Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ (Phần 2) - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
58


Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ (Phần 2)


Chương 20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đã từng có rất nhiều đêm, tôi nằm trên giường trong bóng tối, không kiềm chế được mà phân tích, suy đoán tất cả hành động của một người.

Khi đó tôi thậm chí còn phân loại từng chi tiết trong những tương tác lúc ban ngày, lời này hành động nọ như thể rất thích tôi, còn câu kia việc khác lại như đang lạnh nhạt với tôi.

Có vẻ như cậu ấy thích tôi, lại có vẻ như không. Tôi không đoán ra, lăn lộn mất ngủ, cuối cùng cảm thấy bằng chứng vững chắc như núi chỉ về hướng thích tôi, nên tôi tràn ngập tự tin chạy đi bày tỏ.

Sự thật chứng minh tôi đã đoán sai.

Vậy nên bây giờ tôi tuyệt đối sẽ không suy nghĩ linh tinh nữa, huống hồ tất cả những chuyện này đã chẳng còn liên quan gì tới tôi.

Tôi bắt đầu nghĩ xem sáng mai đến nhà Lâm Tự Sâm thì sẽ ăn gì. Đúng rồi, vì trưa mai tôi có hẹn, nên Lâm Tự Sâm chỉ có thể mời tôi và Khương Duệ đến nhà anh ăn sáng.

Suy nghĩ một hồi, tôi nhắn tin cho Lâm Tự Sâm.

“Bánh vừng viên, quẩy nóng, sữa đậu nành, cơm cuộn chà bông dưa muối chiên.”

Nghĩ một hồi lại thấy vẫn chưa thỏa mãn, định nhắn thêm một tin nữa: “Bao gồm nhưng không giới hạn ở những cái đó, còn lại anh cứ phát huy.”

Còn chưa gửi đi, tin nhắn trả lời của anh đã tới: “Bao gồm nhưng không giới hạn phải không?”

Trong nháy mắt tôi bật cười, xóa chữ đi và gõ: “Đúng vậy, đây là phần của em và em trai, còn anh ăn gì thì gọi thêm.”

“Anh ăn hoành thánh, cho anh nửa phần cơm nắm, một mình em không ăn hết đâu.”

Việc này cũng phải nói rõ ràng thế à? Lần trước chẳng phải cũng vậy sao? Tôi hào phóng trả lời: “Được, cho anh một nửa! Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon 

Anh chúc ngủ ngon lại còn kèm biểu tượng cảm xúc?

Tôi đánh một dấu hỏi chấm qua, anh hiểu ý tôi là gì, “Đánh chữ ngủ ngon thì biểu tượng nhảy ra.”

“Trước đây sao anh không dùng?”

“Trước đây chưa ăn được cô Nhiếp, còn tương đối chững chạc.”

… Rất hợp lý luôn. Tôi tìm tòi một hình cảm xúc phức tạp nói không nên lời gửi cho anh, rồi hài lòng thiếp đi.

Sáng hôm sau hơn sáu giờ Khương Duệ đã đập cửa kêu đói, kéo tôi còn đang ngủ dở mắt đến nhà Lâm Tự Sâm. Vậy nên sức chiến đấu của tôi giảm mạnh, chỉ cắn một miếng cơm nắm, còn lại đều bị Lâm Tự Sâm ăn.

Ăn uống xong tôi chui vào phòng dành cho khách nhà Lâm Tự Sâm ngủ thêm một giấc, đến khi hồi sinh thì tâm tình rốt cuộc phấn chấn. Rửa mặt đi ra ngoài, tôi thấy Lâm Tự Sâm và Khương Duệ đang ở ngoài ban công nói chuyện phiếm.

Tôi rón ra rón rén bước tới, nghe được Khương Duệ đang ra sức khoe khoang về tôi.

“Chị em lười thì lười, nhưng cũng rất thông minh, năm đó chị ấy thi đỗ đại học A, là đúng kiểu nước đến chân mới nhảy trước mấy tháng, thi thử lần sau đều tốt hơn lần trước, làm cả nhà đều ngạc nhiên.”

