Thoạt nhìn mọi người dường như rất vui vẻ chào đón năm mới.
–Ngoại trừ Mục Noãn Tô.
Bởi vì cô đã vô tình khiến cho Hoắc Chi Châu tức giận.
Nguyên nhân gây ra chuyện này là do Mục Noãn Tô cùng đám bạn cấp 3 đi liên hoan. Hai ngày trước, rốt cuộc Đường Hiểu Sanh và Vệ Thanh cũng đã công khai bên nhau, ba người bọn họ nói về tất cả những chuyện xảy ra lúc còn học cấp 3 cùng với sự xúc động, bất tri bất giác uống quá nhiều.
Uống nhiều thực sự cũng không có chuyện gì, nhưng mọi thứ trở nên tồi tệ hơn là khi bọn họ đều uống quá say. Mục Noãn Tô vì uống quá chén cứ giống như cha già nắm lấy tay Đường Hiểu Sanh đặt vào trong tay Vệ Thanh.
Hai mắt cô đẫm nước mắt, như thể đang gả con gái còn uy hiếp Vệ Thanh nhất định phải đối xử tốt với Đường Hiểu Sanh.
Sau một bài phát biểu cảm động lòng người, ba người bọn họ hốc mắt đỏ hoe, suýt nữa đã ôm đầu khóc rống.
Lúc Hoắc Chi Châu đến nơi, nhìn thấy dáng vẻ Mục Noãn Tô nước mắt lưng tròng thân mật nắm tay người đàn ông khác.
Mặt anh thoáng chốc đen lại, kéo Mục Noãn Tô ra khỏi hai người bọn họ, ôm lấy người rời đi.
Trên đường về nhà, Mục Noãn Tô vẫn còn đang đắm chìm trong câu chuyện cả hai đều yêu thầm nhau của Đường Hiểu Sanh và Vệ Thanh, ngồi ở phía sau xe không ngừng phát biểu cảm tưởng.
Hôm nay Hoắc Chi Châu bận rộn cả ngày, sau khi tan làm vội vàng đến đón cô, không ngờ rằng lại nhìn thấy cô nước mắt lưng tròng “Thâm tình đối mặt” với người đàn ông khác. Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, cô rõ ràng không hề phát hiện ra sắc mặt mình thay đổi, khi lên xe cái miệng nhỏ kia không ngừng nói đến tình yêu thời cấp 3 rất đơn thuần, thầm mến một người có thể kiên trì đến bây giờ không dễ dàng gì.
Anh càng nghe càng không thoải mái, bất giác lại nhớ đến những bài đăng mà cô từng đăng trên tài khoản phụ lúc học cấp 3.
Khi đó cô thực sự vui buồn đau khổ vì một người khác, cảm thấy vui vẻ khi mình được gọi là hoa khôi của trường, kể về tình yêu của cô, không hề có sự hiện hữu của anh. Anh đối với cô chỉ như một người khách qua đường lướt qua nhau.
Những ký ức đó giống như thủy triều ập đến khiến anh ăn không ngon ngủ không yên, lập tức bao lấy anh.
Cằm Hoắc Chi Châu căng ra, mặt không đổi sắc siết chặt vòng tay đang ôm Mục Noãn Tô.
Người say rượu hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của Hoắc Chi Châu, nói chuyện mệt rồi lại nghiêng đầu dựa vào bờ vai của anh, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hoắc Chi Châu kìm chế sự nóng nảy, ôm người xuống xe.
Mở cửa vào nhà, một cái hộp đang mở ra một nửa trong phòng khách lập tức hấp dẫn sự chú ý của anh.
Đó là món đồ mà nhà họ Mục gửi đến. Mục Phong và Lâm Lưu có ý định chuyển nhà, sau khi hỏi qua ý kiến của Mục Noãn Tô, trực tiếp mang những món đồ còn sót lại trong nhà đóng gói gửi qua.
Nhìn bộ dạng như vậy, cô rõ ràng là không có thới gian sắp xếp chúng.
Trong hộp, lộ ra một góc hộp màu đen, đôi tay Hoắc Chi Châu cầm nó lên phút chốc dừng lại.
*
Mãi cho đến buổi sáng hôm sau, Mục Noãn Tô mới hậu tri hậu giác cảm nhận được Hoắc Chi Châu dường như không vui.
Trong lúc nói chuyện điện thoại theo thường lệ, giọng điệu của anh trở nên lãnh đạm hơn, lời nói rút gọn hơn.
Mục Noãn Tô cúp điện thoại, có chút hoang mang.
Chẳng lẽ tối qua mình uống say đã làm ra chuyện thiên lý bất dung với Hoắc Chi Châu?
Im lặng suy nghĩ trong chốc lát, cô chỉ nhớ đến việc mình nắm lấy tay Vệ Thanh. Việc này cũng không đến mức….
Cô phiền muộn ngồi xổm xuống, tiếp tục thu dọn cái hộp lớn.
Vừa định hành động, ánh mắt cô dừng lại trên cái bàn trà đối diện, đồng tử chợt co rút lại.
Cái hộp màu đen kia….
Đây không phải là sợi dây chuyền mà bạn trai cũ tặng cho mình sao?!
Lúc ấy cô nhận sợi chuyền này rồi cất nó sâu trong ngăn tủ, lâu ngày cũng quên mất, lại bị người nhà không biết rõ tình hình gửi qua.
Cô nhớ rõ, ngày hôm qua cô rõ ràng còn không xem qua cái hộp này, tại sao nó lại đột nhiên xuất hiện trên bàn trà?
Một dự cảm chẳng lành dần dần xuất hiện.
“Dì ơi!” Mục Noãn Tô vội vàng hướng về phía phòng bếp kêu một tiếng.
Dì giúp việc cầm khăn trên tay nhanh chóng đi ra, “Phu nhân có chuyện gì?”
Mục Noãn Tô ôm một tia hy vọng quơ quơ cái hộp trong tay: “Đây là dì đặt trên bàn trà sao?”
Dì giúp việc vẻ mặt mơ hồ lắc đầu, “Hôm nay lúc tôi đến đây đã nhìn thấy nó. Có lẽ là tiên sinh để.”
Mục Noãn Tô “Ồ” một tiếng, khóc không ra nước mắt.
Xong rồi xong rồi, Hoắc Chi Châu hẳn là nhìn thấy rồi.
Cô nhớ rõ mình từng đăng cái hộp và sợi dây chuyền này lên Weibo.
Hoắc Chi Châu khẳng định đã biết rõ đây là món quà do bạn trai cũ tặng mình rồi, cho nên hôm nay thái độ của anh mới kỳ quái như vậy.
Mục Noãn Tô vỗ vào đầu mình, ảo não không thôi.
Lúc chia tay mình đã vứt bỏ mọi thứ rồi, tại sao hết lần này đến lần khác cứ để một con cá lọt lưới vậy?
Làm sao bây giờ?
Mục Noãn Tô suy nghĩ, lại vào tài khoản phụ giả làm fans hâm mộ gửi câu hỏi cho chính mình, sau đó chụp lại màn hình đăng lên.
[Bạn trai ghen khi nhìn thấy món quà của bạn trai cũ, làm sao bây giờ?]
Ngay sau khi bài đăng được đăng lên Weibo, khu bình luận lập tức dậy sóng.
“Nếu đổi lại là tôi, khi tôi nhìn thấy bạn trai còn giữ quà tặng của bạn gái cũ cũng sẽ nổi giận.”
“Hãy vứt món quà đó đi, sau đó thành tâm giải thích với bạn trai một chút là mình quên, đàn ông bình thường sẽ không so đo mấy chuyện này đâu.”
“Không có gì mà một nụ hôn không giải quyết được, hí hí.”
“Dù sao tôi và bạn trai đều là một phát súng xóa tan hận thù. Chỉ cần làm thế này sẽ không tức giận nữa.”
“Ha ha ha. Chủ ý này rất hay, cái gì mà play phòng bếp, play trên bàn học toàn bộ thử một lần, bạn trai nhất định tha thứ thôi!”
….
Mục Noãn Tô: “…”
Vì sao phong cách vẽ vời của Fans hâm mộ nhà cô càng ngày càng bẩn vậy?
Sắc mặt đỏ lên khi xem hết các bình luận, Mục Noãn Tô nhìn vào thân thể nhỏ nhắn của mình thở dài.
Ôi, vất vả cho mày rồi.
Cô quay trở về phòng thay quần áo, chào tạm biệt dì giúp việc rồi đi ra ngoài.
Lái chiếc xe màu đỏ của mình, Mục Noãn Tô chạy thẳng đến trung tâm thương mại. Tại một cửa hàng nội y sang trọng nổi tiếng lại cao cấp cô chọn một bộ nội y gợi cảm nhất.
Nội y màu đen gần như không có vải, lớp ren mỏng trong suốt điểm xuyến vài cánh hoa có thể che được phần ở giữa. Hai sợi dây đeo mỏng manh bắt chéo sau lưng, dường như xé một phát là đứt ngay.
Mục Noãn Tô vào phòng thử quần áo thay bộ nội y này, chưa kịp nhìn kỹ sắc mặt đã đỏ bừng rồi mặc quần áo của mình vào.
Sau một lúc thở phào nhẹ nhõm, cô đứng thẳng lưng quay trở lại gara, khởi động xe chạy thẳng đến truyền thông Hòa Húc.
