Quý Thứ Năm - Chương 20: 20: Chăm Sóc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Quý Thứ Năm


Chương 20: 20: Chăm Sóc


Chuông điện thoại bỗng reo lên, Thẩm Du nhẹ nhàng đẩy Tạ Tân Chiêu đang tựa đầu trên vai cô ra.
Cô nghe điện thoại: “Cô giáo Ngô.”
“Thẩm Du ơi, hôm trước em có nói với cô là em muốn tìm việc làm thêm, cô đã để ý cho em được rồi này.” Giọng của cô Ngô từ trong điện thoại truyền đến, “Em có biết thị trấn Lạc Khê không?”
Thẩm Du: “Vâng em biết.”
Thị trấn Lạc Khê là một danh lam thắng cảnh mới được khai phá ở thành phố Tây Lan.

Việc xây dựng danh lam thắng cảnh dựa trên chủ đề về triều đại nhà Đường và nhà Tống, mang nét đẹp cổ kính, du khách đến đây để trải nghiệm về các tập tục và ẩm thực địa phương.
Danh lam thắng cảnh vẫn đang trong giai đoạn vận hành thử nghiệm và chỉ mới mở một phần, hiện đang nhận được rất nhiều lời khen, muốn đến tham quan cần phải đặt vé online trước vài ngày.
“Mỗi ngày ở thị trấn Lạc Khê đều cố định biểu diễn một tiết mục khiêu vũ, cô có một người bạn phụ trách công việc này, những động tác vũ đạo rất đơn giản đối với em, tiền lương cũng không tệ, yêu cầu công việc cụ thể cô sẽ gửi qua tin nhắn, em xem xét thử đi, nếu đồng ý thì thứ sáu đi phỏng vấn.” Cô giáo Ngô đề cập ngắn gọn qua điện thoại.
“Cảm ơn cô, em sẽ suy nghĩ rồi trả lời cô ạ.” Thẩm Du đáp xong thì cúp điện thoại, sau đó ngẩng đầu nhìn Tạ Tân Chiêu đứng bên cạnh.
Giọng anh mang chút ngạc nhiên: “Cậu đang tìm việc à?”
Thẩm Du gật đầu.
“Tại sao?” Tạ Tân Chiêu khó hiểu hỏi.
Thẩm Du do dự vài giây, sau đó thành thật giải thích: “Tôi muốn tự mình kiếm một ít tiền.”
Tạ Tân Chiêu cau mày, vẻ mặt càng thêm kỳ quái: “Cậu thiếu tiền sao?”
Thẩm Du mím môi không nói gì.
Hai người nhìn nhau một lúc, Tạ Tân Chiêu đột nhiên bật cười.
Anh đã sớm phát hiện ra rằng Thẩm Du là một người rất thuần khiết và đơn giản, dường như sẽ không bao giờ nói dối.

Nếu bị hỏi về điều gì đó mà cô không muốn trả lời thì sẽ im lặng hoặc ngay lập tức phòng bị nói rằng đó là việc riêng của cô ấy.
Nhìn bên ngoài cô trông có vẻ thờ ơ, nhưng bên trong lại rất đơn thuần.

Cô là kiểu người không thích nói dối và cũng không dễ dàng tin tưởng người khác.

Cô rất kiên trì với những ý nghĩ của mình, nói đúng hơn là rất bướng bỉnh.
“Cậu thật sự không biết nói dối đấy Tiểu Du.”
Anh vừa dứt lời, điện thoại của Thẩm Du lại một lần nữa vang lên.
Cô giáo Ngô đã gửi một yêu cầu tuyển dụng cụ thể.
Yêu cầu này đối với Thẩm Du mà nói đúng là không khó, hơn nữa thù lao cũng không tồi, cô có thể thử một lần.
Thẩm Du đang muốn trả lời thì một bàn tay đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, chặn lại màn hình điện thoại của cô
Những ngón tay thon dài và trắng đã được cắt tỉa gọn gàng.
Thẩm Du sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu.
Tạ Tân Chiêu che lại điện thoại của cô, cau mày nói.
“Đừng đi, bên ngoài nắng lắm.”
Anh đoán thử: “Chú muốn cắt giảm tiền sinh hoạt của cậu à?”
Thẩm Du lắc đầu: “Không có.”
Cô do dự vài giây rồi nói với Tạ Tân Chiêu : “Nhưng tôi không biết sau này ông ấy có dùng chuyện này để uy hiếp tôi hay không.”
Cuộc cãi vã với cha cô ngày hôm đó đã khơi dậy sự kiên cường bên trong của Thẩm Du.

