Tráo Dâu - Phần 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
345


Tráo Dâu


Phần 13


Tôi đã từng đọc ở đâu đó người ta có ghi “ Khoảnh khắc vô giá của con người đó chính là được sống là chính mình,yêu người mình thương,ăn món mình thích”…
Tôi biết rằng khi bản thân đã kết hôn tức là tôi đã không còn sự lựa chọn,tôi cũng đã xác định sẽ kết thúc cuộc sống tự do của chính mình ngay từ khi nắm lấy tay anh ta.Thế nhưng tôi k hề biết rằng anh ta rất coi thường tôi,anh ta luôn coi tôi như một trò đùa,châm biếm,chế diễu tôi …thế nhưng tôi vẫn nhịn được,tôi chấp nhận nhẫn nhịn để đánh đổi sự bình yên cho chính mình…
Phương trở về nhà sau giờ học,vừa vào cửa quản gia lý người kề cận phu nhân đã chờ sẵn
-Mợ cả,mời mợ qua gặp phu nhân…
-Dạ vâng…
Lúc này Phương vẫn k hề biết rằng bản thân đang chuẩn bị vướng vào rắc rối…tới phòng phu nhân,bà đang đứng nhìn bức tranh người phụ nữ mặc bộ đồ cổ xưa ôm chiếc đàn bầu…
-Cháu chào bà…
Bà ngoảnh lại nhìn Phương với ánh mắt không mấy thiện cảm…
-Cháu đã đi đâu mà k về nhà cả đêm?
-Dạ …cháu…cháu ở nhà bạn…
-Căn nhà này không phải là phòng trọ để cháu có thể thích thì đến mà không thích thì k về,cháu còn có coi gia đình này ra gì không?
-Cháu k nghĩ sự việc lại nghiêm trọng đến vậy?
-Ta hỏi cháu,cháu chỉ mới bước vào làm dâu nhà này được mấy ngày,vậy mà cháu đi qua đêm ta thử hỏi vậy nếu cháu xảy ra chuyện gì ngoài kia ai sẽ chịu trách nhiệm…
-Cháu sẽ rút kinh nghiệm lần sau thưa bà
-Nhà này có luật riêng rõ ràng,phụ nữ đi qua đêm nhốt 3 ngày 3 đêm bỏ đói,cứ thế mà làm
-Bà ơi nhưng cháu thật sự không biết
-Giờ thì cháu biết rồi đấy,quản gia lý đưa nó đi …
-Mợ cả xin hãy theo tôi,mợ nói gì cũng k thể thay đổi đâu ạ…
-Cháu k biết bà ơi xin hãy bỏ qua cho cháu lần này…
Phương bị kéo đi ,bà thở dài nhìn vào bức tranh
“ Nhà này lại sắp loạn đến nơi rồi”
Phong đang lên xe thì Đàm Tuyết cũng chèo lên xe cô ta cứ ngồi cạnh sấn xổ nói…
-Anh bảo em như thế nghe được sao?
-Anh phòng tránh rất tốt nếu có là do em cố tình để dính,nếu dính rồi em tự lo giải quyết như mọi lần…
-Không được ,em k thể bỏ nữa anh biết mà hơn nữa giờ đằng nào cũng có rồi,anh để em sinh ra sau đó anh bỏ cô ta là vừa rồi…
-Nói khùng điên gì vậy…thôi anh còn đi có việc nữa em xuống xe đi…
-Em sẽ giữ lại
-Vậy thì chúng ta kết thúc…đơn giản vậy thôi…
-Anh…anh quá đáng vừa vừa thôi anh làm vậy anh k sợ tổn thương em sao ạ?
-Tổn thương,nếu em sợ tổn thương thì k nên yêu anh ,điều đó em biết rõ nhất…xuống xe đi,em k xuống để anh xuống…
Phong tức giận bước xuống đeo khẩu trang kín mít rồi bắt taxi rời đi…
Phương bị nhốt gần căn nhà gần bên nghĩa trang,cô sợ cứ gõ cửa
“Thả con ra đi ạ,con sai rồi sau này con sẽ k đi qua đêm nữa đâu ạ…”
Vợ hai của bố Phong cùng con dâu đi qua bà ta mỉm cười
-Cô ta đúng là đứa k hề biết chút phép tắc nào cả,đi qua đêm thật hư hỏng…
