Tần Bắc Bắc là cô gái mặc dù có bị bệnh cũng phải sửa soạn thật xinh đẹp, ngày rời bỏ họ, cô ấy vẫn rất xinh đẹp.
Lúc Lâm Bạch Du đi khỏi phòng bệnh, hành lang không ngờ rất yên tĩnh, không có tiếng của người nhà bệnh nhân khác, không có ồn ào.
Cô thấy cha của Tần Bắc Bắc ở góc rẽ, thậm chí cô đã từng nghi ngờ chú Tần bạo lực gia đình, trên thực tế, không có ai yêu cô ấy hơn ông cả.
Dẫu trong lòng Lâm Bạch Du đã từng có dự đoán này từ trước, nhưng cô vẫn luôn mong đợi kì tích xảy ra, chẳng phải cuộc đời chính là những thứ không thể gắn lại với nhau hay sao.
“A Khâm, anh nói xem, chúng ta đã cầu nguyện rồi, kiếp sau Bắc Bắc sẽ là đại minh tinh khoẻ mạnh đúng không.”
Giọng điệu Tùy Khâm hơi trầm: “Đúng thế.”
“Chuyện không thể như anh và em còn xảy ra, cậu ấy cũng sẽ như thế.”
Thực ra Lâm Bạch Du đã nghĩ như vậy ở bên ngoài phòng phẫu thuật, nhận được câu trả lời của anh, cô lại càng chắc chắn với suy đoán của mình hơn.
“Lúc trước có lẽ em đã vào nhầm chỗ, còn tưởng ước là xong rồi, nhưng kiếp này em có thể không tai ương không bệnh tật, chuyển hết sang người anh, để anh bị thương thay em, đây đều là do anh kiếp trước ba bước một dập dầu lên chùa Huệ Ninh mới đổi được.”
“Vậy nên kiếp sau của Bắc Bắc mới không bị bệnh.”
Chùa Huệ Ninh cũng không thần thông quảng đại như thế, luân hồi đã định trước, không bao giờ ảnh hưởng đến người vốn nên tồn tại.
Lâm Bạch Du quay đầu: “Vậy em đi là được rồi.”
“Chúc Bắc Bắc kiếp sau không có phiền muộn đau ốm, hào quang muôn trượng.”
Cô hỏi: “Anh có ngăn cấm em không?”
Tùy Khâm đối mắt với cô, thấp giọng: “Từ suy nghĩ ích kỉ, anh không muốn, không cho em đi.”
Nhưng thứ anh thích, chính là tấm lòng Bồ Tát của Lâm Bạch Du kia mà.
Dốc hết tất cả vì bạn bè, vì người nhà của mình, thậm chí chỉ vì một giấc mơ chưa chắc chắn, mang đến hơi ấm cho người lạ là anh.
“Anh đi.” Anh nói.
Hốc mắt Lâm Bạch Du chua chát, trước mắt lại hiện ra cảnh tượng trong mơ khi trước, lúc Tùy Khâm lên núi chắc chắn vô cùng buồn bã.
Ánh trăng bên ngoài cửa sổ rọi vào phía trong.
Lời của Tùy Khâm khiến Lâm Bạch Du mềm lòng.
Cậu dịu dàng như vậy, ánh trăng thần phục vì cậu, tôi cũng vậy.
Cha Tần đến từ phía trước mặt, mắt đỏ hoe, nói: “Các cháu về trước đi, bác nhất định sẽ thông báo về tang lễ của Bắc Bắc cho các cháu.”
Ông lại nhìn về cửa phòng bệnh: “Quả cầu thuỷ tinh của Bắc Bắc, cho ai thì người ấy cầm đi đi.”
Lâm Bạch Du xoay người, nhìn thấy Phương Vân Kỳ phía sau họ đẩy cửa đi ra, trên tay đang cầm quả cầu thuỷ tinh ấy, vì động tác nghiêng ngả, bông tuyết trong quả cầu thuỷ tinh bay lượn.
“Lâm Tinh Tinh, tôi cầm đi nhé.”
Quả cầu thuỷ tinh là quà cô tặng Tần Bắc Bắc, cậu đang xin cầu cô đồng ý.
Lâm Bạch Du nói ‘được’.
Lúc đi khỏi bệnh viện, cô đã hạ quyết tâm, sáng ngày mai đi cầu nguyện cho Tần Bắc Bắc, không cần phải đảo lộn thế giới, chỉ để cô ấy sau này vô lo vô nghĩ.
Chuyện cô đã quyết định, cô sẽ đi làm, vậy nên, cô sẽ không để Tùy Khâm phải chịu khổ như ban đầu nữa.
Nếu mối quan hệ của họ vẫn chưa bị thu hồi, Tùy Khâm gánh chịu vết thương thay cô, đó là chuyện Tùy Khâm muốn thấy nhất, vậy cô cũng hết cách.
Nếu đã thu hồi, tất cả đã có kết cục, vậy đều theo ý Lâm Bạch Du.
Lâm Bạch Du nghĩ như vậy, Tùy Khâm cũng như vậy.
Họ vẫn luôn hướng về phía nhau, chưa từng thay đổi.
–
Nửa đêm Lâm Bạch Du không ngủ, vẽ một bức chân dung Tần Bắc Bắc.
Trong bức tranh, là thiếu nữ thay đổi quy định mặc một chiếc váy xinh đẹp bên trong áo khoác đồng phục, mái tóc ngắn xinh xắn đã dài ra, màu là màu vàng cô ấy thích nhất.
Phía sau bức tranh, Lâm Bạch Du viết một dòng chữ: “Kỉ niệm bạn của tôi – Tần Bắc Bắc, một đại minh tinh hào quang muôn trượng của sau này.”
Sáng sớm hôm sau, thứ gọi Lâm Bạch Du dậy không phải là báo thức tối hôm qua cô đã cài trước, mà là cuộc điện thoại của Tùy Khâm, cô vẫn còn nửa mơ nửa tỉnh.
“Sao thế?”
Giọng nói của Tùy Khâm như sương sớm: “Phương Vân Kỳ đang ở bệnh viện.”
Lâm Bạch Du đang mù mờ buồn ngủ, chưa load được: “Cậu ấy tối qua chưa về à?”
“Nó được xe cứu hộ đưa đến.” Giọng nói của Tùy Khâm theo đường truyền mạng hư vô truyền vào tai cô, khiến Lâm Bạch Du vô cùng tỉnh táo.
Lúc quay lại bệnh viện, cô nhìn thấy vài du khách leo núi đang nói chuyện bên ngoài.
“… Chúng ta bỏ lỡ bình minh hôm nay rồi.”
“Bà nói xem, độ tuổi này, lại đi tin chuyện này thật, đúng là không biết quý trọng thân thể mình.”
“Bọn trẻ mà, thích làm trò này nhất, nhưng là làm một lần, so với xăm mình gì đó, sau này hối hận tốt hơn nhiều.”
“Hahahahahaha cũng đúng thật.”
Lâm Bạch Du nghe thấy kì lạ, Tùy Khâm kéo cô dừng lại trước mặt họ.
“Cảm ơn ạ.”
“Đừng khách sáo, đừng khách sáo, các cháu là bạn thằng bé à, ầy, khuyên nhủ nó cẩn thận, cơ thể là quan trọng nhất, những thứ khác đều là hư vô.”
Lâm Bạch Du đáp dạ bảo vâng.
Đến lúc đi vào trong, nhìn thấy Phương Vân Kỳ đang quấn băng khắp cả đầu, giống như cảnh tượng trong phim truyền hình.
Tùy Khâm đóng cửa lại.
Anh hỏi thẳng: “Hôm qua nghe thấy bọn tao nói chuyện rồi à?”
Phương Vân Kỳ hả một tiếng: “Sao lại báo cho chúng mày rồi…”
Tùy Khâm mở phắt rèm cửa ra, bên ngoài phòng trời đã sáng, anh quay người lại, dựa vào tường, nhìn vào trong phòng bệnh.
Lâm Bạch Du không tin chút nào: “Cậu nghe trộm bọn tôi nói chuyện?”
Phương Vân Kỳ lập tức giả ngất, ngã lăn quay.
Lâm Bạch Du không thèm tin cậu: “Cậu mà không dậy, tôi gọi bác sĩ, để bác sĩ khâu cho cậu mấy mũi trên đầu.”
“Lâm Tinh Tinh cậu độc ác quá rồi đấy.” Phương Vân Kỳ mở mắt, lại kéo vào trán, xì một tiếng: “Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi.”
Ban đầu cậu cảm thấy cuộc trò chuyện của họ rất thần kì, chuyển dịch vết thương gì gì đó.
Về sau không biết thế nào, cậu cũng tin, rời khỏi bệnh viện thì đi đến núi Phong.
Chuyện lớn về sống chết của đời người đầu tiên Phương Vân Kỳ trải qua, là cái chết của Tần Bắc Bắc – người bạn và bạn học gắn bó sớm chiều.
Có lẽ là vì kích động, có lẽ là để lòng mình thoải mái hơn chút.
“Cậu nghe thấy những gì rồi?” Lâm Bạch Du hỏi.
“Chưa được mấy.” Phương Vân Kỳ lắc đầu, không nói.
Cậu tò mò chuyện bí mật giữa Tùy Khâm và Lâm Bạch Du, nhưng không hỏi lấy một chữ, không hỏi về những chuyện không hợp lẽ thường ấy.
Trước nay cậu không ngốc, chuyện của họ, cậu không muốn xen vào.
“Trầy một tí có chết được đâu, da tao dày lắm, mấy hôm nữa là khỏi.” Cậu nói: “Còn cái chân của tao, mấy hôm nữa không được đi lại thôi.”
Cậu nghĩ rằng, thử một chút cũng không chết được, chỉ mang vạ một chút mà thôi.
Nhưng nhỡ đâu là thật, thì tốt biết mấy.
Không biết kiếp sau, họ có còn lại gặp gỡ giống kiếp này không.
Lâm Bạch Du rất muốn hỏi, có phải cậu thích Tần Bắc Bắc không.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn không hỏi.
Trước khi đi, Phương Vân Kỳ hỏi: “Anh Khâm, em đã vái hết các điện thờ rồi, sẽ không vái sai nữa đâu nhỉ, có lẽ sẽ được nghe thấy.”
Hôm nay cậu mới biết, hóa ra điện thờ cậu và Tần Bắc Bắc vái lần trước là điện thờ cầu nghiệp học.
Tùy Khâm cong môi: “Sẽ.”
Phương Vân Kỳ tin, không nhịn được cười.
Lâm Bạch Du thầm nghĩ, dường như ai cũng sẽ tin lời nói của Tùy Khâm là thật, anh trời sinh đã có khí chất kiến người ta tin phục.
Ra khỏi phòng bệnh, cô hỏi: “Cậu ấy chắc chắn nghe thấy mối quan hệ của chúng ta rồi.”
Tùy Khâm không tỏ quan điểm, hỏi lại: “Chúng ta không thể nói cho ai à?”
Ngón tay Lâm Bạch Du nhéo anh, giảm âm lượng: “Anh biết ý em không phải là cái này mà, em nói chuyện dịch chuyển cơ.”
“Vậy câu anh hỏi cũng không có vấn đề.” Tùy Khâm trả lời, thấy Lâm Bạch Du nhìn mình mãi, anh cúi đầu nhanh chóng hôn lên môi cô một cái.
Lâm Bạch Du bất ngờ nói: “Tùy Khâm.”
Tùy Khâm ừm một tiếng, nói với cô: “Những thứ này đều không có vấn đề.”
–
Video tuyên truyền của trường Trung học số 8 nổi rồi.
Không ai không muốn xem thiếu niên thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp, bất kể là Tùy Khâm có danh thủ khoa, hay là học sinh giỏi Lâm Bạch Du, hay là Tần Bắc Bắc mang bệnh đi học.
Có người chuyên tìm minh tinh sáng rực mắt, kiếm được số điện thoại của tụi Lâm Bạch Du.
Lúc cúp điện thoại, Lâm Bạch Du xoa mắt: “Bắc Bắc, nếu cậu còn sống, chắc chắn sẽ rất vui.”
Những gì cậu muốn đã đến rồi.
Nhưng cậu lại không còn nữa.
Tang lễ của Tần Bắc Bắc tổ chức vào một ngày thời tiết chan hòa tươi đẹp.
Mẹ cô ấy đã mất từ sớm, một mình cha nuôi cô lớn, nhưng nay cha đã hơn 50, người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh.
Người trong trường đến tham gia tang lễ không nhiều, không thông báo cho những bạn học thân thiết bình thường khác, các thầy cô đều đến cả.
Lâm Bạch Du xem tạp chí và video thời trang cả tuần, vẽ một bức tranh Tần Bắc Bắc mặc váy dạ hồi đi thảm đỏ, đốt đi.
Đầu của Phương Vân Kỳ vẫn chưa khỏi.
Cha Tần không biết cậu chống gậy, là vì con gái của ông.
Lâm Bạch Du mặc một chiếc váy đen đứng trước ảnh của Tần Bắc Bắc, ảnh thờ đen trắng, cô ấy cười rạng rỡ, giống như một bức ảnh bìa tạp chí hoàn hảo.
“Tinh Tinh, cậu biết vì sao tớ thích cậu thế không? Lần đầu tiên tớ thấy cậu, đã cảm thấy cậu là bạn của tớ, rõ ràng lúc trước tớ không thích kiểu người như cậu đâu, nhưng cậu thì khác, dường như cậu nên là bạn của tớ.”
Lâm Bạch Du thầm nghĩ, cô ấy cũng vậy.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tần Bắc Bắc, cô sẽ nhìn cô ấy thêm vài lần, chưa bao giờ thấy một thiếu nữ ngông nghênh đặc biệt như thế.
Không lúc nào không yêu cái đẹp, luôn muốn làm nữ hoàng. Sẽ tức Phương Vân Kỳ đến nỗi hét ầm lên, lúc bắt nạt cậu bỏ đi rồi sẽ dương dương tự đắc.
Thực ra cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ yếu đuối, lúc bị bệnh mới 17 tuổi, còn chưa thành niên, cạo trọc mái tóc yêu mến, một mình trải qua những lần hóa trị liệu đau khổ.
Cô ấy chỉ muốn sống tiếp mà thôi.
Chỉ muốn cùng học đại học với họ.
“Nếu có kiếp sau, Bắc Bắc ạ, cậu sẽ sống tốt, giống như thời tiết hôm nay, mãi mãi tươi sáng.”
Bia mộ của cô ấy khác với tất cả những người khác trong nghĩa địa.
Cha Tần không ghi con gái yêu, mà ghi là mộ của đại minh tinh Tần Bắc Bắc.
Ngày tang lễ, thời tiết chan hòa.
Phương Vân Kỳ phải về quê, lúc chia ly, Lâm Bạch Du tặng bức tranh vẽ Tần Bắc Bắc lúc trước cho Phương Vân Kỳ.
Cậu kinh ngạc: “Tặng tôi? Cậu không cần à?”
Phương Vân Kỳ nhìn Tùy Khâm, thầm nghĩ, bức tranh này tao lấy được không?
Tùy Khâm không cả nhìn cậu.
“Tôi sẽ nhớ mãi dáng vẻ của Bắc Bắc, tôi vẫn có thể vẽ bức khác.” Lâm Bạch Du nói: “Bức này tặng cậu, để tránh cậu quên mất, Bắc Bắc không vui.”
Phương Vân Kỳ nói: “Cậu ấy chắc chắn không vui, không chừng đêm phải đến dọa tôi đấy.”
Cậu mang quả cầu thuỷ tinh của Tần Bắc Bắc đi, cũng mang theo tranh chân dung của cô ấy đi.
–
Sau tang lễ, nốt ruồi của Lâm Bạch Du chỉ còn lại một chút độ nhạt, nhưng mãi không biến mất. Rạng sáng và xế chiều hằng ngày, cô sẽ chụp ảnh lại so sánh, phát hiện quả thật chỉ khác một chút.
Cô thấy kì lạ trong lòng, hỏi Tùy Khâm: “Hình như chững lại rồi.”
Tùy Khâm nghiền ngẫm, nhíu chặt mày.
Cuối cùng Lâm Bạch Du không thể giấu: “Hôm cậu lên núi, trên trán nhuốm đầy máu, tôi chạm trán với cậu, có lẽ là máu cậu hóa thành nốt ruồi.”
Nốt ruồi rồi sẽ biến mất, sự vô tư của Tùy Khâm rồi cũng sẽ nhận được báo đáp.
Chưa đầy mấy ngày sau, các trường đại học lớn bắt đầu gửi giấy báo trúng tuyển.
Lâm Bạch Du nhận được cuộc điện thoại từ trường Trung học số 8, cùng Tùy Khâm đến trường nhận giấy báo trúng tuyển, nhìn trời xanh vạn dặm bên ngoài cửa sổ, cô rất buồn bã.
Đời này, Tần Bắc Bắc 18 tuổi không đợi được giấy báo trúng tuyển đại học.
Lần sau, cô ấy nhất định sẽ được toại nguyện.
– —–oOo——