Cô muốn cố gắng chứng minh cho ba thấy rằng mình cũng có thể sống tự lập.

Cho dù bây giờ vẫn chưa thể nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không thành công.
Tạ Tân Chiêu không cần suy nghĩ liền nói: “Cậu có thể tìm tôi mà.”

Thẩm Du ngẩn ra.
Cô lắc đầu, đem điện thoại từ dưới lòng bàn tay anh kéo ra.
Tạ Tân Chiêu vẫn không chịu nhượng bộ, dùng sức ấn nhẹ năm ngón tay lên điện thoại, những đường gân xanh nổi trên mu bàn tay càng hiện lên rõ hơn.
“Đừng đi, công việc này vất vả lắm.”
Thẩm Du ngẩng đầu, im lặng đối mắt với anh.
Đôi mắt sáng ngời mà kiên định.
Một lúc sau, Tạ Tân Chiêu buông tiếng thở dài: “Nhất định phải đi sao?”
Thẩm Du gật đầu.
“Vậy thứ sáu tôi đi với cậu.”
Nghe Thẩm Du được, Tạ Tân Chiêu mới buông tay ra.
*
Trước hôm đi phỏng vấn hai ngày, Lưu Nguyên Nguyên rủ Thẩm Du đi mua sắm.
Dạo quanh một vòng, Lưu Nguyên Nguyên quyết định chọn mua một ống kính có giá tận năm con số.
Sau khi mua xong, cả hai đi đến quán trà sữa mở dưới tầng 1, mỗi người gọi một ly trà hoa quả rồi ngồi xuống nói chuyện phiếm.
Lưu Nguyên Nguyên hào hứng lấy chiếc ống kính mới mua ra, giải thích với Thẩm Du về những chức năng và những ưu điểm của nó, cô nàng yêu thích đến mức cầm không rời tay.
Thẩm Du dù nghe không hiểu nhưng vẫn phối hợp gật đầu.
Ánh mắt của Lưu Nguyên Nguyên bỗng loé lên: “Mình vẫn luôn muốn cảm ơn cậu và Tạ Tân Chiêu.

Nếu không có hai người giúp đỡ, chắc chắn mình sẽ không có được ngày hôm nay.”
Video tốt nghiệp của cô nàng vẫn còn đang tiếp tục nổi tiếng trên mạng, thậm chí những đoạn cut ngắn cũng được chia sẻ rất nhiều.
Không chỉ vậy, cô nàng còn đoạt được giải thưởng do trang web bình chọn, phần thưởng là một số tiền kha khá.
Ba mẹ của Lưu Nguyên Nguyên rất cao hứng, họ đã đưa thêm cho cô một số tiền lớn để làm quỹ mua thiết bị.

Cô nàng bây giờ quả thực rất phù hợp với danh xưng tiểu phú bà.
Thẩm Du cười: “Là do tay nghề của cậu tốt đấy.”
Lưu Nguyên Nguyên xua tay: “Nhưng vẫn cần đến những diễn viên có giá trị nhan sắc cao nha.

