A Cẩn mỉm cười nói: “Trong nhà không yên lòng để ta ra ngoài một mình.” Đây cũng giải thích vì sao có Phó Thời Hàn đi cùng. Thật ra nàng cũng không thèm để ý người khác thấy thế nào, nhưng nhìn Thôi Mẫn gần như muốn run rẩy cả người, A Cẩn cảm thấy vẫn nên giải thích một chút thì tốt hơn. Nàng chỉ nhớ rõ không cho Thôi Mẫn gặp ca ca mình, lại quên rằng Thôi Mẫn sợ Phó Thời Hàn theo bản năng.
Thôi Mẫn: “Bái kiến Phó công tử, mời hai vị ngồi.” Nói rồi, tiểu Thúy lập tức ra ngoài, cũng không đứng bên cạnh hầu hạ. A Cẩn thấy vậy thì ra lệnh cho A Bích: “Ngươi cũng ra ngoài đi, ở đây không cần ngươi hầu hạ.”
Thôi Mẫn đứng dậy rót trà cho A Cẩn và Phó Thời Hàn, động tác cực kỳ lưu loát, không hề giống với tiểu thư nhà quan. Thời Hàn hơi nhíu mày, thậm chí hắn còn phát hiện lúc Thôi Mẫn rót trà cho hắn thì ngón tay đè nhẹ nắp ấm, rót nước trà vào ly đến hai phần ba thì ngừng lại, còn rót cho A Cẩn thì nhiều hơn một chút. Hắn lại nhìn Thôi Mẫn tự rót trà cho bản thân, cũng không có thói quen như vậy.
“Không biết Thôi tiểu thư mời ta đến là có chuyện gì?” A Cẩn hỏi thẳng vào vấn đề. Nàng nghĩ, dựa theo tính cách của Thôi Mẫn, nếu không có chuyện gì thì có lẽ cũng không hẹn nàng.
Thôi Mẫn hơi chần chừ, nhìn Phó Thời Hàn một cái. Thời Hàn ngoài cười nhưng trong không cười, khóe môi hơi cong lên, A Cẩn nghiêm túc: “Thời Hàn ca ca ra ngoài chờ ta được không?”
Phó Thời Hàn không đứng dậy, chỉ nhìn chằm chằm ấm trà, giọng điệu ôn hòa: “Không được!”
Ặc! A Cẩn bó tay rồi, không được!
“Muội ở riêng với nàng ta, ta không yên lòng.” Phó Thời Hàn nhìn chằm chằm Thôi Mẫn, nói: “Ngươi hiểu rất rõ thói quen của ta, ngay cả những chuyện nhỏ chưa chắc A Cẩn đã để ý, nhưng ngươi lại phát hiện. Ta nhớ rất rõ mình chưa từng có tiếp xúc gì với ngươi.”
Gương mặt Phó Thời Hàn vẫn đang cười, chỉ là giọng lạnh hơn mấy phần: “Người nguy hiểm như vậy, ta sẽ không yên tâm để ngươi ở cùng một phòng với A Cẩn.”
A Cẩn: “Con người huynh uống trà không phải có thói quen rót đầy hai phần ba ly thôi sao? Huynh nói cái này á? Dừng, ta biết từ lâu rồi, được chưa? Hay là nói lúc huynh mở cửa thì có thói quen nắm nắm cửa một chút rồi mới mở?”
A Cẩn cảm thấy thằng nhãi Phó Thời Hàn này đúng là xem thường nàng rồi, hai người họ cũng coi như là lớn lên cùng nhau, làm sao nàng không chú ý đến những chi tiết nhỏ đó chứ? Chẳng qua là nàng không cố nói, cũng không ráng làm thôi.
Thời Hàn thật lòng bật cười, hắn vuốt vuốt búi tóc A Cẩn, trêu đến nỗi A Cẩn trợn mắt: “Ta là chó con à? Huynh thật đáng ghét.” Búi tóc gọn gàng của nàng lại bị hắn làm rối loạn.
Thời Hàn: “A Cẩn thế này khiến ta rất vui.”
A Cẩn: Đậu đen rau má!
Thôi Mẫn chưa từng thấy Phó Thời Hàn cười thật lòng như thế, cuống quýt muốn uống chút trà bình tĩnh lại. Nhưng không ngờ lại không cẩn thận làm đổ ly trà, nàng lập tức lúng túng không biết nên làm thế nào mới đúng.
Phó Thời Hàn nhíu mày nhìn chằm chằm Thôi Mẫn, có hơi không vui.
A Cẩn giảng hòa: “Được rồi, nếu Thời Hàn ca ca đã không muốn đi thì không đi nữa. Không biết rốt cuộc Thôi tiểu thư tìm ta có chuyện gì, nếu như là chủ đề riêng tư của nữ tử thì cho dù hắn không đi, ta cũng sẽ đánh hắn bay ra.”
Thôi Mẫn do dự một chút rồi nói: “Là chuyện liên quan đến Quận chúa.” Thôi Mẫn dừng lại một chút rồi nói: “Cả Điệp tiểu thư của quý phủ nữa.”
A Cẩn: “Vậy thì Thời Hàn ca ca không cần đi.” A Cẩn dừng lại một chút rồi nói: “Ta nhớ sáng hôm nay A Điệp đến chùa Thanh Ẩn bái Phật.”
Thôi Mẫn thường xuyên đến đó thắp hương bái Phật, có lẽ nhìn thấy A Điệp. Chỉ là không biết A Điệp có vấn đề gì.
“Vâng, ta thấy nàng ta, chỉ là nàng ta không nhìn thấy ta.” Thôi Mẫn cười trào phúng: “Điệp tiểu thư hẹn Tô Nhu tiểu thư, hai người cấu kết muốn tính kế người. Sau đó… sau đó Triệu Minh Ngọc tiểu thư của Tứ Vương phủ cũng đến, ba người bọn họ tính toán, muốn để người đến làm thiếp nhà họ Tô, còn muốn để cho tỷ tỷ người cũng làm thiếp của Tô Bân.”
A Cẩn bị chấn kinh rồi!
Nàng nhìn Thôi Mẫn, nhíu mày: “Tính kế để ta đến làm thiếp nhà họ Tô? Làm thiếp của ai?” Đừng nói là giống như nàng đang nghĩ nha.
“Tô đại nhân, bọn họ muốn để người đến làm tiểu thiếp cho Tô đại nhân. Hơn nữa, Liên phu nhân trong phủ người và Tô đại nhân là người quen cũ. Lúc đó nha hoàn trong phủ người sẽ bị Liên di nương giam chân, bà ta cố ý để Điệp tiểu thư chế tạo cơ hội cho hai người gặp nhau.” Thôi Mẫn nói nghiêm túc: “Đây là chuyện sau khi ta phát hiện bọn họ cấu kết thì sai người đi thăm dò một chút. Người phải cẩn thận.”
A Cẩn: “Cảm ơn ngươi, Thôi Mẫn.”
Thôi Mẫn lắc đầu: “Cho dù chúng ta vốn không quen biết, ta cũng sẽ đến nhắc nhở người. Làm người nên có giới hạn cuối cùng, thứ đó ta vẫn có.” Tính kế một nữ tử thế này, Thôi Mẫn cảm thấy đó là chuyện đáng sợ nhất.
Tuy đã gặp rất nhiều chuyện đen tối, nhưng Thôi Mẫn cảm thấy gặp chuyện đen tối không có nghĩa là tất cả chuyện trên đời này đều như thế. Con người vẫn nên tin tưởng trên đời vẫn còn rất nhiều ánh sáng.
Thật ra lúc ở kiếp trước, Thôi Mẫn từng có liên quan đến mấy người này. Kiếp trước Triệu Điệp đã từng hại Triệu Oánh Nguyệt, chính là vì nàng ta cấu kết với người khác nên cuối cùng tạo thành Oánh Nguyệt Quận chúa tử vong ngoài ý muốn. Mà Triệu Điệp, Thôi Mẫn hơi nhéo khăn, Triệu Cẩn Ngôn đưa nàng ta đến quân doanh làm quân kỹ. Lúc đó nàng đi theo bên cạnh Triệu Cẩn Ngôn, lén lút dò thám mọi chuyện của hắn thì phát hiện, mỗi tháng đều sẽ có người giao tất cả những chuyện dơ bẩn từ to đến nhỏ của Triệu Điệp cho Triệu Cẩn Ngôn. Có thể thấy được Triệu Cẩn Ngôn hận nàng ta đến cỡ nào, loại hận thù đó gần như khắc vào tận xương tủy.
Còn về phía Triệu Minh Ngọc, Triệu Minh Ngọc đã từng phí hết tâm tư hy vọng có thể có được Phó Thời Hàn. Vì để thành đôi với Phó Thời Hàn, thậm chí ngay cả danh tiết nàng ta cũng không cần, nhưng cuối cùng lại bị chém đầu, Phó Thời Hàn tự mình giám trảm. Mà toàn bộ những chuyện đó đều là do Triệu Minh Y. Cho nên, dù có một trăm nghìn người nói Minh Y Quận chúa ngây thơ đáng thương, Thôi Mẫn cũng không tin tưởng. Kiếp trước, Triệu Minh Y là một nữ tử ác độc, vì tiền đồ tốt đẹp mà hạ độc cha mẹ, giá họa cho tỷ tỷ ruột, giẫm lên thi thể của bọn họ mà đi.
Còn về Tô Nhu, Thôi Mẫn cười lạnh, Tô Nhu lại càng có nguồn gốc sâu xa với nàng. Nhu Quý nhân, Nhu Quý nhân của Triệu Mộc.
“Còn có một chuyện, ta nghĩ vẫn nên nhắc nhở người một chút.” Thôi Mẫn nghĩ đến một chuyện, quyết định nói cho Gia Hòa Quận chúa.
A Cẩn: “Ngươi nói.”
“Triệu Minh Y, Triệu Minh Y cũng không phải là người đèn đã cạn dầu. Lần này nàng ta đi bái Phật với Triệu Minh Ngọc, đương nhiên, ta không trông thấy nàng ta tham gia. Nhưng mà, mọi người không thể không đề phòng nàng ta, có một số người vẻ ngoài yếu đuối nhưng chưa chắc trong lòng đã thế.” Thôi Mẫn nói.
A Cẩn nở nụ cười, nàng nhìn Thôi Mẫn không giống như đang nói đùa thì nghiêm túc: “Cảm ơn ngươi đã nói những chuyện này cho ta.”
Phó Thời Hàn: “Cảm ơn ngươi. Thôi Mẫn, ta nợ ngươi một việc, sau này nếu có chuyện gì thì ngươi có thể đến tìm ta.” Mặt hắn không đổi sắc: “Tuy ta không biết rốt cuộc ngươi đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần ngươi giúp A Cẩn, ta sẽ không trở thành kẻ thù của ngươi.” Hắn nở nụ cười: “Cho nên, ngươi không cần phải sợ ta.”
Thôi Mẫn nắm khăn nhìn Phó Thời Hàn, có một chút hoang mang. Từ khi nàng sống lại đến nay, rất nhiều chuyện đều thay đổi, xu thế suy tàn của Tứ Vương gia quá mạnh, Lục Vương phủ vẫn rất tốt, Oánh Nguyệt kiếp trước đã qua đời không chết. Thân thể của Cẩn Ngôn Thế tử không kém như vậy, lại quen biết với nữ thần y Lý Tố Vấn nhiều năm sau mới nổi tiếng thiên hạ. Tất cả đều khác biệt.
Phó Thời Hàn, tướng quân máu lạnh Phó công tử sẽ cười dịu dàng, sẽ nói ta nợ ngươi một việc, đây không phải là thứ hắn sẽ làm. Ánh mắt nàng rơi vào hai bàn tay nắm chặt của hắn và A Cẩn, không lẽ… yêu khiến hắn thay đổi sao?
Có lẽ do Thôi Mẫn nhìn đến thất thần, Phó Thời Hàn nhíu mày: “Rất lạ sao?”
Thôi Mẫn nhìn hai người bọn họ, do dự một chút mới nói: “Ta từng mơ một giấc mơ.”
“Ồ?”
“Trong mơ, Phó công tử là tên giết người không chớp mắt. Không vì Hoàng vị, chỉ là vì… chỉ là vì muốn người của nhà họ Triệu chết hết.”
Phụt! A Cẩn không nhịn được phun ra, nàng chọc chọc Thời Hàn: “Thì ra trong giấc mơ của Thôi tiểu thư, huynh lại hư hỏng như vậy. Chậc chậc, không ngờ nha, ta thế mà không biết nhà họ Triệu đắc tội huynh lúc nào?”
Thời Hàn lơ đãng nói: “Có lẽ thật sự là thù hận không thể hóa giải. Nhưng ta lại muốn biết, trong giấc mơ của Thôi tiểu thư, Phó tướng quân thế nào?”
Thôi Mẫn nghe xong, xoắn xuýt một hồi rồi nói: “Chết rồi.” Nàng nhìn Phó Thời Hàn, nghiêm túc nói: “Dưới sự bức bách của ngươi, tự sát chết rồi, ngươi hại chết rất nhiều người. Ngươi trong giấc mơ rất đáng sợ.”
Đương nhiên A Cẩn biết đó không phải là mơ. Thậm chí ngay cả Phó Thời Hàn cũng có cảm giác chuyện Thôi Mẫn kể lại không phải mơ, mà có lẽ sẽ xảy ra, hoặc là đã từng xảy ra. Hắn vẫn luôn không muốn nghĩ đến phương diện thần quái, nhưng bây giờ nhìn Thôi Mẫn, lại nhớ đủ loại hành vi của Thôi Mẫn, Phó Thời Hàn cảm thấy hắn không tự lừa bản thân được nữa.
“Vậy trong giấc mơ của ngươi, Gia Hòa Quận chúa thế nào?”
Thôi Mẫn lắc đầu: “Không có Gia Hòa Quận chúa. Khi Gia Hòa Quận chúa còn nhỏ đã bị người của Tứ Vương phủ hại chết.”
Phó Thời Hàn kéo tay A Cẩn, mỉm cười nói: “Muội xem, trong giấc mơ của nàng không có muội, ta thành tên điên. Nhưng mơ vẫn cứ là mơ, hiện tại không phải giấc mơ, có muội. Vậy nên A Cẩn, đừng tùy tiện buông tay, được không?”
A Cẩn cảm thấy sao hôm nay Phó Thời Hàn nói chuyện ngoan ngoãn thế! Sao mà giống, sao mà cứ giống như là một cặp tình nhân đang tán tỉnh nhau chứ? Rõ ràng bọn họ đâu phải nha! A Cẩn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy tuy Phó Thời Hàn đang cười, biểu cảm lại cực kỳ nghiêm túc, nàng nghĩ đến những chuyện hắn đã trải qua thì lập tức không nỡ. A Cẩn giống như bị dụ dỗ, gật đầu nói: “Không buông tay Thời Hàn ca ca ra.”
Thời Hàn cười: “A Cẩn ngoan quá.”
A Cẩn trợn mắt: “Ta cũng đâu phải chó con mèo con, ngoan cái gì?”
Thời Hàn cười: “Muội đó, chỉ biết bới lông tìm vết. Nhưng chuyện của Triệu Điệp ta sẽ xử lý, muội đừng quan tâm nhiều quá.”
A Cẩn lập tức hỏi: “Huynh muốn làm cái gì?”
Thời Hàn mỉm cười: “Con nít con nôi thì đừng nghe chuyện của người lớn. Bọn họ đã muốn tìm chết, chẳng lẽ ta còn không thành toàn cho bọn họ à?”
A Cẩn lập tức hiểu ra, nhưng nàng cũng không có lòng tốt. Người khác tính kế nàng, nàng còn muốn cầu xin thay: “Ngược chết bọn họ mới được!”
Thời Hàn: “Như thế mới đúng.”
Bữa cơm này, cả chủ và khách đều vui vẻ. Đợi đến khi đưa A Cẩn về Lục Vương phủ, Thời Hàn căn dặn A Bích: “Trông coi tiểu thư nhà ngươi cho kỹ.”
A Bích gật đầu: “Nô tỳ hiểu rồi.”
Thời Hàn đưa mắt nhìn A Cẩn vào, đứng ở cổng một lát thì quay lưng đi. Đợi khi đi đến Hỉ Doanh Môn thì thấy Cảnh Diễn đã đứng trước cổng đợi hắn, thấy hắn đi rồi còn quay lại, Cảnh Diễn cười: “Người ta đang đợi đệ.”
Thời Hàn gật đầu, Cảnh Diễn nói tiếp: “Đệ không sợ Quận chúa nhà đệ thấy đệ gặp riêng người đẹp xinh động lòng người nhất Kinh thành thì ghen tuông sao?”
Thời Hàn dừng bước lại, nhìn Cảnh Diễn: “Chiều nay huynh gấp gáp trở về.”
Cảnh Diễn: “Đúng thế.” Cười hì hì không có hình tượng dựa lên cửa.
“Vậy là huynh muốn tiếp tục ra ngoài thăm thú. Cũng không biết cữu mẫu có đau lòng không?” Thời Hàn nghiêm túc.
Cảnh Diễn quýnh lên: “Tình cảm của huynh đệ chúng ta đâu?”
Thời Hàn cười: “Để cho chó ăn!”
Cảnh Diễn: “…”
Thời Hàn không để ý tới hắn, đi đến gian phòng cố định của mình, thấy Thôi Mẫn đã ngồi ở đó. Nàng nhìn Phó Thời Hàn, không kiềm được mà run rẩy, có Gia Hòa Quận chúa nàng còn cảm thấy tốt, bây giờ chỉ có hai người, nàng sợ chết.
“Thôi Mẫn.”
“Có thuộc hạ.” Thôi Mẫn đứng lên theo phản xạ có điều kiện, chỉ chớp mắt một cái, nàng đã cười khổ: “Ta…”
Thời Hàn hỏi nàng: “Ngươi là chết đi sống lại?”
Thôi Mẫn lập tức quỳ xuống: “Xin Phó công tử buông tha cho Thôi Mẫn.” Kiếp trước, nàng cũng từng quỳ gối ở đây, cùng một người, cùng một địa điểm, cùng một lời nói.
Thời Hàn cũng không nói nhiều, lập tức kéo ghế ra ngồi xuống. Hắn nhìn chằm chằm Thôi Mẫn, hỏi: “Vì sao lại có chuyện này?”
Thôi Mẫn lắc đầu: “Ta không biết. Ta chỉ biết là một ly rượu độc khiến ta trở về mười năm trước, nhưng lại là mười năm trước hoàn toàn khác biệt.” Thôi Mẫn rất muốn che giấu mọi chuyện, nhưng có lẽ ký ức của kiếp trước khắc quá sâu, Phó Thời Hàn nhìn chằm chằm không chút tình cảm nàng tra hỏi thế này, nàng hoàn toàn không dám nói dối một câu nào.
“Thật ra ta đang nghĩ vì sao ngươi lại trở thành thuộc hạ của ta. Nhưng mà… ta tin tưởng ngươi.” Phó Thời Hàn cười lạnh: “Ta còn không nói chỗ đó là chỗ nào, ngươi đã biết ta ám chỉ ở đây.”
Thôi Mẫn cắn môi: “Cầu xin Phó công tử buông tha cho Thôi Mẫn.” Nàng run lẩy bẩy.
“Ngươi thừa biết lúc đó có mặt ta, nói những lời đó sẽ khiến ta nghi ngờ, vì sao lại còn nói thẳng?”
Thôi Mẫn siết tay, cuối cùng nàng cũng ngẩng đầu: “Ta đánh cược, cược xem có thể không trở thành vật hi sinh trong cuộc chiến tranh đoạt Hoàng vị không.”
Thời Hàn nở nụ cười: “Phó tướng quân là người của Triệu Mộc?”
Thôi Mẫn gật đầu: “Vâng! Phó tướng quân là người ủng hộ Tề Vương gia sớm nhất.”
Thời Hàn hỏi: “Có phải nếu ta nắm ngươi trong tay thì tương đương với việc ta sẽ có một vũ khí sắc bén biết trước tương lai?” Hắn vuốt ve miệng ly trà, hững hờ hỏi.
Thôi Mẫn lắc đầu: “Không phải, rất nhiều chuyện đã thay đổi. Quận chúa nói đúng, ta không thể để cho ký ức đã qua ảnh hưởng đến bản thân. Cho nên ta hy vọng lần này mình không phải trở thành một công cụ, ta sẵn lòng giúp ngài, cũng sẵn lòng đứng về một phe, chứ không phải có kết thúc thê thảm như thế.”
Phó Thời Hàn đứng dậy, liếc Thôi Mẫn: “Ngươi cũng đã nói ta không phải người tốt lành gì.”
Thôi Mẫn cười khổ: “Nhưng ta còn đường nào khác để đi đây? Ta sẽ không ngồi chờ chết. Chính vì ta không dùng ánh mắt đã qua để nhìn mọi chuyện, cho nên mới lựa chọn đứng về phía ngài.”
Phó Thời Hàn: “Nếu quá khứ đó không chính xác trăm phần trăm thì ta cần ngươi có ích gì chứ?”
Thôi Mẫn cắn môi: “Phán đoán, bằng chứng hoặc là điều tra!”
Thời Hàn: “Ngươi có thể đại diện cho bản thân, nhưng ngươi có thể thay mặt cho Thôi đại nhân không?”
Thôi Mẫn: “Có thể!” Nàng nói nghiêm túc: “Phụ thân ta ngồi ở vị trí này, ta đã từng nghĩ tới việc khuyên phụ thân rời xa triều đình. Nhưng sự thật đã chứng minh chuyện đó vốn không đơn giản như chúng ta nghĩ. Ta chỉ muốn tất cả người nhà họ Thôi chúng ta còn sống. Ta tin tưởng năng lực của Phó công tử, bất kể là ai leo lên Hoàng vị, ta đều tin rằng ngài có năng lực chiếm một chỗ cắm dùi. Thôi Mẫn bằng lòng trở thành thuộc hạ của ngài một lần nữa, chỉ cầu xin… không cần phải lấy sắc hầu người!”
“Ngươi yêu Triệu Cẩn Ngôn!”
Một giọt nước mắt rơi xuống gương mặt Thôi Mẫn: “Ta yêu ai không quan trọng. Quan trọng là, ta có thể buông xuống.”
“Đồng ý!” Phó Thời Hàn nở nụ cười: “Thôi Mẫn, chào đón ngươi.”
…
A Cẩn ngâm mình trong nước, yên lặng nhớ lại mọi chuyện xảy ra hôm nay. Nàng có làm thế nào cũng không ngờ, A Điệp lại căm hận nàng như thế, tuy quan hệ của nàng và A Điệp không tốt, nhưng cũng không đến mức trở thành như thế.
“Quận chúa, ngài còn tiếp tục như vậy nữa thì sẽ lạnh đó.” A Bích nói.
A Cẩn khoác áo lên, đứng dậy, để yên cho A Bích thắt tóc cho nàng, tay tựa lên bàn, chống cằm: “Nếu bọn họ đã không muốn để cho ta sống tốt thì ta cũng không cần nể nang nữa nhỉ?”
A Bích không hiểu, nhưng vẫn nói: “Quận chúa là tiểu thư cành vàng lá ngọc, không cần nghĩ nhiều mấy chuyện đó đâu? Hơn nữa, bất kể là lúc nào thì Phó công tử đều sẽ đứng về phía ngài.”
Đột nhiên A Cẩn quay đầu nhìn A Bích: “Ngươi nói giống như Phó Thời Hàn là tướng công của vậy.”
A Bích cảm thấy nghẹn họng, nàng yên lặng nhìn tiểu Quận chúa nhà mình. Chẳng lẽ tiểu Quận chúa nhà bọn họ thật sự cho rằng không có chuyện đó sao?
Có lẽ do ánh mắt của A Bích rõ ràng quá mức, trong lòng A Cẩn hơi bối rối. Nàng hỏi: “Mọi người thật sự đều cảm thấy… chúng ta nên thành một đôi?”
A Bích: “Chẳng lẽ không phải sao? Rõ ràng Quận chúa cũng rất thích Phó công tử nha, ca ca ruột cái gì chứ, rõ ràng là nhà Thế tử nha!”
A Cẩn: “Sao có thể? Ta nhìn hắn lớn lên, chuyện này…” A Cẩn cảm thấy mình lại hoảng loạn rồi.
A Bích bật cười “phụt”, động tác trên tay nàng không dừng lại, cảm giác đầu tiểu thư nhà mình sắp cúi xuống đụng đến lòng bàn chân.
“Rõ ràng là Phó công tử nhìn tiểu Quận chúa ngài lớn lên.”
A Cẩn cảm thấy là một thành viên của Đảng xuyên không đúng là không thích nổi nha!
A Bích tiếp tục bổ đao: “Phó công tử còn từng thay tã cho ngài đó! À đúng rồi, ngài còn…” A Bích nuốt lời định nói xuống. Nếu nói ra thì sợ là Quận chúa sẽ giết người diệt khẩu nhỉ? Đã từng tè lên người người ta, ặc!
A Cẩn giận dữ: “Ta… ta ta ta!” Nàng quả thật không nói được cái vế sau ta không có.
A Bích cười: “Quận chúa không cần phải thúc ép bản thân thế này, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chẳng qua nhất thời ngài không nghĩ thông mà thôi.” Cả một đời vẫn nghĩ không thông cũng không sao, dù sao chắc chắn Vương phi sẽ đóng gói người lại gả cho Phó công tử, hì hì!
A Cẩn: “Ta là người trốn tránh hiện thực thế sao?” Ặc… nghĩ một chút, nàng tự nói với bản thân: “Hình như là vậy thật.”
A Bích suýt nữa lại phun ra,bây giờ tiểu Quận chúa nhà họ đang chủ động tỏ vẻ đáng yêu sao?
“Được rồi, không muốn nghĩ nhiều vậy đâu.” A Cẩn cảm thấy mình còn nhỏ mà, vốn không cần nghĩ nhiều như thế, vẫn nên nghĩ đến đám người A Điệp đó thì tốt hơn. Nhưng bọn họ lại có thể cấu kết với nhau, đúng thật là… chà chà!
“Sai người theo dõi Điệp tiểu thư và Liên di nương cho kỹ. Ta thấy có vẻ gan bọn họ lớn rồi.”
A Bích nhận lệnh.
Tuy Phó Thời Hàn đã nói giao chuyện này cho hắn, nhưng A Cẩn không muốn như vậy, nàng không thể chuyện gì cũng dựa vào người khác.
“Có một số người đã muốn chết thì chúng ta cũng đâu thể cản được, đúng không?” Gương mặt A Cẩn hiện lên nụ cười lạnh, A Bích thấy thì hiểu ngay Quận chúa thật sự tức giận, nói: “Quận chúa cứ yên tâm, nô tỳ sẽ theo dõi sát sao mọi thứ.”
Bên phía A Điệp hoàn toàn không biết bên này đã biết mọi chuyện, đang hào hứng vì bản thân có thể tính kế A Cẩn. Mấy người bọn họ hành động dựa theo kế hoạch, sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng. Giống như bọn họ đã suy đoán, Tô đại nhân không từ chối cách này. A Điệp cười lạnh, trong mắt nàng ta, đó chẳng qua chỉ là một lão quỷ háo sắc không tự biết thân biết phận, biết nặng biết nhẹ mà thôi.
“A Điệp, chuyện này thật sự không có vấn đề gì chứ?” Tới lúc quan trọng, Liên di nương lại bắt đầu thấp thỏm không yên. Tuy bà ta không phải người tốt, nhưng lại chưa từng hại người.
A Điệp nhíu mày: “Đã đến lúc này rồi, sao người còn nói như vậy. Đám A Cẩn sống tốt thì chúng ta sẽ không tốt, người nghĩ xem, nếu như bọn họ đều hãm sâu vào bê bối thì Lục Vương phủ mới có một chỗ cho ta cắm dùi. Đến lúc đó tìm một người tốt…”
“Nhưng mà A Điệp, nếu như các nàng không gả tốt thì Vương phi cũng sẽ không để cho con tốt.” Lúc này, Liên di nương hiếm khi thông minh một lần.
A Điệp nhíu mày.
Liên di nương lập tức nói: “Hơn nữa, bọn họ gặp chuyện như vậy, đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến thanh danh Lục Vương phủ. Đến lúc đó con muốn gả cho một người tốt cũng không dễ. Chúng ta làm thế này… có đáng không?”
A Điệp chỉ im lặng một chút rồi nói ngay: “Vì sao không đáng chứ? Chẳng lẽ bọn họ gả tốt thì Vương phi sẽ đối tốt với con sao? Đó là chuyện không thể. Trước sau gì cũng không tốt, còn không bằng giết mở đường máu. Trong Vương phủ này, tất cả mọi người đều phụ thuộc vào Vương phi, nếu chúng ta thật sự không nghĩ cách thì cuộc sống sau này sẽ càng khổ sở hơn. Người nghĩ xem, nếu như A Cẩn xảy ra chuyện, con lại đối tốt với nàng thì có phải sẽ làm Vương phi cảm động không? Đến lúc đó, ha hả, con tin chắc sẽ tốt hơn bây giờ. Mẹ, con không phải là người chỉ muốn một chút đó. Con cũng biết đám Triệu Minh Ngọc không có ý tốt, nhưng vậy thì sao chứ? Sau này chúng ta sống ngày tốt lành, không phải có thể giẫm con khốn Triệu Minh Ngọc đó dưới chân sao?”
Liên di nương cảm thán: “Cuối cùng A Điệp của ta cũng trưởng thành.”
A Điệp đau khổ: “Lúc này nếu như con còn không chuẩn bị cho bản thân thì tương lai phải làm sao đây?”
Cuối cùng Liên di nương kiên định: “Vậy thì nghe theo con hết.”
Giống như A Cẩn dự đoán, A Điệp thật sự mời nàng cùng ra ngoài đi thắp hương bái Phật. A Cẩn làm ra vẻ chần chừ, A Điệp lập tức nói thêm: “A Cẩn, muội đi với ta đi. Ca ca sắp thành hôn rồi, chúng ta đi cầu phúc cho huynh ấy.”
Quả thật lấy Triệu Cẩn Ngôn làm cái cớ thì A Cẩn nghe theo, nàng đồng ý. Làm sao A Cẩn không nhìn thấy niềm vui chợt lóe lên trong mắt A Điệp, chỉ là nàng cũng không nói thêm cái gì, làm bộ không biết gì cả mà rơi vào trong bẫy của A Điệp.
Đây là chuyện A Bích biết trước, nàng lặng lẽ nói với A Cẩn: “Quận chúa, Phó công tử đã sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, ngài không cần phải lo.”
Làm sao A Cẩn không biết mình không cần phải lo được, chỉ là… nàng không chần chừ, dặn dò: “Ngươi truyền tin cho Phó Thời Hàn, ta không muốn người đó là Triệu Điệp.”
A Bích sửng sốt một chút, nhưng A Cẩn kiên trì: “Ta mặc kệ đổi thành ai, nhưng người đó không thể là Triệu Điệp.”
“Vì sao?” Phó Thời Hàn xuất hiện ở cổng, hôm nay lúc đầu hắn không muốn đến, như thế có thể khiến cho Triệu Điệp to gan hơn một chút. Chỉ là hắn nghĩ lại, xưa nay hắn thường xuyên đến nhà, thật ra cũng không quá mức.
A Cẩn thấy hắn đến thì không ngạc nhiên chút nào: “Tuy nàng ta ác độc, nhưng ta cũng không thể tính kế nàng ta như vậy.” Thấy Thời Hàn còn muốn nói tiếp, A Cẩn nói: “Không phải ta mềm lòng, chỉ là ta không muốn để nàng ta trở thành thiếp thất của nhà họ Tô. Ta có rất nhiều cách để dạy dỗ nàng ta, nhưng không thể để cho nàng ta đến nhà họ Tô, vừa mắc ói vừa mất mặt.”
Thời Hàn gật đầu, nói: “Được!”
Nếu A Cẩn cảm thấy mất mặt, vậy thì đổi người.
“Tuy ta không thích bọn họ, nhưng bất kể là A Điệp hay là Minh Ngọc đều mang họ Triệu. Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, chỉ cần khiến Hoàng gia gia nghi ngờ một chút thì đều không tốt với cả huynh và ta.” A Cẩn nói: “Dù sao chúng ta vẫn có quan hệ máu mủ.”
Thời Hàn: “Chuyện này cứ để ta xử lý mọi thứ, thật ra muội không cần lo lắng quá nhiều.”
A Cẩn: “Nhưng ta không thể để cho Thời Hàn ca ca bị phiền phức vì ta được!” Nàng cười xán lạn: “Từ từ cũng đến, Thời Hàn ca ca, huynh cũng không nhớ rõ sao? Huynh đã từng nói với ta, từ từ rồi mọi chuyện cũng sẽ đến.”
Phó Thời Hàn thở dài: “Không thể nhìn thấy hiệu quả ngay thì lại cảm thấy hơi buồn bực.”
A Cẩn cười: “Có hàng trăm nghìn cách dạy dỗ người khác. Bọn họ bỉ ổi, nhưng chúng ta không thể.”
Vốn Phó Thời Hàn tính để cho A Điệp tự làm tự chịu, nhưng nếu A Cẩn đã không đồng ý, vậy thì hắn cũng không nhất quyết phản đối. Thật ra hắn cũng cảm thấy chưa chắc A Cẩn đã nói không có lý, cũng không phải vì sợ Hoàng Thượng biết được, mà là nếu như thanh danh của Triệu Minh Ngọc hoặc Triệu Điệp bị phá hủy thì khó tránh việc ảnh hưởng đến các nữ tử khác của Hoàng gia. Như thế cũng có chút mất nhiều hơn được, còn không bằng nghe theo ý kiến của A Cẩn, quả thật nếu như thật sự muốn tính kế một người có một trăm lẻ một nghìn cách.
Nếu bọn họ đã hạ quyết tâm độc ác như vậy, Thời Hàn cũng không ngại khiến bọn họ chết càng thảm hơn.
“Mọi chuyện đều nghe theo muội.”
Hai người từ bỏ dự định ban đầu, nhưng không ngờ chuyện lại thường nằm ngoài dự đoán. Cho dù bọn họ đã từ bỏ, nhưng lại có người muốn tự tìm đường chết.
Mà cái người xảy ra chuyện kia chính là Triệu Minh Ngọc.