nói thế nào vậy? Đọc lại tin nhắn mà em đã gửi cho anh nghe.”
Ủa chuyện gì vậy?
“… Chỉ nói em đến Thượng Hải định ở trong phòng cho khách nhà anh thôi.”
Lâm Tự Sâm vừa lái xe vừa thở dài: “Nhiếp Hi Quang, anh có một đề nghị, lần sau nếu em muốn đưa ra quyết định có rủi ro lớn như vậy, có thể thảo luận trước với anh được không?”
Tôi bối rối mờ mịt: “Tại sao lại rủi ro lớn?”
“Nếu lỡ mẹ em nghĩ anh đứng phía sau xúi giục em, điểm cá nhân của anh sẽ bị giảm, thậm chí chẳng còn điểm nào.”
“… Anh nghĩ nhiều rồi.”
“Không phải nghĩ nhiều đâu.” Lâm Tự Sâm lo lắng không ngừng, “Nhưng anh rất vui vì dì tin tưởng anh như vậy. Anh cảm thấy mình không thể phụ lòng tin này của dì. Hi Quang, mấy ngày nay ở nhà, chúng ta hãy giữ khoảng cách.”
Tôi:???
Được, chính là anh nói đấy.
“Vậy nên cậu đến Thượng Hải là để đi cùng bạn trai nghe tọa đàm à? Vậy sao lại rảnh rỗi để kéo tớ đi uống trà chiều?”
Buổi chiều hôm sau, trong một quán cà phê sân vườn nổi tiếng ở Thượng Hải, Tiểu Phượng tò mò hỏi tôi.
Tôi dốc bầu tâm sự với khuôn mặt đau khổ: “Tớ cảm thấy có lẽ là làm giấy tờ còn khoẻ hơn. Sáng nói về robot phẫu thuật, tớ vẫn có thể nghe hiểu chút chút. Buổi chiều tớ xem giới thiệu, chính là kiểu trong truyền thuyết, tách riêng từng từ thì từ nào cũng biết, nhưng khi ghép lại thì như sách trời ấy, còn có một diễn giả người nước ngoài nữa, đương nhiên tớ phải trốn đi rồi.”
“Loại hội thảo như vậy cũng có thể tùy tiện tham gia à?”
“Đó là thư mời của một người bạn làm bác sĩ của Lâm Tự Sâm ở Tô Châu. Anh ấy có việc đột xuất không thể tới. Tớ thấy cũng có người đi vào ngay khi đang diễn ra, hội trường rất lớn, chỗ trống vẫn còn.”
“Ồ. Nhưng sao bạn trai cậu lại đi nghe hội thảo y khoa? Không phải anh ấy đã chuyển nghề làm tổng tài bá đạo rồi sao?”
Tôi lưỡng lự một chút rồi nói: “Bây giờ anh ấy định quay về giới y học, đừng nói chuyện này với mấy người nhóm Dung Dung.”
“Chắc chắn tớ sẽ không nói, nhưng tại sao?” Tiểu Phượng ngạc nhiên, “Làm bác sĩ rất vất vả, kiếm tiền cũng không nhiều như làm ông chủ đúng không?”
“Anh ấy không làm bác sĩ nữa, có lẽ sẽ đi làm nghiên cứu. Anh ấy vô cùng, vô cùng tài năng trong lĩnh vực y khoa! Ông chủ thì đâu đâu cũng có nhưng bác sĩ thiên tài lại hiếm. Tớ bằng lòng cống hiến cho nước nhà.”
Tiểu Phượng quên cả việc nhai bánh kem, há hốc miệng tròn mắt nhìn tôi: “Dưa Hấu, sao trước đây tớ không nhận ra da mặt cậu lại dày như vậy. Cho dù bạn trai cậu quay lại theo y học thì đó cũng là người ta cống hiến, liên quan gì đến cậu?
Tôi lặng lẽ nhìn cô ấy, thành khẩn nói: “Phượng à, hẹn hò đi.”
Tiểu Phượng liên tục lắc đầu: “Không, không yêu, một mình tớ rất ổn, dù sao trong hai ngày này nếu cậu chán thì gọi cho tớ, tối tớ sẽ đưa cậu đến một quán siêu ngon bên cạnh trường chúng ta ăn.”
“Tối nay Lâm Tự Sâm đã đặt nhà hàng xong rồi, cậu cũng đi chung đi. Ngày mai anh ấy có hẹn đi ăn, tớ đến tìm cậu nhé? Gọi thêm cả lão đại nữa.”
“Cậu ấy đã có gia đình rồi, không rảnh đâu, tớ gọi cậu ấy mấy lần…” Tiểu Phượng đang định phàn nàn thì điện thoại của cô ấy vang lên, cô ấy nhìn một cái, “Ồ, điện thoại của Tư Tịnh.”
Cô ấy nhấc máy: “Tư Tịnh… tớ không bận, tớ đang đi uống trà chiều với Dưa Hấu này.”
“Ừ, cậu ấy đến Thượng Hải gọi tớ ra uống trà chiều cùng, suốt cả buổi toàn khoe khoang tình cảm… Ngày mai là thứ bảy, tớ không lên lớp, chắc chắn có thời gian… Ồ, sinh nhật cậu à, haha… tớ không quên, chỉ là tạm thời chưa nhớ ra… tớ nhất định sẽ đến… Ừm, để chuyển điện thoại cho cậu ấy.”
Tiểu Phượng đưa điện thoại cho tôi, tôi nhận lấy mà không có chuẩn bị gì, vội vàng nuốt miếng bánh kem xuống.
“Alô, Hi Quang.”
“Tư Tịnh.”
“Đến Thượng Hải tìm Tiểu Phượng mà không tìm tớ hả?” Tư Tịnh oán trách.
“Hôm nay không phải cuối tuần, chắc chắn cậu phải đi làm mà.”
“Cũng đúng. Nhưng tối mai là sinh nhật của tớ, mời mọi người đi ăn, cậu nhất định phải đến.”
Tư Tịnh nói rất nhanh, không cho tôi có cơ hội phản đối, “Chắc chắn cậu sẽ ở Thượng Hải đến hết cuối tuần, đừng tìm cớ nói phải về nhà. Dung Dung, Trang Tự, cả hai người họ đều có việc không thể đến, nếu cậu cũng không tới thì bữa tiệc sinh nhật của tớ vắng vẻ lắm đó.”
Từ trước đến nay Tư Tịnh luôn thông minh, quét sạch nỗi lo lắng của tôi không chút dấu vết nào. Tôi không thể từ chối nữa, “Được, mấy giờ? Ở đâu?”
“Địa chỉ lát nữa tớ sẽ gửi đến điện thoại các cậu sau.” Giọng Tư Tịnh nhẹ nhàng hơn, “Anh người yêu đẹp trai của cậu, nếu có thời gian thì đến cùng luôn đi. Tiểu Phượng nói cô ấy ăn thức ăn cho chó no lắm rồi, cậu cũng chia cho mọi người ăn xem mùi vị ra sao.”
“Không mùi không vị.” Tôi cười, “Tối mai anh ấy có hẹn rồi, lần sau nhé.”
“Cắt, keo kiệt. Vậy ngày mai gặp lại, kẻ làm thuê bận quá mà.” Tư Tịnh nhanh chóng cúp máy.
Tiểu Phượng nhận lại điện thoại, “Cậu sẽ không trách tớ nhiều chuyện nhắc đến cậu chứ?”
“Không sao đâu, tối mai Lâm Tự Sâm có hẹn dùng cơm, vốn tớ cũng đang rảnh.”
“Chẳng phải tớ lo là cậu không muốn gặp mặt nhóm Dung Dung đó sao. Nhưng mà cậu đã hẹn hò, gặp cũng chẳng sao nhỉ? Hơn nữa, Dung Dung cũng không giống trước đây cho lắm.”
Tôi tò mò: “Dung Dung thế nào rồi?”
Tiểu Phượng ăn bánh, suy nghĩ một lúc: “Không biết phải diễn tả thế nào, dường như trở nên dịu dàng hơn, lại còn nói lời tốt đẹp về cậu.”
Tôi bị sốc, vội vàng hỏi lại: “Thật không? Cụ thể cậu ta nói lời hay gì thế?”
“Cậu ấy nói chuyện trước khi tốt nghiệp thật sự đã nói oan cho cậu, cảm thấy rất xấu hổ, sau này nếu có cơ hội thì phải nói lời xin lỗi. Tư Tịnh cũng nói cậu ấy cũng không cố ý các kiểu.”
Tiểu Phượng chắp tay lại: “Là lỗi của tớ, tớ xin lỗi cậu lần nữa.”
“Đã qua rồi, dù sao lúc đó cậu còn kéo từng người để giải thích rõ ràng sự thật mà.” Cũng vì sự việc đó mà tôi bằng lòng làm bạn với Tiểu Phượng hơn. Đôi khi việc phạm lỗi là không cố ý, nhưng không phải ai cũng sẵn lòng đối mặt và cố gắng bù đắp.
Nhưng Dung Dung lại có thể nói như vậy, thật không thể tin được, tôi cũng suy nghĩ một lúc, đoán: “Cậu ta có trúng số không?”
Tiểu Phượng nhún vai: “Cũng có thể! Tớ miêu tả không giỏi, ngày mai cậu có thể tự trải nghiệm.”
“Aiz, Tư Tịnh nói ngày mai Dung Dung không đến.” Tôi nói, cảm thấy hơi tiếc nuối.
Nhìn phần bánh trên bàn đã ăn gần hết, tôi vẫy tay gọi người phục vụ để thanh toán. “Đi nào, đi mua quà.”
Khi đi dạo đến gần giờ ăn tối, Lâm Tự Sâm lái xe đến đón chúng tôi. Tiểu Phượng bị giáo viên hướng dẫn gọi về đột xuất, bỏ lỡ bữa tiệc lớn của sếp Lâm.
Sau khi đưa Tiểu Phượng trở về trường, chúng tôi lái xe đến nơi ăn tối. Trên đường, tôi nhớ ra nên báo với Lâm Tự Sâm: “Tối mai anh có hẹn ăn cơm với thầy phải không? Em cũng có hẹn đi ăn, dự tiệc sinh nhật của bạn cùng trường, sau đó còn có hát karaoke KTV gì đó.”
Tin nhắn Tư Tịnh gửi đến sắp xếp rất tỉ mỉ.
Lâm Tự Sâm nhíu mày, không biết đang nghĩ đến điều gì, “Bạn cùng trường đại học?”
“Ừ, người bạn anh đã từng gặp trong đám cưới của lão đại, Tư Tịnh.”
“Ồ.” Sau một lúc, Lâm Tự Sâm mới đáp một tiếng.
Tôi thầm cười trộm, “Vốn dĩ em cũng không muốn đi, dù sao thì quan hệ bạn bè cùng trường… ừm… cũng… bình thường, nhưng mà đúng dịp những người bình thường đều không đến.”
Chân mày tài xế giãn ra một chút.
“Vậy nên, ngày mai chúng ta ai làm việc nấy, nhưng nếu anh có thời gian thì gửi tin nhắn cho em, mỗi tiếng, thôi, hai tiếng cũng được, ít nhất hai tiếng phải có một tin nhắn. Khi ăn cơm thì gửi cho em biết là ăn cái gì, chụp hình nhắn em, ăn xong phải đến đón em.”
Đôi chân mày của người lái xe hoàn toàn thả lỏng, nhưng giọng điệu tỏ ra không muốn: “Yêu cầu nhiều vậy à?”
“Anh đưa em đến Thượng Hải mà, anh không cần chịu trách nhiệm à?”
“Cần, cần mà.” Anh dùng vẻ mặt hết cách với tôi, nói: “Ngày mai anh sẽ đặt đồng hồ báo thức, gửi đúng giờ, nhưng mà em trả trước chút tiền phí báo tin được không? Một xu một tin thì hơi đắt.”
“Cái…”
Tôi còn chưa kịp nói xong, đã bị người nào đó nhân lúc dừng xe đèn đỏ hôn một cái.
Sau khi hết đèn đỏ, xe lại khởi động.
Tôi: “Giữ khoảng cách?”
Lâm Tự Sâm trả lời một cách quang minh chính đại: “Bây giờ không ở nhà.”
Được rồi, cách giữ khoảng cách của nhà họ Lâm