Bình luận trong video đều là hỏi ai là nam nữ chính.”
Cô nàng nhìn Thẩm Du nói thêm: “Có rất nhiều người hỏi hai cậu là real couple đúng không.”
Thẩm Du ngừng lại động tác uống trà của mình, trên tay cầm ly nước dính đầy những giọt nước mát lạnh.
Cô lau khô tay rồi ngồi thẳng dậy.
Mái tóc dài theo động tác của cô lất phất nơi đầu vai, dưới ánh đèn làn da trắng của cô như đang phát sáng.
Lưu Nguyên Nguyên nuốt nước miếng, nói chuyện bên lề.
“Tạ Tân Chiêu cũng đăng ký đại học A đúng không?”
Thẩm Du gật đầu thay cho câu trả lời.
Lưu Nguyên Nguyên cười thần bí: “Vậy hai người lại tiếp tục là bạn học rồi.”
Đối với thành tích học tập của hai người này cô nàng quả thật không cần lo lắng, hai người họ chắc chắn sẽ cùng nhau bước vào đại học A.
Thẩm Du: “Ừm, hẳn là vậy.”
“Vậy thì cậu ra…” Lưu Nguyên Nguyên dừng lại một chút, lần nữa xua tay, “Không phải.

Vậy cảm giác của cậu đối với cậu ấy là thế nào?”
Thấy Thẩm Du hé môi, cô nàng vội vàng thanh minh: “Đừng nói với mình là cậu vẫn chưa biết Tạ Tân Chiêu thích cậu nha.”
Thẩm Du nghe lời của cô nàng thì liền ngậm miệng lại, một lúc sau mới đáp: “Cậu cảm thấy như vậy?”
Lưu Nguyên Nguyên nhướng mày: “Vừa rồi chúng ta đi núi Trì Hàn chơi, cậu ấy đã bày tỏ thái độ rõ ràng như vậy rồi mà?”

“Ồ.” Thẩm Du gật đầu.
“Ồ cái gì?” Lưu Nguyên Nguyên mở to hai mắt tò mò, “Vậy cậu cảm thấy cậu ấy thế nào?”
Thẩm Du rũ mắt xuống, cắm ống hút vào trong ly nước, đá bào mềm nhũn, theo động tác của cô mà chìm xuống đáy.
“Ừm…” Cô vừa nói vừa suy nghĩ, “Không biết.”
Vẻ mặt Lưu Nguyên Nguyên có chút thất vọng, bên trong vẫn còn chút mong đợi nói.
“Nhưng mà–“
Thẩm Du đem tay trái chống cằm nhìn Lưu Nguyên Nguyên, vẻ mặt có chút rầu rĩ.
“Hình như mình không có biện pháp nào để từ chối cậu ấy.”
Hôm nay Thẩm Du mặc một bộ váy màu xanh nhạt, màu sắc tươi mát giống như mùa hè phối hợp với sự mát lạnh của bạc hà.

Mái tóc dài đến thắt lưng đen mun và dày dặn, ngũ quan sắc nét nhưng vẫn giữ được vẻ nhu mì.

Cô nhẹ nhàng thở ra, hai mày nhíu lại, vẻ mặt có chút bối rối.
Lưu Nguyên Nguyên dường như cảm thấy người ngồi trước mặt mình chính là Tây Thi, trái tim cô nàng bỗng nẩy mạnh một cái.
Thẩm Du sững người vài giây vì lời mà mình vừa nói.
Không thể từ chối? Số lần mà cậu từ chối người khác còn ít sao? Là không có biện pháp từ chối, không nghĩ đến việc từ chối, hay là không đành lòng cự tuyệt?
Lưu Nguyên Nguyên nghĩ thầm trong lòng.
Nhưng cô nàng không nói thẳng ra.

Vẫn nên để Tạ Tân Chiêu tự mình giải quyết.

“Thôi cứ mặc kệ đi.”
Lưu Nguyên Nguyên chạm ly với Thẩm Du.
“Hãy nghe theo lời mà con tim của cậu mách bảo.

Nhân sinh trên đời, vui vẻ là quan trọng nhất.”
Hai chiếc ly va vào nhau phát ra âm thanh lanh lảnh.
Thẩm Du hút một ngụm, cảm thấy sảng khoái.
“Ừ.” Cô khẽ gật đầu.
*
Đã mấy ngày không gặp nhau, vì vậy mà Thẩm Du và Lưu Nguyên Nguyên trò chuyện rất hăng say.
Cô ra ngoài vào buổi sáng, đến giờ ăn cơm chiều mới trở về.
Khi về đến nhà, trời đã chập tối.
Mắt nhìn thẳng về phía trước, Thẩm Du băng qua quảng trường trung tâm đi về hướng nhà mình.
Lúc đi ngang qua sân bóng rổ của khu chung cư, cô đột nhiên nghe thấy tiếng gọi to của Thẩm Tùng Nguyên.
“Chị!”
Thẩm Du quay đầu lại thì liền nhìn thấy cậu và Tạ Tân Chiêu.

Đi cùng hai người họ còn có vài chàng trai lạ mặt khác.
Sắc trời nhàn nhạt xanh mờ, bóng dáng của hai người kia có chút mờ ảo, không rõ ràng.
Thẩm Du đứng tại chỗ một vài giây rồi xoay người đi về hướng sân bóng.
Thẩm Tùng Nguyên ôm quả bóng trên tay cùng với Tạ Tân Chiêu cũng đang đi về phía cô.

“Trùng hợp thật đấy, em và anh ấy vừa mới xuống chơi bóng.”
Thẩm Du nhìn cách tay trái của Thẩm Tùng Nguyên vẫn còn phải băng bó.
Cậu cười cười nói: “Hì hì, em chỉ chơi bằng một tay thôi, một lát liền trở về.”
Thẩm Du gật đầu: “Vậy chị về nhà trước.”
Thẩm Tùng Nguyên đang định đồng ý thì Tạ Tân Chiêu đã lên tiếng trước.
“Tôi cũng về trước đây.”
Thẩm Tùng Nguyên sửng sốt hỏi: “Hửm? Anh về làm gì?”
Tạ Tân Chiêu: “Tưới hoa.”
Anh đi vòng qua người Thẩm Tùng Nguyên rồi nói với Thẩm Du: “Đi thôi.”
Thẩm Tùng Nguyên: “…”
Cậu nhìn Tạ Tân Chiêu và Thẩm Du cùng nhau rời đi.
“Này, cậu còn chơi nữa không?” Phía sau có người hỏi.
Thẩm Tùng Nguyên ném quả bóng qua: “Không chơi nữa.”
Không chịu đâu, cậu cũng muốn về nhà! Đừng nghĩ đến việc rời bỏ cậu ấy!
Thẩm Tùng Nguyên chạy một mạch phía sau, cuối cùng cũng đuổi kịp hai người trước khi về đến nhà.
“Hắc hắc, bị em đuổi kịp rồi nha.” Cậu cười nói.
Thẩm Du quay đầu nhìn cậu gật đầu.
Tạ Tân Chiêu thì thở dài, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Thẩm Du đi mua sắm cả ngày nên có chút mệt mỏi, tắm xong liền sấy khô tóc rồi trở về giường nằm xuống nghỉ ngơi.
Bất tri bất giác, ngủ thiếp đi.
Tỉnh dậy lần nữa, đã là nửa đêm.
Một cơn đau âm ỉ từ vùng bụng dưới ập đến, cảm giác như vừa té ngã một cú thật mạnh.
Thẩm Du ôm bụng đi vào phòng tắm, khi trở lại liền lần nữa ngã người xuống giường.
Hôm nay rõ ràng vẫn chưa phải là ngày đến kỳ kinh nguyệt của cô, không biết có phải do buổi chiều uống nước lạnh hay không mà tháng này lại đến sớm.
Thẩm Du cuộn người lại, dùng nắm tay ấn thật chặt vào bụng dưới, cố gắng giảm bớt cơn đau.
Đáng tiếc là nó vẫn không có tác dụng gì.
Bụng dưới ngày càng đau hơn, mồ hôi lạnh đã bắt đầu túa ra trên người cô, thậm chí đến dạ dạy cũng bị cồn cào.
Thẩm Du cố gắng đứng dậy, ôm bụng đi xuống lầu tìm thuốc.
Thuốc giảm đau của cô được đặt ở ký túc xá trường học, trước lúc tốt nghiệp một tháng đã đưa cho những người khác.
Hơn một giờ sáng, đến cả cú đêm như Thẩm Tùng Nguyên cũng đã ngủ say, trong nhà yên ắng.

Dưới lầu không bật điều hòa nên có chút ngột ngạt và nực nội.
Thẩm Du ngồi xổm trước tủ thuốc trong phòng khách, cảm thấy thân thể vừa nóng vừa lạnh.

Cứ như bị nhét trong lồng hấp, khó chịu đến mức bực bội.
Nương theo ánh sáng từ điện thoại di động, Thẩm Du nhanh chóng tìm được thuốc giảm đau trong tủ.
Trong lúc lụi lọi, cô nghe thấy âm thanh đóng cửa trên lầu truyền xuống.
Thẩm Du cũng không thèm ngẩng đầu, tiếp tục tìm kiếm.
Khoảng hai phút sau, tiếng bước chân quen thuộc vang lên bên cạnh cô.
Tiếp đó, một bóng người ngồi xổm xuống, mang theo hơi thở thiếu niên mát lạnh.
“Cậu đang tìm gì đấy?” Tạ Tân Chiêu vén mái tóc dài đẫm mồ hôi của cô ra sau tai, nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Du liền thành thật đáp: “Thuốc giảm đau.”
Tạ Tân Chiêu không hề do dự đưa tay ra: “Để tôi giúp cậu.”
“Không cần đâu.” Thẩm Du kiếm xong ở tầng dưới cùng liền thở hắt một hơi.
Cách một lớp váy ngủ cô đưa tay gãi gãi bụng mình, cảm thấy có hơi buồn nôn.
“Tôi đi ra hiệu thuốc mua, cậu lên lầu nghỉ ngơi trước đi.” Sắc mặt Tạ Tân Chiêu mang theo chút lo lắng, nhìn khuôn mặt đã đẫm mồ hôi của cô.
“Trông cậu rất không thoải mái.”
Thẩm Du gật đầu, giọng nói rất nhỏ: “Cám ơn cậu.”
Cô đứng dậy, đầu liền ập đến một trận choáng váng.
Giây tiếp theo, cô được Tạ Tân Chiêu ôm vào lòng.
“Quên đi, để tôi ôm cậu về phòng.”

Thẩm Du còn chưa kịp từ chối thì đã bị anh bế lên lầu.
Cánh tay đang cầm điện thoại của cô buông thõng xuống, cơ thể lúc lắc theo mỗi bước chân của anh.
Đèn flash chưa tắt chiếu xuống mặt đất, trở thành một nguồn sáng di động.
Thẩm Du cụp mắt xuống, nhìn quầng sáng trên mặt đất đang run run, tim cô tựa hồ cũng rung động theo.
Tạ Tân Chiêu đưa cô trở về phòng rồi nhanh chóng rời đi.
Thẩm Du nhìn màn hình điện thoại, đã là một giờ rưỡi sáng.
Cô bị cơn đau bụng kinh tra tấn đến nỗi không cảm thấy buồn ngủ.
Nằm nghiêng một lúc thì Tạ Tân Chiêu trở lại.
Khi anh bước vào hai tay còn cầm theo một ly nước ấm và thuốc, thời gian anh rời đi rồi trở về chỉ mất khoảng 5 phút.
Thẩm Du ngạc hỏi: “Sao cậu đi nhanh quá vậy?”
Tạ Tân Chiêu đưa thuốc và nước cho cô, sau đó đi đến bật đèn bàn lên.
Thẩm Du đem thuốc nuốt xuống, đem ly nước đưa lại cho anh.
Dưới ánh đèn, chiếc áo thun trắng ướt đẫm dán chặt vào ngực và bụng dưới của Tạ Tân Chiêu, mặt và cổ cũng lấm tấm mồ hôi, khiến cho làn da của anh trông trở nên trắng hơn.
Nhịp tim Thẩm Du có chút rối loạn, cô đột nhiên hiểu rõ.
Anh đã phải chạy nhanh thế nào để đi mua thuốc, rồi trở về nhà rót nước cho cô trong thời gian ngắn như vậy.
“Cậu cảm thấy đỡ hơn chưa?” Tạ Tân Chiêu nhìn cô chăm chú hỏi, khuôn mặt vô ra vẻ nghiêm túc cùng lo lắng.
Bụng Thẩm Du vẫn còn đau, nhưng cô lại có chút muốn cười.
“Làm sao có thể phát huy tác dụng nhanh vậy được?”
Tạ Tân Chiêu mím môi.
“Thế đợi bao lâu mới có tác dụng?”
Thẩm Du suy nghĩ một chút rồi đáp: “Ít nhất cũng phải mười lăm phút, hoặc là tôi ngủ thiếp đi thì liền không cảm giác đau nữa.”
Tạ Tân Chiêu gật đầu: “Vậy cậu mau ngủ đi.”
Thẩm Du ngoan ngoãn nằm xuống, đắp một tấm chăn mỏng trên bụng.
Cô nhẹ giọng nói: “Cảm ơn nhé, cậu cũng mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Tạ Tân Chiêu không di chuyển, đôi mắt anh sáng lên trong bóng tối.
“Tôi có thể ở đây đợi đến khi cậu ngủ thiếp đi không?”
“Có thể.”
Thẩm Du đồng ý rồi nhắm mắt lại.
Không biết có phải thuốc có hiệu quả tốt hay không nhưng hiện tại cô đã cảm thấy hơi buồn ngủ.
Đang lúc nửa mê nửa tỉnh, Thẩm Du lần nữa tỉnh lại.
Bên cạnh giường vẫn còn một bóng dáng đang ngồi, nhưng cô lại không cảm thấy sợ hãi.
Trong cơn mơ màng, Thẩm Du tưởng rằng mình đang ở trong giấc mộng.
Cô mơ hồ nhớ tới, một buổi chiều nào đó cô tỉnh dậy trên ghế sofa, bên cạnh vẫn là Tạ Tân Chiêu.
“Lần này tôi có nói mớ trong lúc ngủ không?” Thẩm Du hỏi anh.
Tạ Tân Chiêu lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không có.

Nhưng tôi lại muốn nghe cậu nói.”
Thẩm Du kinh ngạc hỏi: “Tại sao?”
Tạ Tân Chiêu bình tĩnh nhìn cô, thanh âm có chút trầm thấp: “Tôi muốn biết trong giấc mơ người cậu gặp là ai.”
Có tôi trong đó không.
Giọng nói Thẩm Du mơ hồ, giống như được phủ một tầng sương mỏng: “Hiện tại tôi đang thấy cậu trong giấc mơ.”
Tạ Tân Chiêu đơ ra một lúc, đột nhiên nhận ra rằng cuộc trò chuyện của họ dường như không cùng chung một tần số.
Ngừng lại vài giây, sau đó anh hỏi cô: “Tôi trong giấc mơ có khoẻ không?”
Thẩm Du chớp mắt: “Khoẻ.”
Cô ngáp một cái rồi tiếp tục nói: “Cậu vẫn rất khoẻ.”
Tạ Tân Chiêu im lặng vài giây rồi đột nhiên nghiêng người tiến lại gần.
“Nếu như……”
Ánh mắt anh có chút khẩn trương, khó có thể nhận ra trong giọng nói của anh có chút run rẩy.
“Ý tôi là, nếu như tôi tỏ tình với cậu trong giấc mơ thì sao?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN