Năm Tháng Ấp Ủ Tình Nồng
Chương 45
Đứng bên cửa lắng nghe, hai bàn tay của Liên Cẩm cũng vô thức run lên. Nàng ngẫm nghĩ một hồi cũng không biết nguyên nhân là tại sao. Nàng đâu có gây nên tai họa gì. Hay là lúc ở trong Túy Hoa lầu nàng đã làm gì không đúng nên La ma ma lấy ra tố cáo sao? Vì vậy lúc xét xử Nguyễn phó tướng mới phải vội vàng tới đây để bắt nàng như vậy?
Không đúng, không đúng. Cùng lắm thì chỉ bị khiển trách nhẹ thôi chứ. Đâu đến mức phải làm như phát lệnh truy nã thế này?
Uyển Nhu đứng ngoài cửa cũng run rẩy theo, nàng hoảng hốt nắm lấy tay huynh mình: “Đại ca, muội xin huynh, nếu A Liên có làm gì sai trái huynh nể mặt muội xin tha cho nàng ấy được không. A Liên tốt bụng lắm, nếu có sai gì chắc chắn chỉ là do nàng ấy vô ý làm mà thôi. Huhuhu, đại ca ơi, huynh đừng bắt nàng ấy”.
Nghe Uyển Nhu bật khóc, Nguyễn Việt Khoa cũng cuống hết cả lên. Muội muội mình lại cứ tiếp tục nói hươu nói vượn gì đó hắn nghe không hiểu nổi. Từ trước tới nay Nguyễn phó tướng khô khan đâu biết phải dỗ dành người khác như thế nào. Đang cố gắng tìm cách dỗ muội muội mình đừng khóc. Từ cửa phòng muội ấy có một bóng cửa tông cửa xông ra, hoảng hốt xuất hiện trước mặt hắn.
“Nguyễn phó tướng, nếu muội làm gì sai thì muội xin chịu phạt. Chuyện này không liên quan gì đến Uyển Nhu đâu”.
Nguyễn Việt Khoa há hốc mồm nhìn người mình và Trịnh tướng quân tìm kiếm cả ngày qua. Tối hôm qua sau khi chạy hộc tốc về thành, hai người tới ngay phủ huyện lệnh để điều tra hộ tịch. Nhưng mà kết quả lại không tìm ra người nào có hoàn cảnh phù hợp.
Trịnh tướng quân nghi ngờ A Liên thấy ngại nên mới dùng tên giả vào làm trong quân doanh, nhưng mà tìm thử những hộ gia đình có hoàn cảnh khó khăn trong ngoài thành họ cũng không tìm thấy. Vất vả chờ đến sáng hôm nay, Nguyễn Việt Khoa tức tốc chạy ngay về nhà mình để hỏi Nguyễn Uyển Nhu. Ai ngờ chưa nghe được hết câu muội muội đã òa lên khóc rống, ngay sau đó người cần tìm kiếm cũng chạy ra trước mặt.
Rõ ràng người này đúng là A Liên mười ngày trước vẫn còn trong quân doanh với mình, nhưng mà nhìn là thế nhưng lại không phải vậy. Cô nương A Liên trước kia mặc áo vải xám màu, làn da đỏ hồng vì ửng nắng, lúc nào cũng tất bật xách cái nọ ôm cái kia, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Còn cô nương đứng trước mặt hắn lúc này lại áo váy kiêu sa, bộ váy màu hồng nhạt thêu hoa và chỉ viền lấp lánh từ phần cổ áo đến cổ tay, tóc được búi lên với trâm cài tua lua đung đưa theo từng bước, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng được trang điểm nhẹ nhàng vừa trắng trẻo đáng yêu. Nguyễn phó tướng tặc lưỡi cảm thán câu người đẹp vì lụa thêm lần nữa.
Hắn thở dài vỗ vai muội muội nhà mình:
“A Liên không làm gì sai cả. Công trạng của muội ấy khen thưởng còn chưa hết, xử lí gì được chứ. Ta chỉ tìm A Liên vì có việc riêng thôi”.
Uyển Nhu nghe thấy thế thì nức nở dừng khóc, ngơ ngác nhìn đại ca nhà mình:
“Huynh thì có việc riêng gì phải tìm A Liên chứ?”
Thấy hai cặp mắt ngơ ngác nhìn lại mình, Nguyễn phó tướng khẽ hắng giọng trả lời:
“Nói đúng ra người tìm A Liên không phải là ta mà là Trịnh tướng quân”.
Liên Cẩm còn đang bàng hoàng chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo gì, Uyển Nhu đã nhanh chóng lấy khăn tay lau hết nước mắt trên mặt mình, nghiêm túc hỏi đại ca:
“Chỉ vì chuyện đưa tiền lương và tiền thưởng thôi mà Trịnh tướng quân phải đích thân tới quê nhà tìm người vậy sao huynh? Trịnh tướng quân làm thế cũng quá mức tận chức tận trách rồi ấy nhỉ?”
Mặc dù Nguyễn phó tướng đã ngờ ngợ nhận ra tình cảm của Trịnh tướng quân nhà người ta rồi, nhưng mà dù sao đây cũng là chuyện riêng của hai người họ, hắn nói xen vào thì không hay. Nguyễn phó tướng gật đầu đáp:
“Trịnh tướng quân vẫn luôn quan tâm tới cấp dưới vậy đó. Nếu đã gặp được A Liên ở đây thì may quá rồi, ta sẽ cho người bảo tướng quân qua đây”.
Nhìn Liên Cẩm vẫn ngơ ngác như chưa thoát khỏi cơn mê, Uyển Nhu tặc lưỡi thêm lần nữa. Người ta đưa tiền thì lo mà chạy nhanh tới nhận ấy chứ, đây tướng quân còn phải đích thân tìm tới gặp. Không biết nên nói Liên Cẩm lập được công lớn quá hay do Trịnh tướng quân nhiệt tình quá mức rồi đây nữa?
Sau khi ra lệnh cho nô tài tới phủ huyện lệnh tìm tướng quân, Liên Cẩm ngơ ngẩn trong mộng cảnh cuối cùng cũng tìm được ý thức của mình. Nàng còn chưa kịp nghĩ ra nên làm gì tiếp theo, Nguyễn phó tướng đã nghiêm túc áp giải nàng và Uyển Nhu vào trong phòng tra khảo.
Quả nhiên, chuyện đầu tiên mà Nguyễn phó tướng đề cập chính là về gia cảnh của Liên Cẩm.
“A Liên đang ở khu nào vậy? Hôm qua ta điều tra sổ hộ tịch mà không tìm thấy hoàn cảnh nào giống muội”.
Từ trang phục của nàng bây giờ hắn cũng đã đoán được ít nhiều rồi. Nhưng mà có nhiều điều hắn không sao hiểu được. Tại sao một cô nương không hề thiếu thốn, thậm chí là sống trong một gia đình khá giả đến như vậy lại phải bôn ba một mình tới kinh thành, đã thế còn phải vào quân doanh làm lụng vất vả. Chút tiền đó chắc còn chưa mua nổi cái trâm cài trên đầu nàng lúc này. Càng nghĩ hắn lại càng không hiểu nổi.
Liên Cẩm cúi đầu thật thấp, bàn tay xoắn xuýt vạt áo dưới gầm bàn, cố gắng tìm lời giải thích nào dễ nghe nhất.
“Muội… khi đó muội chưa muốn lấy chồng, nên mới trốn nhà đi lên kinh né tránh. Vừa lúc Uyển Nhu bảo huynh cũng lên kinh chuẩn bị làm nhiệm vụ. Thế nên muội mới nói nàng ấy giới thiệu cho mình vào quân doanh”.
Nguyễn phó tướng gật gù:
“Vậy nghĩa là gia đình muội không gặp khó khăn gì cả đúng không?” Hắn nói tới đây thì nhớ tới câu mà mình hỏi Uyển Nhu lúc vừa rồi: “Thế lần này muội về gấp như vậy có phải là vì bị thúc hôn nữa không?”
Liên Cẩm ngại ngùng cười nhẹ:
“Thực ra không phải là thúc hôn gì, chỉ là cha muội giới thiệu cho người ta thôi. Còn chưa rõ ý kiến của họ như thế nào?”
Nguyễn phó tướng quanh năm ở quân doanh, đương nhiên sẽ không hiểu về tình hình cưới gả ở Quế Châu bây giờ. Hắn quay sang nhìn muội muội nhà mình:
“Ta nghe mẹ nói muội cũng đang chờ xem tuổi chứ chưa quyết định phải không?”
Uyển Nhu rầu rĩ đáp:
“Đúng rồi, người đó cũng là người mà nàng ấy gặp mặt đó”.
“Cái gì? Hắn ta dám gặp mặt cả hai người một lúc sao?”
Thấy huynh mình đập bàn tức tối, cơn giận của Uyển Nhu cũng có người chống lưng, nàng nhân lúc xả hết cho huynh trưởng nhà mình:
“Hai người đã là gì, hắn ta đi gặp mặt gần như toàn bộ các cô nương ở kinh thành này đó. Tuyển chọn hai vòng, ai qua được vòng đầu thì lấy ngày sinh tháng đẻ để xem tuổi có hợp nhau không đã, khi ấy hắn mới đưa ra quyết định. Huynh xem, có khác gì ra chợ lựa mua heo không? Thế mà mẹ còn kéo muội đi gặp mặt hắn nữa”.
Nguyễn Việt Khoa nắm tay thành nắm đấm, nghiêm mặt bảo:
“Ta sẽ nói chuyện này với mẹ, thiếu gì người tốt mà phải đâm đầu vào một mối như thế”. Hắn nói xong thì vô thức nhìn sang hướng Liên Cẩm:
“Thế nhà muội có ý định thế nào?”
Nàng chưa kịp trả lời Uyển Nhu đã vội vàng nói tiếp:
“Cha nàng ấy thì khỏi bàn tới đi. Nếu không giành được mối này thì chắc chắn ông ấy cũng tìm được mối khác gả A Liên ra ngoài càng nhanh càng tốt thôi”.
Liên Cẩm khẽ cười đánh nhẹ vào vai người kia:
“Xem nàng nói kìa. Dù gì ta cũng lớn rồi mà, đến tuổi phải dựng vợ gả chồng, cha ta gấp gáp tìm người cũng bình thường thôi mà”.
Uyển Nhu khẽ hừ một tiếng:
“Gấp đến mấy cũng phải chọn người tốt cho nữ nhi nhà mình, chứ như Đinh mặt rỗ và Tam Triệu gia mà còn mai mối được thì ta chẳng biết phải nói gì nữa rồi”.
Căn phòng chìm vào yên lặng. Cả ba người đều không biết phải nói gì lúc này. Sau khi Uyển Nhu nói xong cũng biết là mình lỡ lời rồi. Chuyện cha Liên Cẩm không thương nàng, tỷ muội trong nhà thì ức hiếp, đến phu nhân cũng qua loa trong chuyện tìm người mai mối cho nàng ấy, những điều đó hai người đều âm thầm tự hiểu hết trong lòng. Chưa bao giờ nói rõ ràng trước mặt nhau, huống hồ còn có đại ca nàng ở đó.
Uyển Nhu áy này cười cười nhìn Liên Cẩm:
“Ta thấy tên tú tài này mắt nhìn không ổn chút nào đâu, có khi hắn không thích một cô nương thùy mị giống như nàng. Nhưng mà nàng đừng lo, không phải đệ nhất công tử ở Quế Châu vẫn chưa thê chưa thất đó hay sao. Ta sẽ nói mẹ sang hỏi nàng cho ca ca ta nhé”.
Đệ nhất công tử Quế Châu mà Uyển Nhu nói không phải ai khác mà chính là Nguyễn phó tướng, Nguyễn Việt Khoa ngồi đây.
Hai người hơi ngớ ra rồi vội vàng xua tay phản đối:
“Nàng nói bậy gì thế?”
“Muội đừng có làm càn”.
Uyển Nhu bực bội:
“Muội làm càn gì đâu. Huynh thì lần lừ mãi không chịu lấy vợ. Mẹ cũng sốt ruột muốn bế cháu lắm rồi. Hơn nữa nhìn khắp Quế Châu này có cô nương nào tốt hơn A Liên không kia chứ. Rõ ràng là một đôi tiên đồng ngọc nữ, xứng lứa vừa đôi”.
“Xứng lứa… vừa đôi?”
Một giọng nói trầm thấp lạnh băng vang lên từ ngoài cửa. Ngay sau đó ánh sáng ngoài trời bị chắn lại bởi một bóng người cao lớn uy nghiêm. Uyển Nhu quay đầu sững sờ nhìn người đang đứng ngược sáng bên bệ cửa, bên tai là tiếng huynh mình cúi chào:
“Khấu kiến đại tướng quân”.
Hóa ra đó là đại tướng quân mà mọi người ca ngợi, nghe đâu là một người nhiệt tình hòa nhã, nhưng tại sao nàng lại cảm thấy không khí xung quanh lạnh cóng như giữa đông thế này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!