Sau khi tôi bình phục, Lữ Tống đưa tôi về nhà.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra.
Tôi cứ ngỡ là mẹ đã về.
Tôi lên tiếng gọi “Mẹ.”
Nhưng khi người đó quay lại, tôi mới nhận ra đó là mẹ Lữ.
Bà ấy thoáng ngạc nhiên, sau đó “ừm” một tiếng rồi lại loay hoay lúi húi làm gì đó.
Tôi định đặt đứa nhỏ vào phòng ngủ trước rồi ra ngoài.
Vừa vào phòng ngủ, Lữ Tống cũng theo vào sau.
“Em không giỏi chăm sóc bản thân, mẹ tôi trừ đánh mạt chược ra thì rảnh rỗi ở nhà cả ngày, thế nên tôi mới gọi bà ấy tới đây. Tôi cũng mới xin Trưởng khoa đổi sang ca ngày rồi, ban ngày mẹ tôi ở nhà nên em muốn ăn gì thì cứ nói với bà ấy, đến tối tôi sẽ ở lại đây, em cần gì cứ bảo tôi một câu, hoặc nếu em cảm thấy khó chịu trong người thì cứ ngồi trong phòng mà gọi, tôi sẽ lập tức chạy sang với em.”
“Đừng sợ, tôi luôn ở đây với em.”
Anh giúp tôi đặt con xuống rồi kéo tôi ra phòng khách.
Mẹ tôi mất rồi.
Mẹ Lữ đến sống ở đây.
Bà ấy nói rằng từ giờ cứ coi bà như mẹ ruột của mình.
Sau đó, ngày nào bà cũng sắc rất nhiều thuốc bổ và may rất nhiều quần áo cho trẻ em.
Sợ tôi chán rồi lại nghĩ đến chuyện buồn, bà còn rủ hội chị em của bà sang chơi mạt chược với tôi.
Đến đêm, Lữ Tống trông tôi ngủ trước rồi mới sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi.
Nhưng tôi bắt đầu bị mất ngủ, hầu như đêm nào tôi cũng không ngủ được, Lữ Tống ngồi bên giường kể cho tôi nghe vài chuyện thú vị mà anh gặp trong bệnh viện.
Nhưng bệnh viện thì làm sao mà có nhiều chuyện thú vị như vậy chứ?
Hầu hết đều là sinh ly tử biệt mà thôi.
Có đôi đang kể thì anh lại im bặt.
Tôi biết, phần kết của những câu chuyện đó chẳng tốt đẹp gì mấy.
Anh lại bắt đầu chuyển đề tài, hoặc là đọc tiểu thuyết cho tôi nghe.
Có lần, tôi thiếp đi rồi lại tỉnh dậy. Sau khi thức giấc, tôi không thể ngủ lại được nữa.
Tôi đi vào phòng khách, lục lọi khắp nơi và tìm thấy một hộp thuốc ngủ mà tôi đã mua từ lâu.
Tôi rót nước, chuẩn bị uống vài viên.
Đột nhiên ly nước bị giật mất, thuốc ngủ rơi vãi khắp nơi.
Tôi kinh ngạc nhìn Lữ Tống đang đứng trước mặt mình.
Vẻ mặt lo lắng của anh như thể đang nhìn thấy thần chết.
“Em đang làm gì thế hả?”
Lữ Tống rít lên.
Tôi muốn giải thích, nhưng anh đã cướp lời.
“Em đang làm gì vậy? Em đừng như vậy! Đừng như vậy nữa, được không?”
“Em không biết trong một năm em rời đi anh đã sống như thế nào đâu, em không nghĩ đến cảm xúc của anh mà đã vội vàng phủi mông bỏ đi, anh chỉ có thể ra sức làm việc, tự giam mình trong phòng bệnh, tìm mọi cách để không nghĩ đến em.”
“Anh biết trên đời này vẫn còn hơi thở cùng mùi hương của em, vậy nên anh mới kiên trì, cố gắng để được gặp lại em. Bằng không, em cho rằng vô số giải thưởng, danh hiệu cao quý mà anh nhận được ở độ tuổi còn trẻ như thế này ở đâu ra hả? Làm gì có cái gọi là bánh ngọt từ trên trời rơi xuống chứ.”
