Nhưng cô không thể thích ứng với phong cách tổ chức lễ hội của người nước ngoài, sau khi ở lại bữa tiệc một lúc, cô lặng lẽ rời đi.
Giờ đó không dễ gọi được taxi ở lối ra nên cô đi bộ một đoạn tìm một nơi thuận tiện để gọi xe, cũng trên con đường này.
Tuyết ngày hôm đó còn rơi dày hơn bây giờ rất nhiều, cô quấn quần áo chậm rãi bước về phía trước một mình, cảm thấy ngày vui đó chẳng liên quan gì đến mình.
Sau đó, cô lại bị ngã xuống đường, chiếc áo khoác ngoài màu trắng dính dầy tuyết bẩn và ướt nhẹp, phải hồi lâu sau cô mới đứng dậy được.
Đương nhiên lúc đó cô nghĩ… Ừm đúng rồi, cô đang nghĩ, giá như lúc này có ai đó ở bên cạnh thì tốt rồi.
Hy vọng người đó có thể kéo cô đứng dậy.
Nhưng lúc đó, cô không bao giờ nghĩ rằng khi quay lại chốn cũ này, người kéo cô lại sẽ là người mà cô vô cùng sợ hãi và không ưa kia.
Giang Nại cúi đầu nhìn Lý Thanh Tễ nắm tay cô…
Anh hơi khác so với những gì cô tưởng tượng, bình thường trông giống như kẻ máu lạnh vô tình nhưng thực ra không hề như vậy.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, một lát sau, họ nhìn thấy một quán bar nằm sâu trong con hẻm, Lục Phong đang đứng ở cửa quán bar hút thuốc.
Nhìn thấy hai người, anh ta trực tiếp bóp điếu thuốc vứt đi rồi chào hỏi.
“Hai người ăn xong rồi à? Nhanh lên, tôi chờ hai người lâu lắm rồi đó.”
“Ừm!”
Vẻ mặt Lục Phong đầy vui vẻ, bắt đầu lên kế hoạch trượt tuyết, ngoài việc dạy cho người mới còn nghĩ tới những đường trượt tuyết mà anh ta muốn thử.
Giang Nại nghe không hiểu mấy thứ này, cô chỉ đang nghĩ với mối quan hệ của họ ở công ty, làm sao anh có thể một mình dẫn cô ra ngoài được?
Cô cũng đoán anh chỉ nói cho qua thôi… Dù sao nếu có nguy cơ bị đồng nghiệp biết thì cô thà không chơi còn hơn.
Đêm càng lúc càng khuya, do ngày hôm qua trên máy bay chưa ngủ đủ giấc nên bây giờ Giang Nại cảm thấy vô cùng buồn ngủ, cô ngồi thêm một lát, cơn buồn ngủ dần dần ập đến.
Nhưng Lý Thanh Tễ vẫn đang nói chuyện với bạn bè, cô cũng không có ý định quấy rầy anh, định tựa người vào ghế sô pha ngủ lén một lát.
Lúc Lý Thanh Tễ vô tình quay đầu nhìn cô, Giang Nại đã ngủ thiếp đi được một lúc.
Giấc ngủ khá sâu, không gian ồn ào trong quán bar cũng không ảnh hưởng đến cô, miệng cô hơi hé ra, nửa khuôn mặt tựa vào lưng ghế sô pha, một bên má bị đè thành hình cung nhỏ.
Lý Thanh Tễ im lặng mỉm cười, quay người nói với Lục Phong: “Chúng tôi về trước đây.”
Lục Phong: “Chờ đã, uống chút rượu rồi hẵng đi.”
Những người khác cũng lên tiếng giữ anh lại.
Lý Thanh Tễ nói: “Ngày mai còn có chuyện, không uống được nữa.”
Thấy anh thật sự muốn rời đi, Lục Phong cũng không ép anh ở lại, chỉ nói: “Nhớ cùng Giang Nại đến khu trượt tuyết đấy, tôi biết ngày mai người đó sẽ tới, nhưng mấy ngày sau thì tôi không rõ.”
Lý Thanh Lâm: “Tôi biết rồi.”
Chào hỏi Lục Phong và mấy người khác xong, Lý Thanh Tễ quay người vỗ nhẹ vào má Giang Nại.
Cảm giác dễ chịu đến lạ thường, anh dừng lại, sau đó lại vỗ nhẹ tiếp: “Còn ngủ à?”
Giang Nại mơ màng mở mắt: “Hả?”
“Về thôi.”
“Cái gì?”
Bên cạnh ồn ào nên cô không nghe rõ, Lý Thanh Tễ đến gần cô, nói: “Tôi nói, chúng ta có thể về rồi.”
Hai mắt Giang Nại hơi mở to, dưới ánh đèn hơi lóe sáng: “Về nhà sao?”
Lý Thanh Tễ mỉm cười: “Về khách sạn.”
“Ồ…”
Cô buồn ngủ nhưng vẫn phải xốc lại tinh thần, mí mắt lại thêm nặng trĩu.
Thấy cô hồi lâu vẫn chưa đứng dậy, Lý Thanh Tễ cười đứng dậy trước, đưa tay về phía cô.
Có lẽ vẫn còn buồn ngủ nên Giang Nại tự nhiên níu lấy tay anh, mượn lực đứng dậy. Đợi đến khi Lý Thanh Tễ kéo cô ra ngoài, cô mới dần dần ý thức được, liếc nhìn đôi tay đang nắm chặt của họ.
Lòng bàn tay ấm áp bao bọc lấy tay cô, thoạt nhìn vô cùng tự nhiên.
Nhưng lúc này ngoài trời không còn tuyết trơn trượt như trước nữa, bọn họ cũng không có lý do gì để nắm tay nhau như vậy.
Lục Phong dẫn hai người vào trong, quán bar do một người Mỹ gốc Hoa mở nên không ồn ào, người phụ nữ da trắng trên sân khấu cũng đang hát những bài hát tiếng Anh trữ tình. Mấy thứ này thật không giống với phong cách của Lục Phong.
“Anh, bạn của anh tới rồi.” Người lên tiếng là người lần trước từng gặp, bạn gái của Lục Phong. Là Lục Phong đưa cô ấy tới đây chơi. Cô gái không dám chào Lý Thanh Tễ, chỉ vẫy tay với Giang Nại, Giang Nại đáp lại rồi ngồi xuống.
Ngoài Lục Phong và bạn gái Lâm Tuệ, Giang Nại không quen thêm người nào đang có mặt tại đây.
Nhưng hình như Lý Thanh Tễ đều quen biết bọn họ, qua cuộc nói chuyện của mấy người đó, anh biết được nhóm người này lần này đến đây để trượt tuyết.
“Ngày mai chúng tôi sẽ đi hồ Thái Hạo, cậu có muốn đi cùng không?” Lục Phong nói.
Lý Thanh Tễ: “Có một số việc còn chưa xử lý xong, chờ xong rồi chúng tôi mới tham gia được.”
“Được rồi, vậy chúng tôi đi trước, khi nào cậu xong việc thì tới nhé.” Lục Phong nói tiếp, “Giang Nại thì sao, cô ấy có muốn đi không?”
Lý Thanh Tễ quay đầu nhìn Giang Nại đang trầm mặc ở một bên.
Lục Phong nói: “Giang Nại cũng đi đi, để cô ấy chơi với bạn gái tôi hẳn là hợp nhau lắm.”
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người tập trung qua đây, Giang Nại ngẩn người nói: “Tôi không biết trượt tuyết.”
Lâm Tuệ nói: “Thật sao! Tốt quá, tôi cũng là người mới nhập môn, bây giờ có người học trượt tuyết cùng tôi rồi!!”
Lục Phong cũng nói: “Đúng vậy, không biết cũng không sao, có thể học được. Chồng cô là cao thủ đó, để cậu ấy dạy cho cô.”
Giang Nại biết mình còn đang đi công tác, không thể cùng Lý Thanh Tễ đi chơi, nhưng mọi người đều nhiệt tình, cô cũng không biết trả lời thế nào nên lén lút kéo vạt áo Lý Thanh Tễ.
“Muốn học không?” Lý Thanh Tễ hỏi.
Nếu cô muốn học, anh thực sự có thể dạy cô sao?
Giang Nại nói: “Không được đâu, chị Lưu Niệm…”
Lý Thanh Tễ nhàn nhạt nói: “Không có gì là không được, em muốn học là được.”
Lục Phong lên tiếng: “Vậy thì tốt quá, xong việc rồi hai người cùng qua nhé!”
Lý Thanh Tễ đáp: “Đến lúc đó rồi tính sau.”
Giang Nại nhận ra mặt mình nóng bừng, bèn rút tay ra.
Lý Thanh Tễ quay đầu nhìn cô, lòng bàn tay trống rỗng.
“Buồn ngủ quá…” Giang Nại ậm ừ ngáp một cái, lướt qua người anh đi lên phía trước.
Lý Thanh Tễ thoáng dừng lại giây lát, sau đó đi theo.
Xe đã đợi ở ngoài ngõ, sau khi trở về khách sạn, Giang Nại báo cho Lưu Niệm biết mình đã về tới nơi an toàn, sau đó mới đi tắm rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau, Giang Nại và Lưu Niệm đến trung tâm Nghiên cứu và phát triển để tìm hiểu thêm về sản phẩm, nhưng hôm nay Lý Thanh Tễ không đi cùng họ.
Ngày thứ ba, Giang Nại cũng không thấy Lý Thanh Tễ, hai ngày nay cô và Lưu Niệm chỉ di chuyển tới hai điểm cố định là khách sạn và trung tâm Nghiên cứu phát triển, thời gian rảnh cô lại ngồi viết báo cáo sản phẩm mà Diêu Kỳ đã nhắc tới trước đó.
Lưu Niệm: “Nhanh vậy à, được đó, em gửi qua cho chị đi.”
Giang Nại nói: “Ý em là xong tổng quát thôi, còn chưa chau chuốt lại, đợi xong rồi em sẽ gửi cho chị nhé.”
“Không, bây giờ gửi cho chị đi, lát nữa chị sẽ bổ sung.” Lưu Niệm nói: “Ngày mai em không cần phải đến trung tâm Nghiên cứu và phát triển với chị đâu, đi chơi với sếp đi.”
Giang Nại sửng sốt: “Sếp… Em đi đâu với anh ấy ạ?”
“Triệu Tư Nguyên về Trung Quốc trước rồi. Sếp muốn gặp một khách hàng quan trọng nên muốn đưa một trợ lý theo.”
“Hả?”
“Được rồi, em đi đi, dù sao mấy ngày tới cũng không có chuyện gì quan trọng.”
“Vậy em cần phải làm gì ạ?”
“Đi bên cạnh nghe anh ấy dặn dò thôi.” Lưu Niệm biết mấy cấp dưới anh cũng có chút sợ Lý Thanh Tễ, lai sợ cô căng thẳng nên an ủi cô: “Đừng lo lắng, không có gì to tát, sếp cũng sẽ không làm khó em đâu.”
“Ồ…Em hiểu rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Giang Nại vẫn có chút mơ hồ.
Mấy phút sau, Lý Thanh Tễ gửi cho cô một tin nhắn WeChat: [Chín giờ ngày mai tới sảnh khách sạn]
Giang Nại: [Ngày mai đi gặp khách hàng thật sao?]
Lý Thanh Tễ: [Ừm.]
Giang Nại: [Đi đâu vậy?]
Lý Thanh Tễ: [Hồ Thái Hạo.]
–
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Giang Nại vội vàng vệ sinh cá nhân rồi ôm hành lý xuống lầu.
Đến sảnh trước nhìn một vòng không thấy ai, cô vừa định lấy điện thoại di động định gọi cho anh thì phía sau có người gọi tên cô.
Giang Nại quay đầu nhìn người mới tới, đôi mắt hơi nheo lại.
Là Lý Thanh Tễ, nhưng không giống Lý Thanh Tễ thường ngày.
Không còn dáng vẻ áo vest giày da, anh của hôm nay mặc một bộ đồ trượt tuyết màu đen xám, kiểu áo khoác chống gió, khóa kéo kéo lên tới trên cùng che kín nửa quai hàm.
Nhìn anh mặc nguyên một bộ trượt tuyết thế này trông gọn gàng và vô cùng đẹp mắt.
Đêm thứ ba khi đang ngồi viết báo cáo, cô nghĩ có lẽ Lý Thanh Tễ đã hoàn thành công việc của mình và đi tìm đám người Lục Phong.
Nhưng anh không đưa cô theo.
Quả nhiên mấy lời ngày đó anh nói chỉ là qua loa lấy lệ.
Gõ xong chữ cuối cùng, Giang Nại lùi lại, vùi vào ghế sofa.
Cô nhấc điện thoại lên chơi một lúc, lúc trả lời tin nhắn WeChat của người khác, cô vô tình nhìn thấy ảnh đại diện của Lý Thanh Tễ, là một ngọn núi tuyết…
Lục Phong nói anh trượt tuyết rất giỏi, nhưng anh ta cũng không nói anh trượt giỏi tới mức nào.
Đinh-
Điện thoại đột nhiên vang lên, Giang Nại giật mình, ngồi dậy nhận máy.
“Alo, chị Lưu Niệm?”
“Giang Nại, em đang viết báo cáo tới đâu rồi?”
“Gần xong rồi ạ.”
Giống như một… sinh viên đại học.
Đúng vậy, Lý Thanh Tễ ăn mặc như thế này không giống với hình tượng giám đốc sát phạt quyết đoán mà càng giống một chàng trai trẻ thích thể thao hơn.
Trong lòng Giang Nại thoáng run rẩy, ánh mắt bị vẻ điển trai trước mắt làm mờ đi.
“Bữa sáng lấy trên xe.”
Lý Thanh Tễ nhẹ nhàng mở miệng, cuối cùng cũng khôi phục lại một chút cảm giác sếp tổng.
Giang Nại nhanh chóng hoàn hồn, chuyển tầm mắt nhìn: “Anh mặc như thế này là tính đi trượt tuyết à? Không phải chúng ta đi gặp khách hàng sao?”
“Không xung đột.”
“Khách hàng đang ở khu trượt tuyết?”
“Ừm.”
“Nhưng tôi không biết trượt tuyết, anh đưa tôi tới đó hình như không thích hợp lắm thì phải?”
“Em không muốn đi à?”
“Không phải…”
“Không cần em tiếp khách, cứ đi trượt tuyết thôi.” Lý Thanh Tễ nói: “Phong cảnh nơi đó rất đẹp, để tôi dạy em.”
Giang Nại sửng sốt, nhìn thấy Lý Thanh Tễ đi về phía cửa: “Đừng ngẩn người ở đó nữa, lên xe đi.”
“Bữa sáng ở bên trong, lấy ra ăn đi.” Lý Thanh Tễ nói.
Giang Nại gật đầu, mở túi ra nhìn, trong túi có hai cái bánh mì kẹp và hai chai sữa, một phần là anh tự mua cho mình, một phần là cho cô. Cô lấy mỗi thứ một phần ra đặt lên chiếc hộp kê tay giữa hai người rồi mới ăn phần của mình.
Ăn xong một nửa, cô liếc nhìn anh: “Hay là anh dừng xe lại ăn sáng trước đi.”
“Con đường này không có chỗ nào dừng xe được.”
“Ồ… vậy anh có đói không?”
Lý Thanh Tễ liếc nhìn cô, hiển nhiên là đang nói đương nhiên.
Vì thế Giang Nại cũng không thể không biết xấu hổ mà ăn một mình, dù sao anh cũng mua bữa sáng cho cô, lúc này anh lại đang làm tài xế cho cô, đưa cô đi trượt tuyết.
“Giúp tôi bóc ra.” Lý Thanh Tễ nói.
Giang Nại ậm ừ, đặt bữa sáng đang ăn dở xuống, lại mở chiếc bánh sandwich của anh rồi cầm trên tay.
Một giây tiếp theo, Lý Thanh Tễ nhìn sang.
“Có tiện đưa qua đây chút không?”
Giang Nại hơi sửng sốt, nhận ra anh muốn cô đút cho anh ăn.
Cô thoáng do dự, nhưng vẫn nâng tay đưa sát lên miệng anh.
Lý Thanh Tễ vẫn nhìn thẳng phía trước, hơi nghiêng đầu cắn một miếng.
Giang Nại có chút lúng túng, dù sao động tác này cũng rất thân mật.
Nhưng nghĩ lại, hiện tại cũng đang trong tình huống đặc biệt…
Thị phần của Tư Ninh Đặc ở châu Âu không tệ, nhưng vẫn chưa mở rộng hoàn toàn ở thị trường Mỹ.
Vậy nên khách hàng mà bọn họ đang nói đến lần này là chủ sở hữu của một công ty bất động sản lớn ở Hoa Kỳ, Tư Ninh Đặc có ý định hợp tác với họ để lắp đặt thêm sản phẩm của công ty vào những ngôi nhà được thiết kế hiện đại nhất.
Nhưng gặp gỡ khách hàng ở khu trượt tuyết không phải là một nơi trang trọng, cũng không phải nóng lòng muốn được hợp tác mà chỉ cần một cơ hội để làm quen thôi.
Loại chuyện này vốn dĩ không cần phải điều thêm cấp dưới đi cùng.
Thế nên anh đưa cô đi cũng chỉ là muốn cô được chơi thỏa thích, được đi ngắm cảnh.
Trong lòng Giang Nại cảm nhận được sự tinh tế thoáng qua, tựa như cô đã trở thành một người rất quan trọng.
Anh còn nhớ những gì đã nói với cô.
Hôm nay Lý Thanh Tễ một mình lái xe địa hình, Giang Nại ngồi ở ghế lái phụ, suy nghĩ vẫn có chút lộn xộn.
Thế nên cô nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ kỳ lạ đó, ngồi ở một bên canh chừng khi nào anh ăn hết thì lại đưa bánh qua.
Bởi vì cô cần quan sát xem anh đã ăn xong chưa nên mắt cô cũng liên tục nhìn vào mặt anh.
Nhìn vào anh rồi cô lại chợt nghĩ: Không biết đã có ai nói với Lý Thanh Tễ rằng anh mặc đồ trượt tuyết trông rất đẹp trai chưa.
Không… Người đẹp thì mặc gì cũng đẹp.
Mũi anh rất thẳng, đường nét quai hàm góc cạnh, lông mi cũng rất dài…và đặc biệt là làn da của anh, trước đây Diêu Kỳ từng nghi ngờ anh dùng mỹ phẩm dưỡng da, nếu không phải hai người họ sống chung, cô cũng khá nghi ngờ làm gì có người đàn ông nào có làn da đẹp tới vậy.
“Giang Nại.”
“Hửm?”
“Em có muốn cho tôi ăn không vậy?”
Giang Nại lập tức hoàn hồn lại, mới phát hiện mình đang cầm chiếc bánh sandwich nhưng cách xa miệng anh, anh không cắn tới được.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi đang suy nghĩ chút chuyện.”
Lý Thanh Tễ liếc nhìn cô, ý tứ sâu xa nói: “Em nghĩ chuyện gì?”
Ánh mắt của anh luôn khiến người ta có cảm giác như đang bị nhìn thấu.
Giang Nại có chút không được tự nhiên, lỗ tai nóng bừng, đưa miếng bánh mì lên miệng anh: “Không nghĩ gì cả, anh mau ăn đi.”