Tráo Dâu - Phần 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
417


Tráo Dâu


Phần 6


Lúc này tôi chợt thấy anh ta đúng là kẻ sở khanh,một gã đàn ông tham lam…
-Này anh,sau này dù chuyện có ra sao cũng hãy đối xử tốt với vợ mình…hiện tại tôi chưa phải là vợ anh nên anh k có quyền muốn tôi gần gũi…
Phong cười phá lên rồi lừ lừ nhìn Phương
-Đến nhà hàng ăn rồi,tôi đang đùa cô thôi …
Tôi lúc này thở phảo nhẹ nhõm chắc có lẽ do anh ta là nghệ sỹ nên ăn nói như thật nên làm tôi cảm thấy không vui vẻ…
Nhà hàng nằm trên tầng 36 của khách sạn…bước vào bên trong nhà hàng tôi k thấy có một bóng khách nào …nhân viên ở đây khi thấy Phong bỏ khẩu trang ra cũng k hề tỏ vẻ ngạc nhiên,có lẽ anh ta quá quen thuộc với quán này…
Tới chiếc bàn bên cạnh ô kính lớn nhìn xuống toàn cảnh sài gòn…Nhân viên đưa cho Phương thực đơn…
-Đây là menu của nhà hàng xin mời quý khách chọn món ạ
Phương nhìn giá tiền trong thực đơn toàn đồ tiền triệu,bản năng cô vốn dĩ sống ở nông thôn nên rất tiết kiệm,chưa bao giờ ăn những món đắt thế này…cô úp menu lại
-Tôi thấy đồ ở đây rất đắt…
-Cô là con nhà giàu mà lại kêu đồ ở đây đắt…
-Tôi là con của vợ bé ,từ bé tôi sống ở nông thôn,ở với bà ngoại nên tôi sống k dư dả gì,thế nên ăn một bữa tối bằng người ta làm cả tháng thế này tôi không muốn ăn…
-Vậy cô muốn ăn gì?
-Ăn bánh tráng trộn
-Tôi k thể ra quán vỉa hè ăn được…
-Tôi quên anh còn là ca sỹ nổi tiếng…
-Đây là quán của tôi,bữa tối này tôi mời nên cô cứ dùng tự nhiên đừng ngại…
-Tất nhiên là anh mời rồi tôi làm gì có tiền nhưng ăn đồ đắt quá tôi k quen
-Cô nên tập quen dần với giới thượng lưu đi,tôi k cùng đẳng cấp với cô vì thế nên nếu cô k tập thì k thể theo kịp tôi được…
Tôi thấy hắn nói giọng rất trịnh thượng vẻ mặt đầy cao ngạo,thế nhưng tôi vẫn nhẫn nhịn vì dù sao cũng k phải sống với kẻ như vậy…
-À phải rồi đã thế phải ăn,tiền của người thượng sờ lưu cơ mà…phải ăn…
Nói xong đồ được đưa lên,Phương ăn rất khoẻ ngoài sức tưởng tượng của Phong,cũng k có dáng vẻ yêu kiều thục nữ như những cô gái khác,rượu thì tu ừng ực cả ly mà k hề thấy có vẻ say…
Đột nhiên bên ngoài trời đổ cơn mưa,trời đổ sấm chớp loé lên ,Phương buông chiếc dĩa rồi ôm tai,cô chui xuống gầm bàn ,gương mặt tái nhợt đi …Phong cứ nghĩ cô đùa cợt…
-Đang ăn cô làm gì vậy,k vui đâu,đấy k phải phong thái của một người vợ chín chắn chỉn chu…
Sấm đoàng Phương tóm vào ống quần của Phong…anh ta lúc này chợt nhớ có lần Phương thấy sấm chớp trên máy bay cũng sợ…anh ta liền cúi xuống gầm bàn thấy Phương gương mặt tái nhợt…
-Đừng đi…đừng đi đâu …
-Cô ổn không,tôi đi lấy nước…
Phương tóm áo Phong từ phía sau rồi cúi đầu vào lưng Phong…
-Tôi k muốn ở một mình,đừng đi…tôi xin anh đấy…
