Trong tiệm guitar, ông chủ kiểm tra xong tình trạng cây đàn mới báo giá sửa chữa, chi phí không rẻ.
Lâm Sơ Tuệ không nghĩ ngợi lập tức đáp ứng, chỉ cần có thể sửa được, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.
Đi ra khỏi cửa tiệm, ở tầng 1 trung tâm thương mại có một cửa hàng kem chocolate nổi tiếng trên mạng.
Công việc kinh doanh của hàng này khá tốt, khách đến mua mang về xếp hàng nườm nượp.
Lâm Sơ Tuệ hứng khởi kéo tay Tiêu Diễn đi qua.
Cửa hàng được bày trí tương đối đặc biệt, quần thu ngân được decor hình một chiếc tủ lạnh, bên trong lớp kính trong suốt là vô vàn các loại kem socola các loại đỏ đỏ, xanh xanh phối hợp cùng nhau vô cùng đẹp mắt.
Bạn nhân viên mặc trang phục hầu gái đi qua đưa menu cho 2 người.
Lâm Sơ Tuệ tùy tiện chọn một ly kem hỗn hợp, đang định rút di động ra tính tiền, thì Tiêu Diễn đã nhanh tay hơn, rút điện thoại ra thanh toán.
“Tổng cộng bao nhiêu vậy?”
“209 tệ.”
Tại thời điểm cậu bạn trai chuẩn bị rút QR code ra quét mã, cô vội vàng buông menu xuống, nói: “A, bỗng dưng không muốn ăn nữa.”
Tiêu Diễn liếc cô một cái cuối cùng vẫn rút di động ra thanh toán.
Lâm Sơ Tuệ nhìn thông báo tài khoản bị trừ 209 tệ, mặt thoáng nghệt ra, kéo ống tay áo cậu thì thầm: “Thực sự tôi không muốn ăn nữa.”
Tiêu Diễn ngồi xuống: “Nhưng tôi muốn ăn.”
“Nói dối, cậu không thích.”
“Tôi thích.”
Rất nhanh phục vụ đã bê lên một ly kem khổng lồ tinh xảo đẹp mắt, có kem hương thảo, kem ô mai, socola bạc hà, kem dâu tây, bên trên rắc một ít choco chip và oreo nhìn cực kỳ hấp dẫn.
Một ly kem bé tẹo mà tiêu tốn đến tận hơn 200 tệ, nhưng sự cầu kỳ xinh đẹp kia lại khiến lòng người cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ.
Hơn 10 năm nay Tiêu Diễn chỉ biết cố gắng sống, chăm chỉ kiếm tiền, không biết sinh hoạt thường ngày của những cặp đôi yêu nhau ra sao.
Bây giờ cậu nghĩ, có lẽ cuộc sống bình thường của các cậu thiếu niên tuổi cậu chính là vậy, cưng chiều bạn gái, cùng cô ấy đi dạo phố, cùng ăn đồ ngọt và còn cả những khoảnh khắc, ngọt ngào bên nhau như hiện tại.
Lâm Sơ Tuệ cầm thìa lên, xúc một khối kem ô mai, đưa tới bên miệng Tiêu Diễn: “Nếu cậu đã muốn ăn, thì nhất định phải ăn nhiều một chút.”
Tiêu Diễn cúi xuống ăn thìa kem cô xúc, hương vị ngọt ngào lập tức tan chảy trong khoang miệng, hương vị này kể từ nhỏ đến giờ cậu chưa từng được nếm qua.
Khi còn bé Tiêu Diễn cũng rất thích đồ ngọt, thế nhưng không biết từ bao giờ đã không ăn nữa.
“Ngon không?”
“Ừ.”
Tiêu Diễn đang định lấy cho cô một chiếc thìa khác, đã thấy Lâm Sơ Tuệ xúc một miếng nữa bỏ vào miệng.
“…” Cậu rút thìa trong tay cô, lẩm bẩm: “Không thấy bẩn sao?”
“Thìa bạn trai tôi ăn, bẩn chỗ nào chứ?” Lâm Sơ Tuệ lơ đãng xúc thêm miếng nữa.
Tiêu Diễn nhìn dáng vẻ đắc chí của cô, khóe miệng còn dính chút vụn chocolate, một cảm giác thỏa mãn, ấm áp chưa từng có trào lên trong lòng cậu.
Trước kia cậu luôn cảm thấy bản thân chỉ có 2 con đường hoặc là chết hoặc là sống.
Nếu đã chọn sống, nhất định phải sống hết mình, cố gắng leo lên nơi cao nhất, nơi mà người khác không thể đạt tới.
Đứng tại nơi đó ngắm nhìn những phong cảnh tuyệt vời mỹ lệ, hưởng thụ những vinh quang mà chưa ai từng chạm đến.
Hiện giờ, cậu đột nhiên cảm thấy, phong cảnh đẹp đẽ nhất đang ở ngay trước mắt mình.
“Cậu cũng ăn đi.” Lâm Sơ Tuệ đưa một cái thìa khác cho Tiêu Diễn: “Chúng ta cùng ăn.
Nhé?”
“Ừ.”
Tiêu Diễn không chút do dự tiến lại gần, liếm mẩu socola vụn dính trên khóe môi cô.
Thoáng chốc một xúc cảm ấm áp sượt qua, Lâm Sơ Tuệ giơ tay đập vai cậu, bối rối nói: “Không biết xấu hổ.”
Vị socola ngọt ngào tan chảy trong khóe miệng, cùng hương thơm bùi bùi dễ chịu.
Tiêu Diễn nhàn nhạt nở nụ cười: “Bé Ngoan, tôi rất thích cậu.”
Đột nhiên bị thổ lộ, mặt Lâm Sơ Tuệ đỏ bừng.
Cô không thể ngờ được, bộ óc phức tạp khác người của thần đồng đại nhân, đến khi dính vào yêu đương lại có thể thẳng thắn, trực tiếp như thế.
Hơn nữa người này kể từ sau khi công khai tỏ tình còn cực kỳ dính người.
“Không có gì ngạc nhiên.” Lâm Sơ Tuệ ngượng ngùng cúi đầu tiếp tục ăn kem, không thèm chú ý đến cậu nữa.
“Bé Ngoan, nếu có hai con đường bày ra trước mặt cậu.”
“Lại nữa à?” Lâm Sơ Tuệ buông thìa: “Tiêu đại nhân à, hôm nay cậu hỏi nhiều vấn đề thật đấy?”
Đúng vậy, tại sao cậu lại hỏi.
Bởi vì, thật ra… cậu muốn cùng cô tạo dựng tương lai.
Trong tương lai của Tiêu Diễn có Lâm Sơ Tuệ, trong tương lai của cô cũng có cậu ở bên.
“Được rồi, không hỏi nữa.” Tiêu Diễn tham lam nhìn thiếu nữ đối diện, như thể có nhìn bao nhiêu đi nữa cũng không đủ: “Cậu còn muốn đi chơi đâu không, tôi dẫn cậu đi.”
“Không được, phải về nhà làm bài tập thôi.
Nhiều bài tập lắm.”
“Ồ, thế mà có ngày Lâm Sơ Tuệ của chúng ta cũng chủ động yêu cầu làm bài cơ à?”
Lâm Sơ Tuệ kéo kéo ngón tay Tiêu Diễn, nói: “Cậu tốt như thế, tôi chỉ có thể cố gắng phấn đấu chạy may ra mới miễn cưỡng có thể theo kịp.
Mặc dù cái học thuyết chọn lọc tự nhiên kia hơi trắng trợn, thiếu tế nhị, nhưng mà cũng có đạo lý.
Nếu tôi không ưu tú sẽ bị quy luật cạnh tranh đào thải.”
Tiêu Diễn tốt như thế, cậu ấy xứng đáng có được những điều tốt đẹp nhất thế gian này.
“Cậu muốn đuổi theo tôi.
Hơi khó đấy!” Tiêu Diễn thành thật nói: “Đây là vấn đề trí thông minh, không liên quan gì đến cố gắng cả.”
Lâm Sơ Tuệ: “…”
Lúc mới yêu thật vui biết bao nhiêu, nhưng đôi khi chỉ muốn tẩn cho tên bạn trai độc miệng này một trận.
Cô gái bị bạn trai chọc giận, đùng đùng lao ra khỏi cửa hàng kem.
Sau lưng, cậu thiếu niên chạy theo tóm lấy cổ tay cô, dịu dàng thủ thỉ: “Cậu không cần đuổi theo tôi.”
Cô quay đầu nhìn Tiêu Diễn, lại nghe cậu nghiêm túc nói: “Cậu không cần đuổi theo tôi, bởi vì tôi sẽ dừng lại chờ cậu.”
…
Mặc dù giai đoạn này cực kỳ khổ cực, áp lực học tập so với các năm khác, tăng lên rất nhiều, đám học sinh lớp 12 ngủ còn không dám ngủ, tối dậy muộn, sáng đi sớm, tan học lại vùi đầu trong các lớp tự học buổi tối.
Đám học sinh không ngừng kêu khổ, Lâm Sơ Tuệ lại ngược lại, mỗi ngày đến trường là một ngày vui, trong 2 năm trở lại đây, hiện tại là thời điểm cô vui vẻ, hạnh phúc nhất.
Giờ tự học buổi tối, Lâm Sơ Tuệ đưa cho Hứa Gia Ninh một tờ biên lai: “Guitar đã sửa xong, cậu tự đến lấy đi, địa chỉ ở bên trên.”
“Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn, nhớ trả tiền tôi đó.”
Hứa Gia Ninh đẩy tay Lâm Sơ Tuệ, giả lả nói: “Người một nhà cần gì tính toán chút tiền lẻ.”
Lâm Trơ Tuệ trừng mắt: “Tiền bạc phân minh, tình anh em dứt khoát.
Người trong nhà cũng phải sòng phẳng.”
“Lần sau có chuyện gì, anh trai nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ em.”
“Miễn đi! Tiền đâu.”
“Không có.”
“Hay lắm, đường đường là một người đàn ông, trụ cột tương lai của gia đình lại có thể ngang nhiên quỵt tiền của em gái.”
“Anh trai thực sự không có tiền mà.
Có sẽ lập tức trả em gái nha.”
Bởi vì chọc giận Hứa Tùng Bách cho nên tiền tiêu vặt tháng này của Hứa Gia Ninh bị cắt, tiền tiêu bây giờ là vấn đề cấp bách.
Cậu chọc chọc vai Tiêu Diễn thì thầm: “Học thần, cậu nhận nhiều lớp gia sư như thế, có thể chia cho tôi chút khách hàng không?”
Tiêu Diễn cúi đầu làm bài tập, đầu cũng không ngẩng lên nhàn nhạt đáp: “Hiện tại tôi không nhận gia sư cho ai hết, nhưng mà có thể giới thiệu cho cậu vài mối.”
“Quá tốt rồi.”
Tiêu Diễn rút trong túi tờ danh sách tên kèm số liên lạc của một gia đình, đưa cho Hứa Gia Ninh: “Trong này là data khách hàng tôi tích cóp nhiều năm, những số liên lạc đánh dấu đỏ là thông tin của những người hiện tại đang cần thuê gia sư, cậu tự chọn đi.”
“Đại ân một lời không thể nói hết.
Vô cùng cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn.
Người một nhà khách sáo làm chi.”
“Ai là người cùng nhà với cậu.”
Hứa Gia Ninh đang định phản bác, lại nghĩ đến … tương lai thực sự có thể thành người một nhà, khẽ gật đầu: “Được, em trai.”