“Còn giờ thì em đang muốn làm gì đây? Nếu như em rời khỏi thế giới này thì anh phải làm sao đây? Nếu em không còn nữa, anh sẽ sống thế nào hả? Anh phải sống thế nào đây? Anh không chịu được nữa, anh không thể kiên trì được nữa, vì chuỗi ngày vắng em là chuỗi ngày gian nan nhất, đau khổ nhất, tăm tối nhất của anh đó, Cố Thanh à.”
“Cố Thanh à, đừng ích kỷ như vậy được không em? Em nghĩ cho anh với, được không em? Nghĩ cho anh, hoặc là nghĩ cho con trai của em, nó còn nhỏ như vậy, em cũng không cần nó nữa sao?”
Lữ Tống càng nói càng khuỵ người xuống, cuối cùng ngồi xổm xuống đất.
Anh khóc không thành tiếng.
Tôi ngồi xuống ôm lấy anh.
“Em không ngủ được.”
“Em ngủ không được, anh ôm em đi, ông xã, ôm em một cái đi.”
“Em nhớ mẹ lắm…”
Cơ thể run rẩy của anh ôm lấy cơ thể cũng đang run lên bần bật của tôi.
9.
Ngày tang lễ của mẹ tôi, không có nhiều người đến dự lắm.
Dù sao thì mẹ tôi chỉ có tôi, và tôi cũng chỉ có bà ở bên bầu bạn.
Từ nhỏ tôi đã không gặp họ hàng hay bạn bè của mẹ, nên khi bà qua đời tôi chẳng biết nên báo tin cho ai.
Người nhà Lữ Tống đều ở đây, anh biết cả tôi và mẹ tôi đều thích náo nhiệt.
Một gánh hát được mời đến hát trước mộ mẹ tôi.
Dương Cẩm – cô em gái ngọt ngào người Pháp, người lúc trước đã xem mắt với Lữ Tống – cũng đến cùng mẹ Lữ.
Mẹ Lữ tranh thủ lúc Lữ Tống đi làm đã nói cho tôi biết.
Đúng là bà đã cố tình sắp xếp cho Dương Cẩm và Lữ Tống gặp nhau, vì có bà mẹ nào lại muốn con trai mình phải độc thân suốt đời chứ?
Vậy nên bà đã tự ý sắp xếp buổi xem mắt đó.
Nhưng về sau bà mới biết được Dương Cẩm đã có một anh bạn trai người Pháp.
Còn lý do cô ấy đồng ý xem mắt là vì Lữ Tống đã bày ra một vở kịch.
Anh không muốn tôi xem mắt với người đàn ông khác.
Khi mẹ Lữ phát hiện ra, bà đã mắng Lữ Tống bụng dạ hẹp hòi.
Tôi cười hùa theo: “Đúng đấy ạ.”
Lữ Tống ôm chầm lấy tôi.
“Anh đây bụng dạ hẹp hòi, còn em thì sao? Một năm qua em đi xem mắt bao nhiêu lần rồi hả?”
Tôi giơ tay ra bắt đầu đếm.
“Năm lần?”
Lữ Tống cau mày.
Tôi lắc đầu.
“Năm mươi lần.”
Sau đó, mẹ Lữ sợ đến mức vỗ đùi bem bép.
“Trời ạ, cô con dâu này… đúng là đỉnh thật đấy.”
Sau tang lễ, tôi nằm trên giường mẹ rất lâu.
Tôi cầm chiếc điện thoại mà mình đã mua cho mẹ mấy năm trước.
Sau khi bật điện thoại, tôi vô tình bấm vào một đoạn video.
Đoạn video dài khoảng vài tiếng.
Năm, sáu phút đầu tiên chỉ là cảnh mẹ tôi cầm điện thoại, lật máy ảnh hoặc loay hoay hí hoáy gì đó.
Rồi đến 7 phút 6 giây mới bắt đầu.
Khuôn mặt mẹ tôi bắt đầu xuất hiện trong khung hình, rõ ràng trông bà rất tiều tụy.
Bà gầy đến mức mặt hóp vào, tóc thì bạc trắng.
Tôi che miệng, nước mắt chảy dài trên mặt, im lặng nhìn ngắm mẹ trong camera.
10.
Thanh Thanh à!
Sao trưa nay con uống có chút súp gà vậy.
Có phải mẹ cho nhiều muối quá không?
Than ôi, mẹ già rồi, đôi tay này không nghe lời mẹ nữa rồi.
À, vừa tỉnh đã thấy con vội vã ra ngoài nên mẹ chưa kịp nhắc con mang theo máy hút sữa.
Đến lúc tràn ra thì ngại lắm.
Đứa trẻ này lúc nào cũng bất cẩn như thế.
Ôi trời……
Nếu có Lữ Tống ở đây thì tốt rồi, nó cẩn trọng, chu đáo như vậy cơ mà. Từ khi hai đứa ở bên nhau, con đã tăng lên vài cân đấy, mặt cũng tròn trịa hơn hẳn.
Chả hiểu sao nó suốt ngày mang cơm bệnh viện cho con, thế mà vẫn vỗ con béo lên được.
Mỗi khi con nhìn thấy nó, con lại cười nhiều hơn.
Nhắc đến Lữ Tống.
Mẹ thực sự có lỗi với nó.
Nhưng nếu được làm lại từ đầu, có lẽ mẹ vẫn lựa chọn như vậy.
Dù sao mẹ cũng là một người ích kỷ, chỉ cần con có thể sống một cuộc sống tốt đẹp thì mẹ sẽ gánh lấy cái danh kẻ phản diện này.
Thanh Thanh à, mẹ biết con không yêu nó nhiều đến thế.
Mẹ cũng biết con chưa từng yêu ai nghiêm túc.
Dù là kết hôn hay xem mắt.
Tất cả chỉ để mẹ yên tâm mà thôi.
Mẹ xin lỗi, Thanh Thanh.
Mẹ làm liên luỵ đến con rồi.
Con toàn tâm toàn ý cho công việc cũng là vì muốn hai mẹ con mình có một cuộc sống tốt hơn.
Mua nhà, mua xe, mua rất nhiều loại thuốc bổ mà mẹ nhìn cũng không hiểu.
Nhưng mẹ chỉ muốn thấy con hạnh phúc thôi.
Chỉ cần con hạnh phúc là tốt rồi.
Hạnh phúc một chút thôi cũng được.
Ít nhất thì con phải hạnh phúc hơn mẹ.
Ôi trời, tự nhiên mẹ thấy khó chịu quá.
Mẹ sẽ nói chậm hơn vậy.
…
Khụ!
Thanh Thanh à!
Chắc con cũng cho rằng mẹ thật tồi tệ và ích kỷ nhỉ.
Ép con kết hôn, ép con ly hôn rồi lại tái hôn. Hoàn toàn không quan tâm xem con đang nghĩ gì.
Than ôi… nhưng nếu điều đó có thể giúp nửa đời còn lại của con bớt khó khăn thì mẹ cũng cam lòng.
Mẹ thật tệ mà.
Trên đời này làm gì có người nào không ích kỷ, làm gì có người mẹ nào không ích kỷ cơ chứ.
Ít nhất thì bên cạnh Thanh Thanh còn có người đáng tin cậy, như vậy mẹ có thể yên lòng ra đi rồi.
Kiếp sau, mẹ vẫn làm mẹ của Thanh Thanh nhé.
Mẹ luôn cảm thấy tình yêu mà mẹ dành cho Thanh Thanh ở đời này còn chưa đủ.
Mẹ sẽ bù đắp ở kiếp sau…
Ôi…
Mẹ đoán là không được rồi.
Mẹ đau lòng quá.
Mẹ vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với Thanh Thanh.
Cũng muốn xin lỗi Lữ Tống nữa.
Mẹ còn muốn chơi vài ván mạt chược với bà mẹ chồng cứng miệng nhưng dễ mềm lòng của con.
Con không biết đâu, mẹ chồng của con ngoài miệng thì gay gắt, nhưng thực ra bà ấy quan tâm con lắm đấy.
Mẹ đã thấy bà ấy tay xách nách mang, lén lút đi loanh quanh công viên mấy lần, nhưng lại không dám vào nhà.
Ôi chao.
Bà ấy cũng không dễ dàng gì!
Mẹ muốn nói là con nên tâm sự với Lữ Tống nhiều hơn, hay là, con tới xin nó quay lại, thỉnh thoảng tỏ ra yếu đuối một chút.
Xem gia đình họ đưa ra điều kiện gì thì đồng ý đi.
Mẹ sợ lắm con à.
Mẹ sợ lắm.
Con phải sống thế nào nếu chỉ có một mình với đứa con đây.
Con không biết đâu, con vẫn còn trẻ mà.
Ôi……
Mẹ càng nói càng không muốn ngừng.
Mẹ cầu xin con, hãy đi tìm Lữ Tống đi.
Mẹ không yên tâm nếu con quen người khác.
Còn có…
Còn có lời cuối cùng…
Lữ Tống yêu con, yêu con rất nhiều.
Mẹ thấy nó còn yêu con hơn cả mẹ nữa đấy.
Nhưng mẹ yêu con nhất.
Mẹ chỉ yêu mình con thôi.
Con là duy nhất trong thế giới của mẹ, nếu mẹ không yêu con thì yêu ai cơ chứ?
Vậy mẹ là người tốt hay người xấu nhỉ…
Nói xong, mặt bà nhăn lại vì cơn đau, tiếng khóc của thằng bé dần vang lên trong video, rồi màn hình tối sầm lại.
Ngay sau đó là tiếng mẹ tôi “Ôi, cháu ngoan của bà, sao lại khóc nữa rồi? Cháu nhớ mẹ cháu à? Mẹ đang đi tìm bố cho cháu rồi đấy.”
“Ngoan lắm, bà ngoại ở đây với cháu nhé.”
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng leng keng.
Kế tiếp là một tiếng vang lớn.
Tôi không còn nghe thấy giọng mẹ tôi nữa.
Tiếng khóc của thằng bé càng thêm cô đơn.
Toàn bộ video dài khoảng hai tiếng.
Mẹ tôi chỉ xuất hiện khoảng hai mươi mấy phút, còn lại đều là tiếng khóc của thằng bé.
Tôi xem đi xem lại rất nhiều lần.
Cho đến khi Lữ Tống bước vào.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh chợt luống cuống.
Sau khi đặt tô súp trong tay lên chiếc bàn bên cạnh, anh tiến về phía tôi.
“Em sao vậy? Bị làm sao? Đừng khóc nữa, mắt sẽ đau đấy.”
Tôi nghẹn ngào: “Lữ Tống, món canh đó thực sự rất mặn…”
“Canh gà mặn quá, mặn hơn cả nước mắt nữa.”
Lữ Tống ôm tôi vào lòng rồi vỗ về.
“Không sao cả, vậy thì không ăn nữa, em muốn ăn gì, anh đi nấu cho em.”
Tôi ngước lên nhìn vào mắt anh.
“Em không đáng để anh đối xử tốt với em như vậy, hay là anh suy nghĩ lại đi.”
Mắt anh lại đỏ hoe, hệt như cái đêm tôi đề nghị ly hôn với.
“Đáng mà!”
“Cố Thanh à, em đừng nói những lời như vậy nữa, đời này anh chỉ muốn mỗi em mà thôi, anh chẳng cần ai ngoài em cả, anh chưa từng yêu người nào nhiều như vậy. Anh sẽ nỗ lực hết sức, coi như là hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của dì. Về bên anh đi.”
“Có được không? Cố Thanh, đừng bỏ anh lại nữa.”
“Một lần là đủ rồi, anh không muốn sống một cuộc sống như vậy nữa. Em không biết đã bao nhiêu lần anh chỉ muốn trói em lại rồi giam cầm em cả đời như trong phim đâu.”
“Nhưng anh không thể.”
Tôi chưa bao giờ biết rằng Lữ Tống lại có những cảm xúc mãnh liệt như vậy đối với tôi.
Tôi vẫn tưởng là anh cũng giống như mình, sử dụng hôn nhân như một cái cớ để qua mắt bố mẹ.
Thực ra… Nếu sắp xếp theo thứ tự thì mẹ tôi sẽ đứng thứ nhất, Lữ Tống xếp ở vị trí tiếp theo.
Làm sao anh có thể không quan trọng được chứ? Chẳng qua anh thấp hơn một bậc so với mẹ của tôi mà thôi.
Tôi sờ vào vành tai của anh.
“Thế thì em sẽ chấp nhận vậy, em sẽ cố gắng hết sức, thật đấy.”
Anh ôm tôi thật chặt.
“Được.”
Tôi nói tiếp: “Xin lỗi anh, bắt anh chịu nhiều uất ức rồi.”
Mẹ xem này, con đã hoàn thành ước nguyện của mẹ rồi đấy.
Hiện tại tôi đã có gia đình của riêng mình.
Nghe lời mẹ, chúng con sẽ sinh thêm vài cô con gái xinh đẹp như Nhiệt Ba, mẹ nhé.