Đã đến dưới lầu Hòa Húc, Mục Noãn Tô đỗ xe xong, lấy điện thoại trong túi ra. Trên màn hình đột nhiên hiện lên mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Hoắc Chi Châu.
Mục Noãn Tô nhướng mày, vội vàng gọi lại
*
Hoắc Chi Châu vừa xử lý xong một cuộc làm ăn, gọi trợ lý của mình vào.
“Đã mua dây chuyền chưa?”
Chu Chu cung kính nói: “Tìm được thương hiệu đó rồi ạ, tôi đã nhờ Tiểu Vương đến tiệm ấy lấy về.”
Hoắc Chi Châu “Ừ” một tiếng, bổ sung: “Trước khi tan làm nó phải có mặt trên bàn của tôi.”
Chu Chu liên tục đáp ứng, rồi đi ra ngoài.
Không biết ông chủ bị làm sao nữa, đột nhiên chỉ sợi dây chuyền của một thương hiệu trên mạng bảo anh ta mua về. Dựa theo suy đoán cá nhân của anh ta, ông chủ vội vội vàng vàng mua dây chuyền, đoán chừng là cãi nhau với vợ nên muốn mua quà dỗ dành người ta đây mà.
Tổng giám đốc thì thế nào, còn không phải ở nhà dỗ dành cô vợ nhỏ của mình sao? Người cao cao tại thượng cũng có lúc trầm luân, trong nội tâm Chu Chu lập tức cảm thấy được an ủi.
Sau khi trợ lý rời đi, Hoắc Chi Châu xoa mi tâm, ánh mắt dừng trên điện thoại.
Mình đã gọi nhiều cuộc điện thoại cho Mục Noãn Tô như vậy, nhưng cô không bắt máy.
Giận rồi sao?
Hoắc Chi Châu khẽ thở dài.
Quả thực trong lúc trò chuyện với cô thái độ của anh có chút lãnh đạm, sau khi cúp máy lại có hơi hối hận. Một mặt thực sự ghen tị, một mặt khác lại cho rằng mình không nên so đo với một cô nhóc.
Nhưng sợi dây chuyền kia thực sự khiến cho anh không thoải mái, vì vậy anh mới bảo trợ lý tìm mua một sợi dây chuyền khác tặng cho cô.
Trên cổ của cô chỉ có thể đeo sợi dây chuyền mà anh tặng cho cô mà thôi.
Sau khi phân phó trợ lý xong, anh liên tục gọi điện thoại cho Mục Noãn Tô, nhưng gọi thế nào cũng không gọi được.
Đang định gọi lại lần nữa, tiếng chuông điện thoại đã đi trước một bước vang lên.
“Alo, Tô Tô?” Giọng nói của Hoắc Chi Châu có chút mừng rỡ.
“Chồng ơi…” Giọng nói của Mục Noãn Tô không mang theo sự tức giận như mình đoán, ngược lại rất nhẹ nhàng ngọt ngào, “Anh mau tìm người đến dẫn em lên đi.”
Hô hấp của Hoắc Chi Châu đột nhiên nghẹn lại.
*
Mục Noãn Tô đứng ở đại sảnh, nhàm chán hết nhìn Đông rồi lại nhìn Tây.
Ở quầy lễ tân có rất nhiều ánh mắt hướng về nơi này, thứ nhất là cô không hẹn trước, hai là không xác định người ta có nhớ mặt mình hay không, cho nên cô đành phải chờ Chu Chu xuống đón mình lên.
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Mục Noãn Tô và người trong quầy lễ tân đồng thời hướng ánh mắt nhìn qua, lập tức sững sờ.
Hoắc Chi Châu mặc áo sơmi trắng phẳng phiêu, sải bước đi về phía này.
Mục Noãn Tô vội vàng nghênh đón: “Tại sao anh lại tự mình xuống đây?”
Hoắc Chi Châu khoác vai cô đi về phía quầy lễ tân, giọng điệu nghiêm túc ra lệnh: “Về sau phu nhân đến đây trực tiếp dẫn cô ấy lên tìm tôi.”
Cô gái ở quầy lễ tân liên tục nói vâng.
“Đi thôi.” Hoắc Chi Châu ôm cô xoay người rời đi.
Sau lưng Mục Noãn Tô run lên, đón lấy ánh mắt của cô gái trong quầy lễ tân, rồi đi theo Hoắc Chi Châu bước vào thang máy.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo măng tô, trên đầu đội mũ nồi mềm mại, trông thanh lịch lại lãng mạn.
Vừa bước vào văn phòng làm việc của Hoắc Chi Châu, cái mũ trên đầu bị lấy xuống.
“Này này!” Cô vừa kháng nghị hai tiếng đã bị môi của Hoắc Chi Châu chặn lại.
Lời còn sót lại biến thành trầm thấp nức nở nghẹn ngào.
Hôn một lúc lâu, đôi mắt Mục Noãn Tô ngập trong sương mù bắt gặp ánh mắt âm trầm của Hoắc Chi Châu.
“Tại sao không nhận điện thoại của anh?” Hoắc Chi Châu trầm thấp hỏi, tiện tay vuốt tóc trên đầu cô cho suôn mượt.
“Không nghe thấy…” Mục Noãn Tô nhỏ giọng nói.
Điện thoại của cô luôn để trong túi xách, cô lại không cẩn thận đặt chế độ im lặng, cho nên không biết Hoắc Chi Châu gọi đến.
“Việc kia…” Cô ngẩng đầu lên liếc nhìn Hoắc Chi Châu, “Em có thứ này cho anh nè.”
Hoắc Chi Châu: “Thứ gì?”
Mục Noãn Tô cúi đầu, từ trong túi xách lấy ra một cái hộp nhỏ, cẩn thận dè dặt nhét vào trong tay Hoắc Chi Châu.
Hoắc Chi Châu cúi đầu nhìn qua, trong lòng bàn tay chợt dùng sức, nắm chặt cái hộp.
“Đây là em để quên ở nhà, sau đó người nhà của em không biết, nên gửi đến….Em không phải cố ý…Ừm, dù sau lúc trước những đồ vật này em đã….À ừ…” Mục Noãn Tô cúi đầu nhỏ giọng giải thích, không biết mình nói như thế đã rõ ràng chưa.
Hoắc Chi Châu vẫn nghe rõ ý tứ trong lời nói không mạch lạc của cô, trong lòng nhất thời đau đớn không chịu nổi, anh nâng cằm cô lên hôn xuống.
Bé cưng của anh vì quan tâm anh. Cho rằng anh đã hiểu lầm, vội vàng mang món đồ này đến đây đưa cho anh.
Cô nói liên miên dài dòng sợ bản thân mình không giải thích rõ sẽ khiến anh tổn thương.
Mục Noãn Tô bị hôn đến không thể thở nổi, nức nở muốn trốn.
Hoắc Chi Châu cường thế đè cô lại không cho nhúc nhích, bàn tay kia cởi bỏ áo khoác của cô. Cái hộp nhỏ trong tay đã sớm không biết lăn đến nơi nào.
Cảm giác bàn tay cực nóng của Hoắc Chi Châu chạm vào da thịt mình, Mục Noãn Tô nhịn không được run rẩy, lời cầu xin tha thứ càng lúc càng lớn.
“Đây là nội y gì thế?” Giọng nói khàn khàn của Hoắc Chi Châu đột nhiên vang lên, động tác cũng dừng lại.
Mục Noãn Tô giật mình ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy đôi mắt sắc bén của Hoắc Chi Châu, đang nhìn chằm chằm vào bên trong cổ áo đã bị kéo ra.
“Bùm” một tiếng, đầu óc cô như muốn nổ tung.
“Là, chỉ là nội y bình thường thôi.” Cô nhỏ giọng nói.
“Ở nhà không có cái này.” Hoắc Chi Châu khẳng định nói.
Mục Noãn Tô nhỏ giọng “Ừ” một tiếng, giọng hơi run, “Trên đường đến đây đã mua nó.”
Ánh mắt Hoắc Chi Châu thoáng chốc trở nên âm trầm hơn, “Bé cưng…”
Anh hơi cúi người, cánh tay dùng sức một phát trực tiếp bế Mục Noãn Tô theo kiểu công chúa, tiến vào bên trong phòng nghỉ.
Không bao lâu, bên trong truyền ra âm thanh mập mờ khiến người ta xấu hổ tim đập nhanh….
“Chồng ơi, anh còn giận không?”
Sau đó, Mục Noãn Tô sắc mặt ửng hồng, uốn người trong lồng ngực Hoắc Chi Châu.
Không đợi anh trả lời, cô lập tức đánh một cái ngồi bật dậy, nhéo lỗ tai của anh uy hiếp: “Mặc kệ thế nào. Em cũng đã đến đây dỗ dành anh rồi, anh không được tức giận nữa! Em ra lệnh cho anh không được phép tức giận!”
Nhìn khuôn mặt ửng hồng cùng tư thái kiêu ngạo của cô, Hoắc Chi Châu bỗng nhiên nở nụ cười. Anh một tay bắt lấy người kéo xuống, trở mình đặt cô dưới thân.
Anh cẩn thận quan sát sắc mặt của cô, anh không thể kiềm chế chính mình hôn lên đôi mắt long lanh của cô, “Không tức giận. Anh làm sao có thể nổi giận với em?”
Một nụ hôn triền miền từ đôi mắt dần dần chuyển sang đôi môi, giọng nói trầm thấp nỉ non phát ra từ răng và môi: “Anh yêu em không hết….”