Phong gạt tay Phương khỏi lưng anh ta rồi quay lại…Phương run bần bật…
-Cô sợ sấm đến vậy à,nó ở ngoài kia mà làm sao mà đánh vào đây được…
-Nó đánh chết người đấy,nó làm cậu tôi chết…
Phương có hai người cậu,một người khi cô còn nhỏ đèo cô đi trên đường ven cánh đồng,sấm chớp lớn người cậu với tay ra phía sau đỡ lưng cháu…
-Phương sợ sấm à
-Vâng cậu ơi nó loé kìa
-Người cậu vừa ngẩng lên thì sét đánh vào xe đạp,hai cậu cháu văng ra,Phương thấy sét đánh vào người cậu,còn cậu chỉ tay về phía Phương “ đi…chạy…đi”
Cái chết của người cậu cả ngay trước mặt cô làm cô ám ảnh đến tận bây giờ…
Phương vừa nói dứt lời cô ngất xỉu,Phong vội đỡ…
-Này cô…Phương…
Anh ta lay lay má Phương…
Phong vội vã bế Phương về căn phòng khách sạn Vip nơi anh ta nghỉ ngơi mỗi khi lưu diễn tại Sài Gòn…ngay lập tức quản lý thay mặt Phong gọi bác sỹ đến…người bác sỹ hay theo Phong trong các buổi diễn
-K sao đâu cô ấy có lẽ mệt mỏi quá nên vậy thôi,cho uống hạ sốt lúc nữa đỡ thôi…
Quản lý của Phong đon đả
-Vậy cám ơn anh…
Phong thấy Phương nằm trên giường sốt cao,anh ta đi lấy khăn chườm người cho cô…tới đoạn cởi cúc áo…Phong đứng dậy rồi gọi một nhân viên nữ tới lau chườm cho Phương.Anh ta rất biết ý và giữ khoảng cách nam nữ cho Phương…
Đêm hôm đó Phong ngồi đọc sách cả đêm,Phương thì cứ ngủ mê man…cô lúc kêu nóng lúc kêu lạnh…Phong lúc phải bỏ chăn lúc lại phải đắp cho cô…
Bên ánh đèn của bàn làm việc,Phong ngồi cứ lặng nhìn Phương đang khóc,có lẽ cô đang mơ một giấc mơ k mấy tốt đẹp…
Điện thoại của Phong lại reo lên,là Đàm Tuyết gọi
-Anh chưa ngủ à,em thấy zalo anh vừa truy cập
-Hôm nay anh mất ngủ
-vậy à,em cũng mất ngủ,cứ nghĩ đến chuyện anh sắp lấy vợ là lòng em lại khó chịu và buồn
-Chỉ một năm thôi em k nên quá lo lắng…
Tại nhà Phương…
Thư đi ra đi vào vì Phương đi nửa đêm rồi chưa về…
-Bố gọi chưa được ạ,đi tnay nhỡ có chuyện gì anh ta lại chán đổi ý thì sao bố
-Gọi nó có nghe đâu,ván đóng thuyền càng tốt chứ sao.
-Chưa cưới chưa chắc dc bố ạ…
-Chắc chúng nó có việc thôi,hai hnua cưới rồi k thể thay đổi
-Nhỡ có thay đổi
-Bố đã bảo k thể thay đổi…con nói ít thôi…
Thư lo lắng đến nỗi tỏ ra rất bực bội,cô ta bứt dứt nói vs mẹ đẻ
-Mẹ nhỡ nó đổi ý rồi trói anh Phong luôn thì con làm sao?
-Mẹ nghĩ có chuyện gì đó thôi,nó k phải đứa dễ dãi mẹ dặn dò nó trước khi đi rồi…
-Sợ…con sợ nó làm trò gì đó…chứ anh ta từ vẻ ngoài đến địa vị k có gì để chê cả,Phương ơi là Phương nếu mày lật lọng tao gi ết mày…
Sáng hôm sau Phương dậy thấy Phong đang ngủ ở ghế sofa,cô mặt tái mét và rời khỏi đó…Phương vẫn nhớ chuyện tối qua,nghĩ đến người cậu đã mất Phương nước mắt lại rơi lã chã…
Trở về nhà Thư xồn xồn hỏi Phương
-Đêm qua em sao k về?
-Em ngất nên anh ta đưa e vào khách sạn ngủ
-cả hai cùng ngủ
-Chị nghĩ gì vậy,anh ta ngủ trên ghế,em sốt nên ngủ trên giường…
-Vậy à…vậy chị yên tâm rồi…
Tôi nhận ra trong mắt Thư chị ấy không quan tâm đến việc tại sao tôi lại sốt…thứ chị ấy quan tâm là tôi và Phong có đi quá giới hạn…
Phong tỉnh dậy thấy Phương rời đi mà k hề có chút lời nhắn nào…Phong ôm đầu cười nhẹ “ Con nhỏ này thật mất lịch sự”…
2 ngày sau…
Ngày đón dâu cũng tới…Phương được trang điểm xinh đẹp lộng lẫy ,cô nhìn trong sáng như một viên ngọc quý,người make up khen
-Môi cô dâu xinh lắm ạ,thế này em là chú rể em chỉ muốn thơm thôi ấy…
-Em cũng thấy khác lạ thật c ạ…
Thư ở bên phòng kế cũng đang trang điểm thật kỹ,gương mặt cô ta nổi đầy mụn ,Thư quát
-Bao nhiêu tiền để tôi thuê chị về đây ,vậy mà chị nhìn xem đến cái mụn của em c k che được
-Em ơi khuyết điểm chỉ che được 1 phần chứ ls dc 100% được …
Mẹ Thư đi ra đi vào nói…
-30p nữa nhà trai tới rồi nhanh lên…
Bố Thư và Phương là giám đốc doanh nghiệp lớn,ông ta có căn nhà ngoài Hà Nội nên hnay sẽ tổ chức đón dâu tại Hà Nội…
Nhà trai tới cánh cửa phòng của Phương mở ra ,Phong lịch lãm trong bộ vest màu ghi đen,chú rể cũng cười nhẹ khi thấy cô dâu
-Chúng ta về nhà thôi…
Phương đưa tay về phía bàn tay của Phong,cô cảm giác lo lắng về chuyện Tráo Dâu sắp xảy ra…
-Vâng…
Cô dâu xinh đẹp rạng rỡ bước ra ngoài…cô lấy khẩu trang bịt mồm lại rồi nói vs Phong
-Tôi đang cúm hắt xì nhiều nên đeo không lây sang anh…
Phong k nói câu gì,anh ta mở cửa xe…Phương bước lên xe…đúng lúc đó mẹ của Thư gọi
-Phong ơi mẹ nhờ chút…
Ngay trong lúc Phong rời đi Phương bước xuống xe nói vs tài xế
-Cháu đi vệ sinh chú chờ lát…
Phương bước vào trong cũng là lúc Thư đi ra hai bộ váy y hệt nhau,Thư đeo khẩu trang như Phương
-Chị đi đây cố gắng mất tích nhé
-Ok chị…
Phương vào bên trong vội vã tháo bỏ bộ váy cô dâu,cô đi cửa sau chạy khỏi căn nhà như thoát được gánh nặng…
Phong lên xe thấy cô dâu nhắm mắt ngủ anh ta cũng lặng yên…xe dâu chở về đến nhà,từ phía sau anh ta hỏi cô dâu
-cô gầy đi thì phải…
Thư cố gắng nói nhẹ
-Vâng…
Quản gia của gia đình đi ra nói
-Cô dâu chỉ cần vào thắp hương gia tiên là được,đến chào mọi người sau,phu nhân nói vậy…
Thư cúi đầu nhẹ nhàng,Phong và Thư đi tới ban thờ cúi đầu thắp hương…nhìn cách cầm hương của Thư và móng tay cô ta Phong nhíu mày
-Cô hay cầm hương thấp ,hnay lại cầm cao vậy
-Vâng…
Thư chỉ nói đúng câu vâng…vải voan che cô dâu khiến Phong k thể nhìn rõ ánh mắt…cho đến khi về phòng ,Phong liền nói
-Cô bỏ khẩu trang ra được rồi,cô là ai?
Thư lúc này đành bỏ ra và nhìn Phong cười
-Em mới chính là người được chọn gả cho anh…
Phong liền gọi lớn
-Thư kí Kim,gọi bà tôi tới đây…
Thư liền cau mày
-Anh k thể thay đổi,Phương k muốn cưới anh
-Cô nghĩ cô đủ tư cách lấy tôi sao?
Câu nói của Phong khiến cho Thư đứng người,phu nhân tới bà ngỡ ngàng khi thấy cháu dâu là Thư…
Chú rể lúc này ngay lập tức nói vs vệ sỹ
“ Tìm cô ta,tìm ngay…cô sẽ hối hận khi làm trò này đấy Phạm Mai Phương”…

Yêu thích: 4.6 / 5 từ (10 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN