Bần Nữ Gả Nhà Giàu
Phần 60
Bà Trâm và mụ Liên đã bị nhốt ba ngày ba đêm rồi, tính luôn tới buổi sáng hôm nay đã là ngày thứ tư. Lý do vì sao hai con người này bị nhốt thì là do Vĩnh Ngôn muốn đợi bà Út Chi tỉnh lại, rồi sẽ để cho bọn họ ba mặt một lời nói chuyện một lần cho rõ ràng. Bởi Hạnh Thảo đã nói với anh, bà Út Chi chắc chắn sẽ tỉnh lại, kêu anh cố gắng kéo dài thời gian chờ thêm một vài ngày nữa.
Thú thực là ngày hôm đó, sau khi mụ Liên khai ra toàn bộ sự việc, Vĩnh Ngôn đã cho triệu tập người nhà để công khai minh bạch tội ác của hai con người này. Có điều là Hạnh Thảo đã ngăn anh lại, cô ấy nói, cô ấy có cách làm cho bà Út Chi tỉnh lại chỉ trong một hai ngày nữa, biểu anh cố gắng kéo dài thêm thời gian xét xử bà Trâm.
Mà Vĩnh Ngôn cũng đã suy nghĩ rất kỹ rồi, bà Trâm thủ đoạn có thừa, nếu không có bà Út Chi đứng ra đối chứng thì kiểu gì bà Trâm cũng sẽ tìm cách chạy tội. Hiện giờ lệnh của ông chủ Lực là lớn nhất, bà Trâm chỉ cần nói khéo một chút thì đâu lại vào đó ngay thôi. Vậy nên, để chắc chắn là mọi chuyện sẽ không có bất trắc gì xảy ra thì tốt nhất phải nên có mặt bà Út Chi….
Coi như lần này là được ăn cả ngã về không đi, Vĩnh Ngôn anh tin tưởng Hạnh Thảo một lần, cố gắng kéo dài thời gian giải quyết vụ này… cố gắng tới khi không thể nào cố gắng được nữa thì thôi!
*
Kết quả, không uổng công Vĩnh Ngôn chờ đợi và tin tưởng Hạnh Thảo, bởi ngay trong ngày hôm qua, bà Út Chi đã tỉnh lại trong kỳ tích và sự ngạc nhiên của tất cả mọi người. Cũng ngay trong sáng hôm nay, bà Út Chi đã yêu cầu ông chủ Lực mở cuộc họp gia đình để xét xử tội trạng của bà Trâm và mụ Liên. Bà Út Chi tạm thời chưa thể đi đứng bình thường được, vậy nên bà sẽ thông qua màn hình điện thoại mà ba mặt một lời, đối chất trực tiếp với bà Trâm và mụ Liên…
Bà Trâm ngồi trên ghế, mụ Liên thì đứng sát bên, vì bị nhốt ba bốn ngày nên trông hai con người này rất phờ phạc, cũng không còn hào quang sáng rực như thường khi nữa. Bà Út Chi thì vẫn nằm ở bệnh viện, hình ảnh của bà lúc này đang được chiếu trực tiếp trên màn ảnh lớn ở giữa phòng, bà đang họp mặt online với cả nhà.
Mặc dù sức khỏe vẫn chưa ổn định, thế nhưng tinh thần của bà Út Chi vẫn cực kỳ tỉnh táo và minh mẫn. Bà lúc này đang nhìn chằm chằm vào bà Trâm đang ngồi trên ghế, giọng của bà nặng nề kìm nén hỏa khí hơn bao giờ hết.
– Chị Trâm… chị còn dám chối nữa không? Chính chị sai con Liên hại tôi hết lần này tới lần khác mà chị vẫn không thấy hối cải hả chị? Nếu không phải Vĩnh Ngôn nó nghi ngờ, vậy thì bữa nay chắc tôi đã c-h-ế-t trong tay con Liên thêm một lần nữa rồi. Chị Trâm, sao con người chị ác quá vậy chị? Chị hại hết người này tới người kia, bộ chị không sợ quả báo sao hả chị?
Bà Trâm vẫn trơ trơ mặt ra như vậy mà nhìn đâm đâm bà Út Chi ở trong màn hình lớn, giống như da mặt đã bị chai sạn rồi vậy, trông bà ta không có một chút cảm giác hối lỗi nào. Đã vậy, bà Trâm còn ngang nhiên mà đáp trả lại bà Út Chi không chút sợ hãi.
– Quả báo? Tao đã làm tới như vầy thì sợ quả báo gì nữa mà mày hỏi? Tao thấy mày xứng đáng bị như vậy, con người của mày cũng không có tốt lành con mẹ gì đâu Út Chi? Năm xưa mày với cha ép tao phải nuôi thằng Ngôn thì mày không quá đáng với tao hay sao? Tao nuôi thằng Ngôn lớn được tới từng này là tao đã quá nhân từ rồi, tụi mày đừng có đòi hỏi tao phải hết lòng hết dạ vì tụi mày… tụi mày xứng đáng hay sao?
Bà Út Chi càng nghe càng giận tới sôi máu, bà cũng không nhịn nhục gì, trực tiếp phản bác.
– Chị nói chị nuôi Vĩnh Ngôn? Chị chẳng qua là cho Vĩnh Ngôn một thân phận thôi, chứ thực ra chị đã thực lòng nuôi thằng nhỏ được ngày nào đâu mà chị uất ức? Nhưng mà bây giờ tạm thời bỏ qua chuyện của Vĩnh Ngôn đi, tôi nói chuyện quan trọng với chị. Chị Trâm à, chị nghĩ lại coi, từ lúc chị muốn gả cho anh trai tôi, chị đã làm ra những việc ác nào? Chị muốn tự khai hay để tôi nói?
Dừng chút, cũng không đợi bà Trâm có cơ hội được tự khai, bà Út Chi đã giúp bà Trâm nói hết tất cả.
– Chị Trâm, để tôi kể cho chị nghe nha… Thứ nhất, chị sai con Liên bỏ độc dược vào trong túi sáp thơm để ngăn cho mấy đứa con dâu trong nhà này mang thai, chỉ trừ con Kim là chị không hại. Cái cách làm thâm độc này của chị đã hại chết con của con Lựu, hại chết luôn cả con của Thục Mai, con bé Bông cũng bị liên lụy thành ra tới giờ cũng chưa có bầu. Thứ hai, chị kêu con Liên nó hại tôi xém nữa là toi mạng mấy lần, bởi chị sợ tôi sẽ nói ra bí mật năm xưa, nói ra hết những gì mà chị đã làm với chị Tuyết. Rồi chị sợ tôi sẽ tranh phần cho Vĩnh Ngôn, vậy nên chị mới bất chấp mà diệt trừ tôi cho bằng được. Bởi nếu tôi chết rồi thì Vĩnh Ngôn sẽ không còn ai chống lưng, cũng sẽ không còn ai chống đối lại chị, với lại bí mật tội ác của chị cũng sẽ chôn vùi theo cái c-h-ế-t của tôi… Đó, tôi nói vậy đó, chị có gì cãi lại tôi không?
Ông Lực nghe em gái nhắc tới cái tên Tuyết, ông liền không nhịn được mà bước ra hỏi cho ra nhẽ khúc mắc trong lòng.
– Út Chi… em nói bí mật năm xưa của Tuyết là bí mật gì? Ý em là gì? Bà Trâm đã làm gì?
Bà Út Chi cũng không do dự gì, anh trai bà vừa hỏi, bà liền trả lời thẳng thừng.
– Thì còn gì nữa anh Hai… anh nhớ chuyện của chị Tuyết năm đó không? Chị Tuyết bị người ta làm nhục tới mức tự t-ử là do một tay bà Trâm hãm hại mà ra không đó. Nếu năm xưa chị Tuyết không bị bà Trâm hại thì giờ đây, người làm vợ anh là chị Tuyết chứ không phải là người đàn bà ác độc này đâu anh Hai!
Ông Lực sững người mà nhìn bà Trâm, ông bắt đầu nhớ lại chuyện năm xưa, nhớ lại người con gái mà ông luôn thương nhớ ở trong lòng. Lại nghĩ tới những điều mà em gái ông vừa nói, bao nhiêu bi thương và phẫn nộ đều như được bùng nổ dữ dội lên. Không còn suy nghĩ được gì nữa, ông liền đứng dậy đi thẳng tới chỗ bà Trâm. Lửa giận đùng đùng, tay ông siết lấy cổ bà ta, ông gằng lên mà hỏi.
– Bà trả lời đi, con Út nói như vậy có đúng hay là không? Bà trả lời đi, trả lời cho tôi! Có phải bà hại Hồng Tuyết không? Có phải chính là bà đã hại cô ấy hay không?
Bà Trâm lần đầu tiên nhìn thấy chồng bà đối xử với bà như vậy, bà thoáng cảm thấy sửng sốt, có điều bà cũng biết lần này là bà xong rồi, cũng không còn đường nào để cứu chữa được nữa. Thế nhưng bà không hề hối hận về những chuyện bà đã làm, cũng như không hề hối hận về chuyện năm đó bà đã hại Hồng Tuyết…
Cổ bị siết là thế, thế nhưng bà Trâm vẫn không sợ hãi gì, bà còn trừng mắt lên mà đáp trả lại ông Lực, vẻ mặt bà gian ác có thừa.
– Hồng Tuyết? Đã mấy chục năm trôi qua rồi mà ông vẫn gọi nó với cái tên thân thương là Hồng Tuyết? Ha ha… Hồng Tuyết cái con mẹ gì, nó còn trong sạch đâu mà ông gọi tên nó trong thân thương vậy? Năm xưa tôi đã nói với ông rồi mà, tôi nói là tôi muốn làm vợ ông, vậy nên tôi sẽ dùng hết tất cả thủ đoạn để đạt được mục đích của tôi. Ai biểu con Tuyết nó ngán đường tôi, nó ngán đường tôi thì tôi xử nó thôi. Mà nói thẳng ra thì cũng là tại ông… tại ông cứ day dưa với nó nên tôi mới phải xử nó. Chứ nếu ông chọn tôi ngay từ đầu thì tôi cũng đâu cần xuống tay với nó nặng như vậy…
Chưa dừng lại ở đó, bà Trâm đang nói giữa chừng thì đột nhiên phá lên cười gian xảo, bà phỉ thẳng vào mặt chồng bà, nói trong thái độ khinh bỉ xem thường.
– Mà nói đi cũng phải nói lại, tôi ác là một phần, nhưng một phần cũng là do ông đâu có đủ yêu thương dành cho con Tuyết đâu mà ông tức giận với tôi làm gì? Con Tuyết chỉ là bị một thằng đàn ông làm nhục thôi mà, nếu lúc đó ông bao dung được cho nó thì nó đâu có tự tử đâu ông Lực? Suy cho cùng, là tại ông chê nó dơ, chê nó bẩn thỉu nên ông bỏ nó, chớ là tại tôi hay sao mà ông phùng mang trợn má với tôi? Há há, bản thân ông cũng ra ôn ra đách gì mà ông làm dữ với tôi? Ông muốn g-i-ế-t tôi hả? Ông g-i-ế-t tôi đi! Cổ tôi đây nè, ông siết cho c-h-ế-t đi! Ông g-i-ế-t tôi trước mặt con ông đi, ông làm đi, làm nhanh đi… ha ha!
Ông Lực chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, ông sẽ phải rơi vào trường hợp bi ai éo le như thế này. Tuổi trẻ ông thương Hồng Tuyết, ông cứ ngỡ Hồng Tuyết phụ lòng ông, thế nhưng sự thật lại không phải như vậy. Hồng Tuyết… người con gái mà ông yêu là bị chính người vợ hiền lương thục đức của ông gián tiếp hãm hại một cách tàn nhẫn vô đạo đức…
Hồng Tuyết… Hồng Tuyết…
Nhịn không nổi cơn giận đang bùng nổ ở trong lòng, một tay ông Lực siết chặt cổ bà Trâm, tay con lại ông vung lên tát liên tiếp vào mặt bà ấy. Sức của ông là sức đàn ông, vậy nên ông đánh rất mạnh, đánh cái nào là đau điếng cái đó. Ông đánh mạnh tới mức bà Trâm rớt cả răng, máu mũi máu miệng tuôn trào. Nếu không phải Vĩnh Phát tới can ngăn kịp thời thì chắc bữa nay ông đã đánh chết bà Trâm tại đây luôn rồi.
Được Vĩnh Phát ôm can ngăn, ông Lực vẫn chưa dịu được cơn giận, ông chỉ tay vào mặt bà Trâm mà gào lên.
– Bà! Bà là con quỷ chứ không phải con người, không có một con người nào có thể tàn nhẫn mà làm ra bao nhiêu chuyện ác độc được như bà! Bà hại Hồng Tuyết, bà hại huyết mạch của nhà tôi, bà hại con Út! Bà, bà còn gì để nói được nữa hay không? Trời ơi! Bà Trâm… tôi gi-ết chế-t bà… tôi phải gi-ết bà!
Bà Trâm ngồi gục trên ghế, bà được Kim đỡ lấy, cứ tưởng sau khi bị chồng đánh, bà sẽ hối hận về tội lỗi của mình. Ấy nhưng không, bà vẫn chưa biết sai, dù đã bị đánh tới máu huyết tuôn trào, thế nhưng bà vẫn rất ngoan cố mà gắng gượng cãi lại chồng bà.
– Ông muốn gi-ết gì cứ gi-ết, tôi cũng chẳng sợ con mẹ gì nữa đâu! Cuộc đời tôi chỉ có Vĩnh Phát và Vĩnh Khang, còn ngoài ra, chẳng có thằng nào con nào có thể làm cho tôi yêu thương được. Tôi là con đàn bà ích kỷ, thế nhưng ông nghĩ lại coi… tôi là vì ai? Có phải vì ông, vì con của ông hay không? Nếu không có tôi… ông nghĩ là ông sẽ được như bây giờ à? Ông nhìn thấy con Phụng chưa? Chồng nó chết, vậy mà nó vẫn đứng sừng sững được ở cái nhà này… Thôi, coi như là tôi sai hết đi, là ông đúng, ông luôn đúng, cái gì ông cũng đúng hết đó ông Lực à!
Bà Ba Phụng đã chờ cơ hội được “cắn” bà Trâm từ lâu rồi, lúc này nghe bà Trâm nhắc tới mình, bà mừng như bắt được vàng, vội vàng mà cắn trả ngay.
– Chị Hai nói vậy mà nghe được hả chị Hai? Chồng em chết đã là quá bất hạnh với mẹ con em rồi, chị còn muốn em phải sao nữa? Em sống ở đây, em có làm gì ảnh hưởng tới chị đâu? Em luôn nghe lời chị, luôn làm theo ý chị… vậy mà chị coi… chị hại con dâu em ra nông nỗi như thế nào? Nếu không phải chị hại chết con của con Lựu thì nó cũng đâu có ôm hận mà hại lại Vĩnh Khang? Ở cái nhà này, ai chị cũng muốn hại cho bằng được, tính ra là chị ác từ lúc chị còn con gái rồi chớ có phải tại cuộc sống ở nhà này khắc nghiệt quá nên chị mới phải ác lên đâu? Nói không chừng… cha cũng là do chị hại luôn quá!
Bà Trâm quay sang nhìn bà Ba Phụng, bà gào lên.
– Mày đừng có thấy tao bị ngã ngựa rồi mày muốn nói cái gì thì nói, mày chưa đủ đẳng cấp đó đâu con yêu nghiệt! Mày nói sao? Mày nói là tao ác, nói là tao hại cháu mày? Vậy chớ mày không ác hay sao hả Phụng? Mày có dám thề là mày không có liên quan chi trong vụ cháo cá chép không? Mày có dám thề không? Tại vì tao không có bằng chứng, chứ nếu tao có bằng chứng thì tao đã bửa cái đầu mày ra làm đôi rồi đó… con khốn nạn!
Bà Trâm vừa dứt lời, mọi người liền chuyển dời sự chú ý hết lên trên người bà Ba Phụng. Mà bà Ba Phụng cũng không ngờ là bà Trâm sẽ phát hiện ra chuyện này. Bởi chuyện này xảy ra đã lâu, mà bà nhớ là bà làm rất cẩn thận, tới Lựu mà bà còn cẩn thận không dám tiết lộ thì hỏi làm sao mà bà Trâm có thể điều tra ra được…
Mặc dù đã bị nói trúng tim đen, thế nhưng rõ ràng là bà Trâm không có bằng chứng, vậy nên không thể nào bắt tội bà Ba Phụng được. Mà bà Ba Phụng cũng dựa vào chuyện không có bằng chứng mà bảo vệ bản thân tới cùng.
– Chị Hai à, chị đừng có cắn bừa chứ hả chị? Chị làm ác chị bị trừng phạt là đúng, mắc mớ gì chị phải ráng lôi em theo? Chị nói em là chủ mưu trong vụ cháo cá chép, chị nói vậy mà chị nghe được. Thứ nhất là bằng chứng đâu mà chị đổ tội cho em? Thứ hai là chẳng phải lúc đó chị nói là do con Thục Mai nó cố tình hại con Kim hay sao?
Dừng chút, như tìm ra được vấn đề trọng điểm, bà Ba liền phanh phui đường đi nước bước của bà Trâm.
– Tại bữa nay chị cắn càn em, vậy thì cũng đừng có trách em tại sao lại dồn chị vào bước đường cùng nha chị Hai. Trong vụ cháo cá chép, em không biết là ai hại con Kim hay chính chị bày trò… thế nhưng không phải nhờ vậy mà chị hại được con của con Mai hay sao? Chị ghét con Mai như ghét cục rèn trong mắt, chị cố tình đổ lỗi cho nó rồi nhốt nó trong phòng. Rồi ai mà biết chị làm cái gì con Mai… sau đó là con Mai s-ảy thai luôn. Bây giờ em mới hỏi lại chị nè, chị có dám thề là chị không hại con Mai không? Chị dám thề không hả chị Hai?
Bà Trâm trợn mắt mà nhìn bà Ba Phụng, bà tức tới gân máu cũng nổi hết lên, tay siết thành nắm đấm, thiếu chút nữa là nhào qua ăn thua đủ với bà Ba Phụng luôn rồi. Mà chịu thôi, ai biểu bây giờ bà thất thế, cộng thêm chuyện bà không có bằng chứng, vậy nên chỉ có thể căm nín mà nghe bà Ba thao thao bất tuyệt ăn gian nói dối. Nhưng mà bà thề, bà thề vụ cháo cá chép là có liên quan tới mụ Phụng này, chắc chắn là có liên quan. Nếu không phải bà lợi dụng vụ cháo cá chép để trừ khử Thục Mai thì bà đã cho điều tra mụ Phụng này từ lâu rồi. Giờ nghĩ lại lại thấy bản thân bà vẫn còn sai xót nhiều quá, tức thiệt!
Bà Ba Phụng thấy bà Trâm không cãi lại được, bà liền hếch mặt, biểu cảm tự tin có thừa. Bởi bà đã nói mà, bà làm việc rất cẩn thận, mụ Trâm này chỉ là nghi ngờ thôi chớ làm sao mà điều tra ra được bằng chứng chỉ tội bà… hãy còn lâu đi!
Bông ngồi một bên, cô im lặng suốt từ nãy tới giờ, trong lòng đang thầm rùng mình sợ hãi về những âm mưu thủ đoạn của đàn bà ở trong căn nhà này. Đáng sợ thật, kẻ hại qua, người hại lại. Kẻ hại theo đường này, người thì lợi dụng âm mưu của kẻ khác để tiếp tục hại người nhằm đạt được mục đích cá nhân của bản thân… Đáng sợ quá đi mất!
Bà Út Chi cố tình im lặng không nói gì để cho bà Trâm và bà Ba Phụng tự cấu xé lẫn nhau. Thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hả hê của bà Ba Phụng, bà Út Chi vẫn là không nhịn được mà bung bét hết tất cả mọi chuyện. Bà nhìn thẳng về phía bà Ba Phụng, bà cố gắng nâng cao âm giọng mà nói thật lớn, thật rõ ràng.
– Chị Ba… chị cũng đừng tỏ ra là bản thân trong sạch chưa từng hại ai. Con bé Thục Mai đã nói hết cho tôi biết rồi, nó nói là chị và con Lựu đã từng âm mưu muốn lợi dụng con Mai để hại con Kim. Con Lựu đã từng đưa một gói thuốc bột cho con Mai, muốn con Mai lợi dụng thằng Vĩnh Phát để hãm hại con Kim lúc đó bầu cũng đã lớn… Chỉ có điều là con Mai kịp thời thông suốt ra… vậy nên nó không có làm… cũng trả lại gói thuốc đó cho con Lựu. Còn chuyện con Kim đột nhiên sanh non… tôi không biết là có liên quan gì tới chị hay là không?
Bà Ba Phụng nghe bà Út chỉ tội bản thân, bà liền nhảy dựng lên mà kêu oan, bà gào khóc, nói là bản thân không có làm những chuyện này. Còn than thân trách phận, diễn tới khóc lên khóc xuống, than trách bản thân bị oan, còn cố tình đổ tội hết cho Lựu…
Mà bà Út Chi khi nhìn thấy bà Ba khóc lên khóc xuống trong tay Vĩnh Tân, bà cũng thấy mệt mỏi dùm, không muốn đào sâu tới nữa. Bởi bà chỉ cần nói như thế này là đã đủ vạch mặt bà Ba rồi, không cần bà Ba phải nhận tội với bà. Nhà bà có hai bà chị dâu, bà nào cũng ác, mà bà nào cũng diễn như diễn viên điện ảnh vậy, bà thực sự không đủ hơi sức để phân trần tội lỗi của những con người này được nữa rồi.
Chuyện Lựu tới tìm Thục Mai là có thiệt, còn chuyện bà Ba với Lựu có hại Kim sinh non hay không thì bà Út Chi không biết. Nhưng mà bà nghĩ là có và cũng nghĩ là do một tay Lựu làm…
Bà Út Chi thực sự đã quá mệt mỏi, bà vừa mới tỉnh dậy đã vội phải giải quyết chuyện này, làm cho bà tổn hao hơi sức. Lúc này, bà cũng đã thấm mệt, vậy nên bà mới nói với anh trai của bà.
– Anh Hai… anh coi mà xử trí cho ổn thỏa đi… anh muốn xử thế nào thì tùy anh… em cũng không muốn nói tới nữa. Nhưng riêng chị Hai, anh phải xử cho khích đáng, bởi tội lỗi của chị ấy là quá lắm rồi, không thể tha thứ được. Còn lại, cứ tùy ý anh… em mệt rồi… có gì nói sau vậy… em đi nghỉ đây!
Ông chủ Lực nhìn em gái thông qua màn hình, nhìn thấy sắc mặt em gái chuyển sang tái mét, ông cũng rất lo lắng. Nén lại cơn giận vào trong lòng, ông cố gắng lên tiếng trấn an em gái mình.
– Ừ, em đi nghỉ đi, chuyện này để anh giải quyết, nói chuyện với em sau, cố nghỉ ngơi cho khỏe.
Ông chủ Lực dứt câu, bà Út Chi cũng liền ngắt kết nối, màn hình lớn chỉ còn một màu đen ngòm, đen như là tương lai của bà Trâm vậy…
Tội ác của bà Trâm đã quá rõ ràng, chưa kể tới thái độ không biết hối hận của bà Trâm nữa, thực sự là đã hết đường cứu chữa. Ông chủ Lực cũng không còn niềm tin vào người vợ này của ông nữa, một lời hạ xuống, nói chắc như đinh đóng cột, nhất quyết ly hôn với bà Trâm!
Về phần mụ Liên, mụ ta đã hại bà Út Chi ra sao thì ông chủ Lực sẽ làm lại y như vậy với bà ta. Chỉ có điều là ông chỉ cho dùng một nửa liều lượng để không trực tiếp lấy mạng bà ta. Còn về chuyện mụ ta sống hay chết thì ông không quan tâm tới, mà nếu c-h-ế-t được thì càng tốt…
Còn bà Ba Phụng, thông qua những chuyện vừa rồi, ông chủ Lực hạ lệnh cho nhốt bà Ba và Vĩnh Tân lại. Đợi khi nào di chúc được công bố hoặc là sức khỏe ông cụ Chiến hồi phục trở lại thì sẽ cho thả hai mẹ con bọn họ ra ngoài. Mà bà Ba Phụng khi không có sự trợ giúp của Hạnh Thảo thì cũng không thể làm được gì, chỉ có thể ôm hận mà phục tùng mệnh lệnh của ông Lực mà thôi…
Kết quả cuối cùng, vì cả bà Trâm và bà Ba Phụng đều phải chịu tội, vậy nên quyền quản lý nhà cửa lúc này lại đột nhiên rơi vào tay Bông. Trong một phút giây không thể ngờ tới, Bông vậy mà trở thành chủ mẫu tạm thời của Nguyễn Vĩnh…
Sự thật cứ như đùa, đúng là có nằm mơ Bông cũng không dám nghĩ tới một ngày nào đó cô lên nắm quyền chủ mẫu. Chuyện này… vi diệu thiệt chứ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!