Trong kỳ thi khảo sát thì không có bài tập về nhà, với cô mà nói thì đây giống như một kỳ nghỉ ngắn, cô sẽ có nhiều thời gian rảnh để làm việc mình thích hơn.
Phòng ngủ của Kiều Nam Gia cũng chỉ rộng mười mấy mét vuông. Chỉ có một chiếc giường đơn, một bàn học, một tủ quần áo nhưng đã chật ních rồi. Cũng may là bàn học ở ngay sát cửa sổ nên có thể quan sát được ngọn đèn của nửa con phố qua cửa kính trong suốt.
Lúc hoàng hôn ngồi đây quan sát mặt trời lặn là một lựa chọn vô cùng tuyệt vời.
Ngoài cửa sổ, gió lạnh thổi vù vù.
Kiều Nam Gia nhìn quyển sách đang nói đến đoạn nhân vật chính nhìn thấy chú mèo Ba Tư gầy yếu, nhỏ bé, đầu tròn tròn.
Cô đột nhiên nhớ tới “Mộc Bạch Phiền”.
【 Không biết mèo con như thế nào rồi nhỉ? 】
Cô nghĩ.
Hôm nay điện thoại của Kiều Nam Gia lại an tĩnh như bình thường. Nếu không phải Weibo lưu lại lịch sử trò chuyện của cô cùng cậu ấy thì có lẽ cô cũng cho rằng cuộc trò chuyện ngắn ngủi đêm hôm đó chỉ là một giấc mơ.
Kiều Nam Gia mở điện thoại ra.
Sáng sớm cùng lúc giữa trưa cô đều gửi tin nhắn cho cậu, nhưng “Mộc Bạch Phiền” còn chưa trả lời.
Kiều Nam Gia vào giao diện Weibo của cậu tải lại mấy lần nhưng bài đăng mới nhất vẫn dừng lại ở hôm diễn ra đại hội thể thao.
Lúc này.
“Cốc cốc cốc!”
Cửa bị gõ vang, mẹ Kiều mang một đĩa táo cùng cam đã được cắt sẵn vào. Kiều Nam Gia tự dưng có chút chột dạ, nhanh chóng tắt điện thoại ném qua một bên, một lần nữa cầm sách lên đọc.
Mẹ Kiều đặt đĩa trái cây lên bàn cô, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Kiều Nam Gia: “Đang đọc sách hả?”
Kiều Nam Gia vâng một tiếng.
“Con mẹ thật giỏi nha! Cầm ngược sách cũng đọc được.”
Nhìn bà cười như không cười nói, lúc này Kiều Nam Gia mới phát hiện mình cầm ngược sách. Cô ra vẻ trấn định lật ngược sách lại, bình tĩnh nói.
“Văn hóa Trung Hoa đa dạng phong phú. Đọc ngược cũng là một việc khá thú vị ạ.”
Mẹ Kiều cũng không tiếp tục hỏi cô nữa, cười thâm ý thu hồi tầm mắt đi xuống tầng.
Kiều Nam Gia thở dài một cái.
Kỳ lạ, rõ ràng chẳng có cái gì mà sao cô lại căng thẳng thế nhỉ?
Kiều Nam Gia không biết là vì những hành động quỷ dị của mình mà nửa đêm mẹ Kiều cũng không ngủ được, lôi ba Kiều dậy để nói chuyện.
Đùa chứ, chỉ còn có bốn trăm ngày nữa thi đại học thôi! Con gái của bọn họ nhất định phải bình tâm ổn định thi đại học!
……
Giờ phút này, Bách Nhiên lại vô cùng bực bội.
Ban ngày dì giúp việc chăm sóc mèo con, buổi tối đến giờ thì dì về nhà. Nghe nói ban ngày con mèo này đều an an ổn ổn đi ngủ, vô cùng ngoan ngoãn làm người thương.
Ngoan ngoãn?
Bách Nhiên vô cảm nhìn thứ xấu xí đang nỗ lực leo lên người mình.
Con mèo bò lên đầu gối cậu, chân mềm mềm, vô cùng đáng yêu. Mắt nó trợn to lên nhìn cậu, đầu nhỏ hơi nghiêng nghiêng nhìn thẳng vào cậu, mềm mại kêu “meo” một tiếng.
“……”
Bách Nhiên không chút lưu tình xách cổ nó lên, tùy ý ném nó xuống đất.
Xấu như thế mà còn đòi bán manh à? Đúng là cùng một đức hạnh với chủ nhân của nó.
Bách Nhiên đánh giá.
Dì giúp việc không phải là người nuôi mèo chuyên nghiệp nên không dám tùy tiện động vào nó, chỉ bảo đảm không để nó đói bụng. Nhưng đã qua cả một ngày, đến tận bây giờ thì bụng chú mèo này vẫn tròn trịa như được bơm tròn ý.
Bách Nhiên ngồi trên sàn nhà, một tay gãi bụng cho mèo, một tay cầm điện thoại.
Hôm nay về nhà muộn, cơm tối cũng vừa mới ăn, chưa có thời gian xem điện thoại.
Vừa mở máy ra thì mấy chục thông báo hiện ra.
“Chào buổi sáng bạn học Bách! Hôm nay mèo con thế nào vậy?”
“Cậu ăn cơm trưa chưa? Nhớ chú ý thân thể nhé!”
“Bạn học Bách, nhớ cho mèo con uống sữa nha! Vất vả cho cậu rồi!”
“Bạn học Bách……”
Cứ một tiếng lại một tiếng “bạn học Bách” nối tiếp nhau hiện ra. Người này vô cùng tỉ mỉ dặn dò tất cả các việc cậu cần làm trong ngày hôm nay, dong dài muốn chết.
Bách Nhiên nhấp môi nhìn qua một lần rồi tắt Weibo đi.
WeChat của cậu còn mấy tin nhắn chưa đọc.
“Ê, bao giờ mày tới tham gia huấn luyện năm nay?”
“Đại lão, không phải cậu định trốn đó chứ?”
“Bọn tao đến đủ rồi, mày đừng đến muộn nha! Chờ mày!”
Tin nhắn liên tục hiện ra trên màn hình, Bách Nhiên trả lời ngắn gọn: “Biết rồi.”
Bách Nhiên an tĩnh ngồi trên sàn nhà, con mèo ra cọ cọ tay cậu rồi li3m một cái làm tay Bách Nhiên dính đầy nước miếng.
Cậu trừng mắt nhìn thứ không biết sống chết này, nghĩ nghĩ rồi chụp một bức ảnh gửi đi.
“Đinh!”
Lúc Kiều Nam Gia đang định đi rửa mặt thì nhận được tin nhắn của cậu. Cô kích động mở ra thì nhìn thấy bức ảnh có chú mèo con nằm ngửa bụng lên trời, đang tùy ý gặm tay một người.
Ngón tay người kia thon dài, móng tay gọn gàng sạch sẽ, đốt ngón tay thon gầy.
Kiều Nam Gia nhìn mà đỏ mặt, mê muội choáng váng.
Trời ơi! Tay nam thần mới đẹp làm sao!
Cô không nhịn được thưởng thức vài giây, lúc này mới lưu ảnh lại rồi đặt làm hình nền điện thoại.
Kiều Nam Gia ôm điện thoại hạnh phúc lăn qua lăn lại vài vòng trên giường. Sau đó cô dừng lại bình tĩnh tự hỏi.
Không đúng, nam thần gửi cho mình ảnh chụp mèo con có lẽ cũng giống như mấy bà mẹ mới có con nhỏ muốn được người khác khen vài câu.
Kiều Nam Gia nghẹn họng ấp ủ một lúc lâu, vận dụng vốn từ ngữ cùng kiến thức mình học được từ nhỏ đến bây giờ, dùng ngữ khí chân thành vô cùng lưu loát khen mèo con một đoạn dài.
Khen từ ngoại hình của mèo con đến thần thái của nó, khen nó ngoan ngoãn nghe lời. Nói chung là cô ba hoa chích chòe hồi lâu.
Cô gửi tin nhắn cho nam thần chỉ nghĩ sẽ làm nam thần cảm nhận được sự chân thành tha thiết của mình.
Một lúc lâu sau.
“Mộc Bạch Phiền” chậm chạp gửi tin nhắn trả lời: “Ừ.”
Kiều Nam Gia bổ não rằng nam thần đang làm bộ không quan tâm chứ thực tế trong lòng đang vô cùng kiêu ngạo và vui vẻ.
Vì “Nam Gia Có Cá” nhớ mong con mèo này nên hiếm khi Bách Nhiên lại kiên nhẫn chụp một tấm gửi qua. Nhưng ngoài ý muốn của cậu chính là đối phương lại tâng bốc con mèo xấu xí này lên tận trời.
Đẹp? Đáng yêu?
Điên rồi hả?
Bách Nhiên cúi đầu nhìn mèo, màn hình tối đen phản chiếu lại hình ảnh khuôn mặt của cậu.
Đột nhiên cậu bắt đầu hoài nghi.
Có phải với mắt thẩm mỹ kỳ lạ của đối phương thì khuôn mặt mình cũng chỉ cùng cấp bậc với con mèo xấu xí này?
“……”
Đột nhiên cậu muốn chặn cô.
***
Hôm sau là kết thúc kỳ thi khảo sát, sau đó là cuối tuần.
Khó có được cuối tuần nào mà bài tập về nhà không nhiều lắm nên từ sáng tinh mơ Thư Ấu đã gọi điện thoại cho Kiều Nam Gia, ồn ào đòi cô cùng nhau ra ngoài chơi.
Cả hai buổi tối Kiều Nam Gia đều không ngủ ngon, đều nằm mơ thấy mèo con kêu meo meo bên tai không ngừng. Cuối tuần cô chỉ muốn ngủ bù thật tốt, hưởng thụ một chút yên lặng hiếm có.
Nhưng Thư Ấu không định buông tha cho cô: “Ra ngoài chơi đi, ở nhà mãi cậu sắp nghiện thành bệnh rồi đó!”
Kiều Nam Gia ôm đầu nói: “Tớ không định ra ngoài chơi.”
“Cậu yên tâm đi, lần này không đi KTV, không đi tiệm net, chỉ là ra ngoài ăn bữa cơm thôi!”
“Ăn cơm?” Hiếm khi Kiều Nam Gia hứng thú, “Ăn ở đâu thế? Chỗ đó có ăn ngon không?”
Ở đầu kia điện thoại cô nghe thấy tiếng Thư Ấu cười giảo hoạt, mơ hồ còn có thể nghe tiếng xe cộ đi lại ồn ào.
“Cậu tới thì biết! Nhớ rõ phải mặc đẹp một chút nhé! Tớ cho cậu một giờ thôi!”
“Sao lại…… Alo? Alo? Sao lại ngắt máy rồi?”
Kiều Nam Gia xoa xoa đầu.
Hôm nay có mưa nhỏ tí tách rơi, thời tiết cũng khá thích hợp để lấp đầy dạ dày đang lạnh cóng.
Vừa lúc có thể rủ Thư Ấu đi ăn lẩu nóng hầm hập!