“Cô ấy không lười đâu, chỉ là hiệu suất làm việc cao quá nên có vẻ lười biếng thôi. Cô ấy vừa thông minh lanh lợi, vừa làm việc nhanh nhẹn nữa.”

Tôi có vậy à?

Tôi sờ mặt mình một cái, hơi nghi ngờ bản thân.

Vẻ mặt của Khương Duệ cũng như đang hoài nghi, nhưng nó là em trai tôi nên không thể phá đám được: “Đúng thế đúng thế, anh Lâm, mắt anh đúng là sáng như đuốc!”

Đang muốn nghe lén tiếp, chuông tin nhắn của tôi lại vang lên, hai người cùng quay đầu lại, Khương Duệ kêu lên: “Chị lén lén lút lút nghe trộm!”

Ôi chà, tiếc thật đấy, Lâm Tự Sâm khen tôi thì cũng thôi đi, bạn trai nhà tôi giỏi dỗ dành nhất, nhưng số lần mà em trai ngu ngốc khen tôi đúng là không nhiều.

Tôi cầm điện thoại lên xem, ra là tin nhắn của Tư Tịnh. “Cậu đi chưa?”

“Đi bây giờ đây.”

Trả lời xong, tôi chỉ huy Lâm Tự Sâm, người đã bước vào trong nhà, “Đi thôi, đưa em đi ăn cơm, còn Khương Duệ em về trường mà ăn.”

Khương Duệ đắc ý nói: “Anh Lâm mời em ăn đại tiệc, nhà hàng cũng chọn rồi, em muốn ăn tôm hùm.”

“…” Tôi quay qua Lâm Tự Sâm, “Địa vị trong nhà của nó không cao vậy đâu, thật đấy, hoàn toàn không đáng với tiền tôm hùm.”

Lâm Tự Sâm đặt ly trà xuống, cầm chìa khóa xe lên. “Trong hệ thống đánh giá của anh thì lại rất quan trọng, Hi Quang, em đừng làm nhiễu phán đoán của anh.”

Khương Duệ nháy nháy mắt với tôi, dương dương tự đắc.

Được rồi, có một số người thích tiêu tiền như rác thì cứ đi mà làm, không hiểu được lòng tốt mà!

Sau khi Lâm Tự Sâm đưa tôi đến chỗ hẹn ăn cơm thì chở Khương Duệ vui vẻ tới bữa trưa của cánh đàn ông. Tôi đến trước hẹn mười phút, nghĩ rằng mình là người đầu tiên, không ngờ những người khác còn tới sớm hơn. Vừa vào nhà hàng tôi đã thấy Dung Dung và Tư Tịnh lão đại ngồi bên cửa sổ. Hình như Dung Dung nói gì đó, mọi người đều cười rộ lên.

Tư Tịnh thấy tôi trước, đứng lên vẫy tay, tôi bước đến ngồi xuống bên cạnh lão đại.

Tư Tịnh nói: “Người trả tiền rốt cuộc cũng tới, mình gọi đồ ăn rồi, không khách khí đâu, cậu xem có muốn thêm gì nữa không.”

“Không cần khách khí nhé, vốn là mình bảo mời các cậu ăn cơm mà.” Tôi nhìn thực đơn, thật ra cô ấy chỉ gọi có vài món, nên tôi gọi người phục vụ tới thêm mấy thứ nữa.

Tư Tịnh nói: “Hôm nay Tiểu Phượng không đến à.”

Tôi trả menu lại cho người phục vụ, “Buổi sáng cậu ấy báo là có việc ở trường.”

Lão đại có vẻ hơi thương cảm: “Sau khi tốt nghiệp mà muốn tụ tập thì luôn không đủ mặt. A Phân ở Hạ Môn không nói rồi, chúng ta ở gần nhau mà cũng khó đông đủ. Lần trước tiệc sinh nhật của Tư Tịnh thì có Tiểu Phương mà Dung Dung lại đến muộn, sau đó đi KTV cũng không tiện nói chuyện.”

Tư Tịnh nói: “Bọn mình gặp nhau thì cũng dễ, chủ yếu là Hi Quang, lần sau khi nào cậu lại tới, để xem có thể gặp được đủ hết không.”

Tôi nghĩ rồi nói: “Cuối tháng chắc mình lại tới, nhưng mà là đi công tác, sợ không đi chơi được.”

“Vậy để tính sau đi.” Tư Tịnh bỏ qua đề tài này, cười nói với tôi, “Cậu đến muộn, bỏ lỡ chuyện vui rồi, bọn mình vừa mới cười gần chết.”

“Chuyện gì thế?”

“Bạn trai của Dung Dung, anh ta thật là xui xẻo.”

Trong lòng tôi thấy nặng nề, “Anh ta sao cơ?”

Thần thái Dung Dung phấn chấn, toát lên tâm tình vui vẻ dễ thấy, “Giờ nghĩ lại mới buồn cười, còn lúc ấy thật là bực mình. Mấy hôm trước, anh ấy có việc ở bên ngoài, chúng mình hẹn nhau bảy rưỡi gặp ở nhà hàng, cuối cùng chín giờ hơn anh ấy mới đến, gọi điện thì không bắt máy. Mình rất tức giận, còn muốn chia tay nữa, kết quả hỏi ra mới biết hôm đó anh ấy hết bị cà phê đổ vào người rồi lại gặp tai nạn giao thông, còn bị cảnh sát đưa đi nữa, chi tiết ra sao mình cũng lười nói lại, đúng là thảm.”

Thảm gì mà thảm, rõ ràng là có vấn đề.

Tư Tịnh hỏi: “Sau đó anh ta chuộc lỗi chưa?”

“Anh ấy thảm đến vậy rồi, sao mình lại không biết ngại mà trách anh ấy, nhưng mà sau đó anh ấy cũng tặng mình mấy thứ.” Dung Dung lấy một chiếc máy ảnh mới tinh xinh xắn từ trong túi xách ra, “Hôm nay mình mang theo một cái này, lâu rồi không chụp ảnh chung, bọn mình chụp mấy cái đi?”

Tư Tịnh và lão đại nổi lên hứng thú ngay, cùng đứng lên tạo dáng, còn gọi nhân viên phục vụ tới chụp hộ. Xong rồi Dung Dung xem hình, phê bình: “Hi Quang, sao cậu cứ có vẻ lơ đãng thế, trong ảnh thấy chẳng tập trung gì cả.”

Tôi miễn cưỡng ra vẻ để ý: “Vậy sao? Lâu rồi không chụp ảnh ấy mà.”

Lão đại tiến tới, “Để xem mình chút nào.”

Dung Dung đưa cho cô ấy: “Về rồi mình sẽ gửi hết vào email cho các cậu, Hi Quang, mình có email của cậu không nhỉ?”

Ánh mắt cô ta rơi lên trên người tôi.

“Có đó. Vẫn là địa chỉ dùng hồi đại học, không đổi.”

“Vậy chắc là có, mình cũng không đổi.” Cô ta mỉm cười nói.

Nhân viên phục vụ lục tục đưa đồ lên, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện. Điện thoại của Dung Dung reo lên, cô ta nhìn một cái rồi để sang bên, không bắt máy.

Tư Tịnh liếc một cái, cười nói: “Cục cưng, đặt tên quê mùa thế.”

Lão đại nói: “Sao lại không nhận?”

Dung Dung: “Gọi một cuộc điện thoại đã nhận, sao mình có thể dễ dỗ vậy được. Các cậu có phải người từng yêu đương không thế, mấy trò vặt này cũng không hiểu sao?”

Mười mấy phút sau, điện thoại lại vang lên, Dung Dung vẫn không nhận. Qua mấy phút nữa, Dung Dung mới gọi điện lại.

“Đang ăn cơm với bạn thời đại học, hôm nay Hi Quang đến Thượng Hải… Ôi, vừa nãy vào nhà vệ sinh điện thoại để trên bàn, nên không bắt máy… Có nói chứ, không thể nói sao? Nhưng mà, sớm muộn gì cô ấy chẳng biết… Bọn em chụp ảnh chung… Anh bận việc không đến đón em được à? Vậy em tự bắt xe… Không giận đâu… Được rồi, vậy nhé.”

Tư Tịnh nghe mà lắc đầu không ngừng: “Cậu yêu đương mà cũng suy nghĩ quá nhiều, cố ý không nghe điện thoại, quà tặng đắt tiền chút cũng không nhận, cậu đây là gì nhỉ, thả sợi dây dài câu con cá lớn?”

Cô ấy nói giọng đùa giỡn.

Vẻ mặt Dung Dung cứng đờ, ngay sau đó lại nở nụ cười ngọt ngào, “Con gái dĩ nhiên là phải dè dặt, vậy mới thú vị.”

Vẻ ngọt ngào trên mặt cô ta quá tự nhiên, tôi không nhịn được mà nghi ngờ, có phải tôi hoa mắt không. Cái chữ “đã đọc” đó, là lỗi hệ thống à?

Rốt cuộc cô ta có thấy bức thư đó không, sao lại chẳng có phản ứng gì cả? Là bị Thịnh Hành Kiệt lừa gạt qua mặt, hay là thật sự không quan tâm?

Tôi mờ mịt.

Buổi tối về Tô Châu cùng Lâm Tự Sâm, sau khi đến ký túc xá, tôi bật máy tính mở hộp thư ra xem.

Trong hộp thư chỉ có duy nhất một tin đã gửi nằm lẻ loi, mấy chữ “đã đọc” phía bên phải vô cùng rõ ràng.

Ngón tay dừng trên con chuột máy tính thật lâu, sau đó tôi di chuột, đóng hộp thư lại.

Sau đó tôi không nghĩ về chuyện này nữa.

Cũng không phải cố tình, mà mấy ngày nữa Lâm Tự Sâm và Tiểu Đới dẫn một đoàn đi đến Viện nghiên cứu năng lượng mặt trời của Đại học D Thượng Hải để tham quan học tập, tham khảo chuyện thành lập phòng thí nghiệm liên kết ở Tô Châu. Cũng là một thành viên đi theo, chắc chắn là tôi không thể mù mờ không biết gì cả, nên dạo này ngày nào cũng gặm sách kỹ thuật về mảng năng lượng mặt trời.

Bởi vì phải bàn nhiều chuyện chi tiết, nên chuyến này kéo dài một ngày rưỡi. Bảy giờ sáng thứ năm, mọi người tập họp ở công ty để chuẩn bị lên đường, tổng cộng có bảy người, đi trên hai chiếc xe công vụ.

Không ngờ đi được nửa đường, Lâm Tự Sâm lại nhận được điện thoại bên phía Thành Đô. Nhà máy bán dây chuyền sản xuất second-hand cho chúng tôi đột nhiên lại bảo không bán nữa, vì có người ra giá cao hơn.

Không nói rõ ràng trong điện thoại mà đối phương đã cúp máy, gọi lại cũng không nghe. Hợp đồng ký rồi mà lại phát sinh biến cố này, mọi người chưa kịp phản ứng. Lâm Tự Sâm quyết định thật nhanh, mang theo một nhân viên đổi hướng đi sân bay Hồng Kiều, bay tới Thành Đô.

Tôi vẫn như kế hoạch theo Tiểu Đới đến đại học D. Cả buổi sáng đều yên lặng đi theo mọi người, chăm chú nghe chuyên gia giảng giải về những phát triển công nghệ mới nhất, chứng thực những kiến thức mấy nay đọc được trong sách, tôi biết thêm rất nhiều.

Buổi trưa Viện nghiên cứu sắp xếp mời cơm chúng tôi ở phòng khách quý của trường học, buổi chiều còn có một cuộc hội đàm, là xem xét bước đầu của hai bên để thành lập phòng thí nghiệm liên kết ở Tô Châu.

Đang ăn cơm, tôi nhận được hai tin nhắn.

“Lần trước cậu nói cuối tháng sẽ tới Thượng Hải? Buổi chiều có rảnh không? Tớ mời cậu uống cà phê.”

“Chắc là cậu không có số mới ở Thượng Hải của tớ nhỉ, tớ là Diệp Dung.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN