Nội điện mờ mịt, chứa đầy trận pháp to lớn.
Hoa Linh Cơ ngồi trên mắt trận, nhắm mắt tĩnh tâm, rơi vào trạng thái bế quan tu luyện.
Hành Nguyên Chân nhân lại ở trên đỉnh trận pháp, nắm giữ linh lực nơi này, điều chỉnh, củng cố rồi đưa lực lượng dồi dào vào trong mắt trận, tiến vào cơ thể Hoa Linh Cơ.
Một lần hấp thu điều tức như một ngày, một ngày thông hiểu đạo lý như một năm.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, Hoa Linh Cơ không nói một lời, không rõ tình hình bên ngoài, đắm chìm trong cảm giác diệu kỳ khi tu vi tăng lên nhanh chóng.
Làm người gia trì, Hành Nguyên Chân nhân không cần hết sức chăm chú như nàng.
Có thể làm một lúc nhiều việc, vừa để ý Hoa Linh Cơ, vừa bận rộn việc tông môn.
Trong lkhoảng thời gian này, không biết nhận được tin tức gì mà Hành Nguyên Chân nhân cau mày, không ngừng dùng đá truyền tin truyền lệnh xuống dưới.
Thế nhưng ông ấy vẫn cau mày trọn ba ngày!
Ba ngày qua đi, cảm nhận được Hoa Linh Cơ ở giữa mắt trận đã tiến bộ rất nhiều, Hành Nguyên Chân nhân chậm rãi thu hồi thần thông, giải trận.
“Gia trì đã thành công, Linh Cơ, xem bản lĩnh của ngươi đi.”
Trong tiếng kêu lớn, Hoa Linh Cơ như tỉnh lại giữa cơn mê, hai mắt chưa kịp mở ra thì ngón tay đã khẽ giật giật.
Không lâu sau, tứ chi vốn cứng ngắc sau ba ngày đã bắt đầu có thể cử động lại được, Hoa Linh Cơ từ từ mở mắt, hai mắt sáng ngời, tinh quang tụ lại.
“Sư…”
Vừa lên tiếng, linh lực nồng nặc đã bay ra khỏi miệng, nàng giật mình vội ngậm miệng lại.
Nàng vẫn chưa kịp luyện hóa những linh lực này, đây đều là linh lực sư tôn cho nàng, tinh khiết đậm đặc, nàng không nỡ lãng phí.
Hành Nguyên Chân nhân thấy vậy thì cười nói: “Đã gọi là thất khiếu, ngươi ngậm được miệng, nhưng không bịt được tai mắt mũi, cho nên không cần để ý đến những linh khí dật tán này!”
“Đáng tiếc quá!”
Hoa Linh Cơ vội nói, vừa nói vừa quạt linh lực phát tán ra trở vào trong miệng.
Đứng dậy nhảy nhảy về trước mấy cái, không giống vẻ nặng nề vụng về trước đây, hiện tại nàng vô cùng nhẹ nhàng và linh hoạt!
“Ngươi tự cảm nhận đi, vi sư còn có việc phải đi.”
Hoa Linh Cơ hành lễ: “Cung tiễn sư tôn!”
Nếu nói đến điểm khác nhau rõ ràng nhất giữa tu sĩ Trúc Cơ và tu sĩ Luyện Khí thì chắc chắn là tu sĩ Trúc Cơ có thể ngự kiếm phi hành!
Mặc dù vẫn không thể bay trực tiếp như tu sĩ Kim Đan nhưng có thể ngự kiếm phi hành cũng đã rất đáng mong đợi!
Hoa Linh Cơ vội lục lọi trong nhẫn trữ vật của mình.
Phát hiện vậy mà mình lại không có cái linh kiếm mộc mạc nào đủ để mang ra gặp người, khuôn mặt nhỏ không khỏi nhíu lại.
Kiếm có thể dùng để phi hành không phải là phàm kiếm bình thường.
Chỉ có linh kiếm mới có thể liên kết với linh lực của tu sĩ, chịu được cơ thể tu sĩ.
Nhưng từ khi Hoa Linh Cơ bái nhập tông môn đến nay vẫn luôn tu hành công pháp, đặt lý luận nền tảng là chính, nên đồng môn chỉ cho nàng dùng phàm kiếm tập qua kiếm pháp, vì lo lắng nàng dùng linh kiếm sẽ “nguy hại tông môn”.
Nàng nhìn trái nhìn phải, phát hiện những thứ kia của sư tôn không giống thứ nàng có thể điều khiển.
Hoa Linh Cơ vội vừa chạy ra ngoài, vừa lấy đá truyền tin, hỏi Mông Chiêm sư huynh phụ trách dụng cụ hậu cần trong tông môn: “Mông Chiêm sư huynh, ta đột phá Trúc Cơ rồi, có thể lĩnh một thanh linh kiếm không?”
Ngay lập tức, Mông Chiêm sư huynh hồi âm: “Linh Cơ, bây giờ muội đang ở đâu? Ta đưa cho muội.”
“Ta đang ở Hướng Đạo Uyển.
Sư huynh không cần đi đưa đâu, ta có thể tự đến lấy.”
“Muội ở yên đó chờ, đừng đi lung tung!”
Giọng điệu của hắn rất nghiêm túc, tuy có chút khó hiểu nhưng nghe chẳng khác gì tổng tài bá đạo.
Hoa Linh Cơ đau đầu, không hiểu gì cả, nhưng vẫn ngoan ngoãn ở lại Hướng Đạo Uyển.
Nhỏ giọng gọi Phong Ma Bình mấy lần, nhưng Phong Ma Bình vẫn không đáp lại.
Hừm, chuyện này không được bình thường!
Phong Ma Bình không chỉ có thân phận đặc thù, mà thực lực cũng không tệ, có thể tới vô ảnh đi vô tung, cho nên trước giờ đều đáp lại nàng ngay.
Nàng lại gọi vài tiếng, sau khi thấy hắn không trả lời thật, hơn nữa Mông Chiêm sư huynh cũng rất nghiêm túc.
Điều này khiến Hoa Linh Cơ không khỏi lo lắng thấp thỏm.
Sao vậy?
Không lâu sau, Mông Chiêm sư huynh xuất hiện, đưa một thanh linh kiếm cấp thấp cho Hoa Linh Cơ.
“Mặc dù muội đã Trúc cơ nhưng chưa từng chăm chỉ luyện kiếm thuật, cho nên tạm thời dùng linh kiếm yếu một chút để luyện tập cho thỏa đáng trước, tránh việc không khống chế được linh lực.”
Hoa Linh Cơ hoàn toàn không chê, vui vẻ nhận lấy: “Chỉ cần có thể luyện ngự kiếm phi hành là tốt rồi, ta chỉ muốn bay!”
Nào ngờ, vừa dứt lời lại nghe Mông Chiêm sư huynh nói: “Ngự kiếm phi hành? Không được, Linh Cơ, dạo này không an ổn, muội nên đợi qua khoảng thời gian này rồi hẵng luyện.”
“Không an ổn?” Hoa Linh Cơ sửng sốt: “Sao lại không an ổn? Đúng rồi, sư huynh, sao huynh nhất quyết phải đích thân đưa linh kiếm tới cho ta?”
“Xem ra tông chủ không nói cho muội biết.” Mông Chiêm sư huynh nghiêm túc: “Ba ngày trước có một tin tức truyền ra, vậy mà thiếu chủ Ma cung của Ma giới lại nằm vùng trong Trình Tiên môn chúng ta!”
Hắn vừa nói xong, Hoa Linh Cơ kinh hãi không cẩn thận quẹt ngón tay vào lưỡi kiếm, trong nháy mắt máu tươi chảy ra, đau đến mức thở dốc.
“Hít —— ”
“Xem muội sợ kìa!”
Mông Chiêm sư huynh vừa nói vừa thi triển chú pháp khép miệng vết thương lại giúp nàng.
Hoa Linh Cơ kinh hãi đến mất hồn, ngạc nhiên nói: “Ta, ta không ngờ nó lại bén vậy.”
“Là ta sơ suất, không dặn muội.
Linh Cơ, ta cho muội nhận linh kiếm là để phòng ngừa.
Nếu muội gặp phải thiếu chủ Ma cung thật, ít nhiều gì cũng có vũ khí để chiến đấu.”
“Sư huynh, thiếu chủ Ma cung…!tin này ở đâu ra?”
Mông Chiêm sư huynh nhíu mày: “Là yêu ma bị bắt nói.
Gần đây chúng nó tụ tập lại bên ngoài tông môn chúng ta chính là vì nghênh đón thiếu chủ Ma cung! Ta nghĩ tin này tám phần mười là thật.
Nếu là thật thì rất đáng sợ, thiếu chủ Ma cung nằm vùng ở Trình Tiên môn chúng ta, mà chúng ta lại không ai phát hiện ra! Ta cũng sợ muội gặp bất trắc trên đường đi lấy kiếm, không thể chống lại, nên mới muốn đưa tới cho muội.”
“Đa tạ sư huynh.”
“Nói chung, gần đây muội đừng đi lung tung trong tông môn.
Chờ tông chủ bắt được thiếu chủ Ma cung kia, hoặc là xác nhận tin tức là giả, thì hẵng an tâm luyện tập.”
“Ừm…” Hoa Linh Cơ bất an gật đầu: “Ta biết rồi.”
“Bây giờ muội đi đâu, ta tiễn muội một đoạn?”
“Ta đi…!Không, không cần phiền sư huynh, ta có vỏ sò chuyên chở, không sợ.”
Mông Chiêm gật đầu: “Đúng nhỉ, vỏ sò chuyên chở kia của Đại sư huynh vừa nhìn đã biết là vật bất phàm.
Vậy cũng tốt, sư muội, muội phải nhớ dùng vỏ sò, tạm thời đừng nóng lòng luyện ngự kiếm.”
“Ừ.”
“Ta đi làm việc trước, phải mau chóng thăng cấp vũ khí cho tất cả đệ tử cấp thấp trong tông môn.”
Mông Chiêm sư huynh rời đi, Hoa Linh Cơ ngơ ngẩn, vội ngồi vào vỏ sò chuyên chở, đi tới chỗ ở của Sở Huyền Dịch.
Vừa đi không được bao xa, mới nhớ tới việc phải liên lạc với Sở Huyền Dịch trước.
Nàng lấy đá truyền tin ra, bên tai bỗng vang lên tiếng của Phong Ma Bình: “Nha Nữ, cuối cùng ngươi cũng đi ra! Ta suýt nữa đã tưởng ngươi bị Hành Nguyên Chân nhân nhìn ra thân phận, chết trong Hướng Đạo Uyển rồi chứ!”
“Phong Ma Bình!” Cuối cùng Phong Ma Bình cũng đáp lại, Hoa Linh Cơ vui vẻ: “Ngươi đi đâu vậy? Vừa rồi ta gọi ngươi lâu lắm đấy.”
“Ta vẫn luôn theo ngươi.
Nhưng trận pháp xung quanh Hướng Đạo Uyển đã được tăng cường lực lượng, ta không dám đến quá gần, cũng không dám phát ra âm thanh quá lớn để đáp lại ngươi.”
“Tăng cường trận pháp???”
“Đúng.
Rất nhiều trận Khu Ma trong Trình Tiên môn đều được tăng cường.
Sau này ta không thể theo ngươi mọi lúc mọi nơi nữa.
Nha Nữ, ngươi phải cẩn thận, tự bảo vệ tốt bản thân.”
Phong Ma Bình vô cùng thành thật, nói thẳng không che giấu.
cho nên càng làm Hoa Linh Cơ căng thẳng.
Nàng vội hỏi: “Là do có liên quan đến việc thiếu chủ bị bại lộ sao? Sao tin thiếu chủ Ma cung ẩn thân ở Trình Tiên môn lại bị lộ ra?”
Phong Ma Bình trầm mặc một lúc, mời bình tĩnh trả lời: “Là Ma cung lệnh cho Mạnh Đoàn tiết lộ.”
“Ma cung!?”
Trời sáng khí trong, cảnh sắc trong Trình Tiên môn luôn đẹp đẽ lạ thường, nhưng lúc này lại không lọt được vào mắt Hoa Linh Cơ.
Nàng vô cùng ngạc nhiên: “Ma cung điên rồi sao? Thiếu chủ đã chịu trở về, sao còn làm vậy? Sao còn muốn làm vạch trần thiếu chủ?”
Vốn tưởng động thái của yêu ma gần đây là dùng biện pháp mạnh uy hiếp, chỉ muốn dọa Sở Huyền Dịch mà thôi.
Sao Ma cung lại làm thật????
Phong Ma Bình lại thản nhiên: “Ta cho rằng, Ma cung quyết định không hy sinh Dịch nhân ma.
Nếu không hy sinh Dịch nhân ma, sẽ không định dùng thủ đoạn ôn hòa để đón thiếu chủ về.”
Nói đến đây, Phong Ma Bình dừng lại, sau đó hơi ấp úng hỏi: “Nha Nữ, có phải chúng ta sắp bị…!cướp công không?”
Bỗng chốc, Hoa Linh Cơ nhíu mày, vẻ mặt như nuốt phải ruồi.
Từ bỏ thủ đoạn ôn hòa, dùng thủ đoạn cứng rắn ép thiếu chủ hiện thân, biến tướng nói rõ Ma cung đã không coi trọng năng lực của nàng và Phong Ma Bình nữa! Mà chuyển sang trọng dụng đám Mạnh Đoàn, chẳng phải tương đương với để đám yêu ma Mạnh Đoàn kia cướp công sao?
“Không phải, điểm then chốt không phải ở có cướp công hay không, mà ta và ngươi…”
Hoa Linh Cơ ổn định tâm trạng, nghiêm túc suy nghĩ, mới hiểu rõ mọi chuyện hỏi: “Phong Ma Bình, Ma cung biết rõ ta và ngươi biết thiếu chủ là ai sao?”
“Đương nhiên là biết rồi.”
“Ma cung cũng biết ta và ngươi không báo thẳng thân phận thiếu chủ là vì muốn giao hảo với hắn, muốn ôn hòa khuyên thiếu chủ về sao?”
Phong Ma Bình cũng cho nàng câu trả lời khẳng định: “Đúng, Ma cung biết.”
“Vậy bây giờ thì sao? Nếu Ma cung đã muốn cứng rắn, sao không hỏi thẳng ta với ngươi thân phận thiếu chủ rồi trực tiếp bắt thiếu chủ đi?”
Vấn đề này tương đối phức tạp, Phong Ma Bình suy nghĩ một lúc lâu, mới do dự nói: “Vì Ma cung biết ngươi sẽ không nói?”
Hoa Linh Cơ kinh hãi: “Sao Ma cung lại cho rằng ta sẽ không nói?”
“Vì ngươi thích thiếu chủ.”
“Hả!?”
Hoa Linh Cơ ngồi ngay ngắn trong vỏ sò, sững sờ hồi lâu mới thét chói tai: “Sao Ma cung lại nghĩ ta thích thiếu chủ chứ!?”
Phong Ma Bình trầm mặc.
Hoa Linh Cơ hét chói tai xong, thì vươn tay tát vào hư không: “Là tiểu tử ngươi nói bậy đúng không????”
Gió quấn quanh vỏ sò càng thổi mạnh hơn, Phong Ma Bình ấp úng nói: “Ta nói nhầm, là thiếu chủ thích ngươi.
Ma cung bận tâm đến tình cảm của thiếu chủ nên không ép hỏi ngươi.”
“Hả? Ai nói?!”
“Là tự ngươi nói đó!” Phong Ma Bình kiên quyết nói: “Tự ngươi nói thiếu chủ yêu ngươi sâu sắc!”
Hoa Linh Cơ sửng sốt, sau đó mới nhớ tới khi đó mình đã ăn nói khùng điên gì với Phong Ma Bình.
Nàng lập tức mắng: “Ta *bép* ngươi *bép* đi *bép* *bép* *bép*”
Gió mạnh nổi lên, Phong Ma Bình thở phì phò nói: “Ngươi nói gì vậy? Gió to quá, ta không nghe rõ!”
Hoa Linh Cơ:…!
Mẹ kiếp, cái tên này suốt ngày hồi bẩm tình báo quỷ gì cho Ma cung vậy trời!
Nghỉ ngơi một lát, nàng mệt mỏi hỏi: “Đừng nói chuyện của ta nữa.
Bình, ta hỏi ngươi, vì sao Ma cung không hỏi ngươi về thân phận của thiếu chủ? Do ngươi không nói à?”
Lúc này Phong Ma Bình không trả lời hùng hồn nữa, hắn im lặng mấy giây, sau đó cũng trả lời một cách khó hiểu: “Ta cũng không biết tại sao lại không hỏi ta.
Nếu hỏi, chắc chắn ta sẽ nói mà.”
Nghe vậy, lông mày Hoa Linh Cơ càng nhíu chặt hơn.
Đúng vậy, Phong Ma Bình trung thành với Ma cung, chắc chắn sẽ nói.
Vậy thì vì sao Ma cung lại không hỏi?
Sau khi đến nơi ở của Sở Huyền Dịch, phát hiện không có ai ở đó.
Hoa Linh Cơ gửi tin cho hắn xong thì ngoan ngoãn chờ đợi Sở Huyền Dịch bận rộn quay về.
Nàng biết, chắc hẳn hắn đang bề bộn nhiều việc.
Haiz, nàng cũng thực không ngờ, Ma cung lại đột nhiên dùng chiêu này.
Làm cho cả Trình Tiên môn, thậm chí là toàn bộ Tu Chân giới biết thiếu chủ Ma cung nằm vùng trong Trình Tiên môn nhiều năm…!
Đột nhiên, ánh mắt Hoa Linh Cơ cứng đờ, sửng sốt.
Nếu Ma cung dứt khoát đưa Sở Huyền Dịch đi, dù Sở Huyền Dịch trở về Ma cung cũng là “Đứng núi này trông núi nọ”.
Cho nên đón thiếu chủ về không phải điểm mấu chốt, mấu chốt là chặt đứt điều hắn nhớ mong!
Bởi vậy, Ma cung ngang nhiên thả tin tức này ra, ý định để Trình Tiên môn ép thiếu chủ ra!
Tính toán như vậy, có biết được thân phận thiếu chủ hay không cũng không sao, thậm chí không biết thì càng tốt.
Bởi vì không thể ép nàng và Phong Ma Bình tiết lộ thân phận thiếu chủ, nên nàng và Phong Ma Bình còn có thể giữ chút lòng trung thành với thiếu chủ…!để sau này dùng.
Bất tri bất giác, Hoa Linh Cơ cắn răng, siết chặt nắm đấm, cảm thấy hơi lạnh lẽo.
Đột nhiên, một cái bóng phủ lên người nàng.
Ngẩng đầu nhìn thấy Sở Huyền Dịch, Hoa Linh Cơ mở miệng, lắp bắp hai tiếng mới nói được: “Thiếu, thiếu chủ…!Ta, ta mới xuất quan từ chỗ sư tôn, nghe nói…!tin thiếu chủ Ma cung ẩn trốn trong tông môn…”
Mặt Sở Huyền Dịch không có cảm xúc, mặc kệ nàng, đi vào trong.
Hoa Linh Cơ không để ý việc mình bị lạnh nhạt, vội đi theo: “Tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”
“Đại sư huynh, chúng ta nên làm gì tiếp đây?”
“Sở Huyền Dịch, huynh định ứng đối thế nào?”
“Thiếu…”
Sở Huyền Dịch đột nhiên quay người lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, châm chọc: “Ngươi có biết con người ở phàm tục giới biết hát tuồng không?”
Câu hỏi đột ngột khiến Hoa Linh Cơ bối rối: “Biết biết.”
“Vậy đương nhiên ngươi cũng biết thế nào là “Một người đóng vai thiện, một người đóng vai ác” nhỉ?
Trong nháy mắt, sắc mặt Hoa Linh Cơ sầm xuống, căng thẳng nhìn hắn chằm chằm.
Sở Huyền Dịch lại không để ý tới, quay người đi vào phòng mình.
Vào phòng, sau đó quay mặt về phía nàng, vẻ mặt lạnh như băng: “Đáng tiếc, ta sẽ không để mình bị xoay vòng vòng.”
Sau đó, “Rầm”!
Cửa phòng đóng kín, từ chối tiếp khách.
Để lại Hoa Linh Cơ trợn mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín, nắm chặt tay, giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hoa Linh Cơ không ngờ Sở Huyền Dịch lại đối xử với nàng như vậy.
Vậy mà hắn lại nghĩ là nàng đang phối hợp với Ma cung để diễn trò!
Vai thiện vai ác cái gì chứ… Tuy vừa rồi nàng phân tích tình huống thì quả thật như vậy, nhưng… nàng bị ép mà, không phải nàng chủ động muốn làm!
Nàng không muốn diễn vai ác!
Hoa Linh Cơ tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, hồi lâu vẫn không khỏi buồn bực trong lòng.
Nàng nặng nề vung tay lên, toàn bộ linh lực chưa luyện hóa rời khỏi cơ thể, đánh về phía cửa phòng!
Một tiếng nổ um trời vang lên, cửa phòng nổ tung!
Tiếng mắng của Hoa Linh Cơ truyền khắp chỗ ở: “Diễn chim ngươi chứ diễn! Ngươi tưởng lão nương thích bám ngươi lắm sao! Về nhà ngươi đi!”
Nói xong, nàng phất tay áo bỏ đi..