Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 26: Gương mặt xa lạ mà quen thuộc
Thấy cô gái trước mắt không phản ứng, vẫn im lặng ngồi khóc, Mộ Nhã Triết cũng không muốn lãng phí thì giờ, nên cúi đầu móc ra tấm chi phiếu có giá trị lớn, trực tiếp đưa về phía cô.
Đối với anh mà nói, chỉ cần dùng tiền là mọi vấn đề đều có thể giải quyết, mà đây cũng chẳng phải chuyện to tát gì.
Anh thầm nghĩ, nếu lần này có gây ra chuyện gì anh cũng sẽ phái người đi giải quyết sạch sẽ.
Vân Thi Thi hơi ngước mặt lên nhìn, chỉ thấy năm ngón tay vừa thon vừa dài, móng tay được cắt gọn gàng sạch sẽ, ngón áp út còn đeo cả một chiếc nhẫn kim cương, vừa nhìn đã biết đây là một người tôn quý rồi. Nhưng nhìn thứ trong tay của người đó, cô giật mình sửng sốt, quên luôn cả khóc.
Thấy cô không lên tiếng trả lời, Mộ Nhã Triết nghĩ cô muốn thêm, nên nhăn mày hỏi lại: “Không đủ sao?” Anh đã thấy qua nhiều kẻ có lòng tham, nên anh cũng nghĩ cô bé này muốn anh cho thêm đây mà.
Không đợi cô trả lời, anh nhắm mắt lại, lấy thêm một tấm chi phiếu khác đưa đến trước mặt cô, anh có không có thói quen mang theo nhiều tiền khi ra ngoài, nên trong người anh hiện giờ chỉ có hai ngàn kim tệ, nhưng số tiền này dùng để băng bó chút vết thương kia của cô là đã quá dư dả rồi.
Vân Thi Thi sửng sốt, dĩ nhiên cô đang cảm thấy rất kinh ngạc với người nam nhân hào phóng này. Cô ngước mặt nhìn tờ chi phiếu trong tay anh, trong lòng cảm thấy bối rối lại có chút thẹn.
Anh thấy cô không đáp, anh cảm thấy nữ nhân này thật tham lam quá sức tưởng tượng của anh.
Mộ Nhã Triết lạnh lùng cười, đôi môi khẽ nhếch lên, anh đem tờ chi phiếu đưa về phía cô, kể cả cô có muốn hay không muốn, thì anh cũng không muốn phí thời gian ở đây với cô nữa, anh thấy trên người cô không có túi tiền, nên trực tiếp nhét luôn vào ngực cô.
Đầu ngón tay lạnh băng xẹt qua da thịt cô, động tác đó làm cho Vân Thi Thi sợ hãi run lên, cô ngước mặt lên nhìn anh, cô thấy trước mắt là một nam nhân cao tầm 1m9, dung nhan tuyệt đẹp tựa thiên thần. Cơ thể thon gầy, ngũ quan tinh tế, đôi mắt ẩn hiện khí chất của bậc đế vương, vừa nhìn đã biết nam nhân này là người từng trải, là kẻ quyền quý nắm trong tay quyền sinh sát của rất nhiều người.
Tuy anh đang cười, nhưng nụ cười đó lạnh băng không có độ ấm, như một tảng băng bén nhọn đang đâm vào cô từng nhát.
Đôi mắt của anh nhìn cô, chỉ có thương hại.
Thương hại? Vì sao anh lại dùng ánh mắt thương hại đó nhìn cô?
Nhất thời, trong lòng cảm thấy uất ức cùng phẫn nộ, nụ cười thương hai đó, đôi mắt và nụ cười đó, sự thương hại và lạnh nhạt, tất thảy đều rơi vào mắt cô.
Hành động vừa rồi của anh, lại khiến cô hét lên một tiếng kinh hãi. Anh chỉ vừa hành động, anh không biết mình đã vô ý chạm phải vết thương năm đó của cô.
“Ngài đây, là có ý gì vậy, chẳng lẽ ngài rất có tiền sao?” Trong mắt cô chỉ có uất giận, giọng nói nghiễm nhiên sẽ không mấy có thiện cảm: “Làm người khác bị thương, không một lời giải thích, tưởng dùng tiền là có thể giải quyết vấn đề được sao?”
Vân Thi Thi không phải cố tình gây sự, nhưng cô biết là do cô sai, cô đi đường không nhìn đèn giao thông, nhưng anh lại có thái độ như bố thí trực tiếp nhét tiền vào trong ngực cô, đương nhiên là muốn chọc tức cô mà. Chính vì thế, cô chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, rồi không nói thêm gì nữa.
Dù sao thì cô cũng có tự trọng.
Vân Thi Thi ngẩng đầu lên nhìn, đem tờ chi phiếu trong ngực lấy ra, cầm lấy bàn tay to của anh, trực tiếp đặt vào.
Gương mặt Vân Thi Thi đỏ hoe, mắt thì đầy nước, nhìn thẳng vào anh, nụ cười trên mặt Mộ Nhã Triết lập tức cứng đờ, đồng tử co rút lại, anh nheo đôi mắt của mình, sâu thẳm nhìn cô.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!