Tiêu Diễn đặt bút xuống, cải chính: “Phải là em rể mới đúng.”
Hứa Gia Ninh cố cấp đáp: “Ừ, em trai.”
“Em rể.”
“Em trai.”
“Em rể.”
Lâm Sơ Tuệ: …
Hai người có thể dừng trò nhạt nhẽo này được không????
Đúng lúc này, Lục Điềm Bạch thân là cán bộ lớp vừa đi họp về, đi đến cạnh cả nhóm, thông báo: “Còn 2 ngày nữa là kết thúc thời gian học bù.
Ban cán sự lớp đã thương lượng trên tinh thần lấy ý kiến của số đông, tổ chức một buổi tiệc cuối kỳ, chúc mừng chúng ta kết thúc kỳ học.
Mỗi bạn nộp lại 30 tệ cho lớp phó.
Ban cán sự sẽ chuẩn bị quà nhỏ cho mỗi thành viên trong lớp kèm đồ uống và đồ ăn vặt.”
“Lão Tần đồng ý cho lớp mình tổ chức sinh hoạt kiểu này sao?”
“Ừ.
Đồng ý.” Cô bạn thần thần bí bí nói: “Bởi vì điểm thành tích bình quân lớp ta vượt lớp A cho nên thầy Tần đặc biệt vui vẻ, vì thế cũng dễ xin xỏ.”
“Ồ ra vậy.” Lâm Sơ Tuệ không chút do dự chuyển cho Lục Điềm Bạch 60 tệ: “Nhà tôi.”
“Bà với Gia Ninh?”
“Tôi với học thần nhà tôi.” Lâm Sơ Tuệ ghét bỏ đến điều lườm Hứa Gia Ninh: “Trước khi ông anh này thanh toán hết nợ nần với tôi, chúng tôi tạm thời tuyệt giao.”
Hứa Gia Ninh tỏ vẻ đáng thương nhìn Lục Điềm Bạch: “Tiểu Bạch hiện tại tôi chưa có tiền, cậu có thể thư thả cho tôi 2 ngày được không?”
Lục Điềm Bạch không trả lời vội, quay sang hỏi Lâm Sơ Tuệ: “Ngay cả 30 tệ cậu ấy cũng không có hả?”
“Một xu cũng chẳng có nữa là.
Cảm ơn trước nhé.”
Lâm Sơ Tuệ lắc đầu: “Thảm hơn chị Dậu.”
Lục Điềm Bạch vội nói: “Không sao, vậy mình ứng trước cho cậu nhé, khi nào cậu có tiền trả mình sau cũng được.”
Hứa Gia Ninh nghe vậy, im lặng một lúc, sau đó quay sang nói với Tiêu Diễn: “Em trai à, em có 30 tệ không cho anh mượn?”
Tiêu Diễn ngẩng đầu: “Có người đồng ý cho mượn sao cậu không mượn mà phải cố tình tìm tôi mượn?”
Hứa Gia Ninh nhìn Lục Điềm Bạch, Lục Điềm Bạch chăm chú nhìn lại câu ta, ngón tay siết chặt cuốn sổ ghi chép.
Hứa Gia Ninh nhỏ giọng, ấp úng đáp: “Tôi… ngại mượn tiền con gái.”
Lâm Sơ Tuệ phát giác được ánh mắt thoáng thất vọng của bạn thân, khó chịu nói: “Vậy sao cậu còn thiếu tiền tôi.
Thôi đã ngại vậy dứt khoát thanh toán nợ nần cho tôi đi, thế nào?”
“Cậu có phải con gái đâu?”
“Á à đã không trả tiền còn bodyshaming chủ nợ nhé!”
Tiêu Diễn rút điện thoại, nói với Hứa Gia Ninh: “Vậy cậu nên gọi tôi là gì nhỉ?”
Hứa Gia Ninh là người thông minh, lập tức giả lả cười: “Em rể yêu quý.”
“Người cho cậu tiền tiêu đương nhiên là ba của cậu chứ.”
“…”
“Tiêu Diễn đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước.”
“Thế thì tùy cậu thôi.”
Lâm Sơ Tuệ lắc đầu, học sinh đứng đầu toàn trường và học sinh đứng thứ hai toàn trường không những vô vị lại còn ngây thơ như thế đó.
Đúng là ông trời không cho ai tất cả.
Có trí tuệ thì lại thiếu muối.
Cuối cùng, Hứa Gia Ninh vẫn xin xỏ, ỉ ôi vay được “cậu em rể quý hóa” 30 tệ, đồng thời còn được giới thiệu cho vài mối gia sư kiếm cơm ăn, đổi lại Hứa Gia Ninh đau khổ hạ mình kêu hai tiếng: “Ba nuôi! Cảm ơn ba nuôi!”
Xem như là kinh nghiệm đầu đời của Hứa Thiếu gia lần đầu vì tiền mà khom lưng uốn gối.
Lục Điểm Bạch giật giật áo Lâm Sơ Tuệ tò mò hỏi: Tết Nguyên Đán bà có muốn biểu diễn một tiết mục không?”
“Những người khác biểu diễn cái gì?”
“Không ca hát thì dance, còn có cả thi đọc thơ, tấu hài, cái gì chẳng được.
Tham gia đi, chỉ cần tham gia sẽ được quà.”
“Có những quà gì?”
“Laptop, đồng đồ, lịch để bàn, giải đặc biệt là một lọ dưỡng da tay hoa cúc.”
Tiêu Diễn nói: “Tôi muốn ghi danh.”
“Hở??” Lục Điềm Bạch kinh ngạc: “Học thần cậu muốn đăng ký sao?”
“Ừm.”
“Ok!” Cô vội vàng rút bút ra: “Cậu muốn đăng ký biểu diễn tiết mục nào?”
Tiêu Diễn: “Trong vòng 3 phút giải một bài hàm số lượng giác nâng cao bằng 3 cách khác nhau.”
Lâm Sơ Tuệ:….
Lục Điềm Bạch dừng bút một chút: “Cậu thực sự… định biểu diễn giải toán trong party cuối năm hả?”
“Ừ.”
“Được.
được.” Lục Điểm Bạch viết tên Tiêu Diễn xuống sổ, lại ngước nhìn Lâm Sơ Tuệ: “Bạn yêu bà thì sao?”
“Vậy thì tôi sẽ làm quả thử thách biểu diễn hơn 100 cái chống đẩy liên tiếp.”
Chiếc bút trong tay Lục Điềm Bạch rơi xuống bàn, ôm đầu than thở: “Hai vị đại nhân à, có thể thương chúng sinh mà biểu diễn mấy tiết mục bình thường chút được không?”
Tiêu Diễn nhìn về phía Lâm Sơ Tuệ: “Cậu có thể chống đẩy một mạch 100 cái.”
“Sao? Không tin hả?”
“Không phải không tin.” Tiêu Diễn rời ánh mắt: “Chỉ là hơi xúc động…vì có bạn gái thể lực quá tốt thôi.”
“A cậu…Móa bẩn quá.”
“Bẩn cái gì mà bẩn.”
Hứa Gia Ninh vò đầu Lâm Sơ Tuệ: “Đám người cục súc các cậu, đúng là làm tôi nhìn không nổi nữa.
Chống mắt lên xem cái gì gọi là tiết mục văn nghệ cuối năm thực sự đây này.” Hứa Gia Ninh gọi Lục Điềm Bạch: “Tiểu Bạch, cho tôi đăng ký tiết mục guitar.”
“Được.
Ok luôn.”
Đúng lúc này, điện toàn dãy nhà tắt cái phụp.
Đám học sinh sửng sốt giây lát, tiếp đến toàn bộ đám học sinh hét lên ầm ĩ, không chỉ lớp của bọn họ, các lớp khác cũng nhào nhào chạy ra như ong vỡ tổ—
“Tan học, tan học! Tan học thôi!”
“Oaaaaaaaaaaaaaaa!”
“Cúp điện rồi! Âu dê!”
Tại thời điểm cả trường học chìm vào bóng đêm, đám học sinh lớp 12 nhao nhao lên như các bé học sinh tiểu học, ném sách gào thét…
Nếu là Lâm Sơ Tuệ của trước đây chắc chắn cũng sẽ huyên náo phấn khởi hò hét như họ, nhưng giờ phút này, cô nhìn cậu thiếu niên bên cạnh lặng lẽ mở đèn pin điện thoại ra, cặm cụi giải đống đề số học loằng ngoằng.
Giữa không gian ồn ào, náo nhiệt, sự tĩnh lặng, điềm đạm của cậu con trai này quả thực chẳng phù hợp chút nào, như thế dù thế giới có biến ảo ra sao, Tiêu Diễn vĩnh viễn cũng không thay đổi.
Lâm Sơ Tuệ cảm giác lòng mình yên tĩnh lại.
Cô mở đèn pin điện thoại, cùng cậu lẳng lặng làm bài tập.
Tiêu Diễn thấy thế, đem hướng đèn pin điện thoại của mình chếch sang phía cô.
“Tôi nhìn thấy mà.”
“Cẩn thận hỏng mắt.”
Lâm Sơ Tuệ cười cười nói với cậu: “Cậu làm bài của mình đi, không cần quản tôi.”
“Tôi đã nói, sẽ dừng lại đợi cậu, Lâm Sơ Tuệ.”
“Tôi không muốn, Tiêu Diễn.” Lâm Sơ Tuệ rất có cốt khí nói: “Tôi có thể đuổi kịp cậu, cho dù cậu đi nhanh thế nào chăng nữa, dù cậu có leo lên tận đỉnh Everest đi nữa, tôi cũng… nhất định… sẽ đuổi kịp cậu.”
Ánh sáng đèn pin điện thoại rọi lên khuôn mặt tinh xảo, thanh tú của cô, trong đôi con ngươi sáng lấp lánh như chứa cả bầu trời sao là sự quyết liệt đến cố chấp.
Tiêu Diễn nhìn cô, yên lặng thật lâu, sau đó lẳng lặng tắt đèn điện thoại của cả hai.
“Hở?”
Lâm Sơ Tuệ còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã bưng lấy khuôn mặt cô, trong căn phòng tối tăm, cậu ấy mạnh mẽ dán cánh môi xuống.
Lâm Sơ Tuệ trước giờ không hề hay biết, thiếu niên kiên nghị, lãnh đạm này lại có đôi môi mềm mại đến vậy.
Cảm giác mềm mềm, mát mát như chạm vào một khối pudding.
Vành tai Lâm Sơ Tuệ nóng lên, mặc cho người kia “bắt nạt”, chiếm thế chủ động.
Khoảnh khắc này, cả người Lâm Sơ Tuệ như rơi xuống giữa đại dương bao la, đầu óc choáng váng,…!hai má đỏ bừng.
Trong bóng tối, Tiêu Diễn khẽ mở mắt, rõ ràng không thấy rõ thần sắc cô gái mình thương nhưng lại cảm giác cô ấy đã hoàn toàn xâm chiếm toàn bộ thế giới của cậu,
Cánh môi thật mềm, ngọt ngào, thơm dìu dịu.
Lâm Sơ Tuệ động cũng không dám động, tay chân không biết nên đặt ở ở đâu, trực tiếp cấu tay Hứa Gia Ninh đang đặt trên bàn.
Hứa Gia Ninh mặt không đổi sắc nhìn hai con người đang thân mật hôn nhau trước mặt.
“….”