-Đời đúng bất công phải không mẹ
-Ý con là sao?
-Đàn ông trong nhà này đi qua đêm thậm chí lăng nhăng thì lại chẳng hề có một hình phạt…
-Thôi nào,thằng Phú mẹ sẽ nói chuyện lại…con k nên gay gắt quá như vậy đàn ông k thích đâu…
-Con không gay gắt mà đó là sự khó chịu trong lòng con mẹ ạ…anh ấy nói lấy con k yêu con vậy con phải làm thế nào,mẹ xem anh cả lấy vợ cũng có được yêu nhau ngày nào đâu…
-Rồi rồi mẹ sẽ nói chuyện với nó đi nào?
Phong trở về nhà nghe bà Tám nói Phương bị phạt,cứ nghĩ anh ta sẽ xin cho nhưng anh ta ngồi nghĩ lại
“ Phải cho cô ta nhớ là k dc đi qua đêm”
Phương ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra bãi tha ma cô sợ đóng sầm cửa vào,Phương cứ liên tục lầm bầm rằng “ Nam Mô A Di Đà Phật”…
Cô sợ co ro ôm đầu ngồi trong góc…
Tối hôm đó Phong ngồi ăn với bà nội ,bà mỉm cười gắp đồ ăn cho Phong
-Sao k vui vậy cháu,bà nhốt vợ cháu nên cháu k vui đúng không?
-Không,cô ta xứng đáng bị như vậy …
-Phải rồi người ta nói dậy vợ từ thuở còn thơ,cháu đi qua đêm k về hôm tân hôn cũng bị ông phạt đó thôi…cái gì thì cái gia quy là thứ quan trọng,không được phép để mất…
-Vâng ,cháu ăn xong rồi cháu đi nghỉ đây.
-Nghe nói con bé Đàm Tuyết ấy hôm nay lại đến nhiễu cháu,bà nói rồi thủ đoạn của cha con nhà nó bà nắm rõ như bàn tay,đã thủ đoạn thì đừng mong bước chân vào nhà này…
-Tất nhiên rồi cháu chỉ chơi bời thôi,chuyện đó bà k cần quá lo…
-Bà biết mà,người mà cháu yêu …
-Bà đừng nhắc,cháu đi nghỉ đây…
Phong vừa về đến cửa thì thấy sấm chớp nổi lên,cơn mưa ào xuống,anh ta chợt nhớ ra Phương rất sợ sấm…
Đúng lúc bà Tám đi tới nói
-Cô ấy bị nhốt ba ngày ba đêm ở bên tam quan,gần sát nghĩa trang ,còn nhỏ dại nên có lẽ rất sợ,xin hãy nói vs phu nhân một câu ạ
-Chắc k sao đâu,cô cứ về nghỉ ngơi đi k cần quá lo lắng…
Nói vậy nhưng Phong vào phòng làm việc anh ta ngồi viết nhạc nhưng viết mãi k được chữ nào,anh ta cứ nghĩ đến chuyện Phương sợ sấm chớp…
Phương thì ở trong phòng cứ sợ đến mức hai chân k đứng nổi cô úp mặt vào tường “ Mẹ ơi…mẹ ơi cứu con với”…
Phong quyết định dập thuốc lá cầm ô đi tới khu tam quan ( nghĩa trang)…
Anh ta đến cửa thì bảo vệ chặn
-Cậu cả có lệnh của phu nhân nên
-Tránh ra…
-Chúng tôi chỉ làm theo lệnh
-Tôi k quan tâm đi báo vs bà tôi đi…
Phong bước vào mở cánh cửa ra ,anh ta thấy Phương ngồi thu lu ở góc
“ Phương…tôi đến đón cô đây”
Không thấy Phương hồi đáp,anh ta liền đi tới gần thấy mồ hôi của Phương nhễ nhại,cô ngồi cúi đầu miệng lẩm bẩm “ Mẹ …mẹ ơi”…
Phong lay lay người Phương…
-Phương…tôi đến đón cô đây…
Phương ngẩng lên hai hàng nước mắt,gương mặt tái nhợt…cô ôm lấy cổ Phong
-Tôi sợ …tôi k muốn ở đây đâu…tôi muốn về nhà cùng anh…
Nghe câu này đột nhiên Phong khẽ vuốt tóc Phương rồi anh ta cười tủm vẻ mặt rất hạnh phúc…

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN